← Ch.016 | Ch.018 → |
Khi Lâm Kiến Nghiệp trở về cùng xử lý những thứ trên đất, ông mới phát hiện ra có thêm một con bồ câu."Đây là nhà họ Tạ đưa à?"
Lâm Kiến Nghiệp không nhấc con bồ câu đó lên thì Trần Đông Mai thật sự không phát hiện ra. Dẫu sao con bồ câu cũng nhỏ, bị mấy con gà rừng chắn, không nhìn thấy cũng là chuyện thường tình.
Lâm Kiến Nghiệp cười lắc đầu."Thằng nhóc này làm được việc lớn đấy."
Mặc dù chỉ là một con bồ câu, đối với nhà họ Tạ chắc chắn không đáng kể gì, nhà họ Lâm cũng không đến mức không trả được chút tiền đó, nhưng Tạ Trường Du dùng phương thức tặng kèm như thế khiến nhà họ Lâm nhận tình nghĩa của thằng bé đó, sau này có chuyện gì cần giúp đỡ thì nhà họ Lâm tuyệt đối không nói hai lời, đồng thời cũng có thể làm dịu lại được chút xích mích giữa Trần Đông Mai và Trần Tư Tuyết.
Trần Đông Mai nghĩ đến việc Tạ Trường Du lấy giá rẻ cho mình, đó chính là lợi ích thiết thực liên quan đến bản thân, dì bĩu môi, cuối cùng không nói gì. Dì xoay người muốn dặn hai con trai bỏ mấy con vật này vào chuồng, đương nhiên, không thể tháo sợi dây thừng buộc trên chân gà và chân thỏ ra. Kết quả là dì nhìn thấy hai anh con trai đang nhìn mấy con vật mà ứa nước miếng.
Trần Đông Mai: ...
Rất nhiều gia đình dường như đều có một nhận thức chung, những thứ ngon thứ tốt mà nhà mình mua nhất định không phải để tự ăn mà là để tặng cho người khác.
Trần Đông Mai vốn định mang nốt con bồ câu đến cho Lâm Hải Yến. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt của hai con trai, dì bèn nhấc con bồ câu lên, xoay người đi vào bếp. Trần Đông Mai thấy biểu hiện của hai con trai, lòng chợt buồn. Mọi người đều nói nhà dì sống tốt, nhưng có tốt hơn nữa cũng chẳng được no bụng là bao, gạo của cả năm cũng không ăn được mấy bữa, càng đừng nói là ăn thịt.
Trần Đông Mai tay chân nhanh nhẹn, bảo con dâu đun nước sôi. Sau khi giết bồ câu, dì ném nó vào trong nước nóng, lông sẽ dễ rụng ra để tiến hành xử lý. Chỗ lông đó cũng được dì túm lại ném sang một bên, đợi rửa sạch rồi phơi khô thì dồn lại để sau này làm thứ gì đó.
Nói tương đối thì bữa cơm tối hôm nay của nhà họ Lâm vô cùng thịnh soạn. Trần Đông Mai thái thịt chim thành những miếng rất nhỏ, lúc xào còn hào phóng cho dầu vào, hương thơm đó khiến tất cả mọi người đều không khỏi nuốt nước bọt. Dầu sau khi dùng để xào thịt chim được Trần Đông Mai dùng lại để xào thêm một đĩa rau cải.
Thịt chim vừa được bưng lên, mọi người đều bất giác nhìn qua. Theo lượng thịt của con chim này, một người ăn còn cảm thấy không đủ, nhưng bữa ăn của nhà họ lại nhiều người như thế. Trần Đông Mai lắc đầu, bưng bát thịt chim lên, gạt vào bát của con trai, con dâu và con gái không ít; phần còn lại dì trút vào bát của chồng; còn bản thân dì, dì dứt khoát dùng chiếc bát đó múc cháo vào, thế thì cũng có được chút mùi thịt và dầu.
Tống San nhìn thịt chim trong bát mình, vô cùng cảm động. Mặc dù bình thường Trần Đông Mai hay chê hai con trai, nhưng khi xử lý một vài chuyện, dì đối xử với con trai và con gái đều như nhau, dì sẽ chỉ để bản thân mình chịu thiệt. Tống San đương nhiên có thể thương Trần Đông Mai, thậm chí gắp thịt trong bát của mình cho Trần Đông Mai, nhưng nếu như thế thì hai anh trai và chị dâu sẽ thành ra thế nào? Cho nên cô không nói gì, chỉ cúi đầu chầm chậm húp cháo.
Sau khi đặt cháo xuống bàn, Trần Đông Mai nhìn mọi người trên bàn cơm."Muốn ăn thịt hả, thế thì phải xem Lâm An rồi."
Lâm Bình và Lương Anh đồng thời nhìn Lâm An với vẻ mặt kinh ngạc và ngơ ngác. Tống San cũng bất giác nhìn qua. Lâm An nhận lấy những ánh mắt đó, mắt chớp chớp mãi, cực kì bối rối, ngay cả thịt trong bát cũng không thu hút sự chú ý của anh chàng như vừa rồi.
Lâm Kiến Nghiệp im lặng cười, có vẻ tâm trạng rất tốt.
Trần Đông Mai bĩu môi."Không phải là đi xem mặt kết hôn thôi sao, xấu hổ cái gì."
"Mẹ..." Lâm An ngước mắt nhìn mẹ, ý là đừng nói, đừng nói nữa.
"Anh cưới vợ về thì mọi người có thể ăn thịt, để lại cho anh hai con thỏ, anh tự xem thế nào rồi liệu đi."
Cho nên để được ăn thịt thì phải lập tức lấy vợ?
Trần Đông Mai vốn định để lại hai con gà rừng, còn thỏ thì mang đến cho Lâm Hải Yến. Nhưng ngẫm nghĩ, dì thấy chuyện nhà mình cứ dùng gà nhà nuôi là được, vì thế dì thay đổi ý định.
Tống San húp cháo, cũng rất tò mò."Mẹ, chị dâu tương lai của con là người thế nào?"
Lâm Bình nghe vậy thì cũng tham gia: "Đúng đấy ạ, em dâu con thế nào, có xinh không?"
Trần Đông Mai gõ bát."Lại còn muốn xinh nữa, cũng không nhìn lại mấy đứa bay xem, thật sự tìm cô nào xinh đẹp về thì mấy đứa bay trông chừng được chắc? Bây giờ không giống như trước đã kết hôn rồi thì phải hết lòng theo tụi bay nữa, cô nào không như ý sẽ tự chạy mất, cũng đâu phải tụi bay không biết..."
Lâm Bình lập tức không dám nói nữa. Lương Anh thấy dáng vẻ sợ sệt của chồng thì không nhịn được mà bật cười.
Lúc này Trần Đông Mai mới nhìn con trai nhỏ."Mẹ đã nghe ngóng về cô gái đó rồi, chăm chỉ mà tính cách lại tốt. Mẹ cũng chạy qua gặp một lần rồi, mẹ cảm thấy không tệ. Anh cũng tự đi xem xem, cảm thấy được thì định chuyện luôn."
Lâm An lập tức đỏ mặt, mặc dù anh chàng không thông minh mấy nhưng cũng biết ẩn ý trong lời này của mẹ. Mẹ đã nghe ngóng về cô gái đó rất lâu rồi, còn tự đi gặp, mẹ rất hài lòng, cho nên nếu anh chàng không hài lòng thì nhất thiết phải đưa ra được một lý do hợp tình hợp lý, nếu không cứ đợi ăn đòn đi!
Lâm An lén nhìn chị dâu Lương Anh một cái. Theo tiêu chuẩn chọn con dâu của mẹ, nếu là cô gái không khác mấy với chị dâu, Lâm An cảm thấy mình rất bằng lòng. Cô gái như thế không chỉ có tính cách dịu dàng, nghe lời, hiểu chuyện mà còn vô cùng gần gũi, quan trọng hơn là nhà cửa cũng sẽ yên ấm.
Trong thôn không phải không có gia đình có anh con trai khăng khăng muốn lấy cô gái mình thích, có điều hành vi đó khiến mẹ phản cảm. Con dâu vừa vào nhà đã ầm ĩ với mẹ chồng, đàn ông đứng ở giữa giúp mẹ mình thì không đúng mà giúp vợ mình cũng không phải, cuộc sống đó khó khăn khỏi nói. Hơn nữa mỗi khi mẹ chồng và nàng dâu tranh cãi sẽ có rất nhiều người vây quanh hóng chuyện, thật sự là vô cùng mất mặt.
Dù sao Lâm An cũng không muốn gặp phải chuyện như thế. Nếu thật sự như thế thì không chỉ là vấn đề của bản thân anh chàng mà sẽ còn ảnh hưởng đến bố mẹ và anh cả chị dâu nữa, anh sẽ chính là tội nhân thiên cổ của nhà họ Lâm.
Lâm An nghĩ vậy rồi cũng không bài xích, ngược lại còn ôm kì vọng rất lớn với cô gái mình sắp xem mặt.
Cả nhà ăn cơm xong, Trần Đông Mai đè thấp giọng nói về chuyện của cô gái đó với Lâm Kiến Nghiệp trong ổ chăn. Trần Đông Mai cử người nghe ngóng rất nhiều cô. Mấy người mai mối đều nói ba hoa chích chòe. Trần Đông Mai đương nhiên không tin những lời đó, phải tự chạy đi xem một chuyến, cuối cùng mới chọn ra được nhà họ Ngô ở đội sản xuất số Bảy.
Nhà họ Ngô đó có ba cô con gái và một anh con trai. Dù vậy, họ không hề có hiện tượng trọng nam khinh nữ. Ba cô con gái đều được đối xử như nhau. Hai đứa đầu đã lấy chồng, còn lại một cô con gái út là Ngô Hoa. Trần Đông Mai là người đã sống được nửa cuộc đời, không nói là có thể nhìn thấu một người bao nhiêu, nhưng ít nhiều vẫn nhìn rõ được một điểm - Có lẽ vì là con gái út nên Ngô Hoa đó có tính cách khá đơn thuần, không toan tính, là một cô gái an phận và ngoan ngoãn.
Trần Đông Mai đã đánh tiếng với nhà họ Ngô, đối phương cũng rất hài lòng với nhà họ, ý bên đó thể hiện ra là sính lễ gì đó đều không cần, chỉ hy vọng nếu hai nhà thành thông gia thì nhà họ Lâm có thể đối tốt với con gái nhà họ. Thái độ của nhà họ Ngô rất rõ ràng, anh con trai đó của nhà họ cũng sắp kết hôn rồi, nhà họ Ngô không có nhiều tài sản, chắc chắn không thể cho con gái thứ gì, cho nên cũng không mong bên nhà trai cho gì cả, chỉ hy vọng con gái kết hôn sống hạnh phúc là được.
Có lẽ bởi vì phong cách sống của người dân ở đây là thế. Nếu con gái đi lấy chồng, dù nhà trai cho thứ gì thì cũng đến tay con gái, cho nên thông thường mọi người cũng cho cô con gái đi lấy chồng một vài thứ để mang đến nhà chồng, nếu không thể cho con gái thứ gì thì người làm bố làm mẹ cũng sẽ áy náy.
Nếu nhà nào xuất hiện tình trạng bố mẹ cầm sính lễ của con gái bù vào những thứ nhà cần sử dụng, không chỉ người ngoài sẽ chỉ trỏ nhà đó mà ngay cả con gái cũng sẽ làm ầm lên. Dù sao tập tục cũng là như thế, rất nhiều thói quen đã được coi như lẽ đương nhiên rồi.
Lâm Kiến Nghiệp nghe thì đắc ý."Được được được, đều do bà làm chủ."
Trần Đông Mai thở dài một hơi, lại bắt đầu thương lượng với Lâm Kiến Nghiệp. Nhà họ Ngô không cần sính lễ là một chuyện, nhưng nhà họ có tặng hay không lại là một chuyện khác. Cho nên hoặc ít hoặc nhiều vẫn phải tặng một chút. Nếu không người khác mà biết được sẽ cảm thấy nhà họ không coi trọng cô con dâu này, thế thì sẽ khiến lòng con gái nhà người ta không thoải mái.
Hai vợ chồng nói chuyện, nói mãi nói mãi rồi tự ngủ mất.
- --------------------------
Ngày hôm sau, hai anh em Lâm Bình và Lâm An dậy từ sáng sớm rồi vội lên huyện đưa đồ cho Lâm Hải Yến. Lâm Kiến Nghiệp cũng dậy rất sớm, nhưng ông dậy sớm là để đến nhà họ Tạ mua mấy con chim bồ câu rồi cùng mang tới cho nhà Lâm Hải Yến. Chỗ gà rừng, cá, lươn đó đều còn sống, Lâm Hải Yến có thể tự thu xếp xem sẽ đem tặng cho người khác hay là tự giữ lại ăn dần; còn bồ câu đã chết, có thể để Lâm Hải Yến bồi bổ cho người nhà.
Khi Lâm An ra khỏi nhà, Trần Đông Mai gọi anh chàng qua, cho anh năm hào."Lên huyện thì lanh lợi một chút, hỏi chị anh xem ở đâu có bán một vài món đồ nho nhỏ cho con gái, đi lựa chọn mấy thứ đẹp đẹp vào, đừng để đến lúc đó tặng người ta thì không lấy ra được đâu đấy."
Lâm An nghe vậy, mặt lại đỏ lên, cầm năm hào mà cực kì ngượng ngùng.
"Không có tiền đồ, ngày mai gặp người ta rồi, cái dáng vẻ này của anh, người khác có thể ưng anh được à?"
Lâm An gãi đầu, xoay người cùng Lâm Bình đeo gùi chuẩn bị lên huyện.
......
Lâm Bình và Lâm An đã đi. Lương Anh thì đi cho lợn ăn. Công việc đó tuy không khó nhưng cũng rất rắc rối, phải dùng nước rửa sạch khoai lang, rồi lại dùng dao thái thành từng miếng, sau đó bỏ vào nồi để nấu, nấu xong, đợi cho bớt nóng thì mới múc từng gáo lớn cho lợn ăn. Đương nhiên, thỉnh thoảng nếu cảm thấy đói thì cũng có thể nhặt mấy miếng trong nồi ra ăn, dù sao cũng không ai nói gì.
Trần Đông Mai vốn định cùng Lâm Kiến Nghiệp đi đập đá. Việc cánh đàn ông đang làm là đẽo các tảng đá từ trên núi xuống, sau đó một số người sẽ phụ trách đập các tảng đá đó thành mảnh đá vụn. Cánh phụ nữ thì tự giác gánh đá đã đập vụn đến đống đá tập thể, tới lúc cần thì trực tiếp đến gánh là được. Nhưng gà vịt của nhà vẫn chưa thả ra, dì nghĩ ngợi, thấy vẫn đi thả gà vịt thì hơn.
Tống San chủ động nhận việc."Mẹ, con đi thả gà vịt cho."
Trần Đông Mai ngẫm nghĩ."Vậy được."
Tống San mở cửa chuồng, gà nhảy thẳng ra, vịt thì ở phía sau. Cô cầm một thanh tre rất dài trong tay, lùa vịt đến mảnh ruộng dành riêng để thả chúng.
Cô nghe nói mảnh ruộng này năm nay đã sắp thành ruộng nước rồi. Trước đây hồi mới khai hoang, sản lượng ở ruộng nước quá thấp. Lâm Kiến Quốc nghĩ cách, bảo mọi người lùa hết vịt ra đó, qua một năm, nơi này sẽ màu mỡ hơn, đợi quốc đất tạo thành ruộng nước thì gạo trồng ra cũng sẽ không chán như thế nữa.
Cô không thể không thừa nhận, Lâm Kiến Quốc thật sự rất thông minh, đội sản xuất số Chín dưới sự dẫn dắt của bác ấy trở thành một thôn giàu có cũng là chuyện đương nhiên.
Tống San lùa đàn vịt đến mảnh ruộng thả vịt xong, bèn xách chiếc giỏ nhỏ chuẩn bị vào núi. Mọi người đều có việc để bận bịu, chỉ một mình cô rảnh rỗi ở nhà nên cô phải tự tìm chút việc để làm. Nhiệm vụ của cô hôm nay chính là hái nấm và hoa kim ngân.
Hoa kim ngân này trước đây cô hay gặp, nhưng không nhận ra. Bây giờ cô lại biết hoa kim ngân này có thể dùng để ngâm trà uống, có tác dụng thanh nhiệt giải độc.
Hoa kim ngân trong núi rất nhiều, thường mọc thành từng cụm, quấn vào quanh thân cây nào đó, tạo thành một mảng trắng những cánh hoa hình sợi.
Cô dựa vào kí ức ngày trước, đi đến cạnh một gốc cây, quả nhiên nhìn thấy một mảng hoa kim ngân lớn, vì thế cô hớn hở chạy qua hái.
Lúc này ánh dương mới lên, nắng lén rọi xuống qua các kẽ lá, kết hợp với những giọt sương tỏa ra ánh sáng chói mắt, phát sáng lấp lánh bên người cô thiếu nữ. Cô như trộm xuất hiện từ trong ánh hào quang nhiều màu sắc, khi ánh sáng tàn lụi thì sẽ biến mất, khiến người ta khát khao thời gian ánh sáng rọi xuống có thể kéo dài thêm một chút, lại dài thêm chút nữa.
Tạ Trường Du nhìn cô một lúc lâu, rồi mới hắng giọng ho một tiếng.
Tống San nghe thấy âm thanh, đưa mắt nhìn anh.
Phía sau cô là dây hoa kim ngân xanh mướt, chúng quấn quanh gốc cây theo hình tròn, hoa kim ngân trắng muốt nhô lên lấp ló trong đó, khẽ lắc lư. Mà cái đưa mắt của cô, tựa như muốn thu hết phong cảnh đẹp đẽ ngập trời vào đáy mắt, long lanh chói lọi, mê hoặc lòng người.
*****
"Cậu hái thứ cỏ dại này làm gì?" Ánh mắt Tạ Trường Du quan sát một lượt chỗ hoa kim ngân đó. Đây chính là một loại cỏ dại họ thường nhìn thấy, hoa nở không đẹp mà cũng chẳng thơm, bình thường căn bản không ai bận tâm đến, không biết sao Lâm Tố Mỹ lại đột nhiên có hứng thú với chúng nữa.
"Đây là hoa kim ngân, là..." Tống San vốn muốn nói đây là một vị thuốc đông y, nhưng lời đó có vẻ không hợp với tính cách của Lâm Tố Mỹ."Có thể phơi khô làm lá trà ngâm để uống, có tác dụng thanh nhiệt giải độc. Qua một thời gian nữa không phải sẽ thu hoạch ngô sao, lúc đó thời tiết nóng nực, dùng thứ này ngâm nước uống, có thể phòng ngừa say nắng."
Tạ Trường Du nghe vậy thì nhíu mày, chân bất giác đá đá trên mặt đất."Cậu nghe ai nói vậy?"
"Bạn học ngày trước từng nhắc, tôi đột nhiên nhớ ra, rảnh rỗi ở nhà không có gì làm nên đến thử xem."
Bạn học... Không phải là La Chí Phàm. Đôi mày đang chau của Tạ Trường Du giãn ra. Anh vô thức bỏ dụng cụ săn bắn trên người xuống."Nếu đã như thế, vậy tôi cũng hái một ít về. Lúc nào cũng có thể ngâm nước uống à?"
"Hả? Tốt nhất là mùa hè đấy!"
"Ừ..." Khóe miệng Tạ Trường Du cong lên. Vì động tác nhanh hơn, phạm vi đưa tay cũng rộng hơn Lâm Tố Mỹ nên anh mau chóng hái được không ít. Lúc này, anh thở dài một hơi đầy khoa trương, rồi cầm chỗ hoa kim ngân trên tay đến bên cạnh Lâm Tố Mỹ, cho cô với vẻ tiếc nuối."Tôi quên mất là trên người tôi không mang theo thứ gì có thể đựng, thôi vậy, cho cậu hết này."
Tống San cười phì một tiếng, đúng thật là vậy nhỉ."Thế này đi, chúng ta cùng hái rồi bỏ vào trong giỏ, sau khi về nhà, tôi sẽ chia cho cậu một ít nhé!"
"Thôi." Tạ Trường Du lắc đầu."Thứ này rất dễ gặp, nếu thật sự muốn hái chúng thì cũng tiện, không thiếu chút ít này."
Tạ Trường Du di chuyển quanh chỗ hoa kim ngân, kéo vài dây leo ở trên cao xuống, hái thoăn thoắt, rồi ném vào trong giỏ của Lâm Tố Mỹ.
Tống San nhìn động tác nhanh nhẹn của anh, hơi ngại."Cậu ra ngoài săn bắn hả?"
"Ừ." Tạ Trường Du nhìn cô một cái."Qua mấy hôm nữa phải đến thành phố Dương bán kén tằm rồi, vừa khéo kiếm thêm vài con vật nhỏ cùng mang đến bên đó bán luôn. Bên thành phố Dương nhiều người giàu, có thể bán với giá cao hơn."
Tống San trợn tròn mắt, người này mới bao nhiêu tuổi chứ, chỉ lớn hơn mình có một tuổi mà đã bắt đầu nghĩ đến những thứ đó và bắt tay vào hành động rồi. Còn hai ông anh trai của cô - Lâm Bình và Lâm An thì đều chỉ làm việc theo yêu cầu của bố mẹ, phần lớn thời gian đều không tự có suy nghĩ gì.
Chẳng bao lâu, hai người đã hái xong khóm hoa kim ngân đó. Chiếc giỏ Tống San mang đi cũng đã đựng đầy non nửa. Cô xoay người đi tìm Tạ Trường Du, phát hiện anh đã chạy lên phía trên rồi, không biết đang tìm gì. Vì tò mò, cô cũng chạy qua đó.
"Cậu đang làm gì đấy?"
Tạ Trường Du cầm mấy cành cây trong tay. Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện trên đó có gai nhỏ, phiến lá rất thô, nhưng chính vì vậy mà quả của nó giống như viên ngọc đỏ lấp lánh trong đó, để lộ ra màu đỏ tươi quyến rũ, ánh nước lóng lánh dưới ánh mặt trời càng trong suốt hơn, toát ra vẻ mê người. Đây là quả mâm xôi dại rất hay gặp, quả của nó giống như do các hạt nhỏ ghép lại thành, hơi giống quả dâu tằm, nhưng hương vị thì khác.
Tạ Trường Du dứt khoát đưa một nắm mâm xôi cho Tống San. Tống San bất giác nhận lấy. Sau đó cô thấy Tạ Trường Du ngồi xổm xuống đất. Anh tiến lên phía trước một chút, tay sờ soạng trong bụi cỏ, sau đó anh cười rộ."Chúng ta cũng may mắn phết."
Lúc này cho dù có ngốc hơn nữa, Tống San cũng biết trong bụi cỏ có thứ gì đó. Cô vô cùng hiếu kì."Trong đó có gì vậy?"
"Trứng."
"Hả?" Tống San cũng xích qua, phát hiện trong bụi cỏ thật sự có một đống trứng, màu xám tro, hơi giống đá cuội, chỉ là không có độ bóng như đá cuội."Đây là trứng gì?"
"Trứng gà rừng."
Tống San tỉ mỉ quan sát hồi lâu. Thật sự không quá khác so với trứng gà ở nhà, một đầu nhỏ hơn một chút, màu sắc có hơi khác, còn những chỗ còn lại nhìn cũng tương tự."Sao ở nơi này lại có trứng gà rừng?"
"Không biết, có lẽ con gà đó thích đẻ trứng ở đây. Đáng tiếc là bị chúng ta phát hiện rồi, chỉ đành để chúng ta chiếm hời thôi."
Chúng ta?
"Là cậu phát hiện, không liên quan đến tôi."
"Có gặp thì có phần. Dù sao cũng là đồ chùa mà."
Tống San vẫn rất ngại, nhưng Tạ Trường Du kiên trì muốn chia đều, trong ổ tổng cộng có mười quả trứng, mỗi người năm quả.
Tạ Trường Du đứng dậy, phủi phủi tay."Tôi lại quên mất tôi không mang theo thứ để đựng rồi, có thể phiền cậu giúp tôi mang năm quả trứng của tôi về nhà được không?"
Tống San gật đầu."Trứng gà rừng này do cậu phát hiện ra, tôi mang về nhà cho cậu thì không có gì không ổn cả, huống hồ cậu còn giúp tôi hái hoa kim ngân nữa."
"Có gặp thì có phần, chúng ta đều như thế, nếu cậu không nhận, tôi sẽ bị người ta chê cười mất."
Còn có quy tắc như vậy? Tống San hơi mông lung.
Tạ Trường Du cười."Thế thì làm phiền cậu nhé. Nhưng mà sau này cậu vào núi thì đừng đi xa quá, thời gian này rắn cũng ra khỏi hang rồi, ngộ nhỡ gặp phải thì gay to."
Tống San vừa nghe đến rắn thì run bắn lên.
"Cũng không dễ bắt gặp mấy đâu, nhưng cũng phải đề phòng ngộ nhỡ."
Tống San gật đầu."Thế tôi về đây."
"Ừ. Chị tôi ở nhà, cậu cứ về tìm bà ấy là được."
Tống San lại gật đầu lần nữa. Cất trứng gà rừng xong, cô mới đi về phía con đường nhỏ dẫn về nhà.
"Lâm Tố Mỹ."
"Hả?" Tống San xoay người qua nhìn anh.
"Tôi cảm thấy con gà rừng đó vẫn sẽ tiếp tục đẻ trứng ở đây, ừm, sau này cậu có thể cách mấy ngày đến nhặt một lần."
"Cậu không đến nhặt à?"
"Trứng ở nhà tôi nhiều lắm." Tạ Trường Du thở dài một hơi.
Tống San gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.
Lúc này, Tạ Trường Du lại đuổi đến."Cho cậu này."
Là chỗ mâm xôi vừa rồi anh đặt trên mặt đất.
"Đây..."
"Tôi không thích ăn thứ này, chị tôi cũng không thích."
"Ồ... cảm ơn."
Tạ Trường Du nhìn cô đi xa, trông mãi theo mái tóc tết thành bím của cô. Hai bím tóc lắc lư theo bước di chuyển của cô, vô cùng sống động.
Các cô gái ở quê thích tết tóc thành bím như vậy, nhưng mà trông đầy vẻ thôn quê, khiến người ta chỉ cảm thấy quả nhiên là những cô gái quê mùa. Nhưng Lâm Tố Mỹ thì khác, cô làm kiểu tóc đó không chỉ trông không quê mùa, ngược lại còn tao nhã thanh thoát, toát ra khí chất thánh khiết.
Không biết có phải là ảo giác hay không, anh cảm thấy hình như Lâm Tố Mỹ lại xinh đẹp thêm mấy phần rồi thì phải?
Tạ Trường Du cắn môi, xoay người đi lấy dụng cụ của mình. Vừa rồi trì hoãn thời gian, bây giờ phải mau chóng đi săn bắn thôi.
- ------------------------------
Tống San xách giỏ, không về thẳng nhà mà chuyển hướng đến nhà họ Tạ.
Căn nhà của nhà họ Tạ đứng đơn độc, vị trí rất tốt, chỉ mỗi ao nước bên cạnh sân đã đủ khiến người ta phải hâm mộ. Người nhà họ Tạ cũng vô cùng quý trọng ao nước đó, cho dù giặt quần áo hay rửa thức ăn, họ đều múc nước lên chứ tuyệt đối không rửa ngay vào bên trong. Thậm chí khi rửa một vài món đồ lớn, họ đều không rửa ở nhà mà cầm ra ao nước chuyên giặt đồ để rửa.
Bên cạnh sân đặt một vài thanh tre để mấy cây mướp hoặc cây dưa chuột nhà trồng bò lên theo thanh tre, sau đó thì kết quả. Người ở đây gần như nhà nào cũng làm như vậy. Ở cổng nhà trồng chút rau, sau khi rau tới độ ăn được, đi mấy bước đã hái được rồi mang vào nhà xào rau, như vậy vừa tiện mà lại không tốn diện tích.
Theo cách làm đó, còn có người trồng đào, mận, bưởi, vân vân. Hễ có thể trồng thì họ sẽ trồng, tuyệt đối không để bất cứ phần đất nào bị trống.
Lúc đi qua ao nước, Tống San đột nhiên nhớ tới điều gì, mặt hơi đỏ lên.
Khi ấy, mấy cô bé trong thôn cũng có tâm tư nhỏ vui vui không để người khác biết được. Vào tiết trời hè thu, khi thời tiết nóng nực, họ luôn thích đi qua nơi cách nhà họ Tạ không xa. Bởi vì khi ấy Tạ Trường Du sẽ đứng tắm ở ngoài ao nước. Anh dùng chiếc gáo gỗ múc nước, sau đó dội thẳng từ trên đầu xuống, động tác đó cực kì khí phách. Hội con gái luôn xấu hổ nhưng lại không nhịn được mà trông qua, đứa này đẩy đưa kia, náo nhiệt vô cùng.
Tống San cắn môi, tâm trạng là lạ. Vậy mà cô đang tìm được một chút xíu dư vị và cảm xúc của quá khứ, không liên quan đến tình ái và tâm tư thiếu nữ nảy chồi, đơn thuần chỉ là vì sự tốt đẹp của cậu thiếu niên thuở ấy.
Tống San xách giỏ đi qua ao nước, bước lên sân nhà họ Tạ."Có ai không ạ?"
Cửa sổ tầng hai nhanh chóng có một cái đầu thò ra.
Tạ Trường Bình kinh ngạc nhìn Lâm Tố Mỹ, sao con bé này lại đến nhà mình?
Tạ Trường Bình không nói hai lời, mau chóng chạy xuống tầng, đẩy cửa, đi ra ngoài."Gái tìm ai?"
Tống San nhìn thấy dáng vẻ ngơ ra của Tạ Trường Bình, không khỏi bật cười. Cô có thiện cảm với Tạ Trường Bình, bởi Tạ Trường Bình từng nói đỡ cho cô. Khi ấy, cho dù thương hại cô nhưng những người khác sẽ không nói chuyện đúng sai trước mặt ông Tống Thiết và bà Cát Hồng. Còn Tạ Trường Bình thì dám. Mà ông Tống Thiết và bà Cát Hồng cũng không dám làm gì Tạ Trường Bình.
Chỉ là Tạ Trường Bình không biết, chị ấy nói những lời đó, sau khi về nhà, Tống San sẽ chỉ bị ông Tống Thiết và bà Cát Hồng mắng té tát hơn.
Có đôi khi con người đúng là kì lạ như thế, rõ ràng cũng là người yếu đuối nhưng lại có thể làm ra chuyện điên cuồng và ác độc, đi ức hiếp người nhỏ bé yếu ớt hơn, tựa hồ như vậy thì có thể chứng minh họ không hề yếu đuối.
"Em tìm chị."
Tạ Trường Bình nhướng mày.
"Em trai chị phát hiện ra một ổ trứng gà rừng, cậu ấy nói có gặp thì có phần, cho nên bọn em mỗi người năm quả. Cậu ấy không có đồ đựng, em giúp cậu ấy mang về. Chị đi tìm thứ gì để đựng đi ạ?"
"Ồ..." Tạ Trường Bình vẫn còn chưa phản ứng lại được vì quan hệ giữa em trai mình và Lâm Tố Mỹ đã gần gũi hơn. Chị vô thức vào lấy bát, sau đó đi ra đựng trứng vào.
Tống San thở dài."Chị cầm thêm thứ gì để đựng chút hoa kim ngân nữa!"
"Ồ, được."
Tống San chia một nửa số hoa kim ngân cho nhà họ Tạ."Chị có thể phơi trước, sau đó cất đi, đợi khi thời tiết nóng nực lấy ra ngâm nước nóng uống, có khả năng thanh nhiệt giải độc và giảm say nắng."
"Gái còn hiểu mấy thứ này hả?"
"Em cũng chỉ nghe người khác nói thôi."
Tạ Trường Bình nhìn Tống San, tâm trí cũng đã quay trở về. Không ngờ thằng em mình lại làm ăn tốc độ như thế, nhanh vậy đã khiến Lâm Tố Mỹ thay đổi thái độ rồi, xem ra muốn để Lâm Tố Mỹ trở thành em dâu mình cũng không phải chuyện quá khó. Tạ Trường Bình quan sát Tống San rất lâu, thi thoảng gật đầu. Dựa vào sự thông minh tài trí của thằng em mình, có lẽ phải cô gái thế này mới xứng với nó.
"Chị biết một nơi có rất nhiều loại hoa, chị em mình hẹn thời gian cùng đi hái nhé!"
"Dạ, được."
Tống San lập tức đồng ý.
Khi quyết định rời đi, Tống San sực nhớ ra điều gì đó."Mà này... Chị không thích ăn quả mâm xôi sao?"
"Chị đâu có không thích!"
Quả nhiên là thế.
Tống San đã sớm đoán ra, nhưng vẫn có chút tư vị khó nói vì chuyện Tạ Trường Du tặng tấm lòng cho "Lâm Tố Mỹ", hình như cô đang hưởng thụ thứ thuộc về một người khác.
"Vậy em chia cho chị một nửa nhé!" Tống San đưa một nửa số mâm xôi cho Tạ Trường Bình.
"Cảm ơn gái."
- ---------------------------
Đợi đến buổi tối khi Tạ Trường Du xách thỏ và một con gà rừng về, anh bèn trông thấy Tạ Trường Bình hớn hở đi về phía mình. Vừa nhìn đã thấy chẳng có ý tốt gì rồi, vì thế Tạ Trường Du mặc kệ chị.
"Mày xem này, gì đây nhỉ." Tạ Trường Bình cầm mấy quả mâm xôi lắc lắc trước mặt Tạ Trường Du.
Tạ Trường Du vốn không định để ý đến chị. Nhưng quét mắt một cái, anh nhìn thấy quả mâm xôi. Anh lập tức nhíu mày, khóe môi mím chặt.
"Đây là thứ Lâm Tố Mỹ đưa cho tao đấy." Tạ Trường Bình cười tít mắt."Mày có cần cầu xin tao cho mày ăn không nhỉ."
"Chị tránh ra."
"Làm gì?"
"Đây giết thỏ, xử lý bọn chúng."
"Hả... mày..." Tạ Trường Bình lại lắc những quả mâm xôi trên tay."Việc gì mày phải không vui?"
Bấy giờ Tạ Trường Du thật sự mặc kệ chị.
"Ê, tao và Lâm Tố Mỹ đã hẹn nhau cùng đi hái cái hoa ngân gì đó rồi. Đến lúc đó tao có thể nói chuyện với con bé đó. Sau đó tao có thể truyền đạt với con bé đó rằng tao có một thằng em trai ưu tú, làm được việc thế nào."
"Tạ Trường Bình, chị ồn quá đấy."
"Hừ, vốn còn định chia chút mâm xôi cho mày ăn, bây giờ thì khỏi đi, một quả cũng không cho mày."
Tạ Trường Du nhếch khóe miệng, tiếp tục xử lý con thỏ trong tay, thật sự coi Tạ Trường Bình thành không khí.
← Ch. 016 | Ch. 018 → |