← Ch.174 | Ch.176 → |
Mọi người không có vấn đề khó khăn gì phải giải quyết, thấy Lưu đại sư chơi đoán vật giỏi, cũng chỉ là kinh ngạc mà cảm thán rằng đoán chuẩn xác, nhưng tên liên quan mật thiết đến mỗi người, gần như là ai cũng muốn được xem bói cho.
Một đám người xông lên, cảnh tượng có chút hỗn loạn.
Sở Thiên Lê giật mình, lùi về phía sau Thích Diệm, lại cảm thấy đối phương không đủ cao lớn.
Ông Thích vội vàng duy trì trật tự, hô: "Thừa Lương, con chào hỏi mọi người trước, chúng ta ra phía sau nghỉ ngơi một lát!"
"Mọi người ngồi trước một lát đi, lớn tuổi rồi xương cốt không được tốt, ông lão như tôi phải uống thuốc, lập tức sẽ trở lại."
Thích Thừa Lương đang cãi nhau với Lưu đại sư, hiện tại hai bên cãi nhau rất dữ dội, cũng không biết có nghe thấy hay không.
Thích Diệm đỡ ông Thích, lại dẫn theo Sở Thiên Lê rời đi.
Ba người đi đến căn phòng nhỏ phía sau phòng khách chính, cuối cùng cũng có thể được yên tĩnh, sau khi rời xa đám người huyên náo thì thở phào nhẹ nhõm.
Ông Thích nhìn Sở Thiên Lê, lại nhìn Thích Diệm, thở dài nói: "Diệm Diệm, ông biết cháu không thích chú hai, tính tình cháu cứng rắn hơn ba cháu, nhưng dù sao cũng đều là người một nhà."
Thích Thừa Lương tìm Lưu đại sư, Thích Diệm tìm Sở Thiên Lê, thật sự giống như là võ đài.
Thích Diệm bình tĩnh nói: "Ông nội, nếu người khác coi cháu là người nhà, thì chắc chắn cháu cũng coi người ấy là người nhà, đáng tiếc có vài người trời sinh đã không có khái niệm về người nhà."
Ông Thích im lặng một lát, bất đắc dĩ nói: "Haiz, được rồi, thế lực thịnh tất sẽ suy, suy tột cùng thì thịnh lại, đều là quy luật phát triển của sự vật, chờ ông đi rồi, các cháu thích lăn qua lăn lại như thế nào thì lăn qua lăn lại như thế đó đi."
Thích Diệm nghe vậy trong lòng cảm thấy đau xót, rồi lại không biết nên nói cái gì.
Sở Thiên Lê vội nói: "Phi phi phi, ông Thích mừng thọ không nói loại lời này."
Ông Thích cười nói: "Cả đời này của ông đã sống đủ rồi, chuyện gì chưa từng thấy qua, cũng đã sớm nhận ra, con cháu có cách sống của con cháu, ông vội vàng dạy dỗ thì ngược lại sẽ khiến chúng ghét."
"Diệm Diệm, cháu là đứa trẻ có chủ ý, ông biết cháu chán ghét rất nhiều lời của chú hai, nhưng trong mắt ông, cháu và Đống Khanh, Hi Hi đều giống nhau, nhà chúng ta chưa ai nói con gái không thể quản lý công ty." Ông Thích hoài niệm nói, "Trước kia bà nội cháu là đại tiểu thư của địa chủ, nhưng cũng vẫn biểu tình cách mạng trên phố đó thôi, nếu không hai chúng ta cũng sẽ không quen biết."
"Chỉ là người một nhà dù sao cũng là người một nhà, có thể cãi nhau ầm ĩ, nhưng vẫn nên để lại một đường lui, không nên làm quá tuyệt tình." Ông Thích trịnh trọng nói, "Nó tốt xấu gì cũng là em trai của ba cháu."
Vốn dĩ Sở Thiên Lê còn có suy nghĩ cùng Thích Diệm chơi tới cùng với Thích Thừa Lương, nghe vậy cô cảm thấy ông Thích dặn dò không phải là điều vô lý.
Thích Diệm cúi đầu nói: "Cháu biết."
Ông Thích: "Còn nữa, sau khi ông đi rồi, cháu phải chiếu cố thím ba và Hi Hi nhiều hơn, tình huống của chú ba cháu thì cháu cũng biết rồi, lúc này Thừa Lương tìm đại sư không phải là vì chuyện của Lễ Dương, cho dù nó muốn lấy lòng ta, nhưng cũng muốn Lễ Dương có thể tốt hơn..."
Thích Diệm cảm thấy lời này giống như là đang dặn dò hậu sự, trong lòng cô ấy khó chịu như d. a. o cắt, ấp úng ngăn lại: "Ông nội."
Ông Thích trấn định nói: "Thực ra đạo trưởng Tu Càn đã sớm nói với ông chuyện của Lễ Dương, ông biết có một số việc không có cách nào để thay đổi, nhưng tóm lại cũng là con mình, hai năm nay đột nhiên tình hình chuyển biến xấu, nên luôn muốn thử một lần nữa."
Thích Lễ Dương trời sinh thân thể không tốt, chỉ có thể nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt, đến cả bác sĩ cũng không có biện pháp, tìm đại sư thì càng không có tác dụng.
Tu Càn đạo trưởng chỉ có thể cho một ít cách dưỡng sinh của môn phái, dạy Thích Lễ Dương bình tâm tĩnh khí, không nên tức giận.
← Ch. 174 | Ch. 176 → |