← Ch.139 | Ch.141 → |
Đàm Mộ Tinh mỉm cười rồi nói: "Nhà chiêm tinh giỏi nhất thế giới nói rằng kỳ thi này cậu sẽ làm rất tốt, vậy thì hẳn là sẽ không có vấn đề gì.
Gần đây cậu đang nghiên cứu đề thi, nhất định sẽ tiến bộ."
Sở Thiên Lê lầm bầm: "... Không phải cậu đang dỗ dành một đứa trẻ con sao?"
Cô cũng không dám tính toán kết quả của kỳ thi, bây giờ nói lời này cũng vô dụng.
Tuy nhiên, Sở Thiên Lê bị bạn cùng bàn cắt ngang, áp lực tâm lý của cô cũng giảm bớt, khi nghe thấy tiếng chuông ở tòa nhà dạy học vang lên, cô theo đám đông tiến vào phòng thi.
Các học sinh trong lớp hoàn toàn hỗn loạn, tất cả mọi người phân bổ vào các phòng thi khác nhau, thậm chí những người xung quanh còn không quen biết nhau.
Trong phòng học, tất cả bàn ghế đã được sắp xếp lại một lần nữa và chia thành những ghế đơn cho một người ngồi, khoảng cách giữa các ghế liền kề cũng rất xa, ngay cả bàn trước và bàn sau cũng không phải dán sát nhau.
Thích Diệm đẩy mắt kính lên, quay đầu nhìn Sở Thiên Lê, mỉm cười hiền lành nói: "Đã lâu không gặp cậu."
Đã lâu Thích Diệm không gặp Sở Thiên Lê, một là hai bên không cùng lớp, hai là Hạ Thời Sâm cản trở, thật sự không có cơ hội nói chuyện.
Cô ấy không ngờ hai người lại có cơ hội gặp mặt trong cùng một phòng thi.
Sở Thiên Lê không đợi Thích Diệm lên tiếng, cô nghĩ tới thân phận nữ chính trong nguyên tác, đột nhiên thần sắc nghiêm túc nói: "Tớ có thể bắt tay với cậu được không?"
Đáy mắt Thích Diệm lộ ra vẻ khó hiểu, nhưng đối mặt với bàn tay treo lơ lửng của Sở Thiên Lê, cô ấy vẫn đưa tay nhẹ nhàng nắm lại: "Có thể thì có thể, nhưng lý do gì không?"
Sở Thiên Lê nghiêm túc nói: "Vận mệnh nằm trong tay mình, tớ cũng đã bắt tay với người đứng đầu khối nên coi như nắm giữ vận mệnh của mình, phải không?"
Thích Diệm: "... ?"
Khi những người khác nghe được lời nói của Sở Thiên Lê, bọn họ ngay lập tức đứng dậy hét lớn: "Vậy thì tớ cũng muốn đi theo cậu.
Bắt tay đi! Chúng tớ cũng cần sự phù hộ của học thần!"
Thích Diệm: "????"
Thích Diệm ban đầu định làm cùng Sở Thiên Lê trò chuyện một hồi, lại không ngờ tới trong phòng thi lại có buổi bắt tay, một nhóm người cũng phải đi theo mình bắt tay để cầu may.
Cô ấy muốn thuyết phục mọi người rằng đừng mê tín, nhưng khi nghĩ đến Sở Thiên Lê đang ngồi bên cạnh, lại sợ đại sư nhạy cảm với từ mê tín, cô ấy chỉ đành phải cười gượng để đối phó với những thí sinh khác.
Thích Diệm cung phụng Sở Thiên Lê để cô ấy làm một việc gì đó, và Sở Thiên Lê cung phụng Thích Diệm để cố gắng muốn cọ học thần, cũng không biết đến tột cùng là ai mê tín ai.
Kỳ thi trung học diễn ra trong ba ngày, Sở Thiên Lê thi xong đầu óc choáng váng, căn bản không có tâm trạng để ý đến cái gì khác, về nhà liền ngủ say.
Việc chấm điểm trên máy tính của trường rất nhanh, nửa đầu tuần trước là thi, nửa cuối tuần là ra bảng xếp hạng, một chút thời gian cũng không chậm trễ.
Xếp thứ nhất tân nhiệm là Hạ Thời Sâm, xếp thứ hai là Thích Diệm, không biết có phải lần này may mắn của cô ấy đã bị phân tán đi hay không.
Sở Thiên Lê nhìn thứ hạng của mình, bối rối nói: "Cái này là tốt hay xấu đây?"
Thứ hạng của cô đã tăng lên rất nhiều, nhưng cô không biết mình thuộc về cấp nào.
Đàm Mộ Tinh liếc mắt nhìn bảng thành tích và xếp hạng, cậu không tiện nói thẳng là trung cấp, vậy nên uyển chuyển nói: "Được rồi, bằng tốt nghiệp khẳng định không thành vấn đề, tiếp tục kiên trì sẽ vào được một trường đại học tốt, không gian thăng tiến của cậu rất lớn."
Sở Thiên Lê vốn là đếm ngược từ dưới lên, nhưng bây giờ cô đang dần chuyển sang lớp trung cấp.
Dù sao thì cô cũng đang tiến bộ nhanh chóng.
Tuy nhiên, xếp hạng càng cao thì càng khó tiến bộ, mấu chốt là những học sinh xếp hạng đầu đều rất xuất sắc, không thể dễ dàng vượt qua bằng cách ôn tập đột xuất.
← Ch. 139 | Ch. 141 → |