← Ch.119 | Ch.121 → |
Đàm Mộ Tinh là một thiếu gia giàu có, những người xung quanh cậu cũng rất giàu có nên rất dễ tìm được những khách hàng có thu nhập cao.
Cuối tuần, Sở Thiên Lê theo Đàm Mộ Tinh đến một quán trà tương đối yên tĩnh, cô nhìn người đàn ông trung niên ăn mặc bảnh bao, nhanh chóng hiểu ra chiêu trò thu hút khách hàng của người bạn cùng bàn.
Đàm Mộ Tinh bình tĩnh nói: "Chú Kiến Bình, hai ngày trước không phải chú muốn tìm người giúp chú giải quyết chuyện này sao, cho nên cháu mới nhờ người giúp chú đó."
Hà Kiến Bình vốn đang ngồi ở bàn trà, nhìn thấy hai người lên lầu chào hỏi, ông ấy kinh ngạc nói: "Mộ Tinh, đây là người đó sao? Trông vẫn còn rất trẻ nhỉ?"
Hà Kiến Bình đã ở tuổi trung niên, thái dương xuất hiện một ít tóc bạc trắng nhưng lại tràn đầy nghị lực, ông ấy thẳng lưng ngồi trên ghế, mang đến khí chất của một doanh nhân thành đạt.
Gần đây ông ấy gặp phải chút phiền phức nhỏ, người trong giới kinh doanh vốn có chút mê tín nên muốn tìm một người thông thạo số học để bói toán.
Ở phía bắc lấy Càn Sơn ở Càn Môn là nổi tiếng nhất, nhưng đại sư ở Càn Môn lại không dễ dàng xuất hiện ở đây để giúp ông ấy tính toán.
Nhà họ Đàm và Càn Môn có chút quan hệ sâu xa nên Hà Kiến Bình đã tìm đến bạn cũ để hỏi.
Nhà họ Đàm đã từ chối, nhưng Đàm Mộ Tinh lại nói với ông ấy cậu đã tìm được một đại sư khác.
Cũng như vậy thôi, giống như Hà Kiến Bình nhờ người mua KFC mà Đàm Mộ Tinh lại mua cho ông ấy McDonald"s vậy.
Chiều cao của Sở Thiên Lê chỉ tới bả vai của Đàm Mộ Tinh, khuôn mặt vẫn còn trẻ con, thật sự trông không giống cao thủ lành nghề chút nào.
Bình thường Hà Kiến Bình sẽ hoan nghênh Đàm Mộ Tinh dẫn bạn bè đến quán trà, nhưng bây giờ ông ấy còn có việc quan trọng phải làm, luôn cảm thấy hai đứa trẻ này đang nói đùa.
Tất nhiên, Hà Kiến Bình không trách móc Đàm Mộ Tinh ngay tại chỗ, trái lại ông ấy ngồi xuống và lên kế hoạch đánh lừa hai người trước.
Ông ấy giải thích ngắn gọn sự việc của mình cho Sở Thiên Lê, đang nghĩ cách đối phó với lũ trẻ, gạt bỏ ý kiến của chúng mà không quá bất lịch sự.
Sở Thiên Lê bói toán ngay tại chỗ, sử dụng bói toán và chiêm tinh khoa học, kỹ năng nói chuyện của cô khác hẳn so với vốn hiểu biết của ông ấy.
Hà Kiến Bình nghe vậy, có chút cau mày, ông ấy lại không tin vào các hành tinh và chòm sao ngoại lai, ông ấy chỉ tin vào Phong Thủy và Kinh Dịch mà thôi.
Sở Thiên Lê: "Nếu chỉ nhìn kết quả, điều chú muốn hỏi có thể trở thành hiện thực, nhưng có thể sẽ khác với điều chú nghĩ..."
Hà Kiến Bình lơ đãng lắng nghe, không quá để tâm tới lời cô nói.
Lúc này, bên cạnh ông ấy đột nhiên xuất hiện tiếng bước chân, theo sau là một giọng nam lớn tiếng vang lên: "Lão Hà, ông ở đâu? Tôi giúp ông tìm một cao thủ.
Người này có thể tính toán trong lục hào cũng không thành vấn đề, ông mau chạy ra đây nghe một chút đi."
Sở Thiên Lê và những người khác lập tức giật mình, việc bói toán cũng đột ngột bị gián đoạn.
Hai người kia đi lên tầng hai, nhìn thấy ba người đang ngồi cũng kinh ngạc không kém, người dẩn đầu còn lẩm bẩm: "Ồ, ông còn có khách sao?"
"Đây là hai vị khách nhỏ của tôi." Hà Kiến Bình lập tức đứng dậy, ngượng ngùng nhìn Sở Thiên Lê và Đàm Mộ Tinh, lịch sự nói: "Được rồi, tôi nói chuyện với bọn họ trước, hai người ngồi xuống uống trà rồi ăn chút điểm tâm đi.
Phía đối diện còn có một quán lẩu kiểu cũ rất ngon, chúng ta có thể tới đó thử xem."
Đàm Mộ Tinh lập tức lộ ra vẻ mặt có chút lo lắng: "Chú Kiến Bình..."
Đàm Mộ Tinh không giỏi bộc lộ bằng ngôn từ nhưng lại rất giỏi thấu hiểu cảm xúc của người khác.
Rõ ràng Hà Kiến Bình chỉ xem họ như những đứa trẻ, không hề chăm chú xem Sở Thiên Lê bói toán.
← Ch. 119 | Ch. 121 → |