← Ch.147 | Ch.149 → |
Chỉ có sư phụ tôi mới cứu được ông 1
Tô Cẩm giải thích ngắn gọn về mọi việc.
Nguyên Cảnh lắc đầu, không quá đồng ý: “Ý tưởng của A Cẩm quả thật rất hay, nhưng mà việc này chỉ một mình Tô phu nhân làm có thể sẽ rất phiền phức. ”
“Như cô đã nói, tòa nhà bỏ hoang kia vẫn chưa hoàn thành, nếu bây giờ đổi thành nhà ma thì sau này phải cần có người giám sát tiến độ, hơn nữa phải liên hệ công nhân, cải tạo như thế nào, trang trí ra làm sao, những cái này đều rất phí thời gian.
Cho dù làm xong mấy việc này rồi thì sau đó vẫn cần phải xác định cách thức tiến hành hoạt động marketing và định vị khách hàng mục tiêu…” Lời lẽ Nguyên Cảnh chân thành khẩn thiết.
Tô Cẩm nghe mà bối rối: “…”
Cô nghĩ kỹ lại, thấy mấy lời này quả thật rất có lý.
Nếu như vậy thì lại phải tìm một người nào đó tin cậy để lo mấy việc này, cũng không thể bắt Diêu Diêu mệt 𝐜𝒽*ế*† được.
Ngay sau đó, Nguyên Cảnh đề nghị: “A Cẩm có thể tìm một đối tác mà. Tình hình bây giờ là trong tay cô có tiền, Từ thiếu gia có tòa nhà bỏ hoang đó, như vậy thì tìm một người xử lý hết tất cả những chuyện còn lại, cũng đỡ cho cô phải mất thời gian vào mấy chuyện này. Đến lúc đó, cô và Từ thiếu gia chỉ cần ngồi đợi lấy tiền lời thôi. ”
Tô Cẩm nghe xong giật giật khóe miệng, còn có loại chuyện tốt như vậy à? Tìm đâu ra một gã ngốc như vậy chứ…
Nguyên Cảnh lập tức ném một ánh mắt cho Nguyên Thất.
Nguyên Thất hiểu ngay.
Anh ta mở miệng nói: “Tô quán chủ, mấy cái mà Tam gia nói đối với người ngoài nghề thì rất khó, nhưng dưới tên Tam gia có rất nhiều công ty. Từ khi Tam gia còn rất trẻ đã bắt đầu tiếp quản Nguyên gia rồi. ”
Tô Cẩm cũng không ngốc, từ câu nói vừa nãy của Nguyên Cảnh rồi đến những lời ám chỉ của Nguyên Thất, cô khẽ kinh ngạc nhìn Nguyên Cảnh: “Anh muốn làm gã ngốc kia à?”
Nguyên Cảnh: “…” Đừng có nói thẳng ra như vậy chứ.
Tô Cẩm vội vàng đổi lời: “À, ý tôi là, anh muốn làm đối tác đó à?”
Nguyên Cảnh trầm giọng nói: “Phải, ý tưởng của A Cẩm rất hay. Mà trong số mấy sản nghiệp của Nguyên gia không có hạng mục nào là nhà ma cả, cho nên tôi muốn thử xem. Nếu sau này có hiệu quả tốt thì tôi cũng sẽ xây một căn nhà ma kiểu trốn thoát khỏi mật thất như thế. ”
Tô Cẩm suy nghĩ một chút, con người Nguyên Cảnh tính ra rất đáng tin cậy, nếu như hợp tác với nhau có vẻ như cũng không tệ.
Chỉ là việc này cô còn phải hỏi lại Từ Khoan: “Nếu như Từ Khoan không có ý kiến gì thì chuyện này cứ quyết định vậy đi. Chắc là anh ta còn chưa đi đâu. ”
Nói xong, Tô Cẩm liền đứng dậy cùng Nguyên Cảnh bước ra ngoài.
Vừa vặn nhìn thấy Từ Khoan và Diêu Nguyệt vừa bước ra khỏi cửa Tô gia, Tô Cẩm vẫy tay với Từ Khoan, nhanh chóng nói chuyện Nguyên Cảnh muốn hợp tác.
Từ Khoan không biết Nguyên Tam gia.
Thấy Tô Cẩm tín nhiệm người này như vậy, anh ta cũng không nghĩ nhiều mà đồng ý luôn.
Mọi chuyện tiến hành vui vẻ, thuận lợi.
Duy chỉ có Diêu Nguyệt có hơi ngơ ngác: “…” Vậy là công việc mà A Cẩm giao cho mình bị Nguyên Tam gia cướp đi rồi à?
Diêu Nguyệt liếc nhìn Nguyên Cảnh, quay người buồn bã rời đi.
Nguyên Cảnh: “?” Tôi đắc tội với Tô phu nhân à?
Thấy chuyện tòa nhà bỏ hoang được giải quyết nhanh chóng như vậy, Tô Cẩm rất hài lòng nói: “Sau này nếu bên chỗ tòa nhà bỏ hoang kia có chuyện gì thì bất cứ lúc nào anh cũng có thể đến tìm tôi. ”
“Được. ” Nguyên Cảnh mỉm cười nói: “A Cẩm, cô có muốn ăn với tôi một bữa cơm không?”
Tô Cẩm khoát tay từ chối: “Không đâu, tôi còn phải kiếm tiền! Tôi lại có thêm mối làm ăn!”
Tô Cẩm vui vẻ bước về Tô gia, Nguyên Cảnh nhìn theo bóng lưng cô, lại lần nữa rơi vào trầm mặc.
Thôi, anh vẫn nên lên kế hoạch cho tòa nhà bỏ hoang kia cho tốt đi.
Chủ yếu vẫn là để A Cẩm kiếm tiền.
Tô Cẩm vừa bước vào nhà đã nhìn thấy Sở Lâm đang hùng hùng hổ hổ trên điện thoại.
“Tôi nói cho ông biết này lão già, nếu như không phải vì cái họ Sở thì tôi cũng lười gọi điện thoại cho ông đấy!”
“Ông không bị bệnh, đi bệnh viện cũng vô ích, chỉ có sư phụ tôi mới có thể cứu ông thôi!”
“Một giá thôi, tám mươi triệu!”
Sở Lâm vừa báo xong giá tiền, đối phương đã cúp máy. Chỉ có sư phụ tôi mới cứu được ông 2
Sở Lâm cầm điện thoại, tức giận chửi ầm lên: “Lão già khó ưa!”
Diêu Nguyệt: “…”
Tô Cẩm: “…”
Hai người liếc nhau, đều cảm thấy bất lực.
Vừa mở miệng một cái đã đòi tám mươi triệu, nếu đổi thành người khác, đoán chừng cũng sẽ tức giận cúp điện thoại ngay thôi…
Tô Cẩm cũng không ngờ Sở Lâm lại thật sự có gan như vậy!
Quay đi quay lại đã tăng giá thêm mấy lần!
Sợ là cái giá tám mươi triệu này thật sự có thể vặt sạch lông cha Sở được.
Thấy Tô Cẩm trở về, Sở Lâm có chút thất bại nói: “Sư phụ, ông ta cúp điện thoại rồi. ”
“Không sao đâu, ông ta sẽ đến tìm chúng ta thôi. Chúng ta cứ yên lặng chờ là được. ” Tô Cẩm nói xong, suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay là cứ lấy giá tiền như bình thường thôi. ”
Sở Lâm lắc đầu: “Sư phụ yên tâm đi, ông ta có tiền, hơn nữa ông ta cũng đổ tiền cho bà mẹ kế ác độc của tôi cũng không chỉ một trăm triệu thôi đâu. ”
Mạng của lão già chỉ thu có tám mươi triệu, cũng là đáng giá!
Tô Cẩm: “…”
Tô Cẩm cảm thấy Sở Lâm có chút oán giận Sở tiên sinh, cô không nói thêm gì nữa, xoay người kéo Diêu Nguyệt lên tầng hai.
Diêu Nguyệt nói thẳng: “A Cẩm yên tâm, nếu Sở Lâm đã dám mở miệng đòi tám mươi triệu tất nhiên là đã biết rõ ràng tình huống Sở gia rồi, con đừng có lo lắng quá. ”
“Ⓠ_⛎𝒶_𝓃 𝒽_ệ của anh ta với cha không tốt à?” Tô Cẩm hỏi thêm một câu.
Diêu Nguyệt nghĩ nghĩ rồi nói: “Tình huống của Sở gia thì dì cũng không rõ lắm, bình thường lúc thưởng trà chiều với mấy phu nhân nhà khác thỉnh thoảng cũng có tám chuyện mấy câu, mơ hồ đoán được զ●⛎ⓐ●n ♓●ệ của hai cha con bọn họ không thể nói là không tốt, nhưng cũng không thể nói là ⓠ𝐮𝐚-𝖓 ♓-ệ tốt được. ”
Nếu không thì cũng sẽ không nháo đến mức cắt đứt 𝐪-⛎🅰️-ռ ⓗ-ệ cha con như vậy.
Tô Cẩm nhẹ nhàng cười: “Con biết rồi. ”
…
Một bên khác.
Sau khi cha Sở cúp điện thoại, trong lòng luôn cảm thấy có chút bất an.
Mấy ngày nay quả thật ông ta cảm thấy là lạ, nếu không thì cũng sẽ không tới bệnh viện, nhưng bệnh viện cũng không phát hiện ra được vấn đề gì.
Ba ngày liên tiếp, rõ ràng buổi tối khi ông ta đi ngủ đã nằm trên giường của mình.
Nhưng ngày hôm sau tỉnh dậy thì không còn ở trong gian phòng của mình nữa.
Lần thứ nhất tỉnh dậy là ở trong sân, lần thứ hai tỉnh dậy là ở bên ngoài tiểu khu.
Lần thứ ba, cũng chính là buổi sáng hôm nay, sau khi tỉnh dậy, ông ta đang mặc bộ đồ ngủ ngủ ngoài đường thì bị công nhân vệ sinh đi ngang qua phát hiện, suýt chút nữa còn tưởng rằng gặp phải hiện trường ℊıế_† người vứt xác…
Sau đó, cha Sở vội vàng đi bệnh viện.
Bác sĩ hỏi ông ta có bị mộng du hoặc trong gia tộc có người nào bị bệnh tâm thần không, nhưng sau khi điều tra thì những yếu tố này bị loại trừ.
Mà bây giờ, Sở Lâm đã lâu lắm rồi không liên hệ lại đột nhiên gọi điện thoại tới, nói gì đó về mấy chuyện khác thường.
Trái tim ông ta không khỏi ⓡ𝖚_𝐧 ⓡẩ_y.
Nghĩ đến tình cảnh Tô Cẩm xuất hiện ở Sở gia trước đó, trong lòng cha Sở vẫn còn có ý bài xích Tô Cẩm.
Ông ta không tin mấy thứ kia, lại càng không tin tưởng Tô Cẩm.
Tô Cẩm làm hư con ông ta, còn khiến cho con trai và ông ta cắt đứt q*⛎*@*𝓃 ♓*ệ nữa.
Cho nên dù có thật sự xảy ra chuyện thì ông ta cũng không có khả năng đi tìm Tô Cẩm.
Cha Sở nhanh chóng nghĩ đến Tiểu tổ đặc biệt đã từng đến Sở gia một lần kia, ông ta thuận lợi tìm được phương thức liên lạc của Phương tiên sinh.
Gọi một cuộc điện thoại, điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Cha Sở xưng tên trước, Phương Tri Hạc có chút sững sờ. Vừa mới ngập ngừng lên tiếng, cha Sở đã giành trước một bước, nhanh chóng kể lại tình huống của mình.
Phương Tri Hạc thở dài nói: “Thật sự ngại quá Sở tiên sinh, đạo quán chúng tôi mấy bữa nay mới xảy ra chút chuyện, tôi không có cách nào tới đó giải quyết chuyện của ông được.
Tôi đề nghị Sở tiên sinh nói chuyện này với Sở Lâm, dù sao thì Tô quán chủ cũng là sư phụ của Sở Lâm, mà ông lại là cha của Sở Lâm nên tốt nhất là ông nên đi tìm Tô quán chủ. ”
Cha Sở vừa nghe được câu nói sau cùng, đột nhiên im lặng: “…”
← Ch. 147 | Ch. 149 → |