← Ch.141 | Ch.143 → |
Cái 𝖈ⓗế_🌴 của Bạch quán chủ 1
Tô Cẩm nhìn bộ dáng điên cuồng của Bạch quán chủ, trong lòng thầm nói một câu: Tổ Sư Gia chớ trách.
Một giây sau, Bạch quán chủ còn chưa kịp phản ứng thì Tô Cẩm đã trực tiếp xuất hiện ngay trước mặt ông ta. Cô giật lấy Diêu Nguyệt từ trong tay ông ta, một tay khác dùng cách thức tương tự như Bạch quán chủ, hướng tới cổ họng ông ta.
Bạch quán chủ trở tay cản lại nhưng lại không cách nào ngăn cản được sức mạnh của Tô Cẩm.
Sức mạnh kia thật sự *****.
Ngay tại một giây Bạch quán chủ ngây người kia, Tô Cẩm đã lạnh lùng bóp lấy cổ ông ta.
Dần dần, hai chân Bạch quán chủ rời khỏi mặt đất.
Hai con ngươi của ông ta trừng lớn, không thể tin nổi nhìn Tô Cẩm: “Mày, điên, rồi…” Ông ta chật vật nói ra ba chữ.
Bạch quán chủ cảm giác được rõ ràng sát ý của Tô Cẩm đối với ông ta! Không! Ông ta còn chưa muốn ⓒ𝖍.ế.𝖙!
Hơn nữa nếu ông ta 𝖈-𝖍ế-т trên tay Tô Cẩm thì tuyệt đối Tô Cẩm sẽ bị vướng vào nhân quả! Với người tu đạo như cô, nếu bị vướng vào nhân quả không rõ ràng thì rất dễ xảy ra vấn đề, đối với cô cũng không có ích lợi gì cả…
Hành vi này của Tô Cẩm không khác gì 𝐠●ïế●𝐭 địch một ngàn tự tổn hại tám trăm.
Ánh mắt Bạch quán chủ run lên, nếu biết trước cô có thực lực kinh khủng như thế này thì ông ta đã lên kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ hơn rồi.
Nhưng rõ ràng trong tay ông ta đã có ba con tin, tại sao lại thua trong tay Tô Cẩm!
Tô Cẩm tựa hồ có thể đoán được suy nghĩ trong lòng Bạch quán chủ, cô mỉm cười: “Bạch quán chủ, ông nhầm rồi, tạm thời tôi còn chưa muốn 🌀-❗ế-🌴 ông đâu, tôi chỉ muốn dạy cho ông biết cái gì gọi là phổ độ chúng sinh thôi. ”
Vừa mới nói xong, Tô Cẩm liền ném thẳng Bạch quán chủ xuống đất.
Bạch quán chủ bị ném mạnh đến mức lục phủ ngũ tạng cũng run lên…
Ngay sau đó, Tô Cẩm lại xách người lên, tiếp tục dạy dỗ.
…
Sau mười mấy phút.
Trên mặt Bạch quán chủ toàn là vết thương, nằm trên mặt đất nửa sống nửa 𝐜●𝐡●ế●т.
Ông ta sợ hãi nhìn Tô Cẩm, trong nháy mắt có một xúc động muốn cầu xin tha thứ.
Tô Cẩm đứng bên cạnh Diêu Nguyệt, không nhanh không chậm cúi xuống nói: “Không phải là ông muốn biết vì sao ông có đến ba con tin mà lại thua sao? Bây giờ tôi sẽ nói cho ông biết câu trả lời. ”
Tiếng nói vừa dứt, đầu ngón tay Tô Cẩm khẽ nhúc nhích.
Trên người ‘Diêu Nguyệt’ bay ra một lá bùa, trong chớp mắt, trên người Sở Lâm và Tô Giang Nguyên cũng lần lượt bay ra một lá bùa rơi vào trong tay Tô Cẩm.
Bạch quán chủ sửng sốt.
Tô Cẩm thản nhiên nói: “Thuật Khôi Lỗi thôi mà, tôi nhìn một chút là học được rồi. ”
Tô Cẩm hững hờ đâm thẳng một đao vào trái tim Bạch quán chủ, thiên phú sao? Ngại quá, trời sinh đã có rồi.
Bạch quán chủ nghe hiểu được ý tứ của Tô Cẩm, rồi nghĩ đến cái giá mình phải bỏ ra để học được thuật Khôi Lỗi, liền hộc máu.
Tô Cẩm tò mò hỏi thêm: “Bạch quán chủ, ông đây là tức đến hộc máu à?”
Bạch quán chủ: “…” Biết rồi còn cố hỏi!
Tô Cẩm cười lạnh một tiếng: “Lúc đầu tôi không có ý định ra tay tàn nhẫn với ông đâu, nhưng mà ông cứ nhất quyết phải động vào người mà ông không nên chạm vào!”
Cô giơ tay lên, một lá bùa rơi vào phía trên người Bạch quán chủ.
Bùa Thiên Lôi khẽ rung động, thỉnh thoảng đánh xuống một tia sét trên người Bạch quán chủ.
Nhưng tia sét đánh ra rất nhỏ, chỉ giống như một sợi dây mảnh, mỗi lần tia sét đánh vào trên người Bạch quán chủ thì ông ta đều đau đớn vô cùng, nhưng lại không gây thương tổn lớn cho thân thể.
Chiêu này của Tô Cẩm rõ ràng là đang ⓣ𝖗●a †ấ●ռ ông ta!
“Lá bùa Thiên Lôi này là tôi chuẩn bị riêng cho ông đấy!” Tô Cẩm vẻ mặt vô tội nhìn Bạch quán chủ: “Bạch quán chủ, ông nhớ phải biết quý trọng. ”
Lại qua thêm vài phút nữa, Bạch quán chủ có chút chịu không nổi tia sét, ông ta gầm lên với Tô Cẩm: “Ⓖ·❗ế·✝️ tao đi! Đừng có 🌴·𝓇·ⓐ 🌴ấ·𝐧 tao như thế!”
Tô Cẩm lại đạp một chân tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo hiện lên vẻ tức giận: “Không dạy dỗ ông một bài học thì ông thật sự cho rằng tôi là một thánh nhân nhất tâm hướng đạo sao?
Đánh nhau thì đánh nhau, động thủ thì động thủ, ân oán của hai chúng ta thì chúng ta giải quyết là được!
Nhưng ông thì sao? Ông lại dám đánh chủ ý lên mấy người Diêu Nguyệt Sở Lâm? Tốt xấu gì ông cũng làm quán chủ Bạch Vân quán nhiều năm như vậy, xuống tay với người bình thường, bắt người bình thường làm con tin, sao ông có thể có mặt mũi làm ra chuyện này được??
Lão già xấu xa như ông trước không nói võ đức, hiện tại lại hối hận sao, muộn rồi!”
Không phải chỉ là nhân quả thôi sao?
Cô không dính vào nhân quả sống ⓒ●hế●t của Bạch quán chủ, nhưng đánh ông ta một trận, dạy cho một bài học cũng không có vấn đề gì!
Dù sao thì giữ lại một hơi thở là được. Cái 𝐜●♓●ế●✞ của Bạch quán chủ 2
Một lúc sau, có lẽ là Bạch quán chủ ý thức được Tô Cẩm sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình nên bắt đầu chửi bới.
Tô Cẩm nghe cũng thấy buồn bực, ném một lá bùa qua, bịt kín miệng ông ta lại để ông ta không cách nào mở miệng nói chuyện nữa.
Bạch quán chủ: “…”
Không biết qua bao lâu, điện thoại Tô Cẩm vang lên, là Diêu Nguyệt gửi tin nhắn tới gọi cô về ăn cơm.
Tô Cẩm đưa tay thu bùa Thiên Lôi lại, thản nhiên nói: “Tiếp theo tôi sẽ giao ông cho Hiệp Hội Đạo Môn, nhưng trước đó, tôi sẽ đưa ông về Bạch Vân quán đã. ”
Vừa nghe tới Bạch Vân quán, Bạch quán chủ giống như xù lông lên. Ông ta điên cuồng giãy dụa, không! Ông ta không muốn về Bạch Vân quán!
Tô Cẩm trực tiếp lấy bùa Dịch Chuyển ra!
Trước đó cô đã đồng ý với Phương Tri Hạc, nếu cô bắt được Bạch quán chủ thì sẽ để cho hai thầy trò bọn họ gặp mặt nhau một lần, cô nói được thì sẽ làm được.
Trong chớp mắt, Tô Cẩm đã dẫn Bạch quán chủ đi vào bên trong Bạch Vân quán.
Trước đó cô đã từng tới đây một lần, cũng coi như là quen biết nên lách mình đến gian phòng của Bạch quán chủ.
Đồng thời, Tô Cẩm gửi tin nhắn cho Phương Tri Hạc.
Vài phút sau, Phương Tri Hạc vội vã chạy tới.
Anh ta đẩy cửa phòng ra, liếc mắt liền nhìn thấy Bạch quán chủ bị ném trên mặt đất, chật vật không thôi.
Phương Tri Hạc vội vàng đóng cửa phòng lại, sau đó thần sắc vừa đau khổ vừa xoắn xuýt nhìn người đã từng là sư phụ của mình.
“Sư phụ…” Phương Tri Hạc nhẹ giọng gọi.
Hai ngày này anh ta ở Bạch Vân quán cũng không vui vẻ gì.
Sau khi Hiệp Hội Đạo Môn biết được tình huống của Bạch quán chủ liền phái người tới Bạch Vân quán để xử lý chuyện này. Hai ngày hai đêm, Phương Tri Hạc đều không thể chợp mắt.
Lúc này, trong mắt Phương Tri Hạc đều là tia máu.
Bạch quán chủ ngước mắt nhìn Phương Tri Hạc, rồi lập tức quay đầu sang chỗ khác không nhìn anh ta nữa.
Phương Tri Hạc đi đến trước mặt Bạch quán chủ, yên lặng nhìn vết thương trên người ông ta.
Tô Cẩm suy nghĩ một chút rồi giải thích: “Ông ta bắt Diêu Diêu, Sở Lâm và Tô Giang Nguyên nhà tôi làm con tin, tôi ra tay đánh ông ta một trận. ”
Bàn tay đưa ra của Phương Tri Hạc khẽ run lên, dừng lại hai giây rồi từ từ rút lại.
“Sư phụ, thầy làm sai nhiều chuyện như vậy rồi, sao còn không biết mình sai?” Anh ta thở dài nói: “Thôi, là con không nhìn rõ thầy. ”
Phương Tri Hạc bùi ngùi: “Trước kia đều là sư phụ dạy bảo đồ đệ, lúc này đồ đệ cũng tặng cho sư phụ một câu. Vạn sự đều có nhân quả, sư phụ đã làm sai chuyện thì phải trả giá, cái đó là chuyện đã định. Bây giờ người của Hiệp Hội Đạo Môn đang ở Bạch Vân quán, con sẽ cùng với Tô quán chủ giao thầy cho bọn họ. ”
Tô Cẩm thu hồi lại lá bùa dán ở miệng Bạch quán chủ.
Một giây sau, liền nghe tiếng Bạch quán chủ tức giận mắng: “Mày là đồ nghiệt đồ, lại dám liên hợp với người ngoài đối phó tao, còn muốn giao tao ra ngoài nữa, không muốn gọi tao là sư phụ nữa sao? Cút!”
Phương Tri Hạc gật đầu: “Thật xin lỗi, Bạch quán chủ. ”
Bạch quán chủ: “?”
Phương Tri Hạc nói tiếp: “Sau khi ông ⓒ𝖍*ế*†, tôi sẽ lập cho ông một cái bia… Sẽ tự mình tiễn ông đi một đoạn đường, cũng coi như đền đáp tất cả công ơn dưỡng dục của ông trong những năm nay!”
Trừ cái đó ra thì không còn gì khác cả!
Bạch quán chủ lại tức giận đến phun một ngụm máu ra ngoài.
Đồ đệ mà ông ta đã nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, thế mà bây giờ lại muốn giao ông ta ra?
Bạch quán chủ thở dài một tiếng: “Tốt, tốt lắm! Không hổ là đồ đệ mà tao nuôi dưỡng, có điều mày cũng không cần phải tiễn đưa tao một đoạn đường đâu, cũng không cần báo đáp công ơn dưỡng dục gì hết. ”
“Bởi vì tao đối với mày cho tới bây giờ đều không phải là ơn dưỡng dục gì cả, tao chẳng qua chỉ là coi mày như một tác phẩm nghệ thuật để bồi dưỡng, để bù đắp cho những thiếu sót trong lòng ta mà thôi, hahahaha…”
Thanh âm Bạch quán chủ gần như ngông cuồng, ông ta thấy rõ ràng sắc mặt Phương Tri Hạc biến đổi.
Sau đó, trước ánh mắt bàng hoàng của Phương Tri Hạc, ông ta nâng dao lên, tự sát trước mặt Phương Tri Hạc….
← Ch. 141 | Ch. 143 → |