← Ch.133 | Ch.135 → |
Thuật Khôi Lỗi giả 𝖈ⓗ·ế·✝️ thoát thân 1
Phương Tri Hạc lại nhìn một lần nữa, nhỏ giọng nói: “Chúng ta tìm xung quanh xem thử còn manh mối nào khác nữa không. ”
Tô Cẩm ừ một tiếng, ánh mắt đảo qua đảo lại trong căn phòng bí mật không lớn lắm này, một lúc sau cô đi về phía đông, chỉ thấy chỗ đó không giống với mấy chỗ khác, rõ ràng bị hao mòn nặng nề hơn.
Tô Cẩm lấy dao găm ra, gõ lần lượt tại các vị trí trên mặt tường. Chẳng mấy chốc cô khoá chặt mục tiêu vào một vị trí.
Sau khi gỡ bỏ lớp sơn bên ngoài ra, bên trong đột nhiên xuất hiện một hốc nhỏ kín đáo.
Phương Tri Hạc cũng nhìn sang.
Tô Cẩm mở hốc nhỏ đó ra.
Chỉ thấy trong đó cũng có một bức tượng tà.
Chỉ là bức tượng tà này rõ ràng trông tinh xảo và quý giá hơn.
Không chỉ vậy, bên trong còn có vài cây nhang và lư hương nữa. Xem ra Bạch quán chủ đã lén thắp nhang cho bức tượng tà ở chỗ này.
Tô Cẩm nheo mắt, đưa tay lấy bức tượng tà ra.
Phương Tri Hạc khẽ giật mình, vội vàng ngăn Tô Cẩm lại: “Cẩn thận!”
“Nhỡ đâu bức tượng tà này có vấn đề…” Anh ta lo lắng nói, ánh mắt lại loé lên vẻ mất tự nhiên.
Qua nhiều năm như vậy nhưng anh ta chưa hề nhận rõ sư phụ của mình như thế nào…
Tô Cẩm thản nhiên trả lời: “Đừng lo, chỉ là một bức tượng tà mà thôi. ” Trái lại cô muốn xem xem trong bức tượng tà này có thực sự có 𝐪*ⓤ*ỷ hay không nữa.
Khoảnh khắc khi Tô Cẩm cầm bức tượng tà lên, một luồng hắc khí tràn ra từ bức tượng, nhanh chóng lao về phía Tô Cẩm.
Tô Cẩm cười một tiếng, tay còn lại vững vàng túm lấy luồng hắc khí kia. Hắc khí kia dường như có sinh mệnh, cố gắng chạy trốn.
Phương Tri Hạc hoảng hốt: “Đây…đây là…”
Tô Cẩm nói: “Đừng lo, không có gì nghiêm trọng đâu. Đại khái là lúc sư phụ anh đặt bức tượng tà ở đây thì để đề phòng người ta phát hiện ra nên đã lưu lại một chiêu. ”
Vừa dứt lời, luồng hắc khí kia tan thành mây khói trong tay Tô Cẩm.
Tâm tình Phương Tri Hạc phức tạp: “Cẩn thận vẫn hơn. ”
Tô Cẩm cầm bức tượng tà quan sát một lúc, không nhìn ra được gì bất thường, ngược lại phía trên bệ đỡ tượng thấy được hai hàng chữ nhỏ.
“Thiên Uyên Thần Tôn, phổ độ chúng sinh?” Tô Cẩm đọc hai hàng chữ nhỏ kia thành tiếng, ánh mắt chợt lạnh lùng.
Chỉ là một tà vật thôi mà cũng dám tự xưng thần tôn?
Ánh mắt Tô Cẩm lạnh lùng, trở thanh đập mạnh bức tượng tà kia xuống đất.
Vừa ném Tô Cẩm vừa dùng chân khí nên khi bức tượng tà kia rơi trên mặt đất, lập tức vỡ vụn chia năm xẻ bảy.
Ngay khi tiếng vỡ vụn vang lên, chỉ thấy bên trong bức tượng kia lộ ra rất nhiều thứ dùng lá bùa bao lại.
Tô Cẩm lập tức mỉm cười: “Thì ra những thứ này đều giấu ở chỗ này. ”
Không đợi Phương Tri Hạc kịp phản ứng, Tô Cẩm đã ném một lá bùa tới, lập tức một ngọn lửa bùng lên phía trên những thứ bên trong bức tượng tà.
Trong chốc lát, những tà vật chưa thành hình kia đã bị thiêu thành tro tàn.
“Đây là…” Phương Tri Hạc kinh hãi nói.
Tô Cẩm giải thích: “Đây là tà vật chưa thành hình, hẳn là trước tiên Bạch quán chủ phải xác định được mục tiêu, sau đó lấy từ trong này ra một tà vật chưa thành hình, lại bổ sung thêm bùa và các loại cấm thuật rồi đặt vào trong mấy cái xác tượng đó. Sau đó nó sẽ thực sự trở thành một bức tượng tà có thể thực hiện nguyện vọng. ”
Tiếng nói Tô Cẩm vừa dứt, ngọn lửa cũng dần dần tắt hẳn, chỉ còn lại những mảnh vỡ của bức tượng tà chia năm xẻ bảy.
Tô Cẩm thản nhiên giơ chân lên, một chân giẫm lên phía trên mảnh vỡ của bức tượng, nghiền nát vụn: “Thiên Uyên Thần Tôn? Chẳng có gì hơn cái này. ”
Cuối cùng sẽ có một ngày.
Cô sẽ phá huỷ cả hang ổ của Thiên Uyên Thần Tôn.
Phương Tri Hạc nhìn bộ dáng của Tô Cẩm, trong lòng tràn đầy ngưỡng mộ, đây mới chính là dáng vẻ mà một quán chủ nên có, trí tuệ và đầy chính nghĩa, không sợ nguy hiểm, lòng mang thiên hạ.
Nếu như…sư phụ có thể gặp được Tô quán chủ sớm hơn thì không biết kết quả có phải như thế này không.
Trong mắt anh ta tràn đầy bi thương.
Tô Cẩm lại lục soát thêm một lượt trong căn phòng bí mật nhưng ngoại trừ những cái này thì không còn gì nữa cả.
Tô Cẩm nói: “Chúng ta lên đi. ”Thuật Khôi Lỗi giả 𝒸𝖍ế-✞ thoát thân 2
Lần này câu được con cá lớn Bạch quán chủ, mặc dù lần thu hoạch này không quá lớn nhưng cũng không hề nhỏ.
Ít nhất thì địa điểm giao dịch ở đây cùng với tà vật bên trong căn phòng bí mật xem như đã bị cô tiêu diệt.
Sau lần này, Thanh Thành hẳn sẽ yên ổn được một thời gian, mà cô và Thiên Uyên Thần Tôn cũng coi như kết thù sống 𝖈·ⓗ·ế·t rồi!
Tô Cẩm và Phương Tri Hạc rời khỏi mật thất, ánh mắt Phương Tri Hạc phức tạp nhìn ⓣ●♓●1 †𝐡●ể sư phụ anh ta.
Cho tới tận lúc này anh ta vẫn không thể tin được, vì sao mọi chuyện lại trở thành như thế này? Vì sao chỉ sau một đêm, sư phụ đã biến thành người xấu?
Sư phụ đã dạy anh làm người phải ngay thẳng ở đâu rồi?
Phương Tri Hạc lảo đảo bước tới, cõng sư phụ lên trên lưng: “Sư phụ, để con tiễn thầy đi một đoạn đường…”
Là đúng hay là sai đã được xác định.
Nhưng dù sao người này cũng là sư phụ đã nuôi dưỡng anh ta nhiều năm, bây giờ người đã không còn, vậy thì cũng nên mồ yên mả đẹp.
Ngay lúc Phương Tri Hạc cõng Bạch quán chủ, cánh tay của Bạch quán chủ lộ ra.
Đôi mắt Tô Cẩm vô tình liếc qua, đột nhiên dừng lại: “Chờ một chút. ”
Đầu ngón tay của bàn tay đang đặt bên người khẽ nhúc nhích, một sợi ám quang nhanh chóng phóng ra ngoài.
Chẳng trách Bạch quán chủ ẩn náu nhiều năm như vậy, quả nhiên xảo trá tàn nhẫn!
Phương Tri Hạc kinh ngạc quay đầu lại, có chút ngơ ngác: “Tô quán chủ, quả thật sư phụ tôi đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng người đã 𝒸ⓗế.т rồi, không đến mức không tha cho 🌴ⓗ-ï ⓣ-𝖍-ể…”
Tô Cẩm có chút đau lòng nhìn Phương Tri Hạc, không nhịn được đưa tay xoa đầu anh ta, thật là một đứa trẻ đáng thương.
Ôi, duyên phận thầy trò của cô và Phương Tri Hạc có lẽ cũng sắp tới rồi!
Phương Tri Hạc theo bản năng rụt đầu lại, có chút mờ mịt luống cuống.
Có chuyện gì nữa thế?
Tô quán chủ đột nhiên hiền từ dễ gần như vậy, anh ta cũng thấy bối rối.
Tô Cẩm: “Trước tiên anh đặt sư phụ anh xuống đã. ”
Phương Tri Hạc khó hiểu đặt người xuống, anh ta ngập ngừng nói: “Tô quán chủ, sư phụ tôi đi rồi. ”
Anh ta nhịn không được lặp lại lần nữa.
Tô Cẩm cúi xuống vén ống tay áo Bạch quán chủ lên, cô đưa tay ấn vào cánh tay ông ta, rồi lại đặt lên chỗ trái tim ông ta.
Một lúc sau, Tô Cẩm đứng dậy, bình tĩnh nhìn Phương Tri Hạc: “Đừng khổ sở, sư phụ anh chưa 𝐜●ⓗế●𝐭 đâu. ”
“…Chưa ↪️*♓ế*𝖙?” Phương Tri Hạc kinh ngạc cúi xuống, nhìn chằm chằm vào “🌴●𝖍●𝒾 ✞●𝖍●ể” sư phụ mình.
Chưa, chưa 🌜*♓ế*✝️ sao?
Tô Cẩm tặc lưỡi: “Đừng nhìn nữa, đây không phải là sư phụ của anh đâu, thủ đoạn này gọi là thuật Khôi Lỗi. ”
Phương Tri Hạc: “…”
Tô Cẩm nói tiếp: “Xem ra trước đó ông ta đã nghĩ ra kế ve sầu thoát xác rồi, một khi bị phát hiện sẽ giả 𝒸𝐡.ế.✝️ thoát thân. ”
Nói đến đây, Tô Cẩm lại vỗ nhẹ vai Phương Tri Hạc: “Thật sự làm khó cho đồ đệ như anh rồi. ”
Đến tận giờ phút này mà còn bị sư phụ lừa gạt.
Nào chỉ là đáng thương thôi đâu…Cô đoán lúc này Phương Tri Hạc cũng bắt đầu hoài nghi nhân sinh rồi.
Sợ là tam quan vừa sụp đổ, còn chưa kịp khôi phục thì lại một lần nữa vỡ nát.
Toàn thân Phương Tri Hạc đứng không vững, cả người lung lay, ánh mắt đờ đẫn: “Giả 𝖈·♓ế·🌴, giả ↪️𝐡ế-🌴…” Anh ta lẩm bẩm một lúc.
Đôi mắt đỏ bừng, nước mắt rơi xuống.
Một giây sau, trước mắt Phương Tri Hạc tối sầm rồi ngất xỉu.
Tô Cẩm thoáng xúc động, mặc dù sư phụ nhà mình không đáng tin cậy lắm nhưng tốt xấu gì thì ông ấy cũng sẽ không bẫy đồ đệ lừa đồ đệ như thế này.
Phương Tri Hạc làm đồ đệ thật sự quá thảm…
Đoán chừng Tổ Sư Gia đã sớm nhìn ra, dù sao về sau mọi người đều là người một nhà.
← Ch. 133 | Ch. 135 → |