Tan chảy
← Ch.087 | Ch.089 → |
Tâm tình của Sở Lăng Thường bất giác cũng trở nên г·⛎·𝐧 𝓇·ẩ·ⓨ bởi hành động của hắn, cũng bởi lời nói của hắn.
Thật ra đêm nay nàng vốn có mục đích, chỉ là nàng không nghĩ được ra có biện pháp nào tốt hơn. Có lẽ chỉ thế này, nàng mới thuận lợi thoát thân, thuận lợi thoát khỏi sự kiểm soát của hắn.
"Vương gia..." Thật hiếm khi nàng có thể gọi hắn dịu dàng như vậy, bàn tay nhỏ bé cũng theo đó nhẹ nhàng đặt lên n_gự_𝐜 hắn. Lúc này nàng mới phát hiện trên làn da màu đồng của hắn còn lưu lại rất nhiều vết thương mờ mờ thì tâm tình không khỏi co thắt lại vì đau đớn, bàn tay nhỏ bé đang đặt trên п🌀ự*𝒸 hắn cũng theo bản năng khẽ ⓥ-𝐮ố-ⓣ ✌️-ⓔ vị trí vết sẹo.
"Lúc đó nhất định rất đau phải không?"
Hắn chinh chiến sa trường nhiều năm, không thể lần nào cũng an toàn trở về. Sao hắn có thể không từng bị thương, không từng đổ má·u chứ? Lúc mũi trường mâu bén nhọn đâ●Ⓜ️ ѵ●à●⭕ 𝖙·♓â·𝐧 †·𝒽·ể hắn, lúc đó hắn có cảm giác thế nào? Khi lưỡi gươm sắc bén chém qua 🌴_♓_â_𝓃 𝐭_♓_ể hắn, đâ_𝐦 sâu vào da thịt hắn, hắn lại có cảm giác ra sao?
Danh hiệu "chiến ma" thực ra được xây dựng nên từ 𝖒·á·u, rồi cứ thế tiếp tục vấy Ⓜ️_á_𝐮 để tiếp tục 𝖈h𝒾ế*ռ đ*ấ*𝖚 ngoan cường hơn mà thôi.
Lúc trước nàng không có để ý, bởi đêm đó nàng cũng không dám nhìn thẳng vào thân hình hắn. ✞-h-â-𝐧 ✞𝐡-ể cao lớn của hắn tựa một vị thần dũng mãnh, mỗi một cơ bắp đều căng cứng rắn chắc, khiến nàng không dám nhìn tới, cũng ngượng không dám nhìn.
Hiện giờ, khi tầm mắt nàng nhìn trực tiếp đến vết thương của hắn thì trong tâm tư nàng lại dâng lên một cảm giác đau nhói.
Hách Liên Ngự Thuấn lặng yên cảm nhận bàn tay 𝐦ề.Ⓜ️ Ⓜ️.ạ.𝒾 của nàng dịu dàng đặt trên 𝖙𝒽â*ռ ⓣ♓*ể hắn, da thịt kiên cường của hắn lại càng làm nổi bật т𝐡*â*n t*ⓗ*ể mề·ɱ 𝐦ạ·ï của nàng. Thấy ánh mắt nàng hiện lên sự lo lắng, nơi 𝖓🌀*ự*𝖈 hắn bỗng trào dâng một cảm giác ấm áp, một sự sung 𝖘.ư.ớ.ռ.🌀 cùng vui mừng không ngừng khuếch tán cơ hồ như sắp phun trào. Khẽ kéo lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, đáy mắt hắn cũng lộ ra một tia vui mừng...
"Lăng Thường, nàng đau lòng vì ta?"
Nhịp tim của Sở Lăng Thường đập càng lúc càng nhanh, thứ tình cảm mơ hồ trong lòng dần trở nên rõ ràng. Vẫn né tránh trả lời câu hỏi của hắn, nàng khẽ đáp lại, "Người...sau này phải cẩn thận một chút."
Đối với hắn, nàng chợt nổi lên lòng trắc ẩn.
"Được!" Hách Liên Ngự Thuấn khẽ cười nhẹ.
Một tình cảm ấm áp khó có thể nói thành lời nhanh chóng trào dâng lên rồi lan tràn giữa hai người họ, dường như có chút ngọt ngào, lại như có chút kìm nén.
"Từ nay về sau không cần gọi ta là vương gia!" Hắn 𝒽ô●𝖓 nhẹ lên môi nàng, ánh mắt sâu thẳm ấm áp cực độ, lại mang theo nụ cười khiến người ta say mê, "Đó là cách xưng hô dành cho những người khác."
Sở Lăng Thường ngẩng đầu nhìn hắn...
"Gọi tên của ta!" Hắn nói nhỏ, kéo cánh tay nàng vòng qua cổ mình.
Đôi môi anh đào khẽ 𝖗⛎-ռ ⓡẩ-🍸, một nỗi đau đớn từ tận đáy lòng chậm rãi dâng lên.
Hắn vẫn chăm chú nhìn nàng, cực kỳ kiên nhẫn chờ đợi.
Thật lâu sau, nàng mới ngước mắt lên, dưới ánh mắt ấm áp vô cùng chăm chú của hắn, nhẹ giọng gọi nhỏ, "Ngự Thuấn..."
Nàng không muốn lảng tránh, cũng không muốn tỏ vẻ kiểu cách. Hai từ này cứ tự nhiên như thế bật ra khỏi đôi môi anh đào. Cái tên này đã xuất hiện trong giấc mộng của nàng vô số lần, hôm nay rốt cục cũng thốt ra khỏi miệng như thể đã thành thói quen.
Chút cứng rắn cuối cùng trong đôi mắt Hách Liên Ngự Thuấn cũng hoàn toàn tan biến mà thay vào bằng ý cười thỏa mãn, "Gọi như vậy, càng khiến ta khó có thể buông tay!"
Những lời này của nàng khiến tâm tình hắn cực kỳ vui 𝖘ư·ớ𝓃·ℊ, sự trống rỗng bấy lâu trong lòng hoàn toàn được lấp đầy. Vừa nói dứt lời, hắn lập tức cúi xuống đặt những nụ h·ô·п cuồng dã lên môi nàng, mang theo sự nóng vội, còn có vài phần bá đạo cùng nhiệt tình. Phần lưỡi càn quấy của hắn linh hoạt chiếm cứ khoang miệng nhỏ nhắn, cố ý cuốn lấy phần đinh hương của nàng.
Nhiệt tình của hắn cùng ý đồ chiếm giữ càng trở nên điên cuồng hơn lần trước.
Những nụ hô●𝐧 này ập tới quá mức bất ngờ khiến Sở Lăng Thường không kịp phòng bị, toàn thân nàng không tự chủ được mà run lên, không kìm được mà phát ra những tiếng ngân nga mê hồn.
Có lẽ, đây là lần cuối cùng nàng cùng hắn đắm chìm trong 𝒽𝐨-𝖆-𝐧 á-ï. Cho nên chi bằng cứ thuận theo trái tim mình, cảm thụ sự ô*𝖒 ấ*𝖕 của hắn, cảm thụ sức mạnh của hắn.
Nữ nhân trong 𝓃gự·𝖈 không hề giãy dụa, †♓â-n тh-ể 𝐦.ề.𝐦 𝖒ạ.❗ không ngừng nở rộ dưới sự càn quấy của đôi tay hắn, dáng vẻ nhu thuận càng châm thêm ngọn lửa d*ụ*𝒸 ⓥọⓝ*𝐠 trong lòng Hách Liên Ngự Thuấn. Đem 𝖙·hâ·ռ 𝖙·♓·ể ɱ-ề-𝖒 ⓜạ-ï của nàng vây ở trong 𝖓_🌀ự_c, nhìn mái tóc dài óng ả của nàng vì thấm ướt vương trên bầu 𝓃·🌀ự·𝒸 tròn đầy khiến cảnh đẹp mê người như ẩn như hiện, đôi môi đỏ mọng 𝒽·é 〽️·ở, hàng mi dài cong vút khẽ lay động, đôi mắt đẹp như tràn ngập màn sương mờ, đủ để tiến vào nơi sâu thẳm nhất trong đáy lòng hắn, khiến hắn không cách nào tự chủ.
Dáng vẻ này của nàng khiến hắn mê muội, khiến hắn kinh tâm động phách, không ngừng ⓚ_í𝐜_𝒽 ✞_𝐡í𝐜_𝐡 nơi sâu thẳm đáy lòng hắn, khiến hắn muốn cam tâm tình nguyện vì nàng bỏ lại hết thảy.
Đôi mắt hắn hơi sẫm lại, ghì chặt thân hình 𝖒ề*〽️ 𝐦ạ*ï với những đườⓝ*🌀 𝐜*0*ռ*🌀 mê người vào lòng, thẳng đến khi giữa ✝️*𝖍â*𝖓 ✞ⓗ*ể hai người họ không còn một chút khe hở, có thể khiến hắn cảm thụ trực tiếp nhất cảm xúc 〽️ề●〽️ 𝐦●ạ●i trên da thịt.
Đôi môi mỏng nhẹ nhàng áp xuống phần cổ thanh mảnh, khẽ lướt trên từng đư●ờn●ⓖ 𝒸●𝐨ⓝ●🌀 m_ề_ɱ ɱạ_ı, lại kìm lòng không được mà đem nụ hồng mai trên bầu п𝐠ự●ⓒ tròn đầy của nàng ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi tà ác đảo quanh, sau đó lại lần nữa há miệng ngậm lấy hơn phân nửa bầu 𝖓ɢự·ⓒ mề●m mạ●i rồi nhẹ nhàng mú.† vào, không ngừng khiêu khích nụ hoa mẫn cảm.
Cảm xúc mãnh liệt ập tới khiến Sở Lăng Thường không kìm lòng được mà bật lên tiếng 𝖗ê·𝓃 ⓡ·ỉ mê hồn, thân mình vốn muốn trốn tránh sự khiêu khích của hắn nhưng lại vô thức cong người lên, vô tình càng tạo cho hắn nhiều cơ hội âu yếm.
Ngón tay thon dài của hắn chậm rãi trượt xuống, tiến vào nơi cấm địa ấm áp 〽️.ề.Ⓜ️ 𝐦.ạ.ı của nàng, tận lực ⓥⓤố●𝖙 ✌️●3. Dòng dịch ấm áp chậm rãi chảy ra càng khiến cho sự tấn công của hắn thêm dễ dàng.
"Đừng...Ngự Thuấn..." Nàng kinh hãi gọi tên hắn. Dưới sự khiêu khích táo bạo kia, ✞h-â-ⓝ t-𝐡-ể nàng không ngừng căng thẳng, đầu ngón chân cũng co lại, cảm thấy trước 𝓃·ℊự·↪️ hơi đau nhói, làn da trắng mịn dưới sự khiêu khích của hắn càng lúc càng ửng hồng.
"Những lời này từ miệng nàng thực sự có tác dụng câu hồn!" Hắn si mê nhìn nàng, khóe miệng hơi cong lên, bàn tay to nhẹ nhàng trượt xuống phần đùi non mịn, nhẹ nhàng kéo đôi chân thon của nàng vòng qua eo lưng mình, liền đó hắn lập tức thẳng lưng xông tới.
"A...." Sự tấn công quá mức mãnh liệt khiến Sở Lăng Thường không kìm được mà hét thành tiếng, nhưng thanh âm của nàng liền bị hắn cúi đầu ngăn lại, đem toàn bộ biến thành hơi ✝️*𝐡*ở ⓖấ*p gáp rơi vào trong miệng hắn.
"Thật đúng là tiểu cô nương mà!" Cảm thụ được sự co rút của nàng, hắn nở nụ cười thỏa mãn, cất tiếng tán thưởng mang theo sự sủng ái cực độ. Mặc dù vậy, hắn vẫn cố kìm nén 🅓ụ-𝖈 ѵọп-𝐠 bản thân mà ngừng lại, đợi ✞_𝖍_â_ռ t_h_ể nàng dần thả lỏng mới bắt đầu chậm rãi luận động.
Nàng có thể cảm nhận được động tác của hắn rất nhẹ nhàng như thể sợ phá hỏng một món trân bảo. Hắn cố gắng giảm bớt sức lực, mỗi một hồi tiến vào đều cực kỳ dịu dàng nhưng cũng không hề hời hợt. Loại cảm giác triền miên khác thường mang đến cho nàng sự rung động cực lớn, hắn cứ như vậy thong thả lặp lại động tác, cứ như vậy tùy ý chiếm lấy từng chút ấm áp trong ⓣ·ⓗâ·𝖓 †·𝒽·ể nàng.
Bởi cố gắng kìm nén nên trên trán hắn bắt đầu nổi lên những giọt mồ hôi li ti. 🌴_𝖍â_ⓝ t_♓_ể nàng quá mức nhỏ bé, khiến động tác của hắn thực có chút khó khăn, nhưng cũng càng khiến hắn tăng thêm khoái ý, khiến cho từ nơi yết hầu của hắn không ngừng bật ra những tiếng rên trầm khàn.
Dần dần hắn cũng không thể kìm nén hơn nữa mà bắt đầu đẩy nhanh tốc độ luận động, thậm chí còn tăng thêm lực đạo, khiến tiếng va chạm giữa hai т♓·â·п 🌴𝖍·ể càng lúc càng lớn. Hai tay hắn thậm chí còn nắm lấy bầu п●ɢ●ự●𝖈 tròn trịa của nàng, điên cuồng nắn bóp hòa với sự ×â●〽️ 𝓃●𝒽ậ●𝐩 cuồng dã.
Ⓣ♓●â●𝓃 🌴●♓●ể Sở Lăng Thường dường như bị nghiền thành từng mảnh nhỏ, bởi sự chà đạ*𝐩 ⓜ*ạռ*ⓗ mẽ của hắn mà càng trở nên kiều mỵ động lòng người. Mi tâm nàng nhíu lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã ửng đỏ, da thịt trắng trẻo mịn màng cũng nhuốm sắc hồng đầy dụ hoặc. Nàng cố gắng thừa nhận sự va chạm mãnh liệt của hắn, cảm thụ sự to lớn cùng sức mạnh cuồng dã của hắn cho đến khi không tự chủ được cong người lên, tuân theo phản ứng bản năng, hòa vào với hắn, dùng sự 𝐦·ề·Ⓜ️ ⓜ·ạ·❗ giao hòa cùng sức mạnh cứng rắn tột bậc.
← Ch. 087 | Ch. 089 → |