Truyện:Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San - Chương 068

Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San
Trọn bộ 182 chương
Chương 068
Quân vương trong thiên hạ đều giống nhau
0.00
(0 votes)


Chương (1-182)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hách Liên Ngự Thuấn vẫn ngồi tại chỗ xem cảnh náo nhiệt, chỉ cười mà không nói gì.

Sở Lăng Thường thì cảm thấy nam nhân này thực có chút kỳ quái. Không phải giao tình giữa hắn và Y Trĩ Tà vốn rất tốt hay sao? Tại sao khi thấy ông ta cùng Thiền Vu tranh luận thì lại không có lấy một chút phản ứng? Thậm chí, không có lấy một nét lo lắng trên khuôn mặt.

Lại nhìn tới Y Trĩ Tà thì ông ta cũng chỉ cười nhẹ, thôi không lên tiếng nữa.

Vu Đan chiếm được thế thượng phong, đương nhiên tỏ ra vô cùng đắc ý. Hắn lại nhìn về phía Hách Liên Ngự Thuấn hỏi tiếp một câu khác.

Lời của hắn vừa thốt ra lại khiến cho mọi người kinh ngạc, tất cả ánh mắt của bọn họ đều tập trung về phía Hách Liên Ngự Thuấn, ngay cả Thiền Vu Quân Thần cũng nhìn hắn, dường như đang chờ đáp án.

Từ lúc đại yến bắt đầu, mọi người nói chuyện đều dùng Hán ngữ, nhưng câu hỏi vừa rồi Vu Đan lại dùng tiếng Hung Nô nên Sở Lăng Thường nghe không hiểu được rốt cục hắn đang muốn hỏi vấn đề gì, nhưng nàng có thể cảm nhận được rõ ràng không khí yên lặng trên điện đang phát sinh sự chuyển biến. Ngay cả vẻ mặt đang tươi cười của Hách Liên Ngự Thuấn cũng có chút biến đổi.

Sở Lăng Thường thực sự cảm thấy khó hiểu, quay đầu nhìn sang phía Y Trĩ Tà thì thấy vẻ mặt ông ta cũng chuyển thành nghiêm túc, bàn tay đang cầm chén rượu ngưng lại giữa không trung hồi lâu rồi mới đưa lên uống một hơi cạn sạch.

Rốt cuộc, Vu Đan đã hỏi cái gì?

Trong lúc nghi vấn vẫn còn chồng chất trong lòng, nàng lại cảm thấy bàn tay to của Hách Liên Ngự Thuấn hơi tăng thêm lực, siết lấy bàn tay nàng đau nhói. Nàng vừa muốn ngẩng lên phản kháng thì lại thấy hắn nhìn Vu Đan, rồi nói một câu bằng tiếng Hung Nô. Xem ra hắn đang trả lời câu hỏi vừa rồi, từng từ từng chữ thốt ra đều vô cùng kiên định.

Sở Lăng Thường nghe được từ phía hai bên điện vang lên tiếng hít thở khó nhọc, lại thấy vẻ mặt của quan khách đều lộ rõ sự kinh ngạc. Có thể thấy, câu trả lời của Hách Liên Ngự Thuấn thực khiến bọn họ không dám tưởng tượng tới.

Hiện giờ, nàng chỉ có thể dựa vào biểu cảm của đối phương để phán đoán tình hình, nhưng rồi lại thất vọng vì không cách nào đoán ra.

Sau khi Hách Liên Ngự Thuấn trả lời, không khí trên điện lại yên tĩnh hồi lâu, cho đến khi Thiền Vu Quân Thần nhìn về phía Sở Lăng Thường cất tiếng phá tan sự tĩnh lặng đáng sợ đó.

"Sở cô nương xuất thân từ Quỷ Cốc phái, lại có thể vì Hán Cảnh đế nắm giữ ấn soái xuất chinh như vậy thực khiến nam nhi trong thiên hạ phải cảm thấy xấu hổ. Ta từng nghe nói vài chuyện về tổ sư Quỷ Cốc Tử của Quỷ Cốc phái, nghe nói ông ta cả đời bồi dưỡng ra rất nhiều học trò, nhưng được sủng ái nhất chính là Tôn Tẫn, vị quân sư mưu lược đa tài thời Chiến quốc. Mà tổ tiên sư của Sở cô nương lại chính là Tôn Tẫn phải không?"

Sở Lăng Thường biết Thiền Vu Quân Thần đang muốn chuyển đề tài nên nhìn về phía ông ta, bình tĩnh đáp, "Phải, tổ tiên sư của dân nữ đúng là Tôn Tẫn!"

Thiền Vu Quân Thần khẽ gật đầu, "Quỷ Cốc Tử cả đời ẩn cư nơi sơn cốc, trên đời cơ hồ không có người nào từng thấy mặt ông ta. Giang hồ còn có lời đồn, Quỷ Cốc Tử chỉ xuống núi vì một mình Tôn Tẫn, không biết có chuyện này không?"

"Dân nữ cũng từng nghe sư phụ đề cập tới việc này. Lúc đó là thời Chiến quốc phân tranh, tổ tiên sư Tôn Tẫn là quân sư nước Tề, trong lúc giao chiến vì đi lại bất tiện nên bị quân nước Yên bắt. Tổ sư gia Quỷ Cốc Tử đã suất lĩnh chúng đệ tử nghĩ cách cứu viện nên tổ tiên sư Tôn Tẫn mới may mắn thoát khỏi nguy nan."

"Nghe nói cả đời Quỷ Cốc Tử chỉ yêu quý nhất Tôn Tẫn, đem tất cả sở học cả đời truyền thụ cho ông ta, trong đó có cả thuật tiên đoán vận mệnh, không biết chuyện đó là thực hay giả? Chẳng lẽ người của Quỷ Cốc phái thực sự có bản lĩnh đó?" Thiền Vu Quân Thần hỏi xong, lại sợ Sở Lăng Thường hiểu lầm liền vội vàng giải thích, "Sở cô nương, lời này tuyệt đối không phải có ý nghi ngờ, chỉ là việc này khiến người ta rất hiếu kỳ mà thôi."

Sở Lăng Thường nhẹ nhàng gật đầu. Vị Thiền Vu này mặc dù thấm đẫm máu tươi nhưng cũng là người có tình, nói chuyện cũng ngay thẳng. Thông hiểu số mệnh chỉ là một môn học trong số học thuật của Quỷ Cốc phái mà thôi. Cho dù thông hiểu số mệnh thì nó cũng không ngừng biến đổi. Sư phụ cả đời nghiên cứu thiên mệnh cùng nhân mệnh cũng không có thu hoạch gì đáng kể, nên nàng đâu dám tự nhận là thông hiểu chứ.

"Thiền Vu nếu đã nhắc tới tổ sư gia Quỷ Cốc Tử, vậy dân nữ cũng xin nói vài điều. Trước kia, tổ sư gia từng dạy cho tổ tiên sư Tôn Tẫn cùng Bàng Quyên, Tô Tần, Trương Nghi. Trong đó Tôn Tẫn cùng Bàng Quyên có hứng thú với binh pháp nhất. Bàng Quyên một lòng muốn xuống núi mưu cầu danh vị, đúng lúc đó nước Ngụy lại treo bảng chiêu hiền. Tổ sư gia khuyên không được nên mới kêu Bàng Quyên đi hái một đóa hoa dại về. Sau khi Bàng Quyên hái bông hoa đó về xong, tổ sư gia mới nói ông ta có thể tới nước Ngụy hưởng 12 năm vinh hoa phú quý, đồng thời còn tặng cho Bàng Quyên tám chữ, "Ngộ Dương nhi vinh, ngộ Mã nhi tốt." Chỉ tiếc Bàng Quyên không đem lời của lão nhân gia để trong lòng, cuối cùng gặp kiếp nạn tại Mã Lăng, bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết." Nói đến đây, Sở Lăng Thường nhìn về phía Thiền Vu Quân Thần hỏi khẽ, "Đó cũng là bản sự của việc thông hiểu số mệnh."

"Ngộ Dương nhi vinh, ngộ Mã nhi tốt? Thì ra Quỷ Cốc lão tiên sinh đã sớm tính ra vận mệnh cả đời của Bàng Quyên. Nhưng có chuyện ta vẫn không được rõ là vì sao Quỷ Cốc lão tiên sinh lại khẳng định Bàng Quyên có duyên với nước Ngụy? Xin Sở cô nương chỉ giáo?" Thiền Vu Quân Thần cảm thấy vô cùng hứng thú với câu chuyện này. Phàm là quân vương, đều muốn biết được thiên mệnh, giữ lại một người thông hiểu số mệnh bên người thực sự rất có ý nghĩa.

Sở Lăng Thường đương nhiên nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ông ta. Nàng chỉ cười khẽ rồi nhẹ nhàng trả lời, "Bàng Quyên lúc đó xuống núi hái đóa hoa gọi là Mã Đâu Linh, hàng năm đều nở trên Vân Mộng sơn, cũng chính là Quỷ Cốc sơn. Loại hoa này nở mỗi lần 12 đóa, cũng là dự báo mười hai năm phú quý của đời người. Loài hoa này mọc trong khe núi ở Quỷ Cốc sơn, gặp ánh nắng là héo tàn. Chữ Quỷ, nếu thêm chữ Ủy vào bên trái sẽ thành ra chữ Ngụy, cũng là biểu thị duyên phận với nước Ngụy. Mà cái gọi là "Ngộ Dương nhi vinh, ngộ Mã nhi tốt" cũng ứng nghiệm. Bàng Quyên sau khi xuống núi thấy Ngụy vương treo bảng chiêu hiền, ông ta liền tới yết kiến. Ngụy vương tán thưởng mưu lược của ông ta nên rất trọng dụng. Sau đó nghe nói tổ tiên sư Tôn Tẫn cũng xuống núi nên muốn Bàng Quyên dẫn tiến. Bàng Quyên không có cách nào ngăn cản nên đành phải làm theo. Từ trước tổ sư gia đã biết tính cách Bàng Quyên vốn hay ghen tỵ, đã sớm cảnh cáo ông ta không nên lừa gạt người khác, nếu không sau này sẽ ứng kiếp mà chết. Chỉ tiếc ông ta không nghe lời khuyên, hãm hại tổ tiên sư Tôn Tẫn, cuối cùng tổ tiên sư trốn được về nước Tề, bày kế giết được Bàng Quyên ở Mã Lăng, đây chính là ứng với câu "Ngộ Dương nhi vinh, ngộ Mã nhi tốt"

"Tuyệt diệu, thật sự tuyệt diệu!" Thiền Vu Quân Thần liên tục vỗ tay khen ngợi, còn sai người rót rượu thượng hạng, tự tay nâng chén lên, "Sở cô nương, nếu là...." Nói đến đây, ông ta nhìn thoáng qua Hách Liên Ngự Thuấn rồi sửa lời, "Nếu Sở cô nương đến Hung Nô chúng ta, nhất định sẽ là thượng khách, tương lai vận mệnh của Hung Nô xin Sở cô nương chỉ điểm cho."

Sở Lăng Thường hơi sửng sốt, ông ta đang kính rượu nàng sao? Nàng không ngờ ông ta lại không chút kiêng kỵ thân phận cao cao tại thượng của mình như vậy. Nhưng nàng thực có chút chần chừ lúc nâng chén rượu lên bởi đây là rượu mạnh, mà tửu lượng nàng thì không tốt.

"Sở cô nương, sao vậy? Chẳng lẽ Thiền Vu chủ động kính rượu cũng không uống?" Vu Đan có chút bất mãn lên tiếng.

Sở Lăng Thường nhìn thoáng qua chén rượu, xem ra chén này không muốn cũng phải uống. Vừa muốn cắn răng uống một hơi cạn sạch thì nam nhân bên cạnh nàng đã nhẹ nhàng giành lấy chén rượu, dùng tiếng Hung Nô nói với Thiền Vu Quân Thần một câu rồi ngửa đầu uống cạn.

Thiền Vu Quân Thần đầu tiên là sửng sốt, liền đó lập tức cất tiếng cười lớn rồi uống cạn. Mọi người dự tiệc cũng cười ha ha rồi đứng cả lên. Sở Lăng Thường cảm thấy thực sự kỳ quái khi ngay cả Vu Đan cũng đang cười, nhưng là nụ cười tràn ngập ý châm chọc.

*****

Tuy rằng nghe không hiểu Hách Liên Ngự Thuấn nói gì, nhưng Sở Lăng Thường có thể cảm giác được vẻ ái muội trên gương mặt của mọi người có mặt. Chén rượu bị hắn uống cạn khiến cho nàng tránh được một hồi lúng túng mà trong lòng cũng trào dâng sự cảm kích tột độ. Nàng vốn tưởng rằng hắn muốn làm nàng mất thể diện, không ngờ...

Y Trĩ Tà ngồi ở một bên, ánh mắt vốn lo lắng cũng dần chuyển thành bình thản, trên môi như ẩn hiện nụ cười...

Thiền Vu Quân Thần buông chén rượu, lần này dứt khoát hướng về phía Sở Lăng Thường hỏi tiếp...

"Sở cô nương có nhìn ra tương lai vận mệnh của Hung Nô ta không?"

Sở Lăng Thường âm thầm than nhẹ một tiếng. Những lời thế này Cảnh Đế đã từng hỏi nàng, nay Thiền Vu cũng vậy. Không biết vì sao, nàng dám suy tính vận mệnh của Đại Hán, nhưng lại không dám tính toán tương lai vận mệnh của Hung Nô.

Thực ra nguyên nhân là gì?

Theo bản năng nhìn về nam nhân ngồi bên cạnh, trái tim Sở Lăng Thường hơi thắt lại. Nàng đâu chỉ không dám tính toán vận mệnh của Hung Nô, ngay cả vận mệnh của hắn nàng cũng không dám suy tính.

Hách Liên Ngự Thuấn thấy nàng ngẩng đầu nhìn mình chăm chú thì cũng quay sang mỉm cười với nàng. Hắn còn cực kỳ lớn mật đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, đôi môi mỏng nhẹ nhàng dán sát vành tai nhỏ bé, thanh âm trầm trầm khẽ vang lên, "Không cần phải khó xử, không muốn nói thì đừng nói." Nói xong, ngay trước mặt mọi người hắn khẽ hôn lên trán nàng bằng một thái độ vô cùng thân mật.

Toàn bộ người trên đại điện lại xôn xao cả lên.

Tâm tình của Sở Lăng Thường bỗng dưng lại dâng lên một hồi hoảng loạn. Là hắn đã hiểu sai ý nàng. Thực ra nàng căn bản không phải sợ trả lời gì cả. Mệnh của nàng đã sớm được sư phụ sửa lại, chết một lần coi như ứng với một kiếp, cho nên cũng không cần phải quá lo lắng về cuộc sống mỗi ngày sau khi cải mệnh.

"Sở cô nương, ta biết vận mạng con người kỵ nhất là chuyện tiết lộ thiên cơ. Nếu cô nương thật sự khó xử, ta cũng không miễn cưỡng." Thiền Vu Quân Thần nhẹ giọng nói.

Ông ta lấy lui làm tiến, quả thực cực kỳ hiệu quả trong việc lưu lại ấn tượng tốt với đối phương.

So với khí thế bức người trong Hán cung, nơi này quả thực hiểu được thế nào là tôn trọng người khác.

Sở Lăng Thường lúc này mới nhẹ nhàng lên tiếng, "Vận mệnh quốc gia thế nào thường nằm trong tay người cai trị. Thiền Vu, thứ cho dân nữ nói thẳng, vì nước, người cần có lòng nhân ái. Nếu cứ lạm sát người vô tội, vận nước cũng sẽ suy vong. Thiên hạ nằm ở lòng dân, Thiền Vu chỉ cần yêu thương dân chúng thì sẽ không cần phải lo lắng đến vận mệnh quốc gia nữa."

"Sở cô nương nói rất đúng, chỉ tiếc thiên hạ hiện giờ vẫn chia năm xẻ bảy, người trong thiên hạ đều nói Nam có Đại Hán, Bắc có Hung Nô, một núi sao có thể dung nạp hai con hổ."

"Thiền Vu có tâm thống nhất giang sơn, dân nữ đương nhiên hiểu rõ. Nhưng cái gọi là vận mệnh quốc gia cũng phải thuận theo thiên mệnh. Giang sơn thống nhất hay phân chia còn phụ thuộc vào thời thế. Nếu thời cơ chưa tới, cho dù có mạnh đến thế nào cũng chỉ uổng công mà thôi." Sở Lăng Thường nhẹ giọng trả lời.

Y Trĩ Tà nghe vậy cũng cực kỳ đồng cảm, khẽ mở miệng, "Sở cô nương có phải đã ngầm nói ra tương lai vận mệnh của Hung Nô hay không? Ý của cô nương là...Hung Nô cùng Đại Hán vẫn sẽ ở tình thế như hiện giờ?"

Thiền Vu Quân Thần đương nhiên không hài lòng với sự lý giải này, sắc mặt cũng trở nên trầm trầm.

"Khi thời cơ chưa tới, một ngọn núi đương nhiên có thể dung nạp hai con hổ. Nguyên nhân là bởi trong đó có một con hổ tuy rằng mạnh hơn nhưng chỉ biết cứng rắn tấn công, một con hổ khác tuy thực lực không tốt lắm nhưng biết cách giấu mình. Đến khi nó trở nên cường tráng hơn thì một núi chỉ có thể lưu lại một con hổ mà thôi."

Một tiếng "rầm!" lập tức vang lên do Vu Đan đập mạnh xuống bàn. Hắn căm tức nhìn về phía Sở Lăng Thường quát lớn, "Giỏi cho nữ nhân to gan! Ý của ngươi là Hung Nô ta chỉ là con hổ chỉ biết cường ngạnh tấn công sao? Ngươi lại dám ở đây nói lời yêu ngôn mê hoặc người khác sao?"

Sở Lăng Thường thấy Vu Đan nhìn chằm chằm vào mình thì hàng lông mày thanh tú khẽ cau lại, cảm giác chán ghét cũng dâng lên trong lòng. Nàng vùa muốn mở miệng thì lại thấy Hách Liên Ngự Thuấn lười biếng lên tiếng, "Bộ dáng ngươi như vậy, chẳng lẽ không giống sao?"

Hắn vừa dứt lời, phía dưới có người không nhịn được cất tiếng cười khẽ khiến Vu Đan biến sắc mặt. Quay lại nhìn thì ra người vừa cười là Y Trĩ Tà nên Vu Đan cũng chỉ có thể siết chặt nắm tay nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn ông ta.

Y Trĩ Tà vẫn cười như trước, không chút để ý đến vẻ tức giận của Vu Đan.

Thiền Vu Quân Thần than nhẹ một tiếng, phất tay ra ý bảo Vu Đan ngồi xuống rồi nhìn về phía Sở Lăng Thường, "Ý của Sở cô nương là, Đại Hán sẽ có một ngày trở nên cường thịnh?"

Sở Lăng Thường biết để cho một vị quân vương như Thiền Vu Quân Thần đối mặt với vấn đề thế này thực sự rất khó xử. Ông ta vốn là một nam nhân mang đầy hùng tâm tráng chí, luôn muốn thống nhất thiên hạ, sao có thể cho phép mình thất bại chứ?

"Trước khi Hán Cao Tổ Lưu Bang thống nhất giang sơn có cùng Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ hẹn ước tranh thiên hạ. Ước hẹn rằng ai tiến vào Quan Trung trước sẽ là người được thiên hạ. Hạng Vũ tuy là một anh hùng, cũng có tâm anh hùng nhưng khi vào thành lại tàn sát vô số. Nhưng Hán Cao Tổ Lưu Bang thì lại khác, lúc vào thành liền trấn an dân chúng, lấy sự thân thiện làm sách lược giành thắng lợi. Cho đến các đời hoàng đế sau đều thực hiện chính sách yêu dân làm đầu. Như vậy thử hỏi sao lại không được lòng người đây? Lúc trước Ngô vương làm phản, sở dĩ bại binh chính là bởi nguyên nhân lòng người. Thiền Vu chinh chiến đã nhiều năm, mặc dù không ngừng khuếch trương ranh giới nhưng sát khí trên người quá nặng, chẳng lẽ không sợ sẽ bước theo vết xe đổ của Hạng Vũ hay sao?"

Nét mặt của Thiền Vu Quân Thần như co rút lại, hai nắm tay cũng siết chặt, không khó nhận ra là ông ta đang cố nhẫn nhịn.

Hách Liên Ngự Thuấn nghe vậy chỉ cười nhẹ, tự rót cho mình chén rượu rồi uống một ngụm.

Lúc này Y Trĩ Tà mới chậm rãi mở miệng, "Thiền Vu, có câu nhân định thắng thiên. Chỉ cần Thiền Vu vạn thọ vô cương thì nhất định có cơ thống nhất giang sơn. Sở cô nương ngoài việc thông hiểu số mệnh còn tinh thông y thuật, chi bằng để cô nương ấy giúp người tăng cường sức khỏe, đó mới là phúc khí của Hung Nô." Y Trĩ Tà nhẹ nhàng chuyển đề tài, không muốn không khí trở nên quá mức nghiêm trọng.

Thiền Vu Quân Thần đương nhiên cũng hiểu là Y Trĩ Tà đang tạo điều kiện cho ông ta không phải khó xử nên khẽ hắng giọng một tiếng rồi gật đầu, " Tả Cốc Lễ vương nói rất có đạo lý. Gần đây thân thể ta quả thực có chút không khỏe. Nghe nói y thuật của Sở cô nương đã khiến Cảnh Đế chết đi sống lại, chẳng biết có thể nể mặt ta hay không?"

"Thiền Vu nói quá lời rồi! Lương y như từ mẫu, người bệnh đâu phân biệt thân phận cao quý hay thấy hèn. Xem sắc mặt Thiền Vu thì thấy là do tâm tư chán nản mà sinh bệnh. Chẩn trị bệnh này cũng không khó, nhưng nếu bỏ qua sẽ khiến bệnh ngày càng trầm trọng." Sở Lăng Thường nhẹ nhàng đáp lại.

"Được, vậy sắp tới ta sẽ sai người mời Sở cô nương vào cung!" Thiền Vu Quân Thần lớn tiếng nói.

Sở Lăng Thường cũng không biểu lộ cảm xúc gì khác thường mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Hách Liên Ngự Thuấn ngồi bên cạnh chỉ hơi nheo mắt, cũng không nói câu nào.

Không khí bữa tiệc cũng dần trở nên dễ chịu hơn. Lúc mọi người còn đang nâng chén chúc tụng nhau thì quản gia Tân Trát cuống quít chạy vào, cũng không để ý đến các vị khách quý có mặt ở đây, run run chỉ tay ra phía ngoài điện, "Không...không ổn rồi, hai vị quận chúa đang đánh nhau..."

Hách Liên Ngự Thuấn khẽ nhíu mày, còn Y Trĩ Tà thì nhìn hắn cười.

Sở Lăng Thường nghe vậy cũng cảm thấy kỳ lạ không hiểu tại sao Tân Trát lại như vậy. Còn chưa kịp phân tích vẻ mặt của mọi người thì nàng đã thấy hai nữ nhân đang hung hăng vừa đánh nhau vừa xông vào điện. Bọn họ không ai nhường ai, bộ dạng như thể muốn sống mái.

Cả đại điện lại rơi vào tình trạng huyên náo cùng hỗn loạn. Đưa tầm mắt nhìn xuống, Sở Lăng Thường nhận ra một người là Ổ Giai, còn người kia nàng không biết.

Thiền Vu Quân Thần cũng tò mò nhìn xuống, đến lúc thấy rõ mặt hai người kia thì trên nét mặt ông ta lộ rõ vẻ bất đắc dĩ.

Hách Liên Ngự Thuấn đột nhiên đứng dậy, lạnh băng hướng về phía dưới điện gầm lên một tiếng khiến cả hai nữ nhân đang mải đánh nhau kia lập tức dừng tay lại. Gương mặt của Ổ Giai lúc này đã bị đánh tới bầm tím, khóe môi còn chảy máu. Nữ nhân kia trông còn thảm hại hơn, tóc tai bị Ổ Giai làm cho loạn xạ, phần gáy cũng bị cào mấy vết cũng đang chảy máu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-182)