Truyện:Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San - Chương 063

Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San
Trọn bộ 182 chương
Chương 063
Buổi sớm ấm áp
0.00
(0 votes)


Chương (1-182)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đến lúc này, Sở Lăng Thường không muốn tỉnh táo lại cũng khó. Nàng giật thót người, cố nén đau nhức muốn ngồi dậy thì từ đằng sau, cánh tay rắn chắc của Hách Liên Ngự Thuấn lại vươn tới, đem cả thân thể nhỏ nhắn dưới chiếc chăn gấm ôm vào lòng, giọng nói trầm thấp thản nhiên vang lên...

"Đông Hà, từ nay về sau không cần tới Cấm lâu sớm như vậy. Ra ngoài đi!"

Vẫn quỳ trên sàn, Đông Hà đang cực kỳ lo sợ, trong lòng không khỏi tính toán xem lỡ như vương gia nổi giận thì phải làm sao? Cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng lên dù chỉ một chút, nha đầu này tuyệt đối không nghĩ tới việc mới sáng sớm đã được chứng kiến cảnh xuân cung như vậy. Tuy rằng có màn che, nhưng xuyên qua lớp màn lụa mỏng kia vẫn có thể thấy được khung cảnh khiến người ta đỏ mặt tim đập loạn. Tuy nói trên giường, hai người họ cũng không có làm ra hành động gì nhưng từ trong phòng ngủ, mùi xạ hương hòa quyện với mùi hương thơm ngát, lại thêm những món y phục hỗn độn trên sàn khiến người ta không khó cảm nhận được bầu không khí đầy kích tình đêm trước.

Nghe được thanh âm của vương gia đột ngột vang lên từ phía giường lớn, Đông Hà đầu tiên hơi sửng sốt, mãi sau đó mới có phản ứng với hàm ý trong lời nói của Hách Liên Ngự Thuấn, vội vâng dạ rồi lui ra ngoài.

Trong phòng ngủ lại khôi phục sự an tĩnh vốn có, chỉ còn lại tiếng chim chóc ríu rít bên ngoài cửa sổ, những tia nắng đầu ngày chiếu qua khung cửa, mơ hồ trải những vệt nắng ấm áp lên cánh tay nam nhân tráng kiện. Cánh tay hắn tràn ngập sức mạnh, cũng rất dịu dàng vòng qua thân thể nàng, khiến phần lưng mềm mại của nàng dán sát vào vòm ngực vững chãi của hắn, cảm thụ được tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, từng nhịp từng nhịp như những phiến đá lớn tác động đến nơi sâu thẳm trong lòng nàng.

Sở Lăng Thường không dám cử động dù chỉ một chút, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng cảm thấy khó khăn. Nàng thực sự muốn đẩy hắn ra, hoặc là lập tức đứng dậy mặc lại y phục rồi tránh xa hắn một chút, nhưng ngay lúc này, nàng chỉ có thể khó nhọc hô hấp, bàn tay mảnh khảnh đè lên ngực như muốn áp chế cảm giác hít thở không thông.

Từ tận đáy lòng trào dâng một tình cảm vô cùng phức tạp, cho tới giờ, nàng cũng chưa từng nếm trải sự biến đổi cảm xúc thế này.

Vì sao lại như vậy?

Quan hệ giữa nàng và hắn dường như qua một đêm đã hoàn toàn thay đổi. Nàng tính được rằng hắn sẽ tới Cấm lâu, nhưng...vì sao hắn lại không tính sổ với nàng? Vì sao hắn lại không giống như lúc trước, vì sao hắn lại làm ra chuyện thế này với nàng? Vì sao trời đã sáng mà hắn còn không đi?

Phải làm sao đây?

Một màn này bị Đông Hà nhìn thấy, nghĩa là Nam Hoa công chúa cũng sẽ biết chuyện này. Cho dù Nam Hoa công chúa không quan tâm thì sớm muộn chuyện này cũng sẽ bị người trong phủ biết được. Như vậy, không phải sẽ đáng sợ lắm sao?

"Nghĩ gì thế?" Giọng nói trầm thấp của Hách Liên Ngự Thuấn lại vang lên phía sau nàng, mang theo sự thỏa mãn cùng chút lười biếng. Hắn đem khuôn mặt tuấn tú vùi vào phần gáy nàng, tham lam hít lấy mùi hương thơm ngát trên thân thể nhỏ bé, cánh tay cũng siết chặt lại thêm quanh hông nàng.

Lời thì thầm của Hách Liên Ngự Thuấn vang lên bên tai khiến nhịp tim của Sở Lăng Thường lại loạn lên. Nàng vội vàng trốn tránh hơi thở của hắn thì lại khiến hắn bật cười nhẹ, vòng tay ôm nàng càng siết chặt lại, cánh tay kia của hắn vươn ra, đem bàn tay nhỏ bé đang đè lên ngực của nàng nhét vào trong lòng bàn tay mình, dịu dàng đùa bỡn.

"Làm sao vậy?" Thấy bộ dáng run rẩy muốn trốn tránh của nàng, từ tận đáy lòng Hách Liên Ngự Thuấn chợt dâng lên một tình cảm trìu mến, đôi môi mỏng của hắn dọc theo mái tóc nàng trượt xuống, dịu dàng hôn lên gò má mịn màng, mỗi lần đều vô cùng ôn nhu, chậm rãi, hệt như đang hôn lên món trân bảo quý giá trên thế gian. Nụ hôn của hắn dừng trên đầu vai nàng một lúc rồi lại trượt thẳng xuống.

"Ngươi.... đừng.... đừng làm vậy!" Sở Lăng Thường vốn chưa từng có thói quen thân mật cùng nam nhân thế này. Một màn hoan lạc mê đắm tối qua lại hiện lên trong đầu, mỗi một hình ảnh đều khiến nàng đỏ mặt tim đập loạn, lại càng cảm thấy không cách nào đối mặt.

Một chuỗi cười nhẹ bật ra từ trong yết hầu của Hách Liên Ngự Thuấn. Hắn bá đạo không cho phép nàng tránh né, đem thân thể mềm mại kéo sát lại, khiến nàng không thể không đối mặt với thực tại sau một đêm cuồng nhiệt.

Toàn thân Sở Lăng Thường lộ rõ sự hoảng hốt. Dưới ánh nắng sớm, trông thần thái của Hách Liên Ngự Thuấn cực kỳ rạng rỡ. Tuy trên gò má anh tuấn có mang theo chút lười biếng, nhưng từ trong con ngươi màu hổ phách của hắn ánh lên tia sáng lấp lánh khiến tim người ta đập loạn lên. Hắn nhấc người lên, từ trên cao nhìn xuống nàng, làn da màu đồng ánh lên sức mạnh cuồng dã, còn nàng thì vội vàng chớp mắt, không dám nhìn vào thân thể nam tính đẹp như thần thánh của hắn, nhịp tim lại càng đảo loạn.

Trời ạ, nàng làm sao vậy?

"Vì sao ngươi lại lệnh cho Đông Hà không được đến lúc sáng sớm?" Sở Lăng Thường cảm thấy chính mình phải nói điều gì đó, ít nhất cũng phải khiến hắn nhanh chóng rời đi mới được. Bởi vì, dưới lớp chăn gấm kia, thân thể nàng hoàn toàn trần trụi. Dù có đánh chết, nàng cũng không có khả năng ở trước mặt hắn mặc lại y phục. Lần trước ở doanh trướng, nàng đã chịu đủ khuất nhục rồi.

Hách Liên Ngự Thuấn thấy nàng cúi gằm khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh âm cũng nhỏ xíu vô lực thì lại hơi cúi xuống, cất tiếng trêu ghẹo bên tai nàng, "Ngay cả Đông Hà còn hiểu được ý tứ trong lời nói của bản vương, nha đầu nàng chẳng lẽ còn không rõ?"

Sở Lăng Thường rốt cục cũng ngẩng lên, trong đôi mắt đẹp lộ rõ sự khó hiểu nhìn về hắn. Hiểu chuyện gì chứ? Nàng thừa nhận lúc này đây, đầu óc nàng thực sự rối loạn hơn bao giờ hết, nàng cũng đã không có cách nào suy nghĩ được nhiều chuyện như vậy.

Bàn tay của Hách Liên Ngự Thuấn nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt nhỏ nhắn của nữ tử đã khiến hắn điên cuồng cả đêm qua. Trên gương mặt trắng trẻo của nàng có chút tái nhợt khiến người ta thương tiếc. Hắn lại cúi thấp xuống, dịu dàng đặt những nụ hôn miên man lên phần cổ trắng mịn, khiến cho toàn thân nàng bắt đầu run rẩy.

"Từ nay về sau, mỗi ngày bản vương sẽ đánh thức nàng!"

Tâm tư Sở Lăng Thường theo lời hắn vừa thốt ra không khỏi trùng xuống. Lúc này nàng mới kinh hoàng hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn. Nàng mở to hai mắt nhìn sững hắn hồi lâu. Không phải từ nay về sau hắn đều ngủ lại đây đấy chứ?

Tuy lúc trước hắn cũng đều ngủ ở đây nhưng mỗi sáng sớm nàng thức dậy thì hắn đã rời đi rồi. Về sau hắn sẽ đánh thức nàng, vậy chẳng phải.

"Không được, Nam Hoa công chúa...cô ấy..."

"Cô ấy là do nàng ép đưa cho bản vương! Lăng Thường, bản vương muốn nàng!" Hách Liên Ngự Thuấn không giận mà còn bật cười, đôi môi mỏng dao động nơi phần cổ mẫn cảm của nàng, rồi chuyển qua vành tai nhỏ nhắn, dịu dàng gặm cắn.

"Ta không phải, không phải là người ngươi muốn!" Nàng chỉ có thể cố sức phủ nhận nhưng trong lòng lại không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Tối hôm qua, hắn say rượu, người say rượu không phải sẽ không biết mình đã làm ra chuyện gì sao?

"Là nàng!" Giọng nói trầm trầm của Hách Liên Ngự Thuấn vang lên mang theo sự khẳng định, "Từ đêm qua, nàng đã chính thức là người của bản vương, thân thể nàng mỗi chỗ đều thuộc về bản vương, kể cả trái tim nàng cũng vậy." Thanh âm trầm ấm của hắn giống như loại rượu ngon đầy mê hoặc, dịu dàng nhưng bá đạo. Vừa dứt lời, bàn tay to cũng trượt xuống phần ngực tròn đầy của nàng.

Dưới tấm chăn gấm, Sở Lăng Thường không có chỗ trốn tránh, cũng không thể ngăn cản bàn tay hắn. Bàn tay nam nhân to lớn mang theo nhiệt nóng khiến gò má nàng nhanh chóng ửng đỏ.

Cảm nhận sự run rẩy của thân thể mềm mại dưới lòng bàn tay khiến hô hấp của Hách Liên Ngự Thuấn lại càng tăng thêm. Hắn cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, một tay vẫn tiếp tục vỗ về thân thể nàng, tay kia lặng lẽ trượt xuống, châm lên từng hồi lửa nóng trên thân thể nhỏ bé.

"Không! Ta không muốn..." Sự biến hóa của thân thể nam nhân khiến Sở Lăng Thường hoàn toàn tỉnh táo lại, nghĩ tới cảnh tượng triền miên đêm qua khiến nàng vội vàng đưa khuỷu tay chống lên ngực hắn. Vừa ý thức khép chặt đôi chân lại thì nàng cũng cảm nhận được dã thú của hắn đã lần nữa thức tỉnh.

Cự thú cuồng dã kia thực khiến nàng sợ hãi.

"Đừng sợ, ta sẽ khiến nàng vui vẻ!" Dục vọng của Hách Liên Ngự Thuấn lại thêm một lần khởi phát, hắn dịu dàng trấn an nàng rồi đem thân thể nhỏ bé hơi nhấc lên, khiến đôi chân thon của nàng tách ra vòng qua hai bên hông hắn.

*****

Hách Liên Ngự Thuấn là đại diện tiêu biểu cho hình mẫu của những kẻ thích tranh đoạt với người khác. Những thứ tốt đẹp nhất hắn đều muốn giành lấy cho mình. Từ nhỏ theo phụ thân chinh chiến sa trường đã nuôi dưỡng bản tính đó trở thành thói quen của hắn giống như việc hô hấp vậy. Hắn biết Sở Lăng Thường rất đẹp, cho dù cải nam trang rồi thì nàng vẫn vô cùng mỹ lệ khiến người ta không cách nào dời đi tầm mắt, nếu không sao có thể khiến Y Trĩ Tà mãi vẫn không chịu rời phủ.

Đêm qua, sau khi Y Trĩ Tà rời đi, mình hắn lại uống thêm vài hũ rượu, mãi lâu sau mới lảo đảo đi tới Cấm lâu. Nơi ngực hắn lúc đó như có một ngọn lửa thiêu đốt, là ngọn lửa phẫn nộ. Nữ nhân kia rõ ràng là cố ý. Hắn có thể nhìn ra nàng cố tình gây sự chú ý của Y Trĩ Tà, mục đích chính là muốn Y Trĩ Tà đưa nàng đi khỏi nơi này.

Thật quá mơ tưởng!

Hắn nhất định sẽ chặt đứt ý niệm đó của nàng.

Muốn rời khỏi phủ này sao?

Hắn thà rằng giết nàng cũng không để cho nam nhân khác có được nàng.

Nhưng hắn không hề nghĩ tới, khi đặt chân tới Cấm lâu thì mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi.

Lúc đó nàng lẳng lặng nằm trên giường, ánh trăng nhẹ nhàng hôn lên hai má nàng, chiếu lên chiếc áo ngủ trắng tinh khiết khiến hắn nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy nàng dưới bầu trời tràn ngập cánh hoa đào lất phất. Nàng tĩnh lặng như vầng trăng, vẻ mặt cũng an tĩnh hệt như vậy, nàng giống như một dòng nước trong mát nhẹ nhàng tuôn chảy hấp dẫn hắn, khiến hắn không kìm lòng được mà bước tới, nhưng lại không nỡ phá vỡ bức hoạ tuyệt mỹ trước mặt này.

Cho đến khi nàng mở to đôi mắt vì kinh hãi giống như con mồi bị dã thú đuổi riết, toàn thân tản ra khí chất yếu đuối thì ngọn lửa phẫn nộ trong lòng hắn nhanh chóng biến thành ham muốn chiếm giữ.

Là ham muốn chiếm giữ trời sinh của nam nhân đối với nữ nhân.

Nàng là của hắn, đáng ra phải là của hắn từ lâu rồi.

Nữ nhân trong lòng không ngừng nức nở, giãy giụa nhưng không cách nào thoát khỏi sự kìm kẹp của bàn tay to của Hách Liên Ngự Thuấn. Trải qua tối hôm qua, hắn đã sớm quen thuộc thân thể nàng, càng thuần thục với việc phải làm gì để nàng nói không nên lời, chỉ có thể thở hổn hển, thừa nhận sự thăm dò cùng xâm chiếm không ngừng nghỉ của hắn.

"Bé cưng, nàng nên sớm quen với ta mới phải!" Từ yết hầu hắn bật ra tiếng cười trầm khàn, ngón tay cũng nhẹ nhàng lay động, đột ngột kích thích khiến thân thể Sở Lăng Thường lập tức cứng đờ.

Những lời đùa bỡn tà mị không ngừng vang lên bên vành tai nhỏ bé khiến Sở Lăng Thường cảm thấy cực kỳ xấu hổ, kinh suyễn kêu lên một tiếng, không có cách nào kìm nén phản ứng kịch liệt ở nơi vừa bị hắn bỡn cợt. Sự đụng chạm của hắn khiến trong cơ thể nàng dâng lên một cảm giác tê ngứa kỳ lạ, giống như hạ thể bị ngọn lửa thiêu đốt. Nàng hơi ngửa đầu, đôi môi không tự chủ bật ra tiếng rên rỉ mê hồn.

Con ngươi màu hổ phách của Hách Liên Ngự Thuấn cũng tràn ngập sự yêu thương, động tác cũng trở nên dịu dàng hơn.

Thân thể non nớt hoàn toàn không chống đỡ nổi, từng hồi tê dại không ngừng dâng lên từ giữa hai chân Sở Lăng Thường, hội tụ thành một cơn sóng mãnh liệt, khiến cho nàng bị hãm sâu trong đó không cách nào kìm chế, chỉ có thể bật ra những tiếng ngân nga kiều mị.

"Tiểu cô nương, chịu không nổi rồi?" Hách Liên Ngự Thuấn cất tiếng cười nhẹ bên tai nàng, ngón tay dài tà ác liền đó xoay tròn, đột ngột tăng thêm kích thích khiến nàng không kìm được mà hét thành tiếng, thân thể mềm mại không tự chủ được bắt đầu vặn vẹo, ánh mắt tràn ngập màn sương mờ mê man nhìn hắn như ẩn hiện ý cầu xin.

"Đừng!" Nàng thật sự sợ loại cảm giác này, theo sự biến đổi trong ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn thì không khó để nhận ra ý đồ của hắn. Trải qua chuyện tối qua, nàng đã rõ ràng ham muốn kinh người của hắn. Hắn hết lần này tới lần khác đem nàng trầm luân trong biển dục vọng đã khiến lý trí nàng sớm tiêu tán, nàng sợ hãi loại cảm giác chìm nổi như vậy, sợ hãi cảm giác bị hắn chiếm giữ triệt để.

Sự giãy giụa của mỹ nhân trong lòng đủ để kích thích dã thú dưới thân Hách Liên Ngự Thuấn sưng đau đến điên cuồng. Hắn không chút ngần ngại cúi xuống si mê hôn lên đoá hoa diễm lệ đang không ngừng nở rộ.

Sự xấu hổ đã khiến toàn thân Sở Lăng Thường ánh lên một màu hồng mê người, bàn tay mềm mại che đi khuôn mặt nhỏ nhắn. Chất dịch ấm áp theo đoá hoa mỹ lệ không ngừng tiết ra khiến nàng càng lúc càng cảm thấy tê dại, làm cho nàng cảm thấy trong cơ thể phảng phất như có một con dã thú ngủ đông đang sẵn sàng lao ra, đôi mắt đẹp tràn ngập màn sương mờ toát lên vẻ câu hồn khiến Hách Liên Ngự Thuấn không cách nào kìm chế thêm nữa.

Bàn tay to của Hách Liên Ngự Thuấn khéo léo nắm lấy phần mắt cá chân tinh tế của Sở Lăng Thường, ánh mắt cũng tràn ngập mê đắm như đang thưởng thức một khối mỹ ngọc. Hắn hơi dùng sức tách hai chân nàng ra, đầy yêu thương đem dáng vẻ của nàng thu vào trong tầm mắt rồi thẳng lưng xông tới thánh địa đã cho hắn một đêm tiêu hồn.

Sở Lăng Thường nhịn không được hét lên thành tiếng, toàn thân lại lần nữa thẳng tắp rồi co rút lại, nàng vẫn không cách nào thừa nhận hắn. Sức mạnh khồng lổ xâm chiếm thân thể khiến nàng thực sự cảm thấy khó chịu, bàn tay nhỏ bé cũng nắm chặt lại.

Trong mắt Hách Liên Ngự Thuấn tràn ngập ý cười, khuôn mặt cũng hiện rõ vẻ ẩn nhẫn. Nữ tử trong lòng thực quá mức nhỏ bé. Tuy rằng đã trải qua cả đêm cuồng nhiệt nhưng nàng vẫn quá nhỏ không thể dung nạp hết dã thú dưới thân hắn. Cố nén cảm giác muốn điên cuồng vận động, một tay của hắn cố định phần eo thon của nàng, tay kia nhẹ nhàng mơn trớn những nơi nhạy cảm, đồng thời cúi đầu hôn lên nụ hồng mai trên bầu ngực tròn đầy, dịu dàng đưa đầu lưỡi đùa bỡn.

Thân thể Sở Lăng Thường đã hoàn toàn mềm nhũn, từng cơn sóng không ngừng nghịch chuyển đem theo sự thoả mãn cùng đau đớn truyền vào trong cơ thể, khiến nàng không kìm được cắn chặt làn môi, cố nuốt xuống tiếng kêu kinh suyễn.

"Ngươi.... tên xấu xa.... bại hoại..." Sở Lăng Thường không ngờ tới giữa thanh thiên bạch nhật cũng bị hắn bắt nạt, trong lòng không khỏi cảm thấy thống hận, nâng tay lên cố sức đánh vào ngực hắn.

Rất nhanh chóng, hai bàn tay nhỏ bé không an phận của nàng bị bàn tay to của hắn giữ lại, đan vào mười đầu ngón tay hắn, lực đạo của hắn tuy nhẹ nhưng lại khiến nàng không cách nào giãy ra.

"Buông ra..." Nàng chỉ vừa mới thốt ra hai từ này thì đôi môi đỏ mọng đã bị làn môi hắn mạnh mẽ bao phủ, đồng thời, động tác của hắn cũng dần trở nên điên cuồng.

Sự va chạm mạnh mẽ khiến nàng kinh hãi hét thành tiếng, tim đập dường như cũng lạc đi vài nhịp, sau đó dần dần bị hắn đồng hoá, thẳm sâu trong thân thể dâng lên một cảm giác lâng lâng khó tả, khiến cho toàn thân nàng nóng rực lên, nhịn không được đưa đầu lưỡi liếm nhẹ làn môi, đôi môi anh đào cũng vô lực run rẩy.

Thần thái đầy mị hoặc của nữ tử trong lòng là thứ độc dược trí mạng thúc giục Hách Liên Ngự Thuấn thêm điêm cuồng, ngọn lửa dục vọng cơ hồ thiêu đốt lý trí hắn. Khàn khàn kêu tên nàng, hai tay có chút thô bạo siết lấy đầu gối nhỏ bé, động tác của hắn càng lúc càng thêm mạnh mẽ.

Sự ma sát đến nóng rực cơ hồ đem Sở Lăng Thường hoà tan. Hơi thở của hắn như bao trùm hô hấp khiến nàng chỉ có thể cong người đón nhận, vô thức hoà vào với sự cuồng dã của hắn, nàng đã không cách nào phân biệt được đây là sự thống khổ hay thoải mái. Mỗi một lần hắn tiến tới đều như muốn xuyên thấu thân thể nàng, lần lượt tiến tới tận nơi sâu thẳm của linh hồn nhỏ bé, sự giao hoà đến kinh tâm động phách khiến nàng run sợ mãi không thôi.

***

Nam Hoa công chúa ở tại đại điện phía đông nam, cùng hướng với toà điện có tẩm phòng của Hách Liên Ngự Thuấn. Chỉ cần xuyên qua một khu hoa viên là có thể tới được chỗ hắn. So với Cấm lâu bên này thì hai toà điện đó càng gần nhau hơn, nhưng từ khi Nam Hoa bước chân vào phủ, Hách Liên Ngự Thuấn chưa từng xuất hiện ở toà điện đó bao giờ.

Mùi huân hương nhẹ nhàng quanh quẩn khắp mọi ngõ ngách trong điện. Nhìn những nhánh cây ngoài cửa sổ đã đâm chồi chia nhánh, Nam Hoa lại nghĩ tới quang cảnh ở Hán cung. Chớp mắt đã nhiều ngày trôi qua như vậy, cảnh tượng tại Hán cung sợ rằng cũng đã khác nhiều.

Cúi đầu, đặt bút viết xuống hai hàng chữ "vẫn mạnh khoẻ" cùng "chưa vào cung" trên hai mảnh gấm riêng biệt, sau đó Nam Hoa bỏ chúng vào hai cái túi màu sắc khác nhau rồi đem túi đưa cho Xuân Mai, nha đầu này nhận lấy liền nhét vào trong tay áo, vội vàng đi ra khỏi điện.

Xuân Mai rời đi rồi, Nam Hoa công chúa nhẹ nâng chung trà lên uống một ngụm, hít sâu mùi hương trà thơm ngát rồi mới nhìn về phía Đông Hà đã đứng chờ ở một bên từ lâu, nhẹ giọng hỏi, "Ngươi nói, Lăng Thường tối qua thị tẩm?"

*****

Đông Hà bước lên một chút, gật đầu khẽ nói, "Nô tỳ mấy ngày nay theo sự dặn dò của công chúa đến Cấm lâu, không ngờ sáng nay lại nhìn thấy vương gia ở cùng Sở Hoàn dư. Lúc nô tỳ rời khỏi đó thì vương gia cũng không có ý định rời đi, còn ra lệnh cho nô tỳ..."

Đông Hà cũng không dám nói tiếp, chỉ yên lặng quan sát sự biến đổi trên gương mặt của Nam Hoa công chúa.

"Ra lệnh cho ngươi làm gì?" Vẻ mặt Nam Hoa lúc này lại cực kỳ bình thản, dáng vẻ cũng hoàn toàn hờ hững, thanh âm cũng an tĩnh như nước.

Đông Hà khẽ nuốt nước miếng rồi mới nói tiếp, "Vương gia sáng nay ra lệnh cho nô tỳ, từ giờ trở đi không cần đến Cấm lâu sớm như vậy nữa."

Nam Hoa hơi ngẩn người, một lúc sau mới hiểu được hàm ý trong câu nói đó liền nhẹ nhàng gật đầu, "Nếu đã như vậy, từ nay về sau ngươi không cần mỗi sáng sớm tới Cấm lâu nữa."

"Vâng, nô tỳ hiểu rồi!" Đông Hà liếc nhìn Nam Hoa công chúa một cái rồi lại tiếp lời, "Nhưng công chúa không hề thấy tức giận sao? Người là vương phi, nếu như vương gia thực sự sủng ái Sở Hoàn dư..."

"Ngươi sợ nếu Sở Hoàn dư trở thành vương phi, vị trí của ta sẽ khó giữ?" Nam Hoa công chúa khẽ cười.

Đông Hà lập tức gật đầu, vẻ mặt cũng tràn ngập sự lo lắng.

"Vậy ta hỏi ngươi, chúng ta tới Hung Nô để làm gì?" Nam Hoa đặt chén trà xuống, trầm giọng hỏi.

Đông Hà cũng vội vàng nhỏ giọng trả lời, "Là tới tìm hiểu tin tức!"

"Vậy thì lúc nào cũng phải nhớ thật kỹ, cái gì mới là điều quan trọng nhất với chúng ta. Vương phủ này là nơi sớm muộn gì chúng ta cũng phải rời đi. Muốn đạt được mục đích thì phải biết tiếp cận những nơi có giá trị, hiểu chứ?"

Đông Hà suy nghĩ một hồi, đột nhiên kinh ngạc đưa tay bưng miệng, mãi sau mới thận trọng lên tiếng, "Công chúa, ý của người là.... hoàng thành?"

"Ta chẳng nói gì cả, chỉ uống trà thôi!" Nam Hoa công chúa cười nhẹ, cũng không tiếp tục đề tài này nữa, có lẽ do sợ tai vách mạch rừng.

Đông Hà cũng hiểu được đạo lý này nên vội vàng rót thêm ly trà mới cho Nam Hoa.

"Ổ Giai có biết chuyện này không?" Người khiến Nam Hoa lo lắng nhất chính là cô ta.

Đông Hà khẽ lắc đầu, "Cô ta tạm thời còn chưa biết, nếu không theo tính cách man di đó thì đã nổi lửa thiêu rụi Cấm lâu rồi. Thật sự là biến thái quá mà. Cô ta lại còn không ngừng mượn oai danh của hoàng thúc mình. Sao cô ta không tự soi gương xem lại bản thân mình đi chứ? Sẽ chẳng có nam nhân nào thích bộ dạng đó của cô ta đâu."

"Những lời này chỉ nói ở trước mặt ta một lần này thôi!" Nam Hoa công chúa khẽ dặn dò, "Có thời gian thì để ý tình hình bên Cấm lâu một chút, có chuyện gì phải lập tức báo cho ta biết."

"Công chúa, xin hãy yên tâm!" Đông Hà lập tức gật đầu tuân lệnh.

***

Cũng không biết đã ngủ bao nhiêu canh giờ, cho đến khi Sở Lăng Thường mở mắt ra thì bên ngoài cửa sổ đã tràn ngập bóng tịch dương, xem ra hoàng hôn đã buông xuống tự bao giờ.

Trong phòng ngủ vẫn tràn ngập hơi thở ấm áp, đập vào mắt nàng là bóng dáng nam nhân đã quấn quít cả đêm qua trong y phục chỉnh tề. Thấy nàng tỉnh lại, hắn liền ngồi xuống bên cạnh giường, chăm chú nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng tà mị.

Vừa mới hơi xoay người, cảm giác đau nhức khắp toàn thân Sở Lăng Thường lại càng thêm mãnh liệt. Gã nam nhân chết tiệt, hắn vẫn còn tinh thần thoải mái ngồi ở chỗ này sao?

Nhìn thấy ánh mắt đầy sự bất mãn của nàng, khoé môi Hách Liên Ngự Thuấn hơi cong lên lộ rõ ý cười, bàn tay to vươn ra nhẹ nhàng xoa lên gò má nàng, giọng nói trầm thấp mang theo mệnh lệnh không cho phép kháng cự, "Từ tối nay, đến tẩm phòng của bản vương, biết không?"

Đến tẩm phòng của hắn?

Vậy chẳng phải sẽ khiến cho tất cả người trong phủ biết nàng đã thị tẩm hay sao?

"Không, ta sẽ không đi!" Sở Lăng Thường hơi nhíu mày, ngữ khí cự tuyệt đầy sự kiên định. Nàng trốn hắn còn không kịp, hơn nữa nàng còn có chuyện quan trọng phải làm, sao có thể cùng hắn thân mật được chứ?

"Yên tâm, bất kỳ kẻ nào cũng không dám thương tổn nàng dù chỉ một chút." Dường như thấy được sự băn khoăn trong lòng Sở Lăng Thường, Hách Liên Ngự Thuấn cúi đầu xuống, dịu dàng thì thầm bên tai nàng, ánh mắt tràn ngập sự tà mị cũng không hề giảm bớt chút nào.

Khẽ chớp hàng mi dài cong vút rợp bóng trên gương mặt mỹ lệ, Sở Lăng Thường khó nhọc hít sâu một hơi.

Hách Liên Ngự Thuấn nhìn chăm chú nàng hồi lâu, bàn tay đưa ra mơn trớn khuôn mặt nhỏ nhắn rồi lại nắm lấy cổ tay nàng, nâng lên rồi nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay một nụ hôn nhẹ, "Nếu thực sự không tình nguyện, bản vương cũng không ngại coi nơi này như tẩm phòng của mình."

"Ngươi...." Hàng mi dài cong vút của Sở Lăng Thường hơi run rẩy, chỉ đành ôm hận trừng mắt nhìn hắn. Đường đường một Tả hiền vương quyền thế ngất trời, không ngờ cũng là tên bại hoại.

Hách Liên Ngự Thuấn sảng khoái cất tiếng cười lớn. Không biết tại sao, thấy nàng như vậy hắn thực muốn cười, tâm tình cũng tràn ngập sự khoái trá chưa từng có.

Sở Lăng Thường thật sự không thể chịu nổi sự đắc ý đó của hắn. Mặc dù đôi mắt trong veo cũng dần khôi phục lại sự lạnh lùng thường ngày, nhưng thêm vào đó lại có chút mâu thuẫn cùng hoang mang, còn có thêm một chút đau đớn.

"Ở trong phủ này có thể làm tổn thương đến ta, chỉ sợ là chỉ có Tả hiền vương ngươi mà thôi."

"Nếu nàng ngoan ngoãn một chút, bản vương sao có thể tổn thương nàng?" Hách Liên Ngự Thuấn trìu mến nhìn chằm chằm nàng, nhẹ giọng nói.

Sở Lăng Thường chỉ cảm thấy nơi ngực chợt thắt lại, những lời vẫn ẩn sâu trong lòng cũng lập tức bùng phát, "Ngươi là vương gia, cho nên thuận ngươi thì sống, nghịch ngươi thì chết phải không? Đại Hán trong mắt ngươi đã thành chướng ngại trong công cuộc thống nhất Trung Nguyên. Vì đạt tới mục đích, ngươi không tiếc dùng độc hại người phải không?"

Ý cười trong mắt Hách Liên Ngự Thuấn theo câu nói này của Sở Lăng Thường cũng dần dần tan biến.

"Lúc ở Hán cung, thập hoàng tử vô duyên vô cớ trúng phải loại độc kỳ dị, hẳn là do ngươi ra tay? Lần đó may mắn ta cứu trợ kịp thời, nếu không thập hoàng tử đã bỏ mạng rồi." Sở Lăng Thường nhìn thẳng hắn, đem những gì chất chứa trong lòng hoàn toàn trút ra, "Vì sao? Ngay cả một đứa trẻ ngươi còn không buông tha, làm sao để ta tin tưởng vào lời hứa hẹn của ngươi chứ?"

Đêm qua, tại ngăn cuối cùng trong dược phòng, nàng đã tìm được một lọ độc dược. Theo nhận thức của nàng, tuy đó không phải là Ma đằng - loại độc hại chết sư phụ nàng, nhưng lại chính là loại độc mà thập hoàng tử Lưu Triệt trúng phải hôm đó. Ở trong phủ của hắn lại có độc dược như vậy thực khiến nàng không thể không hoài nghi động cơ của hắn.

Nụ cười trên môi Hách Liên Ngự Thuấn cũng hoàn toàn biến mất, nét nhu tình trong mắt cũng không còn chút tăm tích, hắn nhìn chằm chằm nàng một hồi, đôi mắt sắc bén như chim ưng hơi nhíu lại, gương mặt anh tuấn cũng kề sát lại gần nàng, chậm rãi thốt ra một câu nói đầy lạnh lẽo...

"Ngươi còn nói thiếu một người!"

Nhịp tim của Sở Lăng Thường không khỏi đập lạc đi một nhịp.

"Ngoài Lưu Triệt, không phải ngươi còn có một người khác muốn chất vấn bản vương sao?" Gương mặt của Hách Liên Ngự Thuấn cơ hồ sắp dán sát lại gương mặt nàng, đem luồng lãnh khí bao phủ lấy thân thể nhỏ bé, "Chính là sư phụ ngươi - Hàn Thiền Tử. Ngươi ở trong phủ của bản vương tra xét lâu như vậy, có tra ra được cái gì không?"

Thì ra hết thảy mọi chuyện đã sớm nằm trong sự khống chế của hắn, tất cả mọi chuyện hắn đều biết rất rõ ràng. Vậy mà hắn còn có thể thoải mái nói chuyện vui vẻ như vậy?

"Ngươi...cầm thú!" Sở Lăng Thường không thể nhịn được nữa, dùng sức đẩy mạnh hắn ra rồi phẫn hận hét lên. Hắn đã sớm biết chuyện sư phụ nàng trúng độc bỏ mình, hắn luôn ở trong chỗ tối nhìn xem nàng làm thế nào để điều tra cái chết của sư phụ, thậm chí hiện giờ hắn còn có thể cười thầm, cười thầm nàng vụng về như thế nào. Gã nam nhân đáng hận!

Rất nhanh chóng, thân thể của Sở Lăng Thường bị Hách Liên Ngự Thuấn hung hăng áp trở lại giường. Từ đôi mắt đang nheo lại của hắn bắn ra một tia lạnh lẽo, gằn từng tiếng, "Cầm thú? Đừng quên đêm qua ngươi bị chính tên cầm thú đó phá thân. Bản vương là cầm thú, vậy ngươi cũng là nữ nhân của tên cầm thú, cả đời này muốn thoát cũng không nổi. Bản vương đã từng nói sẽ làm chủ vận mệnh của ngươi. Cho dù ngươi chết cũng phải làm quỷ của bản vương!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-182)