Truyện:Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San - Chương 051

Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San
Trọn bộ 182 chương
Chương 051
Kinh hoàng trong dược phòng
0.00
(0 votes)


Chương (1-182)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ổ Giai vừa nghe thì hai mắt liền sáng lên, 'Thì ra ngươi có người trong lòng rồi?"

"Đúng vậy, chỉ tiếc đã cách nhau quá xa rồi. Ta bị hoàng thúc của cô đưa tới nơi này, sao có thể có cơ hội gặp lại người đó." Sở Lăng Thường buông tay Ổ Giai ra, xoay người lại, bày ra dáng vẻ cô đơn rồi nặng nề thở dài, "Cũng không biết là hoàng thúc của cô thật sự hận ta hay là thật sự.... coi trọng ta. Tóm lại, ta cảm thấy rất kỳ quái. Nếu hắn thật sự coi ta là tù binh, vì sao còn không đem ta nhốt vào đại lao?"

"Đúng vậy, ta cũng rất muốn hỏi hoàng thúc chuyện đó." Ổ Giai khẽ nhăn mũi rồi lại khinh khỉnh nhìn Sở Lăng Thường, "Nhưng ngươi cũng đừng tự cho mình là đúng. Hoàng thúc có thể thích ngươi sao? Ngươi là nam nhân, cho dù có đẹp đến thế nào cũng không thể biến thành nữ nhân được."

"Ta cũng hy vọng như vậy. Cô cũng biết ta là người Hán. Ở Hán cung, chuyện nam nhân thích nam nhân cũng rất bình thường. Những nam nhân có dáng vẻ đẹp hơn cả hoa còn được hoàng thượng phong quan tước. Ta cũng không sợ việc hoàng thúc cô thích nam nhân, chỉ sợ hắn bị nhiễm cái thói xấu đó thì thật chẳng ra sao cả."

Ông trời ơi, nàng chỉ là vì tự bảo vệ bản thân mình nên mới đem chuyện đó nói phóng đại lên đôi chút, mong rằng ông có thể hiểu cho tình cảnh của nàng.

Ổ Giai nghẹn lời. Cô ta bặm môi suy nghĩ hồi lâu rồi mới cất giọng nói đầy sự không vui, "Ngươi yên tâm, cho dù ngươi muốn đợi ở nơi này thì ta cũng không cho phép. Đêm nay ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi vào dược phòng. Nhưng ngươi chỉ được phép lấy loại dược liệu mình cần, những thứ khác đều không được động tới."

Cô ta cũng không hy vọng hoàng thúc của mình khi trở về phát hiện ra sẽ giận dữ.

"Buổi tối?" Sở Lăng Thường bày ra vẻ băn khoăn, "Buổi tối hoàng thúc của cô chắc hẳn sẽ ở trong phủ."

"Hôm nay hoàng thúc vào yết kiến Thiền Vu, tới khuya mới về tới. Mỗi lần vào cung đều là như vậy, ngươi lo lắng gì chứ?" Ổ Giai liền châm chọc nàng, "Đường đường là một nam nhân, sao ngươi lại nhát gan hệt con chuột vậy chứ?"

"Phải, ta thật sự sợ bị hoàng thúc của cô phát hiện." Sở Lăng Thường làm ra vẻ sợ sệt, khẽ cười yếu ớt.

Ổ Giai nhìn nàng bằng ánh mắt đầy coi thường, hừ lạnh một tiếng rồi mới bỏ đi.

Từ tận đáy lòng, Sở Lăng Thường âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

***

Một chấm sáng nhỏ khẽ lóe lên trong đêm rồi khắp phủ vương gia lại chìm vào sự tĩnh lặng hệt như một con mãnh sư đang say ngủ. Dãy đèn lồng từ của lớn của phủ vẫn chạy dài tới điện cùng các lầu, các bên trong và hoa viên. Quản gia cùng bọn nha hoàn đã sớm trở lại sân trước để bận rộn với việc cho ngày hôm sau nên chỉ còn lại vài tên thị vệ đảm nhận việc tuần tra ở nơi này.

Tuy là nói vậy, nhưng phủ của Tả hiền vương này trước giờ vẫn cực kỳ an toàn. Những tên trộm đương nhiên không dám dễ dàng xông vào đây trộm đồ, trừ phi đã chán sống, cho nên bọn thị vệ cũng có chút buông lỏng cảnh giác.

Một bóng dáng nhỏ nhắn rất nhanh chóng xuất hiện ở phía đông rồi men dần tới cửa điện, ngẩng đầu nhìn thoáng qua tấm biển phía trên rồi lấy từ trong người ra một cái khăn gấm, trên đó có viết mấy hàng chữ Hung Nô. Sau khi so sánh một hồi, xác định không đến nhầm chỗ mới đẩy cửa bước vào.

Bên trong dược phòng hoàn toàn tối đen. Sở Lăng Thường đầu tiên đứng bất động ở trước cửa, chờ cho mắt mình thích ứng với bóng tối nơi này rồi mới bắt đầu quan sát bốn phía xung quanh.

Ổ Giai đã hẹn với nàng từ trước, hai người họ sẽ chia ra hành động. Ổ Giai sẽ quấn lấy quản gia để ông ta không có thời gian tiến hành việc tuần tra, cũng khiến cho bọn nha hoàn tập trung lại một chỗ. Về phần thị vệ trong phủ thì chỉ có hai nơi được tuần tra nghiêm ngặt nhất là cửa lớn cùng tiền viện, hậu viện. Về điểm đó Ổ Giai đã chuẩn bị khá tốt, cô ta triệu tập hầu hết người trong phủ đến chơi cùng cô ta nên Sở Lăng Thường mới có thể tự do vào dược phòng như vậy.

Sở Lăng Thường cũng sợ mình tìm lầm chỗ bởi nàng không biết chữ Hung Nô nên mới để Ổ Giai viết mấy chữ lên chiếc khăn gấm vừa rồi để đối chiếu.

Rất nhanh sau đó, nhờ ánh trăng rọi qua khung cửa, nàng đã có thể nhìn rõ ràng mọi thứ trong phòng. Tuy rằng nơi này không được náo nhiệt như ngự dược phòng ở Hán cung nhưng diện tích của nó thì không hề nhỏ hơn chút nào. Đập vào mắt nàng lúc này là đại sảnh, hai bên đại sảnh là những dược liệu được bỏ ra phơi lúc ban ngày đã được bày rất ngay ngắn trên những kệ gỗ. Gần tới chỗ bàn thuốc còn có một giá nến bằng đá trắng được chạm trổ cực kỳ tinh tế. Nhưng trên giá nến đó không hề được thắp sáng. Bước lên mấy bậc thang góc phía bắc là nơi dùng để điều chế thuốc và để dụng cụ bào chế. Phía đằng sau đó còn có tủ thuốc được chia thành nhiều ô vuông nhỏ, mỗi một ô vuông ngoài mặt đều có đề những ký hiệu mà nàng không biết, nhưng nhìn thì cũng không phải văn tự Hung Nô. Có lẽ đó là ký hiệu chuyên môn mà người Hung Nô dùng để phân loại dược thảo.

Như thế này thực sự là làm khó cho nàng. Để xem hết cả mấy trăm loại dược liệu ở nơi đây đã khó chứ đừng nói đến việc tìm được thứ độc dược trí mạng kia.

Thời gian đã không còn cho phép nữa rồi. Một khi Hách Liên Ngự Thuấn trở về phát hiện không thấy nàng đâu nhất định sẽ hạ lệnh lục soát toàn phủ.

Sở Lăng Thường đành tìm từ tầng dưới cùng lên. Nàng từ nhỏ đã phân biệt được thảo dược, chỉ cần nhìn qua sẽ không quên. Có lẽ nơi này không cất giữ loại độc đã hại chết sư phụ, nhưng nàng nhớ sư huynh đã từng nói tới đặc tính của loại độc cùng việc nghi ngờ thành phần của nó nên nàng có thể theo lời sư huynh để tìm kiếm. Sư huynh đã từng tới Hung Nô, biết rõ nơi đó có một loại thảo dược mà phương nam không có. Loại thảo dược này là mấu chốt quan trọng trong việc sản xuất các loại độc dược, hơn nữa chất độc trong loại cỏ này thường không có cách nào giải được. Cho nên sư huynh nghi ngờ độc sư phụ trúng phải có chứa thành phần của loại cỏ này.

Thảo dược này ở Hung Nô được gọi là Ma đằng. Ma đằng là một loại thực vật có hoa nhỏ màu tím, có màu sắc cực kỳ mê hoặc khiến người nào nhìn thấy nó cũng muốn tiến lên hái lấy. Nhưng nếu sơ ý để gai của nó đâm phải thì chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi sẽ tự tìm lấy cái chết.

Nàng chưa từng nhìn thấy Ma đằng nhưng sư huynh thì đã thấy, và có đem đặc điểm của nó nói lại với nàng qua thư. Chỉ cần có thể tìm thấy loại độc đó ở nơi này, chứng tỏ Hách Liên Ngự Thuấn liên quan tới cái chết của sư phụ. Bởi sư huynh đã từng nói, Ma đằng là loại thực vật rất kỳ quái, chỉ có thể dùng để chế tạo độc dược, không thể dùng làm thuốc dẫn.

Cho nên, nếu Hách Liên Ngự Thuấn là người trong sạch thì sẽ không cất giấu Ma đằng trong dược phòng của phủ mình.

Dọc theo các ngăn kéo tìm suốt một hồi, mỗi ngăn nàng chỉ cần liếc nhìn đã biết là thứ gì, cho đến lúc tìm hết cũng không thấy cái gọi là Ma đằng. Ngẩng đầu lên nhìn thấy mấy ngăn tủ ở trên cao, xem ra nàng chỉ có thể trèo lên cái thang ở bên cạnh.

Đem vạt trường bào buộc gọn sang bên hông, tuy vết thương ở đầu gối khiến nàng có chút bất tiện nhưng vẫn cố gắng để leo lên. Trèo lên thang xem một hồi vẫn không thu hoạch được gì, thời gian trôi qua thật lâu, cuối cùng chỉ còn lại một ô phía trên cùng bên phải tay nàng.

Cái thang hiện đang dựng chính giữa khu tủ thuốc nên nàng chỉ cố hết sức để vươn người lên. Ngay khi đầu ngón tay vừa mới chạm đến ngăn dược liệu đó thì chợt nghe "cạch" một tiếng, cây đèn nhỏ nàng mang theo người đột ngột rơi xuống đất tạo thành một thanh âm không nhỏ trong màn đêm tĩnh lặng.

Trước mắt lập tức tối đen một mảng.

Ngay sau đó, bên ngoài điện truyền tới tiếng bước chân cùng tiếng bọn thị vệ hô lớn, "Ai ở bên trong?"

*****

Tiếng quát chói tai thình lình vang lên cùng với tiếng bước chân rầm rập càng lúc càng gần. Đứng ở trên chiếc thang, ánh mắt Sở Lăng Thường tối sầm lại, bàn chân đạp lùi xuống phía dưới định tìm nấc để xuống chợt hẫng đi khiến cả người nàng ngã nhào xuống, phần gáy cũng suýt đập mạnh xuống nền. Nàng cố dồn hết sức xuống chân, đem thân thể mềm mại lộn một vòng, thu mình đứng nấp sau khe hở ở khu tủ thuốc. Cùng lúc đó, cửa lớn của dược phòng cũng lập tức bị bọn thị vệ đẩy ra.

Cơn gió đêm theo cửa lớn tràn vào, mang theo hương vị mùa xuân vô cùng dễ chịu.

"Ra đây!" Bọn thị vệ đồng loạt rút đao từ bên hông ra, đồng thời khắp dược phòng được thắp sáng bởi rất nhiều ánh nến khiến thanh đao sắc bén trong tay bọn thị vệ không ngừng loé lên những ánh hàn quang.

Thông qua khe hở, Sở Lăng Thường cẩn thận nhìn thoáng qua tình hình. Bỗng dưng xông tới mười mấy tên thị vệ như vậy thực khiến nàng cảm thấy nghi hoặc, không hiểu tại sao đột nhiên lại xuất hiện lắm như vậy.

Nàng cũng chưa có nhiều thời gian cân nhắc thì bọn thị vệ đã bắt đầu lục soát, có lẽ chẳng bao lâu sẽ tìm ra chỗ ẩn nấp của nàng. Dược phòng này cho dù lớn đến mấy cũng khó có chỗ để ẩn nấp. Nếu không có cơ quan hay mật thất thì nàng có thể trốn được bao lâu chứ?

Nơi đầu gối lại bắt đầu nhói đau, Sở Lăng Thường đưa tay đặt lên đó mới phát hiện vết thương lại bắt đầu chảy máu. Có lẽ do nhảy khỏi thang lúc nãy khiến miệng vết thương bị ảnh hưởng nên nàng đành phải dùng ngón cái cùng ngón trỏ ấn mạnh xuống mấy huyệt vị nơi chân để tạm thời ngăn máu đừng chảy thêm nữa.

Một tên thị vệ trong đám đã tiến gần lại chỗ cầu thang, chẳng mấy chốc sẽ phát hiện ra chỗ ẩn nấp của Sở Lăng Thường. Nàng nín thở, chỉ có thể mở to đôi mắt mà nhìn tên thị vệ đang tiến lại càng lúc càng gần, gần đến mức chỉ một chút xíu nữa là phát hiện ra mình.

Ngay khi bàn tay hắn vừa đặt lên cánh cửa hậu thì bên ngoài cửa lớn của điện đột nhiên huyên náo hẳn lên. Liền sau đó, bọn thị vệ đang tản ra lục soát lập tức tụ lại một chỗ, ngay cả tên thị vệ sắp phát hiện ra Sở Lăng Thường cũng vội vàng rời đi.

Sở Lăng Thường vừa thở hắt ra thì lại nghe tiếng bọn thị vệ đồng thời vang lên, "Ty chức tham kiến vương gia!"

Luồng không khí vừa mới hít vào như bị tắc nghẹn lại, Sở Lăng Thường lấy tay đè lên ngực ngăn cho tim mình đừng đập loạn. Nàng thực không dám tin khi nhìn lại khung cảnh bên ngoài qua khe cửa, hàng lông mày thanh tú cũng vô thức chau lại, trong đôi mắt trong veo hoàn toàn in rõ hình dáng của Hách Liên Ngự Thuấn. Hách Liên Ngự Thuấn, sao hắn có thể đột ngột đến dược phòng như vậy?

Chẳng lẽ?

Một cảm giác bất an cùng sự cảnh giác cao độ lập tức nảy sinh trong lòng Sở Lăng Thường.

Quả nhiên, một âm thanh mang theo vẻ nũng nịu lập tức vang lên, "Hoàng thúc, hắn nhất định đang ở trong đó. Sao người còn chưa tin chứ? Nếu không, người tự mình vào tìm đi!"

Là tiếng của Ổ Giai!

Sở Lăng Thường chẳng còn tâm trạng để nhìn xem tình hình bên ngoài thêm nữa. Nàng vô lực dựa vào vách tường, nở nụ cười khổ tự giễu chính mình. Nàng cười bản thân mình đã quá khinh địch để lần đầu tiên trong đời rơi vào cạm bẫy của kẻ khác. Nàng có thể thong dong đối mặt với kế dụ địch của Ngô vương, thoải mái quét sạch mười vạn đại quân Hung Nô, kết quả hôm nay lại thua trong tay một nha đầu hơn mười tuổi đầu.

Những nghi vấn trong lòng cũng lập tức được sáng tỏ. Tại sao số lượng thị vệ lại đột nhiên tăng vọt lên như vậy, tại sao Hách Liên Ngự Thuấn lại đột ngột xuất hiện ở nơi này, nhất định là do Ổ Giai nói cho hắn biết.

Sở Lăng Thường ơi Sở Lăng Thường, ngươi thông minh như vậy mà lại hồ đồ nhất thời. Nàng chỉ đơn giản nghĩ Ổ Giai là một đứa nhỏ, ngoại trừ tính ghen tỵ thì không có gì đáng ngại, không ngờ cô ta còn giả bộ phối hợp với hành động của nàng, rồi tương kế tựu kế, khiến nàng rơi vào cảnh nguy hiểm.

Đây chính là cái gọi là "lòng người khó đoán". Người ta thường chỉ để tâm phòng ngừa những người đã trưởng thành nên lại vô tình bỏ qua một đứa nhỏ tưởng chừng như rất ngây thơ.

Không khí trong dược phòng chỉ trong nháy mắt như đông cứng lại, ánh nến cũng càng lúc càng sáng hơn trước như muốn đem cả dược phòng thiêu rụi. Nhưng điều khiến Sở Lăng Thường khó chịu nhất chính là sự xuất hiện của Hách Liên Ngự Thuấn. Chỉ cần hắn nhìn thấy nàng ở nơi này, nhất định sẽ hiểu ra việc nàng muốn tra xét nguyên nhân cái chết của sư phụ Hàn Thiền Tử.

Làm sao bây giờ?

Đầu óc hoàn toàn trở nên trống rỗng, ngay cả một chút dấu hiệu vận động cũng không có, hệt như bất ngờ bị đông cứng lại vậy, một cảm giác lạnh lẽo cũng nhanh chóng lan tràn trong từng mạch máu của Sở Lăng Thường.

"Tìm được người chưa?" Giọng nói trầm ổn của Hách Liên Ngự Thuấn vang lên, tuy có vẻ hờ hững nhưng lại mang theo sự uy nghiêm cực độ.

"Bẩm vương gia, không phát hiện kẻ khả nghi nào ở đây!" Thống lĩnh thị vệ cung kính đáp lời hắn.

Hách Liên Ngự Thuấn chỉ "hừ" nhẹ một tiếng, đôi mắt sâu thẳm sắc bén nhanh chóng lướt khắp dược phòng một vòng, cuối cùng dừng lại ở tủ thuốc bên cạnh cầu thang, khoé môi hơi nhếch lên đầy ẩn ý...

Ổ Giai nghe vậy liền cao giọng chen vào, "Cái gì mà không có kẻ khả nghi? Hắn nhất định đang ở trong này, các ngươi còn không mau lục xét!"

Bọn thị vệ đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn thoáng qua phía Ổ Giai rồi nhìn về vẻ mặt trầm tĩnh của vương gia, không biết là nên hành động hay không mới ổn.

Ổ Giai cũng biết là có Hách Liên Ngự Thuấn ở nơi này, cô ta không thể sai khiến được đám thị vệ nên đành vươn tay ra ôm lấy cánh tay Hách Liên Ngự Thuấn, nũng nịu nói, "Hoàng thúc, người không định điều tra rõ ràng đã đi rồi sao?"

Ổ Giai đã chờ giây phút này cả đêm nay rồi. Họ Sở kia muốn liên thủ với cô ta để lừa gạt hoàng thúc? Sao cô ta có thể làm như vậy chứ? Một màn tối qua, cô ta đã nhìn rất rõ ràng, cái gã văn nhân nhu nhược kia còn dám chủ động câu dẫn hoàng thúc, cô ta nhất định phải dạy dỗ hắn cho tốt mới được, nếu không hắn sẽ không biết được sự lợi hại của bản quận chúa.

Hách Liên Ngự Thuấn hơi nhíu mày, quay đầu nhìn lại phía Ổ Giai, cười khẽ, "Ngươi dám khẳng định là hắn đã xông vào đây?"

"Đương nhiên rồi! Nha hoàn đã thấy hắn lén lút vào dược phòng nên Ổ Giai mới đi nói cho hoàng thúc. Hoàng thúc từng nói bất kỳ kẻ nào cũng không được tự tiện vào dược phòng mà." Ổ Giai ngẩng đầu nhìn nam nhân cao lớn trước mắt với đôi mắt tràn ngập sự mê đắm.

Hách Liên Ngự Thuấn chỉ hơi nhếch môi, không tiếp tục hỏi nữa mà đẩy Ổ Giai ra, vững vàng bước lên từng bậc thang.

Trên mặt Ổ Giai tràn ngập vẻ đắc ý, ánh mắt cũng loé lên đầy mưu mô.

Ổ Giai thực có chút khẩn trương muốn thấy Sở Lăng Thường bị phát hiện. Đợi khi hoàng thúc biết hắn phạm vào quy củ, nhất định sẽ lệnh cho thị vệ phạt hắn thật nặng. Đến lúc đó, hoàng thúc sẽ không thèm để ý đến hắn nữa bởi hoàng thúc ghét nhất là người không nghe lời.

Trốn đằng sau tủ thuốc, Sở Lăng Thường cũng không dám thở mạnh tuy trong lòng nàng biết rõ mình chẳng khác nào cá đã nằm trong lưới, có trốn cũng không thoát. Nàng tự nhủ thầm, nếu để cho hắn tìm được mình thì chẳng bằng quang minh chính đại đi ra còn hơn.

Hơi thở của Hách Liên Ngự Thuấn càng lúc càng sát lại gần, gần đến nỗi nàng có thể ngửi thấy mùi xạ hương đặc trưng trên người hắn. Hít sâu một hơi, vừa muốn chủ động bước ra thì nàng lại nghe thấy hắn thản nhiên cất tiếng, "Ở đây không có người, các ngươi đi nơi khác lục soát, thấy hắn lập tức nhốt vào Cấm lâu."

"Vâng! Ty chức lập tức dẫn người đi tra xét." Thống lĩnh thị vệ vội vàng lĩnh mệnh rồi vung tay ra hiệu, sau đó mười mấy tên thị vệ đều trật tự lui ra ngoài.

Ổ Giai thấy vậy thì cực kỳ chấn động, trên mặt lộ rõ vẻ không dám tin, "Hoàng thúc, sao người chưa điều tra rõ đã để thị vệ đi rồi? Hắn rõ ràng là ở trong này, ở trong này mà!"

*****

Ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn vẫn cực kỳ bình thản hệt như vầng trăng trên bầu trời nhưng lại ẩn chứa sự thâm sâu mà không ai có thể nhận biết được."Ổ Giai, dược phòng không có ai cả. Sau này đừng có học người ta mấy thói xấu này."

"Hoàng thúc...." Ổ Giai vẫn chưa chịu từ bỏ ý đồ, lại lần nữa hét lên, "Sao hắn lại không có ở trong này chứ? Ta tự đi tìm!" Nói xong, cô ta liền bước nhanh lên phía trước.

"Làm loạn đủ chưa?" Giọng nói trầm ổn của Hách Liên Ngự Thuấn cất lên, tuy không mang theo sự biến đổi cảm xúc nào nhưng lại mang theo sự uy hiếp cực độ khiến Ổ Giai vừa nhấc chân lên đã phải vội vàng rụt trở lại rồi sững sờ đứng yên tại chỗ. Một lúc sau, khuôn mặt cô ta liền lộ rõ vẻ uỷ khuất.

"Khuya rồi, về nghỉ đi!" Hách Liên Ngự Thuấn cũng không chút để ý đến nét mặt cô ta mà chỉ cất tiếng ra lệnh.

Ổ Giai nghẹn lời đành cúi đầu xoay người bước ra ngoài, đến chỗ cửa còn quay đầu nhìn lại nam nhân đang đứng trên cầu thang cao cao tại thượng tựa một vị thần không thể chạm đến.

Cửa dược phòng chậm rãi đóng lại. Chút gió đêm cuối cùng khiến ánh nên khẽ lay động khiến bóng dáng in trên vách tường cũng rung rinh theo. Đợi hết thảy đã yên tĩnh trở lại, Hách Liên Ngự Thuấn mới ngồi xuống ghế, dựa thân hình cao lớn ra sau, ánh mắt cũng hơi trầm xuống, nhẹ nhàng cất tiếng, "Ra đi!"

Liền sau đó, sau tủ thuốc hiện ra một bóng dáng nhỏ nhắn cực kỳ nhu hoà dưới ánh nến.

Thấy Sở Lăng Thường đi ra, vẻ mặt Hách Liên Ngự Thuấn cũng không có lấy một chút kinh ngạc. Chỉ thấy hai mắt hắn sáng như đuốc nhìn thẳng nàng, tựa như đã sớm đem tình hình nắm rõ trong lòng bàn tay nên giờ cực kỳ bình thản và hưng phấn nhìn nàng lâm vào cảnh chật vật trước mặt hắn.

Sở Lăng Thường cũng đứng yên đó không hề nhúc nhích, dùng ánh mắt bình tĩnh đối chọi lại ánh mắt của hắn.

Trong dược phòng im lặng đến dị thường, Hách Liên Ngự Thuấn không mở miệng nói chuyện, Sở Lăng Thường cũng vậy. Hai người họ âm thầm đối diện nhau, lại như đang âm thầm đánh giá một điều gì đó.

Thật lâu sau, Sở Lăng Thường mới thản nhiên lên tiếng, "Vì sao?"

Hách Liên Ngự Thuấn nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt vẫn thần bí khó dò hệt như trước, khoé môi cũng hơi nhếch lên đầy cuồng ngạo cùng mê hoặc.

"Ngươi muốn hỏi bản vương vì sao rõ ràng đã phát hiện ra ngươi mà vẫn nói như vậy? Cũng khó lý giải việc bản vương sẽ xuất hiện ở đây?"

"Phải, tại ta quá tin tưởng đứa trẻ kia mà thôi!" Giọng nói của nàng lạnh nhạt tựa dòng suối từ trên đỉnh núi cao chảy xuống, lại như gián tiếp nhắc nhở hắn rằng thực ra nàng đã biết nguyên nhân hắn tới nơi này.

Hách Liên Ngự Thuấn nâng tay lên, ngón cái có chút suy tư khẽ lướt qua cánh môi, hắn cười nhẹ rồi lên tiếng, "Vậy ngươi có biết vì sao bản vương lại không tố giác ngươi hay không?"

"Rốt cục ngươi có mục đích gì?" Sở Lăng Thường thực sự không tin hắn có lòng tốt.

Hách Liên Ngự Thuấn khoanh tay lại, không chút để ý trả lời, "Nếu để thị vệ bắt được, ngươi ít nhất phải bị đánh 20 trượng."

"Vậy sao? Vậy chẳng phải ta phải cúi đầu tạ ơn vương gia rồi sao?" Hai mươi trượng? Trừng phạt hay không đều do hắn một tay định đoạt, lại còn ở đây giả bộ làm người tốt.

Hách Liên Ngự Thuấn không khó nhận ra nét châm biếm trong ánh mắt Sở Lăng Thường nhưng không hề tức giận mà còn cười nhẹ, "Bản vương không ngại nếu ngươi quỳ xuống tạ ơn!"

Sở Lăng Thường cũng không buồn tranh luận với hắn. Đã lâm vào cảnh này chẳng lẽ còn có thể hy vọng vào điều gì tốt đẹp nữa sao? Hiện giờ nàng ở thế hạ phong, cùng hắn nói cứng thêm nữa cũng chẳng có gì hay.

Hách Liên Ngự Thuấn quan sát nàng một hồi rồi trong mắt lại ánh lên ý mỉa mai, "Sở Lăng Thường, rốt cục ngươi là người thế nào vậy? Cho dù là ăn trộm hay thích khách thì ít nhất cũng phải thay y phục dạ hành đã chứ? Mặc trường bào thường ngày nghênh ngang tới nơi này, có phải rất không tôn trọng thị vệ trong phủ hay không?"

Sở Lăng Thường nhìn chằm chằm hắn hồi lâu. Quả nhiên, hắn buông tha nàng chỉ với mục đích muốn nhục nhã nàng thêm, cho nên nàng không nói lời nào lập tức xoay người bước đi.

"Đứng lại!" Thanh âm có chút lười biếng của nam nhân phía sau lại vang lên.

Sở Lăng Thường không buồn để ý tới lời hắn, cũng không có ý định dừng bước.

"Đáng chết! Bản vương lệnh cho ngươi đứng lại!" Sở Lăng Thường chỉ cảm thấy phía sau có một cơn gió ập tới, ngay sau đó một lực mạnh giữ chặt lấy mình. Nàng vừa quay đầu lại đã thấy ngay đôi mắt đầy giận dữ của hắn. Động tác của hắn quả thực nhanh tới mức khiến người ta phải hoảng sợ.

"Một tên tù binh nho nhỏ lại dám ngỗ nghịch với bản vương như vậy. Ngươi thật sự nghĩ rằng bản vương không dám giết ngươi sao?"

Bị siết đau nhói khiến Sở Lăng Thường hơi nhíu mày nhưng vẫn cố nén lại hướng về phía hắn lạnh lùng cười khẽ, "Dám! Ngươi là Tả hiền vương thì sao lại không dám giết người cơ chứ? Cho nên ta mới ngoan ngoãn trở về Cấm lâu, để tránh nói thêm câu nào chọc giận vương gia cao quý, nếu không thân thể ta phải chia lìa đôi ngả thì biết làm sao?"

Thấy nàng hơi nhíu mày lại, Hách Liên Ngự Thuấn theo bản năng thả lỏng cánh tay. Hắn cũng không đem mấy lời châm chọc của nàng để trong lòng mà ngược lại, vươn bàn tay to ra vén vạt trường bào của nàng lên, thấy ống quần màu trắng lại loang lổ vết máu liền bất mãn cao giọng nói...

"Chân của ngươi thế này còn muốn đi đâu? Vội vã muốn chết đến vậy sao?"

Sở Lăng Thường hơi sững người, lại cảm thấy khó hiểu đối với giọng nói đầy vẻ bất mãn của hắn. Nghe giọng của hắn thì dường như có chút vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ, nhưng vẻ mặt thì lại hiện rõ sự quan tâm đối với nàng.

Không phải nàng vừa mới rơi từ trên cao xuống nên đầu óc bị ảnh hưởng đấy chứ?

Thấy Sở Lăng Thường lẳng lặng nhìn mình không nói tiếng nào, ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn cũng trở nên hoà hoãn lại, vẻ mặt tràn ngập sự ẩn nhẫn, không nói câu nào liền ôm nàng lên.

"A...ngươi định làm gì? Thả ta xuống..."

"Im miệng cho ta!" Ngay cả từ "bản vương" cũng bị hắn gạt bỏ, hung dữ cất tiếng ra lệnh với nàng.

Sở Lăng Thường không nói gì nữa. Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy uy lực tuyệt đối của hắn. Theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, nàng cảm thấy hắn có chút căng thẳng, dường như đang thực sự tức giận, thậm chí hô hấp của hắn nặng thế nào nàng cũng có thể cảm nhận được.

Nhịp tim của Sở Lăng Thường bất giác lại đập loạn lên. Tại sao nàng lại có cảm giác như vậy chứ?

Vội vàng cúi đầu xuống để mặc cho hắn ôm vào trong ngực bước trên cầu thang, hai người họ đều trầm mặc một cách ăn ý khiến nàng vô thức nhớ tới tối qua bị hắn ôm ngủ suốt một đêm.

Người hơi chao đi một chút thì nàng đã bị hắn đặt xuống ghế, trên đệm ghế vẫn còn vương vấn hơi ấm của hắn. Hành động bất ngờ này của hắn khiến nàng kinh hoàng vội đứng bật dậy.

Hắn vẫn duy trì động tác cũ, chỉ ngẩng đầu đối diện với nàng, lạnh nhạt lên tiếng, "Ngồi xuống!"

Từ tận đáy lòng Sở Lăng Thường chợt dâng lên cảm giác hoảng sợ. Nam nhân này thực sự khiến người ta khó có thể đoán biết được tâm tư, một khắc trước hắn còn đang phẫn nộ, ngay sau đó đã trở nên ôn hoà, giờ lại cực kỳ thâm trầm. Hắn rốt cuộc lại muốn làm gì?

Hách Liên Ngự Thuấn lại lần nữa cúi xuống nhìn vị trí chỗ đầu gối đã đỏ sẫm một mảng của Sở Lăng Thường, hàng lông mày kiếm chau lại, hung dữ nói, "Bản vương thực hận không thể giết chết ngươi!"

Hơi thở của Sở Lăng Thường lúc này có chút hỗn loạn, nơi ngực lại bị những lời vừa rồi của hắn tác động mạnh. Không biết vì sao, nàng thấy mấy lời đó của hắn không có chút ác ý nào, tuy rằng ngữ khí rất nặng, tuy rằng những lời như vậy nàng đã nghe tới vài lần nhưng ngay lúc này nghe được lại có một cảm giác khác thường. Nàng khẽ cắn môi, nhất định là bản thân đã nghĩ quá nhiều rồi.

Ai không thấy ngọt giơ tay nào?

Crypto.com Exchange

Chương (1-182)