Truyện:Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San - Chương 004

Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San
Trọn bộ 182 chương
Chương 004
Gặp gỡ quá sớm
0.00
(0 votes)


Chương (1-182)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ngày hôm sau, có thái giám tới chuyển lời, cho phép Sở Lăng Thường tới đại lao thăm người. Tuy nhiên, từ lời của thái giám kia cũng lộ ra chút tin tức.... Đó là nếu muốn bảo toàn tính mạng cho Thanh Tụ, còn cần phải xem ý tứ của Thái hậu. Đây cũng là...ý chỉ của Thái hậu.

Bầu trời trong hoàng cung dường như đều bị cánh hoa che kín khiến những tia nắng nhẹ chỉ có thể le lói chiếu xuống. Sở Lăng Thường lẳng lặng theo thái giám dẫn đường vòng theo một hành lang gấp khúc rất dài đi một hồi lâu, băng qua rất nhiều nơi trong cung được treo rất nhiều chuông gió buộc những dải lụa rực rỡ. Mỗi chuỗi chuông gió lại khẽ ngân lên những âm thanh trong trẻo êm ái như thể trong cung đang có chuyện vui gì đó. Nhưng Sở Lăng Thường cũng không mấy để tâm đến khung cảnh. Cho dù bên ngoài cung có hỗn loạn đến thế nào thì trong cung vẫn cứ vui vẻ trải qua mỗi ngày như vậy. Cho nên nàng chỉ hy vọng Thanh Tụ có thể bình an vô sự là tốt rồi.

Tối qua, nàng đã vì Thanh Tụ gieo một quẻ. Trong quẻ chỉ ra họa phúc khó liệu, xem ra số phận của Thanh Tụ đều là nằm trong tay nàng. Nghĩ như vậy, bước chân của Sở Lăng Thường trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Nhưng khi bước tới một hành lang xanh biếc thì chợt nghe thấy một thanh âm ầm ĩ, lại thấy một đứa trẻ đang lăn lộn trên mặt đất đầy thống khổ, trên đầu đầy mồ hôi không ngừng hét chói tai.

"Thập hoàng tử, thập hoàng tử..." Vài cung nữ và thái giám đều muốn bước tới nâng đứa bé dậy nhưng động tác của họ lại càng khiến đứa bé khó chịu hơn, gấp đến độ mồ hôi vã ra càng lúc càng nhiều. Một vị phu nhân vội tiến lên ôm lấy đứa bé, vẻ mặt đầy lo lắng ra lệnh, "Mau truyền ngự y, mau!"

Cung nữ thái giám đều bị một phen hốt hoảng, vội lập tức chạy đi tìm ngự y.

"Triệt nhi...Triệt nhi, đừng sợ, mẫu thân đang ở đây, đừng sợ..." Vị phu nhân kia ôm lấy đứa bé, nước mắt nhanh chóng tuôn trào.

Tình huống đột ngột phát sinh làm mọi người đều trở tay không kịp. Sở Lăng Thường chậm rãi bước tới mới nhìn thấy rõ ràng hai mẹ con trước mặt. Đứa bé kia tuổi còn rất nhỏ, tuy rằng trên nét mặt đầy vẻ thống khổ nhưng từ ngũ quan anh khí kia thực sự toát lên khí chất đế vương khiến nàng thực sự kinh hãi, vội nhìn lại phía người mẹ...

Vị phu nhân kia khoác trên người một thân y phục màu vàng nhạt ôm lấy quần lụa màu phấn hồng. Không giống với vẻ đẹp của Lật phi, từ vị phu nhân này toát lên một vẻ đẹp thanh khiết tựa đóa mẫu đơn, hàng lông mày cong vút, tóc mai ôm lấy khuôn mặt trắng trẻo mịn màng, cho dù thần sắc tràn ngập vẻ lo lắng nhưng cũng không mất đi sự thanh nhã.

Cung nữ kêu đứa bé kia là thập hoàng tử, vậy vị phu nhân này nhất định là Vương phu nhân.

Sở Lăng Thường vốn không định để ý tới, nhưng thấy thập hoàng tử cực kỳ khó chịu, mà ngự y không biết lúc nào mới tới. Không thể làm khác hơn, nàng đành ngồi xuống xem sắc mặt của đứa bé, lại thấy sắc môi của nó hơi thâm lại không khỏi âm thầm giật mình.

Vương phu nhân không ngờ trước mặt mình lại xuất hiện một bạch y nữ tử, lại thấy nàng không dời mắt khỏi thập hoàng tử, vừa muốn mở miệng thì nghe thấy nàng lên tiếng, "Thập hoàng tử đã ăn phải thứ gì đó không nên ăn. Nếu phu nhân tin tưởng dân nữ, hãy để dân nữ trị liệu cho hoàng tử."

"Cô..." Vương phu nhân có chút chần chừ nhìn nàng.

Sở Lăng Thường thấy vẻ mặt của Vương phu nhân lộ rõ vẻ chần chừ, cũng không giải thích gì nhiều, đưa tay kéo lấy người thập hoàng tử, dùng hết sức ấn mạnh xuống lưng nó khiến nó đau đến mức kêu thét lên.

"A...cô mau buông tay ra, Triệt nhi đã rất thống khổ rồi, cô còn làm gì với con ta thế?" Vương phu nhân sốt ruột vì con mình, liền giành lại đứa bé từ tay Sở Lăng Thường.

Nhưng Sở Lăng Thường vẫn làm ngơ, tiếp tục ấn mạnh xuống lưng thập hoàng tử. Ngón trỏ cùng ngón giữa ấn xuống đều đồng thời tăng thêm lực, chỉ nghe thập hoàng tử kêu to một tiếng rồi lập tức ngừng khóc.

Các ngự y lúc này mới chạy tới, nhìn thấy một màn trước mặt đều chấn kinh.

"Triệt nhi..." Vương phu nhân run run đưa hai tay ôm lấy tiểu hoàng tử, thấy sắc mặt con mình đã chậm rãi khôi phục lại vẻ bình thường, cũng không lớn tiếng khóc nữa mà vội vã hỏi, "Triệt nhi, con sao rồi? Đau ở đâu?"

*****

Thập hoàng tử há miệng thở một hồi, xoa xoa mồ hôi trên trán, thổn thức lên tiếng, "Hài nhi đã không sao rồi, mẫu thân, là vị tiên nữ tỷ tỷ này đã cứu con."

Vương phu nhân lúc này mới tỉ mỉ đánh giá bạch y nữ tử trước mắt, chợt bừng tỉnh ngộ, "Cô nương chính là người được Hoàng thượng đích thân ban thưởng - Sở hoàn dư? Vừa rồi hài nhi của ta..."

Sở Lăng Thường nhẹ nhàng gật đầu, thấy sắc mặt Vương phu nhân vẫn đầy lo lắng liền lên tiếng trấn an, "Thập hoàng tử đã không sao rồi, vừa rồi dân nữ đã giúp hoàng tử khơi thông đốc mạnh bị ngưng trệ làm cản trở chức năng gan, phu nhân chỉ cần nhờ ngự y kê mấy loại dược liệu giúp lưu thông máu là được rồi."

"Được, được, đa tạ Sở cô nương." Vương phu nhân tuy nghe vậy nhưng nét lo lắng trên gương mặt vẫn chưa hoàn toàn tan đi. Bà vẫn rất lo cho sự an nguy của con mình. Ngày hôm nay đột nhiên phát sinh chuyện quái lạ như vậy, người làm mẫu thân như bà sao có thể không ưu sầu đây?

Sở Lăng Thường đứng dậy, lại quan sát thần tình của thập hoàng tử lần nữa. Mà thập hoàng tử cũng chăm chú nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn của nàng, tuổi tác ít ỏi của cậu ta có chút không phù hợp với khí chất trên người.

"Ai a, Sở hoàn dư, thì ra cô ở đây. Chúng ta phải nhanh lên mới được, gặp Thanh Tụ cô nương rồi cô còn phải tới Trường Lạc cung yết kiến Thái hậu nương nương." Nói dứt lời, thái giám quay đầu lại, nhìn thấy người phía sau vội vàng lên tiếng thỉnh an, "Nô tài bái kiến thập hoàng tử, bái kiến Vương phu nhân."

Vương phu nhân đã sớm không có thời gian để ý tới bọn họ, chỉ kéo lấy tay Sở Lăng Thường, lo lắng hỏi, "Sở cô nương, con ta thực sự không có chuyện gì chứ?"

"Xin phu nhân yên tâm, đã không có việc gì rồi. Phu nhân mau để thái y chuẩn bị thuốc là được."

Vương phu nhân vội vã cáo từ để đi sắp xếp mọi chuyện.

Sở Lăng Thường khẽ thở dài một tiếng, theo thái giám rời đi. Chỉ có trong lòng nàng mới biết rõ vừa rồi thập hoàng tử là bị trúng độc. Loại độc này rất kỳ quái, nàng chưa từng gặp qua. May mà kịp lúc khai thông huyệt đạo, bằng không thập hoàng tử chỉ trong thời gian chừng nửa nén hương sẽ phải mất mạng. Là ai mà thủ đoạn lại độc ác như vậy? Lại có thể hạ thủ với một đứa trẻ như vậy?

Mỗi người, đều có thiên mệnh của riêng họ. Lần này gặp được nàng ra tay tương trợ nên thập hoàng tử mới tránh được kiếp nạn này. Nhưng cũng phải nói, đứa nhỏ này có tướng mạo đế vương, dáng vẻ cũng không phải là người yểu mệnh.

Đợi hết thảy đám cung nữ thái giám rời đi cả, một nam tử mới từ phía tàng cây hoa đào bước ra. Mặc dù khoác trên người một thân cẩm bào nhưng vẫn không che khuất được phong thái vương giả đầy cuồng ngạo của hắn. Cúi xuống nhặt lấy túi hương vừa rơi từ trên người Sở Lăng Thường, hắn đưa lên mũi hít một hơi thật sâu, khóe môi cong lên đầy ý vị sâu xa...

"Vương thượng, không ngờ tới thập hoàng tử lại được nữ nhân kia cứu." Phía sau lưng hắn, một gã thủ hạ mặt hiện rõ vẻ thất bại lên tiếng.

Ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn theo bóng dáng bạch y xinh đẹp đang khuất dần phía xa, con ngươi màu hổ phách ánh lên tia nhìn đầy tính chiếm hữu, giọng nói trầm thấp vang lên, "Nàng là ai?"

"Nghe nói là đệ tử đích truyền của Quỷ Cốc phái, người sáng lập ra môn phái này chính là Quỷ Cốc Tử lừng danh thời Xuân Thu Chiến Quốc. Sư phụ của nàng ấy là người đã trợ giúp Hán Cao Tổ Lưu Bang lên ngôi hoàng đế - Hàn Thiền Tử. Không ngờ tới người của Quỷ Cốc phái lại xuất hiện tại nơi này, lại còn là một nữ tử trói gà không chặt." Tên thủ hạ khẽ cười lạnh, lên tiếng.

Nụ cười trên môi nam tử kia càng rộng mở, còn hiện rõ cả trong ánh mắt. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve túi hương như thể đang vuốt ve thân hình kiều mỹ của chủ nhân nó, ánh mắt thâm sâu tựa biển khiến người ta không thể đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì.

"Nàng, không đơn giản chỉ là một nữ tử trói gà không chặt. Đêm nay, sẽ có nhiều chuyện hay diễn ra." Nói xong, hắn đem túi hương giắt vào bên hông, xoay người rời đi.

Phía sau, vài cánh hoa đào rơi xuống, khiến cho khung cảnh thêm vài phần thơ mộng bao lấy thân hình cao lớn mạnh mẽ của hắn.

Vừa bước qua khúc ngoặt, Sở Lăng Thường chợt có cảm giác có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình từ xa. Cảm thấy có chút không thoải mái, nàng xoay người lại nhìn quanh bốn phía nhưng không phát hiện ra điều gì. Khẽ than nhẹ rằng mình quá đa nghi, nàng chậm rãi xoay người bước tiếp...

Crypto.com Exchange

Chương (1-182)