Truyện:Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San - Chương 038

Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San
Trọn bộ 182 chương
Chương 038
Phát hiện thân phận nữ nhi
0.00
(0 votes)


Chương (1-182)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hoàng hôn buông xuống kéo theo những vệt nắng dài yếu ớt chìm dần về phía tây, những tia sáng hồng cuối ngày cũng dần bị bao trùm bởi sự u tối, cuối cùng chỉ còn sót lại một chút dư quang rọi xuống phía con suối dưới chân núi. Thác nước từ trên cao đổ xuống tạo thành những thanh âm hùng vĩ hoàn toàn phá vỡ khung cảnh tĩnh mịch nơi này.

Sở Lăng Thường đã được đám lính thả từ trên cây xuống nhưng hai tay vẫn bị trói chặt như trước. Bảy tám tên lính Hung Nô đem nàng ném xuống nước rồi đứng xung quanh cười cợt, mắng nhiếc....

Tác chiến nhiều ngày nay lại thêm việc di chuyển liên tục đã khiến mấy tên lính mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, cho nên có thể ngâm mình trong dòng suối mát này để tắm rửa cho dịu lại thực sự là một sự hưởng thụ không tồi. Càng lúc càng có nhiều tên lính Hung Nô tham gia vào việc sỉ nhục Sở Lăng Thường. Mấy tên lính này đều cởi bỏ áo giáp, mình trần nhảy xuống suối. Từ bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy khắp dòng suối đều là thân hình nam nhân rắn chắc, còn bóng dáng nhỏ bé của Sở Lăng Thường đã hoàn toàn bị áp đảo.

"Nhìn xem, tên tiểu tử này sao bộ dạng lại yếu đuối như vậy? Này, ngươi có phải là nam nhân hay không thế?" Một tên lính Hung Nô tiến lên, bàn tay to không chút e dè túm lấy cánh tay Sở Lăng Thường, ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng, "Người Đại Hán các ngươi đều là cái dạng này sao? Nam không ra nam, nữ không ra nữ!"

"Ha ha...Nam nhân Đại Hán đương nhiên là cái dạng này rồi. Bằng không Lưu Hằng kia sao lại có thể thích nam nhân chứ? Xem ra loại nam nhân da thịt béo trắng như hắn cũng có không ít đâu, ngay cả hoàng đế Đại Hán cũng như vậy mà."

"Ha ha...." Xung quanh Sở Lăng Thường lại rộ lên tiếng cười.

Sở Lăng Thường chỉ cảm thấy bên tai không ngừng ong ong. Bị treo trên cây liền mấy canh giờ, nàng đã sớm không còn chút sức lực, đau đớn không ngừng lan tràn khắp toàn thân. Hai chân nàng hiện giờ cũng mềm rũ ra, bị tên lính Hung Nô kia đẩy mạnh một cái đã không cách nào trụ vững nổi, cả người chìm vào trong nước.

"Khụ khụ...." Nàng từ nhỏ sống trong sơn cốc, cho tới giờ chưa từng học bơi, hơn nữa nước suối lạnh băng lại tựa như những thanh đao nhỏ bén nhọn đâm sâu vào trong da thịt, lại chui vào xoang mũi, khoang miệng khiến nàng không cách nào hít thở nổi, bắt đầu giãy giụa rồi bị sặc ho khan...

"Ha ha...tiểu tử này không biết bơi. Để ta dạy cho hắn mới được." Một tên lính Hung Nô khác cười ầm lên, tiến lên túm lấy búi tóc của nàng, đem cả người nàng kéo đứng dậy, rồi còn chưa đợi nàng kịp hô hấp đủ đã lại ấn mạnh đầu nàng chìm xuống nước...

Lần này, toàn bộ phần đầu Sở Lăng Thường đều chìm trong nước, lực tay cực mạnh của tên lính khiến nàng không cách nào ngẩng đầu lên, hai tay lại bị dây thừng trói cực kỳ chặt. Nàng không thể hô hấp khiến một cảm giác đau buốt như xuyên thấu lục phủ ngũ tạng, một nỗi tuyệt vọng cùng cái chết lại ập đến bao lấy nàng cực kỳ gần...

Nàng sẽ chết sao?

Có lẽ vậy...

Nếu cứ như vậy mà chết đi, tuy rằng nàng không cam lòng, nhưng ít nhất vẫn còn tốt hơn trở lại trong tay Hách Liên Ngự Thuấn để chịu khổ.

Đáng tiếc, tên lính đang ấn đầu nàng kia lại không muốn để nàng chết dễ dàng như vậy. Ngay tại thời điểm Sở Lăng Thường cảm thấy như mình chỉ còn lại nửa cái mạng, hắn lại kéo nàng lên.

"Khụ khụ...." Dòng nước lạnh băng lại lần nữa bị bầu không khí trong mát thay thế. Sở Lăng Thường khó nhọc hít từng hơi rồi lại lần nữa bị ấn chìm xuống nước.

Nàng lại lần nữa cảm nhận được dòng nước suối lạnh băng, cảm giác hít thở không thông lại lần nữa xâm nhập toàn thân... Cứ lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, nàng đã bị tra tấn đến nối không còn hơi thở. Khi tên lính Hung Nô một lần nữa kéo nàng lên, đầu nàng đã vô lực ngoẹo sang một bên. Nếu không phải có tên lính kia giữ lấy thì có lẽ nàng đã sớm không đứng dậy nổi.

Xung quanh, tiếng cười trào phúng cùng tiếng cười đùa ác ý như tắc nghẹn bên tai nàng rồi càng lúc càng trở nên mơ hồ...

"Thân hình tiểu tử này thật là mềm mại, nếu không biết còn tưởng hắn là nữ nhân ấy chứ!"

"Chẳng lẽ mấy ngày không được gần nữ nhân, ngươi lại động sắc tâm với tên tiểu tử này sao?"

"Ta thấy các ngươi thật chẳng ra sao, mau tự mình tắm rửa cho sạch sẽ đi. Tiểu tử này bộ dạng cũng lôi thôi quá đi. Đừng quên, hắn là món đồ chơi vương gia ban cho chúng ta, chúng ta không thể bạc đãi đồ chơi của mình được."

"Đúng đó, đem tên tiểu tử này đi tắm luôn, bộ dạng hắn bẩn thỉu như vậy thật khiến người ta ghê tởm!"

Lời của tên lính cuối cùng dường như nhận được nhiều sự hưởng ứng nhất. Mấy tên lính Hung Nô liền lập tức tiến lên, nhe răng cười, đem Sở Lăng Thường kéo tới hệt như đang kéo một món đồ vật. Một tên trong đó vươn tay ra, chỉ nghe "roạt" một tiếng, trường bào trên người Sở Lăng Thường đã bị kéo rách hơn nửa.

Da thịt trắng mịn nơi đầu vai nàng hoàn toàn lộ ra trong không khí, cũng là lộ ra trước ánh mắt của bao nhiêu tên lính Hung Nô đang xem nàng như trò tiêu khiển. Nước suối lạnh như băng khiến làn da nàng trở nên đỏ lên nhưng cũng không cách nào che dấu được màu da trắng trẻo mịn màng như bạch ngọc. Nơi ngực Sở Lăng Thường vốn dùng một miếng vải dày bó lại, nay tuy trường bào bị xé rách, hô hấp của nàng cũng cực kỳ mỏng manh nhưng vẫn hoàn toàn có thể nhìn ra hình dáng của hai bầu ngực tròn đầy vẫn hơi nhô lên.

"Hắn, hắn...." Tên lính xé trường bào của nàng tuyệt đối không ngờ tới tiểu tử này lại là nữ nhân, trong lúc nhất thời kinh hãi đến nỗi ngón tay chỉ vào nàng cũng run run.

Mấy tên lính khác cũng không dự đoán được tình hình sẽ ra thế này nên tất cả đều buông tay, vô thức lùi về sau mấy bước.

Thân thể của Sở Lăng Thường mềm mại mong manh hệt như một đóa hoa tinh khiết mọc nơi vách núi. Bởi không còn gì níu giữ nên cả người nàng chậm rãi ngã xuống chìm vào trong nước.

Búi tóc sau gáy cũng lỏng ra, mái tóc den dài óng ả bồng bềnh trên mặt nước từ từ lan ra hệt như có sinh mệnh phản chiếu gương mặt tái nhợt hệt xác chết của nàng. Một màn này khiến người ta nhìn vào thấy ghê người.

Đứng ở một bên phía chân núi, ánh mắt thâm trầm của Hách Liên Ngự Thuấn vẫn lẳng lặng quan sát hết thảy. Hắn khoanh tay đứng đó đầy quỷ mỵ, vẻ u tối nơi chân trời phản chiếu trên gương mặt quá mức bình tĩnh cùng cương nghị của hắn lại lơ đãng chiếu vào đôi mắt hắn ánh lên một tia tình cảm. Khi hắn nhìn thấy da thịt nàng ánh lên dưới ánh mặt trời cuối ngày, hai hàng lông mày anh tuấn theo bản năng nhíu lại, nữ nhân khiến hắn căm hận tận xương tủy rốt cục cũng ngã xuống, mái tóc dài bồng bềnh như mây khẽ tản ra...

Hai nắm tay hắn đã siết chặt lại đến nổi cả gân xanh...

*****

Hổ Mạc vẫn đứng ở bên cạnh hắn thấy vậy, có chút không đành lòng quay sang nhìn Hách Liên Ngự Thuấn, "Vương gia, người xem..."

Chẳng lẽ tình hình đã thành ra như vậy mà hắn vẫn không ra tay ngăn cản?

Hách Liên Ngự Thuấn vẫn đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích, gương mặt cương nghị với từng đường nét tinh tế như điêu khắc toát lên vẻ lạnh lùng cùng bình tĩnh, bình tĩnh tới mức tuyệt tình khiến người ta không cách nào đoán biết tâm trạng hắn lúc này.

Trong lòng bàn tay Hổ Mạc bắt đầu toát mồ hôi, ánh mắt cũng tràn ngập sự lo lắng nhìn về phía bên kia suối. Hắn cũng là nam nhân, đương nhiên cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng đám thuộc hạ của mình. Đám lính kia khiếp sợ chỉ là tạm thời, rất nhanh chóng bọn chúng sẽ bị thân phận nữ nhi thực sự của Sở Lăng Thường hấp dẫn. Nếu vương gia còn không ngăn lại, bọn họ sẽ rất nhanh chóng đem con mồi của mình chia sẻ. Dù gì thì thời gian hành quân tác chiến cũng đã rất lâu, có dục vọng cũng là chuyện không thể tránh được.

Mà Sở Lăng Thường, hoàn toàn có thể trở thành công cụ để thỏa mãn dục vọng của bọn họ.

Tuy Hổ Mạc cũng hiểu chuyện mười vạn đại quân bị diệt trong tay Sở Lăng Thường là chuyện rất đáng giận, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là hắn và đám thủ hạ có thể làm ra những chuyện như vậy. Hơn một ngàn quân kỵ binh, một khi biết được người mà vương gia ban cho là nữ nhân thì hậu quả thực sự không cách nào tưởng tượng nổi. Nàng nhất định sẽ chết!

Tâm tư của vương gia thâm sâu tựa biển, rất khó lòng suy đoán thấu đáo. Hổ Mạc vẫn còn nhớ lúc ở tại Hán cung, là chính bản thân vương gia muốn có Sở Lăng Thường, sau lại đột ngột đổi thành Nam Hoa công chúa. Sự tình bên trong thế nào, Hổ Mạc thật không sao hiểu nổi.

Không biết tại sao, Hổ Mạc luôn cảm thấy, giữa vương gia và Sở Lăng Thường đã phát sinh những chuyện không hề đơn giản chút nào.

Trong làn nước suối trong vắt, đám lính Hung Nô rất nhanh chóng khôi phục lại phản ứng. Tâm trạng bọn họ đã chuyển từ khiếp sợ sang hưng phấn chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn. Bọn họ lại lập tức vây quanh Sở Lăng Thường, đem thân hình bất động mềm rũ của nàng kéo từ trong nước lên, khóe miệng tất cả đều nở nụ cười đầy dục vọng. Trên gương mặt bọn họ không còn vẻ châm chọc cùng thống hận lúc trước mà chỉ có dục vọng nguyên thủy nhất của nam nhân đối với nữ nhân mà thôi.

Nắm đấm của Hách Liên Ngự Thuấn siết lại càng chặt hơn, hai hàng lông mày nhíu lại cơ hồ sắp giao vào nhau. Lúc nhìn thấy đám thủ hạ đem Sở Lăng Thường ôm lên trên bờ, hắn rốt cục cũng mở miệng, thanh âm trầm thấp tựa tiếng sấm rền nơi cuối chân trời.

"Hổ Mạc, đêm nay mọi người vừa mệt vừa đói, đem thêm mấy con thú vừa săn được cho bọn họ!"

Hai mắt Hổ Mạc liền sáng lên, lập tức nhận lệnh, "Vâng, vương gia, thuộc hạ lập tức đi thu xếp!"

Vương gia rốt cục cũng lên tiếng, xem ra Sở Lăng Thường coi như tránh được một kiếp nạn. Hổ Mạc cũng không chần chừ thêm nữa, lập tức cầm lấy kèn hiệu bên hông lên thổi một hồi. Đám binh lính đang nóng lòng bên bờ suối nghe thấy tiếng kèn liền dừng lại hết thảy hành động, vội vàng mặc lại quần áo hướng về nơi hạ trại.

Ánh nắng cuối cùng cũng buông xuống, sắc trời mờ tối cùng ánh trăng mới lên có chút mông lung mờ ảo. Gió đêm tuy thổi rất nhẹ nhưng lại mang theo một cảm giác ớn lạnh tới thấu xương. Nằm ở bên bờ suối, Sở Lăng Thường vẫn không hề nhúc nhích, toàn thân ướt đẫm mềm rũ tựa một con nhím đã bị rút hết lớp gai cứng bảo vệ, chỉ còn lại hơi thở mong manh lúc có lúc không.

Ý thức của nàng cũng dần dần tiêu tán, trong lúc mơ hồ, nàng tựa như thấy mình trở lại sơn cốc, nhìn thấy sư phụ cùng sư huynh mỉm cười luận bàn thế cục thiên hạ, thấy rừng trúc xanh mát khẽ xao động mỗi khi có gió thoảng qua, thấy Thanh Tụ mang lên một bình trà thơm ngát, chỉ cần uống một ngụm đã có thể cảm nhận được hương vị của nó tràn ngập hơi thở.

Nàng dường như còn thấy cả hai con tiên hạc nhẹ nhàng bay lượn trên bầu trời vô cùng tự tại, thấy sư phụ phất chiếc phất trần, thấy sư huynh cất tiếng cười sảng khoái.... nàng thật sự được trở về sơn cốc sao? Nàng lại được gặp sư phụ cùng sư huynh sao?

Tất cả những thứ đó.... có phải là thật không?

Trong một thoáng, nàng cảm thấy như có một cánh tay nâng mình lên, thân thể yếu ớt bị ôm ghì vào một vòm ngực cứng rắn, rồi sau đó cả người nàng trở nên nhẹ bỗng, lơ lửng trên không...

Khó nhọc mở ra đôi mắt, hết thảy khung cảnh sơn cốc cùng rừng trúc đều bị bóng đêm thay thế. Bóng đêm như bao lấy gương mặt cương nghị của một nam nhân với ánh mắt sáng như ngọc quý cùng hàng lông mày đang nhíu chặt lại.

Sở Lăng Thường đã chìm vào sự hỗn loạn đến nỗi không phân rõ được nam nhân này là ai, khung cảnh xung quanh ra sao nữa....

Hách Liên Ngự Thuấn cúi đầu nhìn nữ nhân trong lòng, thấy gương mặt nhỏ nhắn của nàng vô lực dựa vào ngực hắn, sắc mặt tái nhợt khiến người ta sợ hãi, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một cảm giác khác thường. Ngay từ lúc vừa ôm lấy nàng, cảm giác đó đã liên tục lan tràn khắp toàn thân hắn.

Hắn thực sự ghét cái cảm giác đó!

Nhìn nàng bị đám thủ hạ tra tấn đến không còn ra hình người, hẳn hắn phải cảm thấy cao hứng mới đúng, ít nhất sự oán hận tích tụ trong lòng hắn cũng phải giảm đi phần nào. Nhưng, đáng chết, hắn lại không cảm thấy vui vẻ mà ngược lại còn thấy phẫn nộ. Hơn nữa, còn có nỗi sợ hãi, sợ hãi nàng cứ thế chết đi!

Nữ nhân trong lòng hắn hơi hé mở hai mắt nhưng không hề có tri giác khiến ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn hơi tối lại, tầm mắt hoàn toàn tập trung vào gương mặt Sở Lăng Thường.

Hắn cúi xuống nhẹ nhàng đặt lên trán nàng một nụ hôn đầy nhu tình như muốn trấn an, rồi lại hôn lên hàng lông mi dài cong vút, hạ xuống sống mũi tinh tế rồi cái miệng nhỏ nhắn của nàng. Toàn thân nàng ướt đẫm, da thịt trắng mịn lộ ra nơi đầu vai ánh lên màu sắc cực kỳ mê người, tấm vải bố quấn chặt lấy bầu ngực giờ cũng hơi lỏng ra khiến cho bầu ngực tròn đầy cũng trở về hình dáng vốn có của nó. Mái tóc đen dài óng ả vương vấn nơi cánh tay rắn rỏi của hắn lưu luyến không rời.

Nhìn dáng vẻ này của nàng, trong lòng Hách Liên Ngự Thuấn không khỏi dâng lên chút phiền não. Chết tiệt, cho dù nàng đã mê man thế này vẫn cứ là một mỹ nhân khiến người ta không cách nào dời đi tầm mắt.

Càng đáng chết hơn là, khi hắn nhìn thấy nàng như vậy, từ nơi bụng dưới lại dâng lên một nỗi khát vọng nguyên thủy mang tên dục vọng.

***

Bóng đêm đã buông xuống dày đặc, bên ngoài doanh trướng, những đống lửa bập bùng đã được nhóm lên. Bọn lính ngồi xung quanh vừa giữ lửa nướng thịt vừa tranh thủ nghỉ ngơi. Con thú nướng không ngừng tỏa ra mùi thơm hấp dẫn mang theo hương vị thôn dã. Tuy không có rượu, nhưng có thịt ngon cũng là sự hưởng thụ không tồi.

So với sự náo nhiệt bên ngoài, bên trong doanh trướng lại cực kỳ yên tĩnh, đồ vật xa xỉ nhất bên trong phải kể đến một tấm da hổ trải trên một chiếc giường nhỏ, đống lửa nhỏ bên trong dần khiến không khí ấm áp hơn. Hách Liên Ngự Thuấn ngồi ở bên giường, nhìn nữ nhân đang hôn mê bất tỉnh trên đó, đôi mắt u tối thoáng hiện chút do dự.

Thật lâu sau đó hắn mới vươn bàn tay to đặt lên trán nàng. Vầng trán của Sở Lăng Thường có chút nóng bỏng, xem ra sức lực của nàng đã cạn kiệt đến nỗi không còn đủ sức để chống chọi lại cái lạnh nên đã nhiễm phong hàn.

Con ngươi màu hổ phách của Hách Liên Ngự Thuấn thoáng hiện chút phiền não, không chút nghĩ ngợi đem tấm trường bào ẩm ướt trên người nàng trút bỏ.

Thân thể mềm mại mỹ miều của Sở Lăng Thường hoàn toàn lộ ra khiến bàn tay của Hách Liên Ngự Thuấn vô thức chững lại. Dưới ánh nến lung linh, thân thể của nàng như chìm trong màn sương mờ ảo, bộ dáng nam nhi đã hoàn toàn bị trút bỏ, bờ vai mịn màng ánh lên thứ ánh sáng mờ nhạt, thân thể mềm mại hệt như một khối mỹ ngọc, tấm vải bố quấn trước ngực tuy rằng chưa bỏ đi nhưng như vậy lại càng khiến nàng có thêm phong thái mê hồn.

Mái tóc đen dài ôm lấy thân thể mềm mại tựa như sợi dây bảo hộ, lại bị ngón tay thon dài của hắn không kìm lòng được mà đẩy ra, động tác của hắn theo bản năng trở nên cực kỳ dịu dàng, ngay cả hắn còn không ý thức được điểm ấy, chỉ cảm thấy nữ nhân trong lòng như một khối ngọc quý, thân hình nhỏ nhắn như hòa với lồng ngực cứng rắn cùng với thân hình cao lớn mạnh mẽ tạo thành sự tương phản đầy lôi cuốn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-182)