Truyện:Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San - Chương 034

Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San
Trọn bộ 182 chương
Chương 034
Bày binh bố trận
0.00
(0 votes)


Chương (1-182)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nước Lương là một nước lớn với hơn bốn mươi thành trì lớn nhỏ, phía bắc tiếp giáp với Thái Sơn, phía tây kéo dài tới Cao Dương, có vị thế địa lý vô cùng quan trọng trong việc kiềm chế các nước lân cận, bảo vệ triều đình, chống lại phản quân liên minh Ngô - Sở. Khi Văn Đế còn tại vị vẫn luôn cực kỳ thận trọng khi chọn người cai trị nước Lương. Đầu tiên ông phong con trai mình - Lưu Thắng làm Lương vương, sau khi Lưu Thắng qua đời, Văn Đế nghe theo lời Giả Nghị, đem nước Lương giao cho con trai út của mình là Lưu Vũ cai trị.

Ngô vương Lưu Tỵ, Sở vương Lưu Mậu, Triệu vương Lưu Toại, Tế Nam vương Lưu Tịch Quang, Truy Xuyên vương Lưu Hiền, Giao Tây vương Lưu Ất, Giao Đông vương Lưu Hùng Cừ đã liên hợp xuất binh làm phản. Ngô vương khởi binh ở Quảng Lăng, lại thêm ba mươi vạn quân Sở cùng vượt sông Hoài tiến về phía Tây đánh Cức Bích nước Lương. Quân của Giao Đông, Giao Tây, Tế Nam, Truy Xuyên vương hợp binh đánh Tề, sau đó sẽ hội quân cùng Ngô vương tại Lạc Dương.

Doanh trại của Hán quân đóng tại Xương Ấp nước Lương, cắt đứt đường liên lạc giữa quân Ngô - Sở và liên quân 4 nước đang vây đánh Tề. Hơn nữa thời gian này khi đêm xuống nhiệt độ lại giảm mạnh, vốn là mùa ấm áp mà trời lại đổ mưa tầm tã, nước mưa thì lạnh như băng. Quân Hán vẫn một mực án binh bất động, khống chế cửa sông Hoài, Tứ, cắt đứt đường vận lương của quân Ngô.

Bên trong quân doanh, Sở Lăng Thường ngồi nghiên cứu địa đồ tác chiến còn Dạ Nhai Tích vẫn không quản ngại mưa gió ở bên ngoài dò xét quân tình. Chủ soái Châu Á Phu đã sớm chờ ở một bên bao ngày nay, trên gương mặt cương nghị lộ rõ sự phiền não, muốn đứng lên nhưng rốt cuộc lại đem nỗi lo lắng đè nén lại.

Từ khi xuất phát ở Trường An đến đóng quân tại Xương Ấp này đã hơn một tháng. Trong khoảng thời gian đó, Sở Lăng Thường cùng Dạ Nhai Tích đầu tiên sai Loan Bố đem quân sang cứu Tề, sau đó lại phái Đậu Anh đóng quân ở Huỳnh Dương, vây quân Triệu. Duy chỉ có độc chủ soái là chưa nhận được lệnh xuất kích, vẫn tử thủ ở Xương Ấp, biên giới nước Lương. Một số quan binh cũng bắt đầu cảm thấy nôn nóng, bọn họ đều là muốn tới sa trường giết địch, trong lòng đã sớm sẵn sàng tử chiến, giờ lại bắt bọn họ ở tại nơi này là nghĩa làm sao?

Ánh nến chập chờn nhẹ nhàng phản chiếu lên gương mặt trắng trẻo của Sở Lăng Thường. Dáng vẻ của nàng lúc này vẫn cực kỳ an tĩnh, bàn tay cầm bút lông hơi khựng lại như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Một suy nghĩ táo bạo chợt hiện lên trong đầu, nàng đứng dậy đi ra trước doanh trướng, xốc màn nhìn thoáng qua cơn mưa bên ngoài, khóe môi hơi cong lên để lộ ý cười nhẹ.

Đợi nàng một lần nữa ngồi trở lại án trướng, Châu Á Phu rốt cục không nhịn được nữa. Ông ta thực không biết nàng đang mưu tính chuyện gì. Đối với việc hoàng thượng phong nàng làm nữ quan, ông ta căn bản cũng không dị nghị. Tuy rằng việc hoàng thượng để cho nàng và Dạ Nhai Tích ở sau màn làm quân sư khiến ông ta có đôi chút khó chịu nhưng bởi tôn trọng đạo lý của Quỷ Cốc phái, ông ta vẫn cam tâm tình nguyện nghe lệnh nàng.

Nhưng hiện giờ, ông ta thật không hiểu nổi nàng muốn làm gì nữa. Thanh thế của phản quân càng lúc càng mạnh vậy mà bọn họ lại cố thủ ở nơi này?

"Sở Hoàn dư, mạt tướng thật sự không hiểu nổi!" Châu Á Phu rốt cục cũng cất tiếng nói sang sảng tựa thiết bàn.

"Châu tướng quân có chuyện gì vậy?" Sở Lăng Thường cũng không ngẩng lên, chỉ có thanh âm nhẹ như nước bình thản vang lên trong không gian tĩnh lặng.

Châu Á Phu cũng không phải là người tầm thường. Ông ta biết rõ nữ tử trước mặt tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại có một khí thế bức người vô cùng lớn. Tuy nhiên nghi vấn trong lòng vẫn không có cách nào hóa giải nên ông ta lại tiếp lời, "Chúng ta rời khỏi Trường An đã hơn một tháng, vì sao còn ở lại nơi này án binh bất động?"

"Vậy theo ý Châu tướng quân, chúng ta phải làm sao?" Sở Lăng Thường cuối cùng cũng hoàn thành việc đánh dấu các vị trí quan trọng trên bản đồ, đặt bút lông xuống một bên, ngẩng đầu lên, ánh mắt thản nhiên không một chút sợ hãi.

"Hiện nay liên quân Ngô - Sở cực kỳ hùng mạnh, đã sắp công phá Cức Bích - vùng biên giới phía Nam nước Lương, đánh bại hơn mấy vạn quân Lương. Tuy nói Loan Bố phụng mệnh cứu Tề nhưng Đậu Anh lại chỉ canh giữ ở Huỳnh Dương, chần chừ không chịu phát binh cũng hệt như chúng ta lúc này. Mạt tướng thật sự không rõ trong lòng Sở Hoàn dư đang trù tính chuyện gì?"

Nét mặt đầy lo lắng của ông ta hoàn toàn bị Sở Lăng Thường thu vào trong tầm mắt. Trong lòng nàng lúc này không khỏi cũng có chút cảm động. Đại Hán có thể phồn thịnh như ngày hôm nay cũng nhờ công của mấy vị tướng lĩnh trung quân ái quốc này. Châu tướng quân là người tính tình ngay thẳng, nói một là một, hai là hai, ở trong quân tuyệt đối có uy quyền cùng địa vị. Đây là ưu điểm đồng thời cũng là khuyết điểm của ông ta. Tính cách quá mức ngay thẳng đương nhiên sẽ có khả năng xúc phạm quân uy, nói không chừng tính cách đó sau này sẽ khiến thánh thượng khó chịu không ít.

Một lúc sau, thanh âm nhẹ nhàng của Sở Lăng Thường mới khẽ vang lên, không hề có chút khó chịu nào trong đó, "Châu tướng quân, ngài trước tiên hãy xem tấm bản đồ này đã." Nói xong, nàng đem tấm bản đồ vừa được đánh ký hiệu cẩn thận đưa tới trước mặt ông ta.

Châu Á Phu đưa mắt nhìn thoáng qua tấm bản đồ, "Đây là bản đồ phân bố binh lực của phản quân!"

"Đúng vậy! Những vị trí tôi vừa đánh dấu là nơi mà phản quân của bảy nước đang tập hợp." Sở Lăng Thường nhẹ nhàng đưa tay chỉ theo con đường dọc trên tấm bản đồ, "Nói vậy Châu tướng quân cũng đã rất rõ ràng tình thế trước mắt. Phản quân Ngô - Sở đã tới gần Hoài Dương, hạ trại gần Lâm Thành. Giao Tây, Giao Đông đang vây Tề, chờ cùng quân Ngô - Sở hội ở Lạc Dương, như vậy nước Lương nhất định sẽ bị công phá. Nước Lương có thể coi là yết hầu của Trường An. Nước Lương bị đánh bại cũng đồng nghĩa với việc Trường An thất thủ."

"Đúng vậy, nên Sở Hoàn dư mới sắp xếp Loan Bố đưa quân đi kiềm chế phía nước Tề, nhưng chúng ta cùng Đậu Anh chỉ ở đây thủ không công là chờ cái gì?" Châu Á Phu nhíu mày hỏi lại.

"Là chờ thời cơ!" Câu nói của Sở Lăng Thường hàm chứa ý cười, bàn tay hơi nâng lên khiến ánh nến có chút rung động rồi lại trở nên sáng tỏ hơn trước, "Châu tướng quân chinh chiến sa trường nhiều năm, hẳn biết rõ thiên thời, địa lợi, nhân hòa quan trọng đến thế nào đối với thắng lợi của toàn cục. Tuy nói phản quân Ngô - Sở đang vây Tuy Dương, nhưng nếu cứ đánh loạn như vậy thì chẳng mấy họ sẽ chỉ còn lại một mình, như vậy thì có gì đáng ngại nữa đây?"

Châu Á Phu chỉ cảm thấy lời nàng rất kỳ quái, vừa muốn hỏi thêm chi tiết thì lại nghe tiếng thám tử cấp báo. Sau khi thám tử tiến vào quân doanh hành lễ, nhìn về hướng Châu Á Phu cùng Sở Lăng Thường, trên người khôi giáp đều ẩm ướt, nước mưa còn rỏ từ trên mũ xuống, xem ra bên ngoài mưa cực kỳ lớn.

"Báo cáo Hoàn dư, báo cáo chủ soái, Tuy Dương báo nguy, phản quân Ngô - Sở đêm nay lại lần nữa tấn công thành Tuy Dương, chiến sự đang rất bất ổn."

Châu Á Phu lại lần nữa nhíu mày, Tuy Dương báo nguy đến doanh trại Hán quân lần này đã là lần thứ ba, nếu còn không xuất binh...

"Lương vương có xuất binh chiến đấu hay không?" Sở Lăng Thường vẫn bình thản lên tiếng, dường như việc Tuy Dương báo nguy không hề đáng kể chút nào trong mắt nàng vậy.

Thám tử đưa tay lau nước mưa trên mặt, thấp giọng bẩm báo, "Lương vương dùng Hàn An Quốc, Trương Vũ làm tướng ra trận, còn mình tự dẫn binh tử thủ ở thành Tuy Dương, đồng thời thỉnh cầu Hán quân trợ giúp!"

Châu Á Phu vừa nghe, lập tức đứng bật dậy còn Sở Lăng Thường vẫn ngồi yên tại chỗ, thản nhiên hỏi, "Châu tướng quân muốn làm gì?"

"Tuy Dương báo nguy, nếu thật sự không phát binh trợ giúp, như vậy rất nhanh thành Trường An sẽ gặp nguy hiểm." Châu Á Phu từ trên cao nhìn xuống nàng, giọng nói cũng trở nên cứng rắn.

Sở Lăng Thường vừa muốn nói tiếp thì màn nơi cửa doanh trướng lại lần nữa bị vén lên, tiếng nói ôn nhuận của Dạ Nhai Tích vang lên lộ rõ mười phần mệnh lệnh...

"Không, vào lúc này tuyệt đối không được đem binh cứu viện!"

*****

Dạ Nhai Tích đã bước vào trong trướng, nhận lấy khăn từ Sở Lăng Thường lau bớt nước mưa trên người nhưng những lời nói vừa rồi vẫn khiến cho cả Châu Á Phu và thám tử đều giật mình sửng sốt. Sợi tóc của Dạ Nhai Tích cũng ướt nhẹp, có lẽ do bên ngoài khí lạnh quá nặng nên sắc mặt vị sư huynh này cũng có chút tái nhợt khiến cho vẻ tiên phong đạo cốt càng thể hiện rõ.

Sau khi mọi người cùng Châu Á Phu đều ngồi xuống, thám tử cũng lui ra ngoài, bên trong doanh trướng cũng dần khôi phục lại sự an tĩnh.

"Sư huynh, tình hình ra sao rồi?" Sở Lăng Thường nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.

Dạ Nhai Tích gật đầu cười nhẹ, "Tất cả đều đúng như sự tính toán của chúng ta!"

Châu Á Phu nghe vậy không hiểu ra sao, vội vàng lên tiếng."Hai vị quân sư, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Dạ Nhai Tích cũng không có ý định giấu diếm, nhìn về phía Châu Á Phu trả lời, "Tôi biết Châu tướng quân đối với việc đóng quân tại nơi này vẫn luôn cảm thấy hoài nghi. Nay Tuy Dương báo nguy, theo lý thì chúng ta phải xuất binh trợ giúp, nhưng trong lúc tác chiến, nếu thời cơ chưa tới thì tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ. Tôi cùng Lăng Thường từ lúc còn ở thành Trường An đã tính được vào ngày giờ này sẽ xảy ra giá rét. Phản quân Ngô - Sở lấy bộ binh làm chủ lực, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, tuyệt đối không thể đánh lâu dài. Nhưng chúng ta không giống vậy, chúng ta có lương thảo sung túc, lại có binh lực, có thể chống lại bọn chúng trong thời gian dài. Thành Tuy Dương có tường cao hào sâu, binh cường mã tráng, chỉ cần Lương vương tử thủ, cho dù muốn công thành thì trong một năm rưỡi tới cũng không thể làm được gì."

"Vậy chúng ta thì sao? Chẳng lẽ..." Châu Á Phu cũng là lão tướng dày dặn kinh nghiệm sa trường, nghe xong mấy lời này thì ánh mắt lập tức có sự chuyển biến, trở nên sáng ngời, "Chẳng lẽ quân sư muốn tìm cơ hội chặt đứt nguồn hậu cần của phản quân Ngô - Sở?"

"Đúng vậy!" Nụ cười nhẹ trên môi Sở Lăng Thường cũng lan tràn trong ánh mắt. Nàng vẫn cực kỳ bình thản, bình thản tiếp tục hoạch địch những sách lược cần thiết, "Hậu cần của phản quân Ngô - Sở chính là lương thảo, đã nhiều ngày nay thời tiết chuyển lạnh, hôm nay lại đổ mưa lớn, chỉ cần chúng ta đợi thêm ba ngày nữa thôi. Ba ngày sau, Châu tướng quân chỉ cần phái một đội kỵ binh tới cửa sông Hoài, Tứ cắt đứt đường vận lương của liên quân Ngô - Sở. Nếu không có lương thảo, hơn nữa trời lại giá rét, phản quân không còn chỗ dựa, quân lính sẽ tan rã."

"Diệu kế! Quân sử quả nhiên tính toán như thần, Á Phu tâm phục khẩu phục." Châu Á Phu kích động đứng bật dậy, tinh thần bừng bừng khí thế hào hứng tiếp lời, "Không có lương thảo, liên quân Ngô - Sở tất sẽ đại loạn, nếu theo tính cách của Ngô vương, Tuy Dương thành trong thời gian ngắn không đánh chiếm được, đương nhiên hắn sẽ không thể chờ thêm, lúc đó hắn sẽ chuyển sang tấn công Xương Ấp."

Sở Lăng Thường nhẹ nhàng cong môi, "Ông ta sẽ tìm sự cứu viện từ quân Triệu, đáng tiếc lúc đó bảy nước đã rơi vào cảnh nội chiến, Ngô vương chỉ còn lại một mình mà thôi."

"Nhưng quân sư chỉ để Đậu Anh giám sát đại quân nước Triệu, làm sao có thể kiềm chế cả quân của Ngô và Triệu đây?" Châu Á Phu thắc mắc hỏi lại.

Sở Lăng Thường cầm lấy bản đồ, ngón tay thon mềm mại chỉ tới một điểm trên đó, "Châu tướng quân đừng quên, khoảng cách giữa nước Triệu và Hung Nô là ngắn nhất, nếu chúng ta tính toán đúng, binh lực của bảy nước là phân thành ba đường, ngoài phản quân Ngô - Sở cùng nước Tề, Giao Đông làm loạn bên ngoài, nước Triệu chủ yếu là muốn liên kết với Hung Nô xâm phạm biên giới phía Bắc của Đại Hán, chỉ cần chúng ta khiến cho kế hoạch của Ngô vương ngay từ đầu đã tan tành, để Đậu Anh kiềm chết nước Triệu không thể xuất binh đúng hạn, như vậy sự uy hiếp của bảy nước chỉ còn lại khoảng ba mươi vạn liên quân mà thôi."

Dạ Nhai Tích lại bổ sung thêm một câu, "Trên thực tế, thám tử đã tra rõ, Tả hiền vương đã tự mình dẫn mười vạn đại quân cùng Bắc Triệu liên hợp lại."

"Man di thật đáng hận, rõ ràng là đã hòa thân, nay lại phá bỏ giao tình với Đại Hán, còn liên hợp phản công tấn công Hán thất!" Châu Á Phu tức giận đấm một quyền xuống bàn, hai con mắt cơ hồ sắp phát hỏa.

Sở Lăng Thường khẽ chớp hàng mi dài cong vút, đem tâm tư có chút run rẩy khéo léo che dấu đi. Hắn rốt cuộc vẫn tới, vẫn là nhất định muốn gặp lại trên sa trường sao? Không, nàng chính là quân sư sau trướng, đương nhiên có biện pháp quét sạch mười vạn đại quân của hắn.

"Đại quân của Hung Nô cũng không phải không có cách kiềm chế. Bọn họ tuy rằng dũng mãnh thiện chiến, nhưng bởi thời gian không cho phép, nên khi bọn họ cùng quân Bắc Triệu đến được nước Lương thì chúng ta đã sớm cắt đứt đường vận lương thảo, đến lúc đó đại quân Ngô - Sở còn khó bảo toàn, nếu ta chiếm được ba mươi vạn đại quân Ngô thì cần gì phải sợ mười vạn quân của Tả hiền vương kia chứ?"

Dạ Nhai Tích nhìn thoáng qua Sở Lăng Thường, những lời này của nàng tuy rằng nhu hòa hữu lực nhưng lại là nghĩ một đằng nói một nẻo. Dạ Nhai Tích có thể nhận ra lúc nàng cầm lấy miếng ngọc bội kia, trong mắt không khỏi dâng lên sự lo âu.

Châu Á Phu thì không để tâm quan sát những chuyện đó, nghe xong mấy lời của Sở Lăng Thường liền liên tục cất lời khen ngợi, không khỏi nhìn hai huynh muội họ bằng cặp mắt khác xưa, ôm quyền thốt lên những lời từ tận đáy lòng, "Á Phu thật sự tâm phục khẩu phục. Người ta đều nói người của Quỷ Cốc phái có năng lực bày mưu tính kế như thần, cho dù đang ở trong quân doanh cũng có thể đẩy lui mấy vạn đại quân, hôm nay được nghe hai vị nói chuyện, thật sự là được mở mang tầm mắt. Bội phục! Bội phục!"

"Châu tướng quân quá lời rồi! Kế sách của tôi cùng sư huynh dù sao cũng phải có được sự phối hợp của tướng quân mới được. Chúng ta đều là vì giang sơn Đại Hán, không cần đa lễ như vậy!" Sở Lăng Thường không hề tỏ ra kiêu ngạo, ngược lại vô cùng lễ độ khiến Châu Á Phu càng thêm kính nể.

***

Tất cả mọi chuyện diễn ra sau đó đều diễn ra theo đúng sự phán đoán cùng sắp xếp của Sở Lăng Thường và Dạ Nhai Tích. Ba ngày sau cơn mưa lớn cũng ngừng lại, khí hậu càng trở nên lạnh lẽo hệt như giá rét tháng chạp. Từng kế hoạch mà Ngô vương vạch ra lúc trước đều lần lượt bị Sở Lăng Thường phá tan, Tề vương bởi bị Hán quân kiềm chế nên không thể phái binh trợ giúp, phản quân Giao Tây, Giao Đông bao vây lâu ngày cũng phát sinh mâu thuẫn nội bộ, nước Triệu cũng bởi bị Đậu Anh kiềm hãm nên không thể phát binh cứu viện, Hung Nô thì bị Lý Quảng ngăn chặn nên cũng khiến thời gian chậm trễ thêm.

Mà bên này Ngô vương vây thành Tuy Dương, lại thấy Hán quân không đến cứu viện, tưởng lầm là Đại Hán cùng nước Lương phát sinh mâu thuẫn lại càng thêm đắc ý.

Tin báo nguy từ thành Tuy Dương cũng báo về Vị Ương cung. Cảnh Đế không ngờ tới Sở Lăng Thường cùng Châu Á Phu chậm chạp không phát quân cứu viện nước Lương, mà Đậu thái hậu cũng cảm thấy sốt ruột, Lương vương Lưu Vũ là đứa con trai được bà ta yêu thương nhất, thấy vậy liền không ngừng thúc giục Cảnh Đế ra lệnh cho Châu Á Phu phát binh cứu viện.

Thánh chỉ rất nhanh chóng được đưa tới Xương Ấp nhưng Châu Á Phu vẫn một mực kiên trì thực hiện theo kế sách của Sở Lăng Thường cùng Dạ Nhai Tích nên khi thánh chỉ đến chỉ nói một câu, "Tướng ở bên ngoài mặt trận có thể không nghe lệnh vua" để từ chối mệnh lệnh cùng áp lực từ trong cung đưa tới.

Lương vương tuy rằng rất phẫn hận nhưng cũng chỉ có thể tử thủ trong thành mà thôi.

Rất nhanh ba ngày sau, ông ta y theo kế của Sở Lăng Thường phái người cắt đứt đường vận lương thảo của Ngô vương. Ngô vương vẫn đang dương dương tự đắc, đến lúc này lương thảo xảy ra vấn đề, quân lại toàn bộ binh, không thể kéo dài thời gian công thành, lại thấy quân cứu viện mãi không tới, cuối cùng hết cách đành quay ngược lại tấn công Sở Lăng Thường cùng Châu Á Phu đang đóng quân ở Xương Ấp.

Sở Lăng Thường vẫn duy trì mệnh lệnh lúc trước, yêu cầu Châu Á Phu kiên trì phòng thủ không ra đánh. Liên quân Ngô - Sở đã tới đường cùng, chỉ là đang cố giãy giụa lần chót mà thôi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-182)