Truyện:Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San - Chương 032

Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San
Trọn bộ 182 chương
Chương 032
Lời thỉnh cầu của hoàng hậu
0.00
(0 votes)


Chương (1-182)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ngày hôm sau, quả nhiên Cảnh Để tỉnh lại sau cơn hôn mê, tinh thần cũng trở nên minh mẫn hơn hẳn so với lúc trước. Các đại thần thấy vậy đều kinh ngạc, vội vàng quỳ xuống vấn an, tiếng hô vang dội khắp cả đại điện. Cục diện hoảng loạn hôm trước đã hoàn toàn thay đổi.

"Trẫm đã nghe nói về sự lo lắng của các khanh rồi, thật khiến các vị ái khanh phải vất vả." Cảnh Đế ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, sắc mặt cực kỳ hồng hào, giọng nói uy nghiêm lại vang lên, "Các vị ái khanh đã được thấy y thuật đến mức diệu thủ hồi xuân của Sở Hoàn dư, vậy giờ, còn người nào có ý nghi ngờ nữa không?"

Các đại thần lại đưa mắt nhìn nhau. Một lúc lâu sau, Văn Thái thường mới bước lên, "Hoàng thượng, Sở cô nương quả thực biết thuật diệu thủ hồi xuân, nhưng cũng chỉ là giới hạn trong y thuật. Chuyện hoàng thượng muốn cô nương ấy bình định loạn bảy nước..."

"Các đại thần nghe lệnh!" Không đợi Văn Thái thường nói xong, Cảnh Đế đã lạnh lùng cắt ngang, thanh âm cũng tăng thêm vài phần khiến người ta dễ dàng cảm nhận được sự giận dữ trong đó.

Các đại thần thấy vậy liền vội vàng quỳ xuống.

"Từ hôm nay trở đi, Sở Hoàn dư chính là một đại thần trong triều của trẫm, đảm nhiệm vị trí quân sư trong cuộc bình định chiến loạn bảy nước. Trẫm sẽ đích thân giao một đạo chỉ dụ cho Sở Hoàn dư, tướng lãnh trong quân thấy chỉ dụ cũng như thấy trẫm, Sở Hoàn dư ở trong quân doanh có quyền điều phối cùng xử trí tất cả mọi chuyện. Nếu ai không phục, giết không tha!"

Ý chỉ cực kỳ kiên quyết của Cảnh Đế khiến các đại thần không thể nói thêm gì, đành phải thuận theo ý tứ của hoàng thượng.

Trên đại điện lúc này, ý tứ của Cảnh Đế đã cực kỳ rõ ràng. Ông ta quyết định nghe theo thái hậu cùng Sở Lăng Thường, lệnh cho Châu Á Phu dẫn binh chủ lực, lại thêm Đậu Anh dẫn binh tiếp ứng, cuối cùng là lão tướng quân Lý Quảng dẫn binh kìm chế binh mã của ngoại tộc Hung Nô.

Chiến sự đã bước vào giai đoạn căng thẳng.

Qua giờ ngọ ngày hôm sau, sẽ tiến hành việc điểm binh để xuất trận.

***

Quá giờ ngọ, Sở Lăng Thường mới rời khỏi Dưỡng Tâm điện rồi tới gặp sư phụ cùng sư huynh bàn bạc một số chuyện liên quan đến việc bình định phản loạn. Trận chiến này đã kéo dài hơn mười tháng nay, nếu tiếp tục thêm nữa thì người bị thương tổn vẫn chỉ có bách tính. Cho nên ngay lúc này xuất binh dẹp loạn là thời cơ tốt nhất.

Bởi Ngô vương lật lọng, công khai buông lời khiêu khích rồi làm phản nên đã khiến sự uất ức trong lòng ba quân tướng lĩnh bị kìm nén bấy lâu nay. Nỗi uất nghẹn này vẫn bị kìm hãm cho đến khi Cảnh Đế cuối cùng cũng hạ lệnh xuất binh. Bởi đã bị dồn nén quá lâu nên nó đã trở nên mạnh mẽ tựa cơn hồng thủy tháng mười, khí thế như muốn phá vỡ đê lớn, không cách nào ngăn cản.

Tuy sĩ khí của binh lính cũng rất quan trọng nhưng trên chiến trường phương thức tác chiến cùng sách lược cũng cực kỳ quan trọng. Phải làm sao để có thể dùng ít binh lực nhất để chống lại sự tấn công của phản quân cùng vây ráp của ngoại tộc? Làm sao trong tình trạng bị giáp công bốn phía có thể đột phá vòng vây giành được phần thắng? Tất cả những chuyện này đều phải nhờ vào mưu kế của quân sư ở doanh trướng.

Đối với khả năng bày mưu tính kế của Sở Lăng Thường, Hàn Thiền Tử không hề cảm thấy lo lắng. Ông để Dạ Nhai Tích theo chính là muốn lúc ở trên chiến trường, vị sư huynh này có thể chăm sóc và bảo vệ cho sư muội của mình. Dù sao minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, Dạ Nhai Tích có võ công cao cường, cho dù thật sự gặp nguy hiểm cũng có đủ khả năng bảo vệ tốt cho Sở Lăng Thường.

Hết thảy mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa. Sau buổi trưa mai, Sở Lăng Thường sẽ đem theo chỉ dụ của hoàng thượng tự mình điểm binh, lập tức khởi hành. Tuy rằng trong lòng Hàn Thiền Tử có rất nhiều chuyện không đành nhưng cũng chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ mà thôi. Cho đến giờ ông vẫn không biết việc sửa mệnh có phải là chuyện nên làm hay không? Nó khiến nàng tránh được kiếp nạn phải bỏ mạng, nhưng lại không tránh được chiến loạn nơi sa trường.

Sở Lăng Thường cũng để Thanh Tụ lại bên Hàn Thiền Tử. Trong cung nhiều người phức tạp, Hàn Thiền Tử lại không thích người ngoài cho nên để Thanh Tụ lại bên lão nhân gia như vậy cũng tránh được nhiều chuyện. Tuy Thanh Tụ với mấy nương nương trong cung không hợp nhau lắm, nhưng nha đầu này trời sinh tính tình lạc quan, trong thời gian ngắn đã kết thân với kha khá bọn cung nữ, thái giám, cho nên có chuyện gì phát sinh bọn họ đều bí mật nói trước với Thanh Tụ. Đó cũng là chuyện tốt!

Rời khỏi Dưỡng Tâm điện, nàng lại bị tuyên triệu tới điện Tiêu Phòng. Dọc đường đi, Sở Lăng Thường thầm nghĩ đến mọi khả năng khiến hoàng hậu tìm đến mình nhưng vẫn không cảm thấy có trường hợp nào khả dĩ.

Điện Tiêu Phòng hôm nay có vẻ vắng lặng hơn thường ngày rất nhiều. Từ khi Đậu thái hậu chuyển khỏi điện Tiêu Phòng, một cung điện vốn tràn ngập tình ý của bậc đế vương đã nhanh chóng biến thành một lãnh cung. Nghe nói Cảnh Đế rất ít khi tới điện Tiêu Phòng nếu như không có chuyện gì lớn xảy ra. Mấy phi tần cũng rất ít khi tới nơi này thỉnh an. Có thể thấy địa vị của hoàng hậu ở hậu cung đang tràn ngập nguy cơ.

Thỉnh an xong, nàng lẳng lặng đứng trước chính điện chờ hoàng hậu lên tiếng. Thật không ngờ, hoàng hậu lại tự mình bước tới gần nàng, còn đưa tay kéo tay nàng, nhẹ nhàng cất tiếng, "Lăng Thường, bản cung đã nghe chuyện ngươi sẽ ra chiến trường. Haiz, ngươi chỉ là một nữ tử nhỏ bé, sao có thể đề phòng được bọn lang sói ngoài đó?"

Tiếng than nhẹ kia còn lộ rõ vài phần lo lắng, giống như phát ra từ nội tâm của hoàng hậu nhưng lại khiến trong lòng Sở Lăng Thường nảy sinh cảm giác nghi hoặc.

Thấy nàng nhìn mình không chớp mắt, hoàng hậu lại cười nhẹ một tiếng, "Lăng Thường chắc là hiểu lầm bản cung rồi. Bản cung thực không muốn can thiệp vào những chuyện của ngươi trên triều đình, nhưng thân là mẫu nghi thiên hạ, ít nhiều cũng phải thuận theo tâm ý của các đại thần. Thực ra bản cung cũng rất tán thưởng tài năng của ngươi."

Sở Lăng Thường sao có thể không nghe ra ẩn ý trong lời nói của hoàng hậu chứ? Đột nhiên tuyên nàng tiến cung, lại quan tâm tới nàng như vậy, nhất định là có chuyện muốn nhờ.

"Hoàng hậu nương nương, vì Đại Hán bình định chiến loạn là trách nhiệm của Lăng Thường. Ngày mai Lăng Thường đã rời cung rồi, hoàng hậu có chuyện gì xin cứ nói, đừng ngại."

Hoàng hậu thấy nàng nói trúng tâm sự, sắc mặt thoáng hiện vẻ xấu hổ nhưng lại ngại việc nàng là quân sư được hoàng thượng bảo hộ, trong tay lại có chỉ dụ do hoàng thượng khâm ban nên cũng không tiện phát lộ sự không vui, đành khẽ hắng giọng rồi buông lỏng tay nàng ra...

"Bản cung biết ngươi có bản lãnh đoán trước được số mệnh cho nên mục đích gọi ngươi tới đây chỉ có một mà thôi."

"Hoàng hậu nương nương hẳn đang muốn biết mình có thể ngồi trên ngôi vị này được bao lâu?" Bạc hoàng hậu vừa nói dứt lời, Sở Lăng Thường đã dứt khoát nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng bà ta.

Hoàng hậu vừa nghe vậy liền giật thót mình, ánh mắt nhìn về phía nàng cũng có chút khác thường, thật lâu sau mới gật đầu, "Đúng vậy, bản cung chính là muốn biết chuyện đó!"

"Xin nương nương thứ lỗi, Lăng Thường không thể nào suy đoán loại chuyện như vậy. Cho dù có tính được cũng sẽ không nói ra, nên xin nương nương đừng làm khó Lăng Thường."

Hoàng hậu thấy vẻ mặt nàng tràn ngập sự kiên quyết, biết cố hỏi cũng không được gì nên đành trầm mặc nhìn nàng hồi lâu. Thật ra lúc trước, bà ta rất muốn từ miệng Sở Lăng Thường biết được chuyện này nhưng tương lai dù sao cũng là chuyện có chút mơ hồ. Đối với sự suy tính của người của Quỷ Cốc phái, bà ta vẫn nửa tin nửa ngờ, mãi đến khi Sở Lăng Thường mạo hiểm chẩn trị cho hoàng thượng, lại tự mình ra sa trường, bà ta mới biết nữ tử này thực sự không hề đơn giản.

Nay bà ta cũng chỉ muốn biết mình có thể yên ổn ngồi ở vị trí chính cung hay không mà thôi, chẳng lẽ đây cũng là yêu cầu khó khăn đến thế sao?

Thấy ánh mắt hoàng hậu dần hiện lên vẻ cô đơn, trong lòng Sở Lăng Thường lại dâng lên sự trắc ẩn, giọng nói mềm mại lại khẽ vang lên, "Hoàng hậu nương nương cần gì phải nóng lòng muốn biết chuyện tương lai như vậy? Vận mệnh của hoàng hậu nằm ở trong tay chính mình, sao có thể lấy chuyện đó giao vào tay người khác? Thanh thản với hiện tại chẳng phải sẽ vui vẻ hơn rất nhiều sao?"

"Không, bản cung thường choàng tỉnh trong cơn ác mộng, thấy mình bị hoàng thượng đày vào lãnh cung. Lăng Thường...." Hoàng hậu lại lần nữa nắm lấy tay nàng, bàn tay bà ta lúc này còn hơi run run, "Bản cung biết không thể bắt buộc ngươi nói ra vận mệnh sau này, nhưng ngươi tinh thông kỳ môn, y thuật, vậy hãy giúp bản cung kê chút dược thảo đi. Bản cung nếu không thể sinh con cho hoàng thượng, vậy sau này phải làm sao đây?"

Chả biết mọi người thấy thế nào chứ bợn cat thì thấy bà Bạc hoàng hậu này thật không biết xấu hổ. Mới mấy ngày trước còn ra lệnh cho mụ ma ma tác ta nghiệm thân Sở Lăng Thường, thế mà hôm nay đã túm tay túm chân cứ như là thân thiết lắm. Bợn cat là muốn thế này với bả cơ

Vì mục tiêu nhanh gặp lại anh vương gia, tối nay bợn cat sẽ tiếp tục cố gắng

*****

Bất hiếu có ba tội, trong đó không có người nối dõi là tội lớn nhất. Bạc Xảo Tuệ mặc dù là hoàng hậu, nhưng vẫn là con dâu của Đậu thái hậu. Cho dù Đậu thái hậu không tỏ thái độ nhưng đối với người con dâu không sinh được cháu này vẫn không hề hài lòng, cho nên điện Tiêu Phòng này bị hờ hững cũng là chuyện dễ hiểu.

Nhưng...

Nhìn sắc mặt hoàng hậu thì có thể thấy sự u uất tích tụ trong lòng nhiều năm đã sớm ảnh hưởng đến thân thể. Hơn nữa gương mặt bà ta lúc này còn lộ rõ vẻ khẩn cầu, khiến Sở Lăng Thường có chút không nỡ, đành đưa tay xem mạch cho bà ta.

Nhưng nếu đã là căn bệnh có từ khi sinh ra thì sao có cách để trị liệu đây?

"Sao rồi?" Hoàng hậu thấy nàng chẩn mạch xong liền vội vàng cất tiếng hỏi.

"Lăng Thường sẽ kê cho hoàng hậu nương nương mấy loại dược thảo. Nhưng hoàng hậu nương nương phải nhớ kỹ, có thể làm hoàng thượng hồi tâm chuyển ý hay không không thể trông vào hoàng tử cùng công chúa mà còn cần tự bản thân hoàng hậu phải làm thật tốt mới được." Sự tình đã đến nước này, Sở Lăng Thường cũng chỉ có thể kê cho hoàng hậu một ít dược thảo có tác dụng bồi bổ thân thể mà thôi. Bệnh của hoàng hậu đã tích tụ quá lâu, lại bỏ lỡ mất thời gian chữa trị tốt nhất, cho dù thần tiên hạ phàm cũng không thể khiến bà ta được như mong muốn.

Nhưng mấy lời đó nàng không thể nói ra. Hoàng hậu hôm nay thực sự là một nữ nhân quá đáng thương, nếu lại giáng cho bà ta thêm một đòn trí mạng như vậy thì chẳng thà an ủi bà ta một chút, nói không chừng sau này sẽ có cơ may khiến vận mạng thay đổi...

Hoàng hậu đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Sở Lăng Thường. , thấy nàng nói vậy liền cảm thấy có hy vọng, vẻ mặt đau thương lúc trước lập tức được thay thế bởi sự mừng rỡ, còn cao hứng hàn huyên vài câu rồi mới sai cung nữ thân tín đi bốc thuốc.

Sau giờ ngọ, không khí có chút trầm mặc.

Rời khỏi Ngự hoa viên, Sở Lăng Thường ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời. Mặt trời đã bị mây che đi hơn nửa, ánh sáng tỏa ra lúc sáng lúc tối khiến đôi môi mềm mại của nàng không khỏi cong lên, lộ ra mấy phần ý cười.

Xem ra, ông trời thực có lòng giúp nàng...

Đang mải nghĩ, Sở Lăng Thường chợt nghe thấy tiếng bước chân vang lên, sau đó là một thanh âm thánh thót vang lên...

"Sở Hoàn dư, xem ra ngươi quả thực là con sâu trong bụng bản cung. Bản cung nghĩ cái gì, ngươi đều biết cả."

Tiếng nói vừa rồi là của Lật phi, theo sau bà ta là bảy tám cung nữ áo trắng. Dưới ánh sáng yếu ớt lúc sáng lúc tối, khuôn mặt bà ta có chút âm u bất định.

So với hoàng hậu, nàng càng không muốn gặp Lật phi hơn.

Tuy rằng nàng ẩn cư nơi sơn cốc, nhưng cũng biết rõ người đã đến tìm nhất định là có việc. Nhưng tuỳ thời điểm phải biết đừng tỏ ra quá mức kiêu ngạo, ngang ngược nhưng cũng tuỳ thời điểm phải biết đừng quá coi nhẹ bản thân mình. Nhất là nữ nhân, hết thảy đều nên giữ cho tâm tình bình thản mới là chuyện tốt nhất. Nhưng Lật phi trước mắt nàng hiện giờ là người đang được sủng ái, không những đối với người khác không chút nể nang mà ngược lại còn thường xuyên dùng khí thế bức người. Đây là tình trạng cực kỳ nguy hiểm, cho nên cũng khó trách bà ta lại cô độc như vậy.

Lật phi ra lệnh cho đám cung nữ lùi ra sau một chút, một mình đi tới bên cạnh Sở Lăng Thường, trầm giọng nói, "Bản cung đang muốn tìm ngươi, ngươi lại xuất hiện. Ngươi mau thành thật nói cho bản cung, lúc trước ngươi nói Vinh nhi sẽ được phong làm thái tử, chuyện này có phải là thật hay không?"

Khí thế bức người của bà ta khiến Sở Lăng Thường hơi chau mày nhưng cũng chỉ trong khoảng khắc liền khôi phục lại thần sắc. Nàng không lập tức trả lời mà hỏi ngược lại, "Nương nương nếu không tin Lăng Thường, vậy cần gì phải tới hỏi nữa?"

"Ngươi...." Lật phi thấy nàng nói chuyện với vẻ lạnh nhạt như vậy liền đưa tay kéo lấy nàng, hạ giọng nói tiếp, "Sở Lăng Thường ngươi đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Đừng tưởng rằng ngươi có hoàng thượng che chở thì sẽ một bước lên trời. Người trong lòng hoàng thượng yêu nhất chỉ có bản cung. Chỉ cần một câu nói của bản cung, ngươi lập tức..."

"Nương nương còn chuyện gì nữa không? Nếu không có, Lăng Thường cáo lui trước." Không đợi bà ta nói xong, Sở Lăng Thường đã lên tiếng ngắt lời, thanh âm trong trẻo nhưng hờ hững như dòng nước trên núi cao, tâm tình không chút dao động, tựa như không hề bị sự uy hiếp của bà ta làm ảnh hưởng.

Lật phi bặm môi cắn răng nhìn nàng, cố nén lửa giận trong lòng, "Được, vậy bản cung hỏi ngươi, Lưu Triệt con của Vương phu nhân có thể trở thành người uy hiếp đến Vinh nhi hay không?"

Lại thêm một người muốn biết chuyện tương lai!

Sở Lăng Thường thực sự không hiểu. Biết được chuyện tương lai quan trọng đến vậy sao? Nếu thật sự đã biết chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, vậy thì hiện tại có làm gì cũng vô ích.

"Lật phi nương nương, Lăng Thường không biết được!"

"Ngươi không biết hay là không chịu nói?" Lật phi rốt cục không kìm nén được thêm nữa. Mấy lời của hoàng hậu vẫn hiện lên rõ ràng trong đầu bà ta, mỗi lần nhớ lại đều khiến bà ta toát mồ hôi lạnh. Bà ta không thể trơ mắt nhìn những cố gắng của mình thất bại trong gang tấc như vậy được.

"Sở Lăng Thường, nếu ngươi không nói, bản cung sẽ trị ngươi tội lừa gạt!"

"Tội lừa gạt?" Sở Lăng Thường cười nhẹ, ánh mắt toát lên vẻ lãnh đạm, "Không biết nương nương làm sao để trị Lăng Thường tội lừa gạt đây? Lăng Thường lừa gạt nương nương cái gì? Là nương nương nghi ngờ những lời Lăng Thường đã nói về việc lập thái tử? Nếu nương nương muốn nói về chuyện thái tử cho tất cả các phu nhân, mỹ nhân nghe thì xin nương nương cứ giáng tội!"

Lật phi tức đến nỗi cơ mặt cũng run rẩy. Sở Lăng Thường nói rất đúng. Chuyện sắc phong thái tử chỉ cần mình bà ta biết mà thôi. Nếu để chuyện này lan ra ngoài, mọi người sẽ biết dã tâm của bà ta, nếu lan đến tai thái hậu, vậy cho dù Vinh nhi là trưởng tử cũng sẽ gặp nguy hiểm.

"Nương nương, Lăng Thường vẫn giữ câu nói cũ, vận mệnh hết thảy đã định sẵn, thay vì buồn rầu chuyện sau này, chẳng bằng làm tốt việc hiện tại, hết thảy cứ thuận theo tự nhiên. Nếu nương nương thật sự muốn hưởng vinh hoa phú quý lâu dài, vậy nên có quan hệ tốt với mọi người trong hậu cung." Đây cũng là lời khuyên cuối cùng của nàng cho Lật phi, nghe hay không tùy bà ta thôi.

Nói xong, nàng hơi khom người thi lễ, xoay người rời đi.

Lật phi cắn môi, nắm tay cũng siết chặt lại. Phía sau, một cung nữ bước lên, nhỏ giọng nói, "Nương nương, Sở Lăng Thường này thật quá cuồng ngạo, tưởng mình đã thành thần tiên rồi sao? Cô ta dựa vào cái gì mà dám giáo huấn nương nương chứ?"

Người sống trên đời, sợ nhất chính là gặp phải kẻ thâm hiểm đổ dầu vào lửa, hơn nữa nếu ở lâu trong thâm cung, ngọn lửa này khi đã được châm ngòi sẽ bùng lên nhanh chóng. Quả nhiên, Lật phi càng nghe càng giận không có chỗ phát tiết, bà ta vốn là người không coi ai ra gì, cho nên mối hận này sao có thể bỏ qua.

"Sở Lăng Thường, đừng tưởng rằng bản cung không có ngươi thì không sống được. Bản cung sẽ dựa vào năng lực chính mình củng cố địa vị."

Một cơn gió nhẹ thoảng qua, đem câu nói đầy phẫn hận của bà ta thổi bay đi

Nếu bà ta có thể tĩnh tâm phân tích một chút câu nói của Sở Lăng Thường...

Nếu bà ta có thể nghe lời nàng, xử lý tốt những mối quan hệ nơi hậu cung...

Có lẽ mọi chuyện sẽ không thành ra như vậy...

Đáng tiếc...

***

Đêm xuống, tiết trời trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều. Vào mùa này thời tiết vẫn thường lúc nóng lúc lạnh, ngày hôm trước mặt trời có thể tỏa nắng rực rõ, nhưng ngày hôm sau trời lại mưa rào rào.

Thanh Tụ tỉnh dậy, thấy Sở Lăng Thường vẫn ngồi bên cửa sổ như trước liền lấy áo choàng nhẹ nhàng phủ lên vai nàng sau đó mới ngồi xuống bên cạnh.

Thấy khối hàn ngọc trong tay Sở Lăng Thường tỏa ánh sáng lóng lánh, Thanh Tụ không nhịn được lại nghiêng đầu hỏi, "Tiểu thư, Tả hiền vương kia thực sự sẽ mang binh liên hợp với phản quân của Ngô vương tấn công thành Trường An sao?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-182)