Truyện:Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San - Chương 028

Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San
Trọn bộ 182 chương
Chương 028
Đêm nghịch thiên cải mệnh
0.00
(0 votes)


Chương (1-182)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đêm xuống, ánh trăng nhẹ nhàng phủ những tia sáng bạc khắp Hán cung khiến khung cảnh nơi này có thêm vẻ nhu tình khó tả.

Trong Hoàn Dư điện, tấm màn sa mỏng nhẹ nhàng bay bay. Rất nhiều người trong cung hiện giờ đều đang tham dự yến tiệc tiễn Tả hiền vương. Tuy nhiên sự náo nhiệt nơi đó hoàn toàn không ảnh hưởng đến Hoàn Dư điện, bởi vậy nơi này vẫn cực kỳ tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng gió lướt qua từng khóm lá trúc.

Sở Lăng Thường nhẹ nhàng dựa vào bên cửa sổ, mặc cho ánh trăng chiếu rọi lên một thân bạch y quen thuộc khiến toàn thân nàng như tản ra một thứ ánh sáng mông lung, tựa như bản thân nàng sắp hóa thành tiên nữ có thể bay lên cung trăng bất cứ lúc nào.

Trong lòng bàn tay nàng lúc này là khối ngọc bội tượng trưng cho quân quyền của Hung Nô. Miếng hàn ngọc hấp thu ánh trăng càng trở nên ngời sáng khiến hình khắc thể hiện biểu tượng tín ngưỡng trên đó trở nên cực kỳ sống động, mạnh mẽ. Vô thức nắm chặt trong tay, hơi lạnh thấu xương cơ hồ nhập vào tận trái tim Sở Lăng Thường...

Đêm nay, nàng sẽ tự tay đưa Nam Hoa công chúa tới trước mặt hắn. Đáng lẽ ra bản thân mình có thể có được tự do nàng phải cảm thấy cao hứng mới đúng, hơn nữa, nàng cũng không hề ép buộc bất kỳ ai mà đều do Nam Hoa công chúa tự nguyện. Thật ra trong lòng nàng cũng hiểu, Nam Hoa công chúa là người phía Lật phi nương nương, có thể gả tới Hung Nô như vậy cũng là một cách để củng cố thêm địa vị của bà ta chốn hậu cung. Biết Nam Hoa công chúa lâu như vậy, nàng cũng chưa từng hỏi vì sao cô lại nhất định phải bán mạng vì Lật phi như thế? Vì sao phải làm một việc mà bản thân không thích thú như vậy? Nhưng nàng cũng biết, cánh cửa thâm cung sâu như biển, mỗi nữ nhân muốn tồn tại được sẽ lựa chọn những phương thức khác nhau. Có lẽ Nam Hoa công chúa có thể gả tới Hung Nô cũng chưa chắc đã là chuyện không hay. Nếu so với việc phải ở trong cung sống cô độc suốt quãng đời còn lại hoặc bị hoàng đế tùy tiện gả đi đâu đó thì làm thế này tốt hơn rất nhiều.

Nghĩ đến đây, Sở Lăng Thường không khỏi run lên bởi kinh ngạc với chính những suy nghĩ của mình. Sao nàng lại có thể cho rằng Hách Liên Ngự Thuấn tốt hơn những thế tử khác chứ? Thật sự rất nực cười! Hắn là người tâm cơ thâm sâu khó lường, dã tâm lại lớn như vậy, sao có thể là một trượng phu lý tưởng để lựa chọn?

Hít sâu một hơi, tận sâu nơi trái tim nàng lại nhói lên đau đớn...

Thanh Tụ cầm đèn đi tới trước mặt nàng, thắp sáng hết thảy nến trong nội điện, lại thấy nàng nắm chặt miếng ngọc bội trong tay, không khỏi thấp giọng hỏi, "Tiểu thư thật sự muốn Nam Hoa công chúa thay mình sao? Người Tả hiền vương chung tình chính là tiểu thư cơ mà."

"Thanh Tụ, không được nói xằng!" Sở Lăng Thường khẽ thả lòng miếng ngọc bội trong tay rồi mới nhẹ nhàng cất tiếng nói vô cùng bình thản, "Người như Hách Liên Ngự Thuấn trong lòng suy nghĩ điều gì, người ngoài căn bản không thể đoán được."

"Còn có người có thể khiến tiểu thư không nhìn thấu được tâm tư hay sao?" Thanh Tụ không khỏi tò mò, tiến lại gần nàng, "Nhưng theo em thấy, Tả hiền vương thật sự có ý với tiểu thư, bằng không khi biết tiểu thư gặp nạn đâu có ra tay cứu giúp như vậy? Em thấy ngược lại Tả hiền vương là người rất đơn giản mới đúng."

Sở Lăng Thường nhìn dáng vẻ đơn thuần của Thanh Tụ không khỏi mím lại đôi môi anh đào. Nha đầu này nhìn ai cũng thấy đơn thuần như mình vậy. Nhưng mà tính cách này cũng có điểm tốt, ít ra cũng không gặp phải lắm ưu sầu.

Bất giác đưa tầm mắt nhìn về phía ngoài khung cửa sổ, nàng thấy sư huynh Dạ Nhai Tích đang ngồi dựa lưng dưới gốc một cây hoa đào, từng cơn gió nhẹ thổi qua khiến vạt áo khẽ bay lên, khiến phần chân hơi lộ ra. Một tay sư huynh đặt trên đùi, còn tay kia cầm một chiếc lá cây đưa lên môi, nhẹ nhàng thổi một làn điệu cực kỳ êm tai.

Hai con hạc đang chơi đùa quanh mấy gốc đào, mà mỗi cánh hoa lúc rơi rụng lướt qua ánh mắt của Dạ Nhai Tích dường như lại nhuốm thêm một phần bi thống...

Sở Lăng Thường vẫn không nhúc nhích nhìn Dạ Nhai Tích. Bộ dáng của sư huynh lại khiến nàng lơ đáng nhớ tới tình cảnh đêm đó, cũng là trong rừng hoa đào, nam nhân kia ở trên tán cây thổi tiêu cũng mang theo vẻ cô tịch giống như sư huynh lúc này.

Là cái gì đã khiến bọn họ trở nên cô đơn như vậy?

Thanh Tụ thấy nàng không nói lời nào, cũng theo hướng ánh mắt nàng nhìn lại, chậm rãi ngồi xuống, hai tay chống lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, tủm tỉm cười nói, "Dáng vẻ của sư huynh lúc này thật là đẹp mắt, cảnh này thật khiến em nhớ lại lúc chúng ta còn ở trên núi." Nói đến đây, Thanh Tụ lại ngẩng lên, "Tiểu thư, em vẫn cảm thấy Tả hiền vương kia là người tốt giống như sư huynh vậy."

"Sao em có thể so sánh hắn với sư huynh chứ?" Sở Lăng Thường đưa tay gõ nhẹ lên đầu Thanh Tụ như muốn trừng phạt, đứng dậy nhẹ nhàng bước ra khỏi điện.

Thanh Tụ có chút ủy khuất chu miệng lên.

Những cánh hoa đào vẫn rơi rụng lả tả, mang theo mùi hương dịu nhẹ quẩn quanh trong không khí...

Tà áo bị làn gió thổi qua khẽ vang lên tiếng lật phật mà giai điệu êm tai kia cũng lập tức ngưng lại. Dạ Nhai Tích ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt của Sở Lăng Thường rồi khẽ mỉm cười, bàn tay cũng buông lỏng khiến chiếc lá theo gió cũng bay đi...

"Đã đến lúc rồi phải không? Cần huynh giúp sao?" Dạ Nhai Tích đứng dậy, thân ảnh cao lớn theo ánh trăng đổ dài chiếc bóng trên mặt đất, nụ cười cũng lan tràn tận đáy mắt.

Sở Lăng Thường cũng cười khẽ, "Không, một mình muội là được rồi!"

"Được!" Tính cách của Dạ Nhai Tích vẫn lạnh nhạt như vậy, tuy rằng không nói nhiều lời nhưng vẫn dễ dàng nhận ra sự quan tâm đối với sư muội của mình.

Sở Lăng Thường cũng không lập tức rời đi, mãi lâu sau nàng mới bình thản hỏi một câu, "Dường như đêm nay sư huynh có tâm sự?"

Lại một cánh hoa đào phiêu đãng xen vào giữa hai người họ. Dạ Nhai Tích cũng cười, trong mắt hiện rõ ý cưng chiều cùng yêu thương, "Từ lúc nào muội lại thích nghiền ngẫm tâm tư của ta vậy?"

Nét cười vẫn in đậm trong mắt, Sở Lăng Thường khẽ lắc đầu, "Muội đâu dám!"

"Đi thôi, mọi chuyện nhất định phải cẩn thận mà làm!" Dạ Nhai Tích chậm rãi cất lời, bàn tay khẽ vỗ nhẹ một chút lên bả vai nàng.

Sở Lăng Thường gật đầu, vừa mới xoay người, nhưng dường như lại nhớ ra điều gì nên quay đầu nhìn về phía Dạ Nhai Tích.

"Sư huynh, cả đời này huynh đã từng yêu người nào chưa?"

Ánh mắt Dạ Nhai Tích hơi ngẩn ra nhưng rất nhanh liền cất tiếng cười nhẹ, "Huynh đã sớm quen với việc độc lai độc vãng, chuyện tình yêu trong mắt huynh mà nói chỉ như vật cản đường mà thôi."

Sở Lăng Thường cười nhẹ một tiếng, không nói thêm gì nữa liền xoay người rời đi.

Dạ Nhai Tích cũng cười đáp lại, nhưng trong ánh mắt lại xẹt qua chút cô đơn...

***

Tiếng chuông gió thánh thót khẽ ngân lên quanh điện Minh Nguyệt, dòng nước nơi hồ Thái Dịch cũng nhẹ nhàng lưu chuyển, tạo thành một khung cảnh cực kỳ thanh nhã. Nam Hoa công chúa vẫn đứng bên ngoài điện, dưới ánh trăng bóng dáng cô toát lên một vẻ cao quý thanh nhã tựa loài hoa sen thuần khiết.

Khi Sở Lăng Thường bố trí xong trận pháp bên trong điện, bước ra ngoài lại thấy bóng dáng của Nam Hoa công chúa, trong lòng nàng không khỏi dâng lên một cảm xúc khỏ tả. Nhẹ nhàng bước tới, nàng khẽ dặn dò, "Linh nhi, bên trong đã bố trí ổn thỏa rồi, cô phải nhớ kỹ, sau khi bước vào bên trong không được động vào những đồ trang trí trong đó bởi mỗi thứ đồ trang trí đều là mấu chốt để tạo thành kỳ môn trận pháp. Chỉ cần di động chúng dù chỉ một chút, trận pháp bị phá vỡ thì mọi cố gắng của chúng ta đều uổng phí."

Bởi giao tình giữa hai người họ lúc trước cũng khá tốt mà Nam Hoa công chúa cũng không bao giờ tỏ ra kiêu ngạo nên Sở Lăng Thường cũng sớm quen với việc gọi thẳng tên cô như vậy từ lâu.

Sắc mặt Nam Hoa công chúa có chút tái nhợt, ngón tay cũng không ngừng run rẩy. Sở Lăng Thường kéo lấy bàn tay cô, cảm thấy nó cực kỳ lạnh lẽo, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác không nỡ, "Linh nhi, thật ra cô không cần miễn cưỡng bản thân."

"Cô còn có đường lui sao?" Nam Hoa công chúa nở nụ cười có chút bất đắc dĩ, "Thật ra tôi ở trong cung cũng chỉ là phế nhân mà thôi, chẳng thà tới Hung Nô vì Hán cung làm chút chuyện còn hơn, ít nhất cũng có thể khiến thái hậu cùng hoàng thượng nhớ đến tôi. Lăng Thường, cô không giống tôi, cô thông minh tài hoa, tôi không thể trơ mắt nhìn cô bị thái hậu giam giữ như vậy."

*****

Càng về khuya, màn đêm dường như càng bị bao phủ bởi một bầu không khí đầy mị hoặc.

Cửa lớn của điện Minh Nguyệt bị đẩy ra một cách chậm rãi, gió đêm cũng theo đó tràn vào khiến dãy đèn lồng hai bên khẽ lay động. Thân ảnh cao lớn của nam nhân đổ cái bóng dài trên sàn điện hệt một pho tượng thần mạnh mẽ. Chỉ thấy hắn khẽ xua tay đem đám cung nữ theo sau đuổi đi rồi một mình bước vào bên trong.

Cửa điện cũng từ từ khép lại.

Ánh nến dần khôi phục lại sự an tĩnh vốn có, thỉnh thoảng mất tiếng xèo xèo lại khẽ vang lên vô cùng tự nhiên.

Cách trang trí trong điện dường như đã bị thay đổi khiến hắn cảm thấy như chưa từng tới nơi này vậy. Hàng lông mày cương nghị hơi nhướng lên, hắn lập tức hướng phía phòng ngủ bước tới.

Một mùi hương thơm ngát như có như không tràn vào hô hấp của hắn. Là mùi hương của nữ tử mà hắn có cảm giác khá quen thuộc.

Đôi mắt sắc bén như chim ưng có chút ngỡ ngàng, nhanh chóng lướt khắp khung cảnh bên trong phòng. Đây quả thực là phòng ngủ, nhưng hoang đường ở chỗ là cách trang trí đồ đạc nơi này đều hoàn toàn rối loạn, lò đốt hương lại ở sát gần giường, tấm màn trắng thanh lệ rủ xuống bao phủ bốn phía, lại không ngừng lay động khiến đầu hắn có chút đau nhức, theo bản năng đưa tay day day thái dương. Rốt cục là có chuyện gì? Lúc ở dạ tiệc hắn cũng không uống quá nhiều, tuy rằng hắn sinh trưởng ở Hung Nô, nhưng bởi vì thân mang trọng trách nên chưa bao giờ uống quá chén, hôm nay trên đường trở về hắn cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, nhưng hiện giờ lại cảm thấy như đang chìm trong men say vậy?

Thực sự quái dị vô cùng!

Nhìn lại cách bài trí trong phòng lần nữa khiến hắn càng cảm thấy phiền lòng, vừa muốn đưa tay đẩy các đồ vật về vị trí cũ thì một thanh âm mềm mại của nữ tử khẽ vang lên, mang theo sự mê hoặc đầy ma mị...

"Vương gia..."

Màn lụa trắng nhẹ nhàng phiêu đãng quanh giường với Nam Hoa công chúa đang nằm trên đó. Y phục bằng lụa trắng mỏng phủ lên thân hình mềm mại rủ xuống mép giường, một quầng sáng trắng bạc nhẹ nhàng lưu chuyển trên thân hình mềm mại, phản chiếu lên mái tóc dài óng ả cực kỳ rung động lòng người. Hàng lông mi dài cong vút khẽ chớp nhẹ, rợp bóng trên khuôn mặt tinh tế cùng với dáng vóc mảnh khảnh mà hắn đã sớm quen với sự tồn tại.

Hách Liên Ngự Thuấn đột ngột dừng bước, khung cảnh hiện ra trước mắt khiến trái tim hắn không ngừng đập loạn lên, làm cách nào cũng không khiến nó có thể an tĩnh trở lại.

"Sở Lăng Thường?" Hắn hơi nheo mắt lại, nhìn nữ tử có chút hư ảo trước mặt. Nữ tử này trông rất giống nàng, lại có chút gì đó không giống. Thực sự là nàng sao? Trước giờ nàng luôn đối với hắn vô cùng lạnh lùng, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện trong tẩm cung của hắn như vậy?

"Vương gia, người uống nhiều rồi sao? Để Lăng Thường chuẩn bị trà giải rượu cho người." Nam Hoa công chúa có chút khẩn trương đứng dậy, hướng phía hắn chậm rãi bước tới. Cô không biết hắn có thể thực sự coi mình là Sở Lăng Thường hay không nữa. Hắn vẫn đứng đó quá mức bình tĩnh khiến cho tâm tình của cô không khỏi rối loạn.

Mạo hiểm đưa ly trà giải rượu tới trước mặt hắn, lại thấy hắn không nhíu mày cự tuyệt, cô liền ngước mắt lên nhìn hắn...

"Vương gia, người uống chút đi!"

Hách Liên Ngự Thuấn cúi đầu nhìn nữ tử mềm mại trước mặt, rõ ràng là khuôn mặt Sở Lăng Thường đang hiện ra chân thực đến mức hắn có thể cảm nhận được đôi mắt trong veo tràn ngập nhu tình của nàng.

Hắn không có nhìn lầm chứ? Là Sở Lăng Thường? Sao vừa rồi hắn vẫn có chút cảm giác quái dị?

"Aida..." Nam Hoa công chúa thấy hắn nhìn mình chằm chằm, toàn thân không khỏi run lên, bàn tay cầm ly trà cũng bị chấn động khiến ly trà rơi xuống, tất cả nước trà đều đổ vào người Hách Liên Ngự Thuấn làm ướt đẫm trường bào trước ngực hắn.

Nét sợ hãi tràn ngập trong mắt, vội vàng đưa tay tới lau, vẻ mặt cô cũng biến sắc, "Thực xin lỗi, vương gia, tôi...không phải tôi cố ý..."

"Vì sao nàng lại xuất hiện ở tẩm cung của bản vương?" Hách Liên Ngự Thuấn không chút để ý đến việc trên người đang ẩm ướt, vươn tay nắm lấy cổ tay của Nam Hoa công chúa, trên gương mặt anh tuấn không có chút biểu hiện nào cụ thể, đôi mắt cũng nheo lại thể hiện sự khó hiểu.

Nam Hoa công chúa cố nén sự bối rối trong lòng, khẽ "uhm" một tiếng, đôi môi anh đào đỏ mọng hơi cong lên, "Vương gia ở trước mặt thái hậu đã nói ra hết thảy, khiến mọi người đều nghĩ Lăng Thường đã sớm là nữ nhân của ngài. Mục đích của vương gia không phải là để buộc Lăng Thường không có đường trốn chạy, chỉ có thể theo ngài về phương Bắc hay sao? Chẳng lẽ hiện giờ vương gia không muốn nhìn Lăng Thường nữa?"

Gương mặt nữ tử trước mắt hắn có chút hư hư thực thực, lại có chút hốt hoảng nhưng dung nhan tuyệt thế kia vẫn luôn khắc sâu trong trái tim hắn. Thấy nàng khẽ nhíu mày như đang cố nén sự đau đớn do lực tay hắn mang lại, một lúc lâu sau Hách Liên Ngự Thuấn mới chậm rãi buông tay, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng mơn trớn hàng lông mày thanh tú, lại lướt qua gò má trắng mịn như ngọc, cuối cùng dừng lại nơi cánh môi đỏ mọng, cảm nhận sự mềm mại mà ấm áp đầy cảm xúc.

Lăng Thường trong mắt hắn lúc này thực sự quá dịu dàng, dịu dàng đủ để kích thích ham muốn chinh phục đầy dục vọng của mỗi nam nhân.

Khóe môi Nam Hoa công chúa hơi cong lên, để lộ nụ cười tà mị mê người đến cực điểm...

Đôi mắt sâu thẳm của Hách Liên Ngự Thuấn đối diện với đôi mắt trong veo kia, hồi lâu cũng không nói lời nào, bỗng nhiên hắn lại đưa tay vuốt ve chiếc cằm nhỏ nhắn, "Bản vương rất ngạc nhiên, không hiểu tại sao đêm nay nàng lại đột ngột trở nên lớn mật như vậy?"

Nam Hoa công chúa khẩn trương đến mức nuốt nước miếng cũng cảm thấy khó khăn bởi việc sợ hãi hắn phát hiện hết thảy đều là giả. Nhưng lắng nghe một cách cẩn thận thì thấy ngữ khí của hắn dường như đã thực sự coi cô trở thành Lăng Thường nên bàn tay cũng khẽ nắm lại, cố ý cụp mi xuống, "Lăng Thường chẳng qua chỉ lớn mật với ngài mà thôi, chẳng lẽ vương gia không thích?"

Nói xong lời này, lại sợ để lộ dấu vết nên Nam Hoa công chúa lập tức ôm lấy thắt lưng hắn, cả thân mình cũng vùi vào lồng ngực hắn, vô lực nói nhỏ, "Lăng Thường chính là không biết phải làm thế nào để đối mặt với vương gia mà thôi. Có thể được vương gia yêu thương là phúc khí của Lăng Thường, nhưng Lăng Thường lại sợ bên người vương gia có quá nhiều nữ nhân mà sẽ lãnh đạm với bản thân mình...." Nói xong mấy lời táo bạo này, Nam Hoa công chúa khẽ cắn môi khiến dáng vẻ của bản thân trong mắt Hách Liên Ngự Thuấn lại càng trở nên mê loạn động lòng người.

Hách Liên Ngự Thuấn có chút ngơ ngẩn sững người, thái dương lại không ngừng giật giật đau nhói.

Nam Hoa công chúa xác định hắn không nhận ra mình nên cố ép bản thân nhỏ thêm đôi dòng lệ khiến khuôn mặt kiều mỵ càng trở nên yếu đuối.

Phản chiếu trong mắt Hách Liên Ngự Thuấn là dáng vẻ thanh nhã đầy mị hoặc của Sở Lăng Thường khiến quỷ thần cũng phải điên đảo, mà ngay cả thanh âm hay một cái liếc mắt cũng vô cùng dụ hoặc.

Kìm lòng không được, hắn khẽ đưa tay tách làn môi đỏ mọng mê người kia ra, cúi đầu thì thầm, "Đừng cắn!"

Nam Hoa công chúa thuận thế đem má mình tỳ vào lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng cọ xát hệt một chú mèo nhỏ được yêu thương, câu dẫn hắn đem mình kéo vào trong lòng. Mà hơi thở của Hách Liên Ngự Thuấn lúc này cũng trở nên gấp rút tràn ngập dục vọng, "Nàng lớn mật chạy tới tẩm cung của bản vương như vậy, chẳng lẽ không biết hậu quả sao?"

"Lăng Thường từ sớm nên thuộc về ngài rồi, không phải vậy sao?" Nở nụ cười yếu ớt đầy mê hoặc, Nam Hoa công chúa cúi đầu che đi đôi mắt đang tràn ngập sự khẩn trương.

Giai nhân trong ngực chủ động ôm ấp, Hách Liên Ngự Thuấn đương nhiên không phải thánh nhân. Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, đem nữ tử trong lòng ôm lấy, vững bước tiến về phía giường lớn đặt xuống. Nhìn một thân bạch y trắng tinh bao lấy thân hình mềm mại, đôi mắt hắn càng trở nên u ám, đột nhiên cúi người đè ép xuống, hôn lên đôi môi ướt át đỏ mọng mê người kia.

Toàn thân Nam Hoa công chúa khẽ run lên, một cảm giác tê dại từ tận đáy lòng nhanh chóng lan truyền khắp toàn thân, vô thức hé miệng, bật ra tiếng rên rỉ mê hồn...

Tèn ten, thế là xong phim vụ đổi vai, giờ chờ xem sóng gió thế nào nào

*****

Bầu không khí yêu mị dần lan tỏa khắp điện Minh Nguyệt, từ phía lò đốt hương cũng không ngừng tỏa ra những làn khói mờ ảo quẩn quanh từng hơi thở, mùi hương thơm ngát cũng càng lúc càng tỏa ra ngào ngạt...

Hách Liên Ngự Thuấn chỉ cảm thấy đầu óc càng lúc càng trở nên mơ hồ, màn lụa trắng trước mặt vẫn nhẹ nhàng lay động, những đồ vật xung quanh dường như cũng biến thành có sức sống. Cả không gian rộng lớn trong phòng ngủ không ngừng lay động tựa như một chiếc thuyền nhỏ, làm hắn cảm thấy hết thảy như thực như ảo. Giai nhân mỹ lệ tuyệt thế với thân hình mềm mại đang áp sát vào thân thể hắn. Dung mạo Sở Lăng Thường lúc này giống như được bao phủ bởi một lớp sa mỏng, càng trở nên lung linh huyền ảo tràn đầy dụ hoặc. Làn môi anh đào mềm mại ngọt ngào như mật, tựa như con cá nhỏ nhẹ nhàng lướt trên môi hắn, khiến cho hắn càng lúc càng mất tự chủ, hô hấp cũng trở nên nặng nề. Phát ra một tiếng thở gấp, hắn đưa tay giữ lấy đầu nàng, càng lúc càng bá đạo đưa đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng nhỏ nhắn.

Ban đầu Nam Hoa công chúa có chút giật mình, nhưng ngay sau đó liền trầm luân trong sự tấn công đầy nhu tình của hắn, cánh tay trắng như ngó sen không kìm được vô thức ôm lấy cổ hắn, có chút khó nhọc đáp lại sự nhiệt tình kia.

Nữ tử trong lòng chủ động như vậy khiến nụ hôn của hắn càng lúc càng trở nên cuồng dã, hô hấp của cả hai cũng trở nên dồn dập, cảm giác như không khí càng lúc càng loãng, cánh môi áp vào cánh môi không ngừng ma sát đến nóng rực.

"Vương gia..." Nam Hoa công chúa nhìn hắn, thanh âm vô cùng mềm mại đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bởi sự tiếp xúc gần gũi kia mà trở nên ửng hồng hệt những cánh hoa đào phiêu diêu ngoài khung cửa, cánh môi đỏ mọng cũng hơi sưng đỏ...

Hách Liên Ngự Thuấn chậm rãi rút khỏi làn môi quyến rũ kia, gương mặt anh tuấn của hắn lúc này tràn ngập dục vọng sâu đậm cùng mê đắm...

Ngón tay thon dài nóng rực của hắn nhẹ nhàng vuốt ve làn môi đỏ mọng rồi lại tiếp tục hôn xuống. Nụ hôn lần này không còn nhẹ nhàng triền miên như lúc trước mà trở nên vội vàng hơn, có chút thô lỗ cạy mở khoang miệng nàng, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào cướp lấy hết thảy hương vị ngọt ngào.

Lúc này, bàn tay hắn nhẹ nhàng vỗ về phần cổ thon thả, trêu đùa phần xương quai xanh tinh xảo của nàng, làn da ấm áp mềm mại kia thực khiến hắn lưu luyến không dời. Xuống chút nữa là bầu ngực xinh đẹp đang không ngừng phập phồng như dụ dỗ hắn tiến tới thêm chút nữa, tinh tế thăm dò...

"A...vương gia..." Thân hình mềm mại của Nam Hoa công chúa khẽ run lên, cảm giác tê dại càng lúc càng mãnh liệt hệt một dòng điện xuyên thấu toàn thân, khiến thanh âm kiều mị mê hồn không khỏi bật ra khỏi chiếc miệng nhỏ nhắn...

***

Hoàn Dư điện...

Ánh trăng chiếu vào bên trong điện gieo rắc những tia sáng nhàn nhạt phân tán khắp nơi. Ngọn đèn không ngừng lay động khiến bóng dáng của Sở Lăng Thường in trên sàn cũng có chút chao đảo...

Đêm đã rất khuya, Thanh Tụ cũng sớm chìm vào giấc mộng từ lâu. Nha đầu này chính là như vậy, khi đã đến giờ thì không ai có thể ngăn cản giấc ngủ của nha đầu này. Khi sáng sớm hôm sau rời giường, mỗi ngày sẽ là cuộc sống tự do tự tại.

Sở Lăng Thường đáng lẽ cũng sẽ như thế, đáng tiếc, đêm nay lại vô duyên vô cớ không cảm thấy buồn ngủ. Nằm trên giường trằn trọc hồi lâu, nàng rốt cục vẫn trở dậy, lấy áo choàng khoác lên người, tay cầm theo đèn lồng nhẹ nhàng đi ra khỏi điện.

Ánh trăng dịu dàng như nước chiếu vào mái tóc đen dài óng ả của nàng khiến dáng vẻ nhỏ nhắn càng trở nên tịch mịch như một cô hồn. Nàng đứng giữa sân, lẳng lặng nhìn bầu trời đêm lất phất cánh hoa đào. Lúc này, nàng thật sự hy vọng mình có thể biến thành cánh hoa đào kia, nhẹ nhàng bay ra khỏi cung điện, không màng đến thế sự, thêm lần nữa trở lại cuộc sống thanh bình nơi sơn cốc.

Nhìn sắc trời, ước tính thời gian đã trôi qua chừng một canh giờ, có lẽ Nam Hoa công chúa đã vô sự vượt qua mọi chuyện? Đêm nay là đêm cải biến vận mệnh của nàng, cũng là của Nam Hoa công chúa, mà có lẽ cũng là của cả Hách Liên Ngự Thuấn nữa.

Thế nhưng nàng lại không dám nghĩ tới việc đêm nay hai người họ sẽ triền miên bên nhau. Đó chẳng phải là chuyện nàng nên hy vọng sao? Nàng cùng hắn chẳng qua chỉ như hoa trong gương, trăng dưới nước. Chẳng phải nàng vẫn muốn không có chút liên hệ gì với hắn hay sao?

Nhưng...

Đầu ngón tay khẽ giật giật, nơi ngực lại truyền tới một cơn đau nhói, đèn lồng trong tay cũng không cẩn thận rơi xuống đất khiến ngọn nến bên trong bị nghiêng đi thiêu đốt toàn bộ khung đèn. Ngọn lửa nhanh chóng bùng lên khiến Sở Lăng Thường phải hơi lùi về phía sau mới khiến lửa không bén tới làn váy của mình.

Nhìn chiếc đèn lồng dần bị thiêu trụi, Sở Lăng Thường vẫn đứng lặng ở đó. Một lúc sau, không biết từ nơi nào lại bay tới một cánh bướm lao tới ngọn lửa đang không ngừng bùng lên kia. Đưa tay che miệng, vừa định đưa tay xua nó đi, nàng lại ngạc nhiên khi thấy nó lao vào trong lửa một cách điên cuồng. Chỉ trong chớp mắt, thân hình nho nhỏ kia hoàn toàn bị ngọn lửa bao phủ, thiêu đốt đến không còn dấu vết...

Sở Lăng Thường không khỏi bước lùi về phía sau vì kinh ngạc, cảm giác đau đớn trong lòng lại không ngừng tăng lên cơ hồ lan khắp lục phủ ngũ tạng.

Thiêu thân lao đầu vào lửa chính là ý như vậy sao?

Cho dù nó biết ngọn lửa kia sẽ kết thúc số mệnh của mình, sẽ khiến nó không còn được thấy mặt trời tươi sáng ngày mai, nó vẫn kiên quyết dấn thân vào trong đó?

Rốt cục, sức mạnh nào đã khiến nó làm như vậy?

Nàng không thể đoán được suy nghĩ của nó, cũng không cách nào hiểu được cách làm của nó...

Hít sâu một hơi, bóng dáng nàng dưới ánh trăng lại càng chìm sâu vào nỗi cô đơn...

***

Tương phản với ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng bên ngoài cửa sổ, độ nóng trong phòng ngủ của điện Minh Nguyệt càng lúc càng cao, hơi thở nóng bỏng cơ hồ có thể thiêu đốt hết thảy...

Sau tấm màn mỏng, trên giường, hai thân hình nam nữ đang tạo thành một khung cảnh nóng bỏng, động tác cuồng dã của nam nhân kia cơ hồ khiến mọi vật đều bị chấn động...

Thân hình kiều mỵ của Nam Hoa công chúa bị ép chặt xuống, dưới sự va chạm của nam nhân kia ánh mắt đã trở nên hỗn độn, khóe miệng ngân lên những thanh âm vỡ vụn, một hồi khoái cảm không ngừng dâng lên trong lòng như muốn cuốn đi linh hồn của cô, xé rách thần kinh của cô, lan tràn tới tận đầu ngón chân khiến mỗi tế bào trong cơ thể đều không ngừng run rẩy...

Cùng với một đợt tấn công điên cuồng là tiếng gầm cùng hơi thở ồ ồ của Hách Liên Ngự Thuấn vang lên tựa dã thú.

"Lăng Thường...." Hắn khẽ kêu tên nàng, động tác cũng trở nên mạnh bạo hơn, lần sau so với trước lại tăng thêm sức lực, thêm cuồng bạo khiến nữ tử dưới thân chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ đứt đoạn, mùi hoan ái tràn ngập trong phòng hòa cùng hơi thở nặng nề, thật lâu vẫn chưa bình ổn...

***

Đêm rốt cục cũng qua đi. Một đêm này, có lẽ có rất nhiều người mất ngủ.

Bên ngoài Hoàn Dư điện, chim chóc không ngừng hót líu lo. Lúc Thanh Tụ có chút lười biếng bước vào phòng ngủ để chuẩn bị nước cho Sở Lăng Thường, nha đầu này kinh ngạc hét lên một tiếng rồi sau đó vội vã bước tới.

"Tiểu thư, tiểu thư..." Thanh Tụ khẽ vỗ vai Sở Lăng Thường, thận trọng gọi khẽ.

Tiểu thư sao lại ghé vào bên bàn như vậy? Chẳng phải là một đêm không ngủ hay sao? Lại nhìn thoáng qua phía cửa sổ, Thanh Tụ vội bước tới đóng lại. Trời ạ, tiểu thư không phải hứng gió cả đêm đấy chứ?

Sở Lăng Thường chậm rãi mở mắt, lại thấy sắc mặt Thanh Tụ cực kỳ khẩn trương, trán còn toát mồ hôi. Nàng vốn định mỉm cười nhưng lại cảm thấy toàn thân đau đớn vô lực, thái dương cũng căng trướng, giống như có một tiểu quái thú không ngừng muốn phá nơi đó chui ra vậy.

"Tiểu thư, tiểu thư làm sao vậy?" Thanh Tụ đau lòng nhìn vẻ mặt tiều tụy của nàng, không khỏi cảm thấy kinh hãi. Đi theo tiểu thư từ nhỏ đến giờ, Thanh Tụ chưa từng thấy nàng biến thành như vậy.

Hớ hớ, thế là tẽn tò rồi nhé cả nhà ^^ Anh vương gia sẽ phản ứng ra sao khi tỉnh dậy ngày hôm sau nhỉ? Sẽ có sấm sét giáng xuống hay mọi việc diễn tiến theo kế hoạch?

Crypto.com Exchange

Chương (1-182)