Truyện:Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San - Chương 021

Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San
Trọn bộ 182 chương
Chương 021
Bí ẩn của ngọc bội
0.00
(0 votes)


Chương (1-182)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thiên ca còn chưa dứt, mực đã nhuốm hồng nhan, áo lụa chốn sa trường, một nụ cười khuynh quốc, bể dâu từ vạn cổ, vẫn đang tại nhân gian.

***

Đêm xuống, Thanh Tụ vội đi khắp điện thắp đèn, ánh sáng rực rỡ kéo dài từ chính điện tới tận phòng ngủ, tấm bình phong vẽ hình đóa phù dung đỏ rực dưới ánh đèn khiến người ta có cảm giác như đang chìm trong ánh tà dương, mỗi một chỗ tơ vàng đều sáng lên, trông vô cùng sống động.

Từ trong lò đốt hương liệu, những làn khói trắng nhẹ nhàng uốn lượn, tỏa ra mùi hương dịu nhẹ thấm sâu vào hơi thở.

Sở Lăng Thường lặng lẽ dựa vào khung cửa sổ được chạm khắc khéo léo. Nơi ở này của nàng là do hoàng thượng đặc cách ban cho, phía tây nam của điện là khu rừng trúc rộng lớn, bên trong khuôn viên điện còn có một cái hồ nhỏ. Khi đêm xuống, những cơn gió nhẹ thổi qua khiến mặt hồ rung động, tạo thành những gợn sóng khuếch tán thành những ánh sáng bạc dưới ánh trăng chiếu vào trông vô cùng đẹp mắt.

Mấy ngày trước, Triều Thác bị chém ngang lưng đã khiến khắp thành Trường An rộn lên bàn luận cùng sợ hãi. Từ trước tới giờ, phạm nhân bị hành quyết đều phải chờ tới mùa thu năm sau chứ chưa từng nghe nói tới việc sẽ xử quyết ngay lúc mùa xuân ấm áp hoa nở khắp nơi thế này. Cho nên có thể thấy được, đây là việc làm thực vô cùng bất đắc dĩ.

Phản quân phía Ngô vương cũng không có thêm hành động gì đáng kể. Tuy nói việc Triều Thác bị chém khiến bọn họ mất đi cớ làm phản, nhưng mấy chục vạn binh mã vẫn án binh bất động, tích trữ lương thảo như trước, thực không biết Ngô vương kia đang chờ đợi thời cơ thế nào. Trong triều, trên dưới đều không ngừng phán đoán, hơn nữa Cảnh Đế không phải mẫu hoàng đế thích dùng võ lực để trấn áp cho nên phía Trường An cùng phản quân vẫn đang ở thế giằng co, tình thế vô cùng căng thẳng.

Nhưng đây cũng là sự hòa hoãn có được do quyết định của Đậu thái hậu. Bởi thế cục trước mắt vô cùng khẩn trương, tất cả mọi người đều đem hết thảy tinh lực chuẩn bị cho việc áp chế phản loạn. Tuy Sở Lăng Thường bị phong làm Hoàn Dư công chúa, nhưng thái hậu cũng không ép nàng quá, cũng không lập tức đưa nàng đi hòa thân. Nàng biết, chuyện thái hậu đem nàng gả đi chỉ là sớm muộn. Không khó nhận ra Tả hiền vương kia tuy mặt ngoài vô cùng hiền lành, nhưng nội tâm lại thâm trầm lắm mưu kế, nếu không sao có thể đem lại nhiều rắc rối cho Hán cung đến vậy. Cho nên, lúc này nàng chỉ có thể đợi, đợi sự chuyển biến mà quẻ tượng đã nói.

Dưới ánh trăng chiếu vào, miếng ngọc bội trong tay Sở Lăng Thường toả ra thứ ánh sáng lạnh lẽo hệt như một cái đầm băng. Khi ngón tay thanh mảnh của nàng khẽ vuốt lên đó, cảm giác lạnh lẽo từ miếng ngọc bội nhanh chóng truyền từ đầu ngón tay tới thẳm sâu trong lòng.

Tình cảnh trong rừng trúc hôm đó lại lần nữa hiện lên trong đầu khiến tâm tư của Sở Lăng Thường không khỏi trùng xuống. Nàng chỉ cảm thấy miếng ngọc bội trong tay là một vật vô cùng quan trọng. Rốt cục là hắn muốn thế nào? Có biết bao nhiêu vị công chúa cành vàng lá ngọc, tại sao cứ nhất định làm khó một nữ tử bình thường như nàng?

Thanh Tụ bê chậu nước bước vào phòng, thấy nàng ngây người nhìn miếng ngọc bội như vậy liền đặt chậu xuống, bước tới gần chủ động cầm lấy ngọc bội rồi kinh ngạc kêu lên, "Tiểu thư, miếng ngọc bội này là của ai vậy? Thực đẹp quá đi!"

Sở Lăng Thường thản nhiên nhìn thoáng qua ngọc bội trong tay Thanh Tụ, hơi nhíu mày có chút suy nghĩ rồi cũng không trực tiếp trả lời mà chỉ hờ hững đáp lại, "Vô tình nhặt được thôi, đồ của người khác thì sớm muộn cũng phải trả lại cho họ."

"Phải trả lại sao ạ? Thật đáng tiếc!" Thanh Tụ ngắm nó một hồi rồi lại than thở, "Em là một nha hoàn, tuy không hiểu được kết cấu của ngọc bội này nhưng vừa nhìn cũng biết nó là thứ vô cùng quý hiếm."

"Ngọc bội này tuy là thượng phẩm, nhưng lại dính dấp quá nhiều máu tanh, cho dù quý hiếm cỡ nào cũng phải xem lại người chủ của nó."

Thanh Tụ nghe xong, ngây thơ đem ngọc bội dí sát vào mũi ngửi ngửi, một lúc lâu sau mới nhíu mày khó hiểu hỏi lại, "Tiểu thư, đâu có mùi máu tanh đâu?"

Sở Lăng Thường dở khóc dở cười nhìn tiểu nha đầu này, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Em thực không hiểu được tiểu thư. Đồ tốt như vậy đáng lẽ nên giữ lại cho mình mới đúng." Thanh Tụ cầm lấy ngọc bội đung đưa trước mặt, nhìn nó qua ánh sáng phản chiếu trong phòng, bỗng nhiên kêu khẽ một tiếng, vội đưa ngọc bội tới trước mặt Sở Lăng Thường...

"Tiểu thư xem, hình như trên ngọc bội này có hình thù kỳ quái nha."

*****

Cầm lấy ngọc bội, nhẹ nhàng xoay lại, Sở Lăng Thường thấy mặt sau của nó quả nhiên có khắc mấy hình thù kỳ quái, nhìn kỹ còn thấy có chút đáng sợ. Trên mặt ngọc bội là hình giao long hí phượng, nhưng từ phần trong suốt của ngọc bội kia là hình một con sói cực kỳ sống động, ánh mắt vô cùng hung hiểm tàn khốc, nhưng khiến người ta ấn tượng nhất chính là trên lưng con sói đó còn có đôi cánh, một đôi cánh màu đen hệt quái thú, khiến người ta nhìn qua đã thấy sợ hãi.

"Đó là một biểu tượng tín ngưỡng!" Sở Lăng Thường nhìn kỹ một hồi rồi mới nhẹ nhàng nói, "Ngọc, có nguồn gốc tự nhiên, hấp thụ tinh quang của nhật nguyệt mà thành. Phương Nam có nhuận ngọc, phương Bắc có hàn ngọc mà ngọc bội này chính là được làm từ một khối hàn ngọc thượng phẩm. Nếu đem so sánh giữa hai loại thì hàn ngọc phương Bắc có độ sáng hơn, cảm giác chạm tay vào mượt mà hơn nhưng người Hồ rất ít khi sử dụng chúng. Những nét điêu khắc trên ngọc bội cho thấy dấu hiệu của biểu tượng tín ngưỡng, tượng trưng cho chủ nhân của nó có thân phận cực kỳ tôn quý. Những biểu tượng tín ngưỡng này được phân thành ba loại, trong đó biểu tượng hình sói này là cao nhất, cho nên khối ngọc bội này cũng tượng trưng cho thân phận cao cao tại thượng của chủ nhân nó."

Sở Lăng Thường có thể nhớ tới chuyện này là bởi khi còn ẩn cư nơi sơn cốc nàng đã từng đọc được một quyển sách cổ có đề cập đến những biểu tượng tín ngưỡng, cụ thể là biểu tượng con sói có đôi cánh này. Lúc đó, nàng còn cảm thấy kỳ quái, không hiểu sao con sói lại có đôi cánh như vậy. Nhưng trong Sơn Hải Kinh cũng từng nhắc tới một quái thú có hai cánh, trong đó còn ghi: Từ thời Hoàng Đế, nơi ở của người man di thường có dã thú. Vì e ngại những dã thú này nên trên các biểu tượng tín ngưỡng của họ thường khắc thêm đôi cánh, mang hàm ý hàng phục dã thú.

Người Hồ phương Bắc chưa bao giờ có tín ngưỡng sùng bái chó sói, sở dĩ họ chế thành biểu tượng tín ngưỡng như vậy cũng chỉ là tập quán truyền lại, hơn nữa trong xương cốt bọn họ vẫn luôn tiềm ẩn nỗi khao khát chinh phục những lực lượng siêu nhiên. Hiện nay người Hồ thanh thế càng ngày càng lớn, đương nhiên đã không còn e ngại dã thú nữa huống chi quốc thổ phương Nam. Tất cả những thư đó có thể minh chứng cho dã tâm của bọn họ một cách rõ ràng.

Trong lòng Sở Lăng Thường bất giác xẹt qua hình dáng cao lớn anh tuấn cùng nụ cười hờ hững tựa một linh hồn u tối của Hách Liên Ngự Thuấn. Có lẽ chỉ có hắn mới có thể đeo loại ngọc bội này.

"Ngọc bội chẳng qua cũng chỉ là vật trang sức mà thôi, sao lại có người nhàm chán tới mức đi khắc thêm biểu tượng tín ngưỡng như vậy?" Thanh Tụ cảm thấy kỳ lạ liền lên tiếng thắc mắc. Nhưng khi đầu ngón tay của nha đầu này chạm vào ngọc bội, trong lòng lại trào dâng một cảm giác lạnh lẽo u ám nên vội vàng đem ngọc bội lần nữa trả về tay Sở Lăng Thường. Dường như nhớ ra điều gì, Thanh Tụ lớn mật hỏi, "Tiểu thư vừa nói ngọc bội này thuộc về người Hồ, chẳng lẽ là Tả hiền vương tặng cho tiểu thư?"

"Nha đầu em đúng là nói quá nhiều rồi, muốn bị đánh sao?" Nàng khẽ quát lên, vẫn như trước không trả lời nghi vấn của Thanh Tụ.

Thanh Tụ chu cái miệng nhỏ nhắn, "Em chỉ là cảm thấy kỳ lạ thôi mà, thứ này cũng chẳng giống ngọc gì cả."

Sở Lăng Thường biết tính của Thanh Tụ, không hỏi được rõ ràng chắc chắn trong lòng sẽ không thoải mái, mà chính nàng cũng không nói được rốt cục ngọc bội này có điểm gì không giống những ngọc bội thông thường khác, chỉ biết rằng nó không đơn giản là món đồ tùy thân bình thường mà thôi.

Còn đang mải nghĩ, chợt một giọng nói dịu dàng vang lên mang theo ý cười thản nhiên, "Người Hồ luôn coi trọng hàn ngọc, ngọc bội tùy thân nếu được điêu khắc biểu tượng tín ngưỡng càng có ý nghĩa lớn lao."

Sở Lăng Thường cùng Thanh Tụ theo tiếng nói nhìn lại, hóa ra là Cảnh Đế. Hai người vội vàng cung kính tiến lên bái kiến, Thanh Tụ trực tiếp quỳ trên mặt đất vấn an.

Bởi Sở Lăng Thường luôn thích an tĩnh nên trong nội điện cũng không tăng thêm cung nữ hầu hạ, cho nên dù hoàng thượng tới cũng không có cung nữ thông báo. Thực hiển nhiên, Cảnh Đế cũng chỉ một mình đi tới đây, phía sau không hề dẫn theo tùy tùng hay thái giám thân cận.

Sở Lăng Thường không nghĩ tới Cảnh Đế sẽ đến nơi ở của mình, vội kêu Thanh Tụ chuẩn bị trà cùng điểm tâm ngon nhất, đốt thêm hương trong lò, đem tất thảy nghi vấn trong lòng áp chế xuống rồi nhẹ nhàng bước tới.

*****

Trà xanh cùng điểm tâm rất nhang chóng được mang lên, Thanh Tụ cũng chủ động lui xuống khiến trong phòng chỉ còn lại Sở Lăng Thường cùng Cảnh Đế. Bầu không khí có chút khác lạ, it nhất là Sở Lăng Thường cảm thấy như vậy nhưng nàng vẫn phải chủ động rót trà mời Cảnh Đế. Nhận lấy chén trà, chậm rãi nhấp một ngụm, cảm nhận mùi hương thơm ngát lan tỏa khắp bốn phía khiến tâm tình buồn bực lúc lên triều của Cảnh Đế biến mất không chút tăm tích...

"Ngọc bội kia có thể cho trẫm mượn xem một chút không?" Cảnh Đế đặt chén trà xuống bàn, dịu dàng nhìn nàng rồi cất tiếng.

Sở Lăng Thường liền đem ngọc bội đưa cho Cảnh Đế. Nhớ tới tình hình lúc Cảnh Đế mới bước vào cửa, nàng không khỏi tò mò cất tiếng hỏi, "Hoàng thượng vừa nói ngọc bội này không phải là một món đồ đơn giản, rốt cục là có ý gì?"

"Đây là một đạo quân phù, do Thiền Vu Hung Nô truyền cho thuộc hạ thân tín nhất hoặc tín vật cho con trai. Có được nó có thể thống lĩnh thiên quân vạn mã, gặp quân phù cũng giống như gặp chủ nhân của nó vậy." Cảnh Đế hơi nheo mắt lại, nhìn miếng ngọc bội ở trong tay ông ta tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo như những mũi nhọn xuyên thấu lòng người. Đem ngọc bội trả về tay Sở Lăng Thường, Cảnh Đế nghi hoặc hỏi lại, "Là Tả hiền vương đưa cho nàng?"

Sở Lăng Thường thực không ngờ một miếng ngọc bội nhỏ như vậy lại có lai lịch lớn đến thế. Nàng khẽ gật đầu nhưng trong lòng lại có chút nghi hoặc khó hiểu. Vật quan trọng như vậy sao hắn lại có thể dễ dàng đưa cho nàng? Làm gì có ai dùng quân phù làm vật đính ước chứ? Còn nữa, quân phù không phải luôn gắn với người hay sao? Chẳng lẽ hắn không sợ nàng đem vật này chuyển cho người khác để tác chiến sao?

Có lẽ cũng nhận ra nghi vấn trong lòng nàng, Cảnh Đế khẽ cất tiếng cười, "Trẫm nghe nói thứ này cùng Ngự mãnh làm thành một cặp. Ngự mãnh là vỏ bao bên ngoài quân phù, cũng do hàn ngọc chế tạo thành, bên trong còn có máu của chủ nhân nó. Người Hung Nô luôn phóng túng cuồng dã, có nhiều tín ngưỡng cũng không có gì lạ. Có Ngự mãnh cùng quân phù mới có thể chính thức ở trên sa trường lãnh binh tác chiến. Nhưng trẫm thấy, Tả hiền vương chinh chiến sa trường đã nhiều năm, sớm đã chẳng cần dùng quân phù này để thống lĩnh đại quân, cho nên thứ này cho dù ở trong tay người khác cũng không có đủ giá trị để có thể sử dụng. Nhưng Tả hiền vương có thể đem vật quan trọng như vậy giao cho nàng nói lên rằng hắn mong muốn nàng được an toàn. Chỉ là nếu chuyện này để Thiền Vu Quân Thần biết được, hắn sẽ phạm phải tội đại nghịch."

"Cái gì?" Sở Lăng Thường nghe xong không khỏi khẽ run lên, theo bản năng đem ngọc bội nắm chặt lại mặc cho sự lạnh lẽo của nó đâm thẳng vào trong lòng bàn tay mềm mại.

Cảnh Đế thấy vậy, thẳm sâu trong đôi mắt ôn hòa hiện lên chút mất mát, nhưng lại thản nhiên cười, "Lăng Thường, nàng yên tâm. Trẫm tuyệt đối không phải người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Tuy rằng trẫm chỉ cần quân phù này cũng có thể khiến Tả hiền vương lâm vào hiểm cảnh nhưng vì nàng, trẫm sẽ không làm như vậy."

Những lời của Cảnh Đế khiến trong lòng Sở Lăng Thường không khỏi dâng lên một sự rối loạn, bàn tay khẽ nới lỏng đôi chút, chậm rãi đáp lại, "Dân nữ không hiểu ý của hoàng thượng."

"Nàng thông minh như vậy, sao lại không hiểu ý của trẫm chứ? Nói ngay lúc nãy, chẳng phải nàng sợ trẫm sẽ lấy mất quân phù này hay sao?" Tính cách của Cảnh Đế tuy rằng không giống phụ hoàng của mình, nhưng ở trên ngôi vị hoàng đế nhiều năm, đương nhiên ông ta cũng có khả năng nhìn thấu suy nghĩ của người khác.

"Hoàng thượng, dân nữ..."

"Lăng Thường, mặc dù thái hậu đã phong nàng làm Hoàn Dư công chúa, nhưng trẫm vẫn giữ nguyên ý kiến của mình. Trẫm không hy vọng tâm tư của nàng đặt ở trên người Hung Nô nơi phương Bắc kia. Mỗi lần nhìn thấy nàng trẫm lại càng thêm ngưỡng mộ nàng." Cảnh Đế nói xong, liền siết chặt lấy bàn tay nhỏ bé có chút lạnh của Sở Lăng Thường. Giờ khắc này, tình cảm giữa Cảnh Đế với nàng chỉ còn là sự yêu thương đơn thuần giữa nam nhân và nữ nhân.

"Hoàng thượng, người không thể như vậy." Sở Lăng Thường muốn rút tay lại nhưng lại càng bị giữ chặt hơn. Nở nụ cười cực kỳ dịu dàng, thanh âm có chút trầm thấp của Cảnh Đế lại vang lên...

"Lăng Thường, hôm nay trẫm thực mệt chết đi. Đêm nay trẫm muốn ở lại bên nàng." Ngữ khí của Cảnh Đế lúc này cũng vô cùng nghiêm túc.

Sở Lăng Thường vô cùng sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Cảnh Đế đã ôm chặt nàng vào lòng giống như ôm một bảo vật tuyệt thế, không hề có ý định buông lỏng...

Chap này có thể nói là một dấu hiệu cho thấy bước tiến vượt bậc trong tình cảm của nàng Sở Lăng Thường với anh vương gia của chúng ta. Chí ít, nàng Lăng Thường cũng đã vô thức có ý muốn bảo vệ anh Ngự Thuấn thông qua hành động giữ chặt miếng ngọc bội ^^

Chờ xem má Tầm sẽ viết tiếp diễn biến tình cảm của anh chị ra sao?

Crypto.com Exchange

Chương (1-182)