Truyện:Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San - Chương 146

Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San
Trọn bộ 182 chương
Chương 146
Lưu luyến sâu đậm
0.00
(0 votes)


Chương (1-182)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Thái tử, là Ổ Giai quận chúa muốn tìm đến tiểu thư gây phiền toái." Thanh Tụ giận dữ bất bình lên tiếng.

"Ta chỉ là đến tìm hoàng thúc..."

"Tất cả câm miệng!" Giọng nói đầy uy quyền của Hách Liên Ngự Thuấn vang lên cực kỳ lạnh lẽo khiến cả hai người kia đều không dám nói gì nữa.

Nhìn Ổ Giai đang khóc lóc trước mặt, lại vừa đúng lúc có chuyện muốn tìm cô ta nên Hách Liên Ngự Thuấn liền cất tiếng, "Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, cứ làm loạn lên như vậy thì còn ra thể thống gì nữa? Trưởng tử của Tả Đề đại nhân cũng vừa tới tuổi thành thân, tuổi tác cũng tương đương với ngươi. Thiền Vu cũng muốn gả chồng cho ngươi rồi. Cuối tháng bảy chính là ngày lành tháng tốt, trong khoảng thời gian này tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn đợi ở trong cung không được phép chạy loạn gây chuyện, nếu không đừng trách ta."

Ổ Giai vừa nghe thì nhất thời sợ đến ngây người, trợn to mắt nhìn Hách Liên Ngự Thuấn, một lúc lâu sau mới lắp bắp, "Hoàng...hoàng thúc, người nói cái gì? Người muốn ta thành thân?"

"Cùng trưởng tử của Tả Đề đại nhân thành thân là chuyện mà phụ thân ngươi khi còn sống đã quyết định. Ngươi và hắn là chỉ phúc vi hôn, chẳng lẽ ngươi còn muốn làm trái ý nguyện của phụ thân mình?" Mi tâm của Hách Liên Ngự Thuấn nhíu lại thể hiện rõ sự không vui.

"Ta không đồng ý, ta không muốn gả cho người khác!" Ổ Giai hướng về phía hắn gào lên, tâm tình cũng cực kỳ kích động.

Hách Liên Ngự Thuấn chỉ hờ hững đáp lại, "Không do ngươi quyết định, Thiền Vu đã đồng ý hôn sự này rồi."

"Người...người.... người thật quá đáng!" Ổ Giai tức giận run rẩy nói xong liền quay đầu bỏ chạy.

"Mấy người các ngươi coi chừng quận chúa. Nếu quận chúa có chút gì sơ sẩy, mấy người các ngươi cũng đừng hòng sống." Hách Liên Ngự Thuấn lập tức ra lệnh.

Bọn nha hoàn bị dọa cho sợ vội vàng vâng lệnh rồi hướng theo phía Ổ Giai vừa chạy đuổi theo.

Thanh Tụ thấy sắc mặt Hách Liên Ngự Thuấn cực kỳ khó coi, âm thầm le lưỡi một cái, xoay người vừa muốn lén rời đi thì lại nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng quát đầy lạnh lùng.

"Đứng lại!"

Thanh Tụ không thể không dừng bước, quay đầu nhìn hắn, cười cười, "Dạ, thái tử!"

Hách Liên Ngự Thuấn nhìn Thanh Tụ chằm chằm. Mấy năm nay, hắn cũng đã sớm quen với tính tình của nha đầu này. Mặc dù Thanh Tụ là người dưới, nhưng bởi Sở Lăng Thường không bao giờ coi Thanh Tụ như vậy cho nên hắn cũng không thể coi nhẹ nha đầu này. Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, Hách Liên Ngự Thuấn nói, "Còn không đi giúp Hổ Mạc bôi thuốc?"

Hổ Mạc nghe vậy vội vàng lên tiếng, "Thái tử, ty chức không sao!"

Thanh Tụ lúc này mới thấy gáy Hổ Mạc chảy máu, thất thanh kêu lên rồi vội vàng xem xét vết thương, "Trời ạ, ngươi bị xú nha đầu đó cào sao? Sao lại không có gì đáng ngại chứ? Chảy máu rồi! Mau, ta đưa ngươi đi thoa thuốc." Vừa nói, Thanh Tụ cũng không chút kiêng kỵ, lập tức kéo Hổ Mạc đi theo mình.

Gương mặt Hổ Mạc tràn ngập sự lúng túng nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo Thanh Tụ.

***

Khi Hách Liên Ngự Thuấn bước chân vào phòng ngủ, bên ngoài cửa sổ, tuyết lại rơi dày hơn, từng bông tuyết liên tiếp rơi xuống như cánh hoa lê tháng ba khiến sắc trời càng thêm u ám nhưng trong phòng ngủ lại ấm áp dị thường.

Mùi huân hương thoang thoảng nhẹ nhàng uốn lượn len lỏi vào trong màn trướng.

Trên chiếc giường lớn, một bạch y nữ tử đang nằm nghiêng, một bên vạt áo hơi rủ xuống bên cạnh giường, phía bên kia là ánh nến có chút mơ hồ, phản chiếu những tia sáng lung linh lên mái tóc óng ả của nàng. Đôi mắt đẹp của nàng đã khép lại, hàng mi dài cong vút tựa cánh bướm trở nên vô cùng an tĩnh cùng hô hấp rất ổn định, cánh môi đỏ mọng, làn da trắng mịn màng như mỹ ngọc tựa như cũng nhẹ nhàng lưu chuyển theo từng hơi thở.

Theo bản năng, Hách Liên Ngự Thuấn liền bước rất nhẹ, đi tới bên giường ngồi xuống. Ngoài cửa sổ tuyết vẫn không ngừng rơi, bên trong phòng không khí lại vô cùng dễ chịu. Nhìn nữ nhân đang ngủ hết sức an tĩnh, tận đáy lòng hắn lại dâng lên một cảm giác yêu thương vô hạn.

Hình như nàng không hề nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài điện vừa nãy, xem ra là đã ngủ rất say. Lăng Thường rất ít khi như vậy. Nhiều năm qua, hắn chưa từng thấy nàng ngủ vào giờ này.

Không kìm được hắn khẽ đưa tay ra, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Cùng với cảm giác mềm mại ấm áp nơi đầu ngón tay, ánh mắt hắn cũng trở nên dịu dàng cực độ.

Cảm giác nhột nhột trên gương mặt cùng với hơi thở quen thuộc khiến Sở Lăng Thường bừng tỉnh lại, nàng hoảng hốt mở mắt, đối diện với đôi mắt sâu thẳm tràn ngập ý cười của Hách Liên Ngự Thuấn từ trên cao nhìn xuống mình, cảm thấy phảng phất như vẫn còn trong giấc mộng.

Dáng vẻ có chút mơ hồ của nàng lại hấp dẫn Hách Liên Ngự Thuấn, hắn không nhịn được liền cúi người xuống, hôn lên môi nàng.

Sở Lăng Thường bật ra một tiếng kêu yêu kiều, theo bản năng đưa tay vòng qua cổ hắn, cảm thụ hơi thở đầy quen thuộc và ấm áp.

Một lúc lâu sau, Hách Liên Ngự Thuấn mới quyến luyến buông tha cho đôi môi nàng, dịu dàng tì trán mình lên trán nàng, khẽ hỏi, "Ngủ như vậy dễ bị lạnh đó!"

Trong lời nói của hắn lộ rõ sự ân cần, rơi vào trong tai nàng lại khiến một cảm giác ngọt ngào lan tỏa. Thấy nụ cười tràn ngập nhu tình của hắn, nàng lại động tình, không nhịn được ôm lấy hắn.

Hành động có chút trẻ con của Sở Lăng Thường khiến nét vui vẻ trên môi Hách Liên Ngự Thuấn càng đậm hơn, rồi lại sợ áo giáp trên người quá mức cứng rắn làm bị thương nàng, mặc dù rất hưởng thụ cảm giác mềm mại của nữ nhân trong ngực, nhưng hắn vẫn phải lên tiếng, "Để ta thay y phục trước đã!"

"Không, ta thích dáng vẻ này của chàng!" Sở Lăng Thường có chút bướng bỉnh, đem hắn ôm càng chặt hơn, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cũng dựa vào phần chiến giáp trên ngực hắn, nhẹ giọng nói, "Chiến giáp trên người chàng dính dấp đầy hơi thở của chiến trường, ta có thể nghe thấy thanh âm của sự tác chiến anh dũng. Ngự Thuấn, chàng là người của sa trường, ta sao có thể khiến chàng cởi bỏ chiến giáp này đây?"

Trong lời nói của nàng mang theo một tiếng than nhẹ, dường như cũng có điều ám chỉ.

Hách Liên Ngự Thuấn nghe vậy, dịu dàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, "Chiến giáp tuy tốt nhưng ta thực sợ sẽ làm bị thương gương mặt nhỏ của nàng."

Một câu nói này của hắn khiến Sở Lăng Thường bật cười. Nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra, đứng dậy, cầm lấy bộ trường bào đã được chuẩn bị sẵn, tự mình giúp hắn thay chiến giáp.

"Để ta!" Hắn cầm lấy chiến giáp đặt sang một bên. Chiến giáp quá nặng, đương nhiên không thể để cho nàng quá mệt nhọc. Hắn lại đem áo lót bên trong cởi ra, để lộ vòm ngực trần vạm vỡ.

Sở Lăng Thường nhìn thấy phần lưng với những bắp thịt cuồn cuộn của hắn, làn da màu đồng thể hiện vẻ nam tính vô cùng mạnh mẽ cùng cuồng bạo, ngượng ngùng đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn, vội vàng chớp mắt rồi cúi mặt xuống.

Hắn quay đầu lại, thấy nàng như vậy thì không kìm được lại kéo nàng ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn lên môi nàng.

"Ngự Thuấn, đừng lộn xộn!" Nàng thở gấp đưa tay lên che miệng hắn, nhẹ giọng nói, "Ta đã chuẩn bị nước tắm cho chàng rồi. Hôm nay chắc mệt lắm phải không?"

Hách Liên Ngự Thuấn nhân cơ hội này lại hôn lên lòng bàn tay của nàng, chọc cho nàng nhột mà bật cười rút tay về. Hắn cũng cười nhẹ, xấu xa lên tiếng, "Nàng theo giúp ta tắm rửa!"

"Đáng ghét!" Sở Lăng Thường đưa tay lên đánh vào ngực hắn nhưng vẫn mặc cho hắn kéo mình đi vào trong.

***

Nhiệt khí cùng với mùi hương có tác dụng thư giãn khiến không gian trong phòng tắm trở nên như mộng như ảo.

Hai tay Hách Liên Ngự Thuấn đặt ở hai bên thùng nước tắm, nửa người dưới chìm trong làn nước, toàn thân không hề có chút che đậy. Sở Lăng Thường ngồi ở một bên, nhẹ nhàng giúp hắn tắm rửa. Nhiều năm như vậy, mỗi lần nàng tự tay vuốt ve từng đường cong trên thân thể hắn, nhịp tim lại bắt đầu đập loạn lên, mà bàn tay hắn cũng vĩnh viễn không chịu an phận, mỗi lần thừa dịp nàng lau người cho hắn thì lại vươn lên tranh thủ làm ra những hành động xấu xa.

Bàn tay nam nhân mang theo nhiệt độ nóng hổi, dọc theo bắp chân nàng chậm rãi dời lên, sau đó dừng lại ở phần đùi non của nàng nhẹ nhàng trêu chọc, mỗi lần lại đem đến cảm giác tê ngứa khiến toàn thân nàng run rẩy không ngừng, liên tục thở gấp...

*****

"Ngự Thuấn, chàng thật đáng ghét!" Sở Lăng Thường lại lần nữa giữ lấy bàn tay không an phận của hắn, thấy ánh mắt nóng rực của hắn nhìn mình chằm chằm thì hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn rất nhiều.

Hách Liên Ngự Thuấn thấy vậy liền bật cười thành tiếng, đưa tay kéo một cái khiến cả người Sở Lăng Thường ngã nhào vào thùng nước tắm ấm áp.

'Ngự Thuấn..." Toàn thân Sở Lăng Thường hoàn toàn chìm trong làn nước ấm áp, bộ bạch y trên người cũng bị thấm ướt. Vừa muốn đứng dậy, thì bộ xiêm y ướt nước đã khiến từng đường nét trên thân thể mềm mại của nàng hoàn toàn lộ rõ.

Hách Liên Ngự Thuấn dịu dàng ôm Sở Lăng Thường vào trong ngực khiến cả thân hình nhỏ nhắn của nàng đều dựa vào lồng ngực vạm vỡ của hắn, động tác mập mờ của hai người họ khiến nước tắm trong thùng càng nóng thêm và không ngừng sánh ra ngoài.

"Ngự Thuấn, đừng lộn xộn. Ta có chuyện nghiêm chỉnh muốn nói với chàng." Sở Lăng Thường không khó để phát hiện bàn tay của hắn đã luồn vào trong y phục mình nên vội vàng lên tiếng ngăn lại.

"Nàng cứ nói, ta vẫn nghe đây!" Hắn khẽ cong môi, trên gương mặt tràn ngập vẻ dịu dàng, bàn tay lại càng không an phận rồi dứt khoát đem y phục của Sở Lăng Thường cởi bỏ, trực tiếp đặt lên bầu ngực tròn đầy của nàng. Vạt áo vừa trượt xuống khỏi đầu vai, mái tóc dài cũng bị ướt nhẹp khiến dung mạo nàng càng trở mỹ lệ mê người, khiến hắn càng nhìn càng mê đắm.

Bàn tay kia của hắn lại đem váy của nàng kéo lên, khiến đôi chân thon trắng như bạch ngọc hoàn toàn lộ rõ. Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng đặt lên phần mông mềm mại của nàng, dịu dàng vuốt ve như đang nắm trong tay món đồ trân bảo trên thế gian.

Sở Lăng Thường không dám lộn xộn, chỉ sợ lại kích khởi dục vọng của hắn. Nàng cố nén sự kích động trong lòng, nhẹ giọng nói, "Ngự Thuấn, mấy ngày nay chàng có nghe gì về tình hình Đại Hán không?"

Ngón tay thon dài của hắn vẫn không ngừng đùa bỡn thân thể mềm mại của Sở Lăng Thường, hắn vẫn chăm chú nhìn nàng rồi cười nhẹ, "Sao vậy? Tự nhiên lại hỏi tới tình hình Đại Hán?"

Sở Lăng Thường khẽ chớp nhẹ hàng mi, "Không có gì, chẳng quá chỉ cảm thấy gần đây bình lặng quá nên có chút bất an."

Bàn tay nhỏ bé của nàng lại bị hắn kéo đưa lên môi rồi khẽ hôn lên đó, "Yên tâm, ta sẽ bảo vệ nàng!"

"Ngự Thuấn..." Tận đáy lòng Sở Lăng Thường tràn ngập sự ấm áp, chủ động đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực hắn, hốc mắt có chút ẩm ướt, "Ta không muốn chàng vì ta làm gì cả, chỉ cần chàng bình an vô sự là tốt rồi!"

"Nha đầu ngốc!" Nghe những lời này của nàng, trong lòng Hách Liên Ngự Thuấn tràn ngập sự ngọt ngào. Hắn cúi đầu hôn lên trán nàng, than nhẹ một tiếng, "Lăng Thường, cho dù phát sinh bất kỳ chuyện gì, ta cũng sẽ không để nàng rời khỏi ta, sẽ không để nàng gặp chuyện gì không may."

Sở Lăng Thường ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, giọng nói của hắn đầy chân tình như vậy, nét nghiêm túc cũng tràn ngập trong đôi mắt đó, cho nên nàng tin tưởng lời hắn.

"Vu Đan, thật sự không có cách nào diệt trừ sao?" Lần đầu tiên trong đời, Sở Lăng Thường hỏi vấn đề tàn nhẫn này. Vì người mình yêu, tất cả đạo đức luân thường nàng đều bỏ lại sau lưng.

Hách Liên Ngự Thuấn trầm tư một hồi, dường như cũng không ngờ nàng sẽ chủ động hỏi tới vấn đề này. Hắn hơi dựa người về phía thành bồn tắm, điều chỉnh tư thế rồi mới trả lời vấn đề của nàng, "Mấy năm nay quả thực ta đã nghĩ nhiều cách để lấy mạng hắn, nhưng có lẽ là do ông trời chiếu cố nên hắn mới có thể năm lần bảy lượt bình an vô sự. Có mấy lần thiếu chút nữa đã đắc thủ chỉ tiếc là lại thất bại trong gang tấc."

Trong lòng Sở Lăng Thường chỉ trong thoáng chốc đã tràn ngập sự kinh hãi. Chẳng lẽ tất cả đã an bài như vậy? Một người phải thế nào mới có thể thoát chết tới mấy lần trong gang tấc như vậy? Trừ phi là mệnh của người đó còn chưa đến lúc tuyệt hoặc là thiên mệnh đã định sẽ bình an.

Một cảm giác lạnh lẽo lặng lẽ dâng lên từ tận xương cốt khiến Sở Lăng Thường không rét mà run.

"Ngự Thuấn..." Nàng nhìn hắn, muốn nói lại ngập ngừng.

Hách Liên Ngự Thuấn nhận thấy sắc mặt Sở Lăng Thường có sự biến đổi liền nhìn nàng nói, "Nàng có tâm sự?"

Sở Lăng Thường hít sâu một hơi, nàng không biết nên nói với hắn thế nào bởi vì nàng cũng không biết phải làm cách nào để giải thích cho rõ ràng. Nàng lại không dám đem sự nghi ngờ trong lòng mình nói ra nên một lúc lâu sau mới hỏi lại, "Tại sao Hung Nô nhất định phải xâm chiếm Trung Nguyên?"

Câu hỏi của nàng vừa thốt ra, Hách Liên Ngự Thuấn khẽ cười nhẹ, "Muốn thống nhất giang sơn, trước nhất phải cướp lấy Trung Nguyên."

"Giang sơn cũng đâu phải chỉ có một phương, tại sao nhất định phải lấy phương Nam làm mục tiêu?" Sở Lăng Thường có chút nóng nảy, bàn tay nhỏ bé đặt lên lồng ngực hắn, "Vận thế của Đại Hán đang lên, mọi người sẽ không được như ý nguyện."

Hách Liên Ngự Thuấn nghe vậy thì khẽ cau mày, ánh mắt nhìn về phía nàng lộ rõ nét nghi hoặc, "Lăng Thường, nàng có thể đoán được vận nước của Hung Nô sau này?"

Sở Lăng Thường gật đầu, cũng không muốn gạt hắn làm gì nữa, đem những lời đã nói với Dạ Nhai Tích nói ra rõ ràng, cuối cùng lại kết luận, "Vận thế của Hung Nô sẽ không kéo dài. Ngự Thuấn, Trung Nguyên tuyệt đối không phải là nơi dễ dàng công chiếm. Không bằng khuếch trương ranh giới về phía đông, như vậy còn có thể được bình an."

Vừa nói xong câu này, Sở Lăng Thường lập tức nhận ra mình đã nói lời không nên nói. Đầu tiên, mi tâm của Hách Liên Ngự Thuấn hơi cau lại, sau đó giọng nói không vui của hắn vang lên, "Chẳng lẽ trong mắt nàng, ta lại là hạng người tham sống sợ chết?"

Nói xong, hắn đứng bật dậy, bước ra khỏi thùng nước tắm rồi đi ra khỏi phòng.

"Ngự Thuấn!" Sở Lăng Thường cắn cắn môi. Nhiều năm như vậy, hắn chưa từng tức giận với nàng thế này. Nàng biết hắn không phải là không tin lời mình, chẳng qua là câu nói cuối của nàng lúc nãy đã tổn hại đến tôn nghiêm của hắn.

Phải làm thế nào mới ổn đây?

***

Trong dược phòng, từ cây nến đang cháy thỉnh thoảng lại vang lên tiếng xèo xèo.

"Tốt rồi, đại công cáo thành!" Thanh Tụ hài lòng vỗ tay một tiếng, đem thuốc còn lại trong bình đặt vào tay Hổ Mạc, "Nhớ hai ngày sau thay thuốc!"

Hổ Mạc chỉ cảm thấy cổ của mình trước khi băng bó còn có thể chuyển động linh hoạt, giờ băng bó xong lại không thể dễ dàng cử động thì khó nhọc giơ tay lên.

Thanh Tụ ở ngay cạnh đó liền vội vàng lên tiếng, "Aida, ngươi đừng có lộn xộn!"

"Đem gương tới đây!" Hổ Mạc dường như rít từ kẽ răng khi nói câu này.

"À, ngươi muốn xem tay nghề băng bó điệu nghệ của ta? Chờ chút!" Thanh Tụ vui mừng đi lấy gương mang lại.

Trong chiếc gương đồng, cổ của Hổ Mạc bị quấn một lớp băng dày, nhìn vào khiến người ta cảm thấy như đang đeo một vòng hoa quanh cổ. Thiếu chút nữa bị nghẹt thở vì tức giận, Hổ Mạc nhìn Thanh Tụ nghiến răng nghiến lợi nói, "Cô rốt cuộc đang làm cái gì?"

Thanh Tụ dường như không hiểu hàm ý của Hổ Mạc, nhìn hắn bằng đôi mắt vô tội, "Sao vậy?"

Hổ Mạc cố đè nén nộ khí, gắng để giọng nói trở nên bình ổn lại, "Ta chẳng qua chỉ bị thương ngoài da, cô chỉ cần bôi thuốc đơn giản là được, làm gì mà rắc rối như vậy?"

"À..." Thanh Tụ ngượng ngùng cười rồi ngồi xuống bên cạnh Hổ Mạc, "Dĩ nhiên phải băng bó kỹ một chút. Ngươi cố nhẫn nại mấy ngày, vết thương khỏi thì sẽ có thể động dậy như cũ."

Đến lúc này, Hổ Mạc cũng không có cách nào chịu được một tầng băng gạc quấn dày trên cổ, chưa kịp đợi Thanh Tụ nói xong, hắn đã đưa tay muốn gỡ băng ra.

"Này, ngươi định làm gì?" Thanh Tụ giật mình hỏi.

Hổ Mạc cũng không trả lời, chỉ tiếp tục động tác của mình.

"Không được bỏ ra!" Thanh Tụ liền giơ tay nắm chặt lấy cố tay Hổ Mạc, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập sự không vui, "Ngươi sao lại khó chịu như vậy? Ta vất vả băng bó vết thương cho ngươi cẩn thận thế, ngươi không những không nói một câu cảm ơn, lại còn vô tình như vậy? Không cho ngươi bỏ nó ra!"

Hổ Mạc chỉ cảm thấy bên tai vang lên tiếng ù ù, liền mạnh mẽ đẩy Thanh Tụ qua một bên. Hắn cũng đang cảm thấy buồn bực muốn chết, vậy mà nha đầu này còn buộc tội hắn. Nếu không phải lúc đó hắn phát bệnh thần kinh đi ngăn cản cô ta thì sao có thể bị thương như vậy chứ?

*****

Thanh Tụ té nhào sang một bên rồi ngây ra, không ngờ nam nhân trước mặt mình lại có tính khí trâu bò như vậy. Tính nóng của Thanh Tụ lại nổi lên, hét lên một tiếng rồi nhào về phía Hổ Mạc với tốc độ cực nhanh hệt một con báo con hung dữ.

Hổ Mạc đang mải xem xét phần cổ mình nên đâu ngờ sau lưng có người nhào tới, đến lúc nhận ra thì đã muộn. Cả người Hổ Mạc bị Thanh Tụ đè xuống sàn, rồi chỉ cảm thấy lồng ngực có chút nặng nề thì đã thấy Thanh Tụ ngồi ngay trên người hắn, hai tay đặt ở hai bên cổ hắn.

"Không được bỏ ra! Dám bỏ ra ta lập tức giết chết ngươi!"

Hổ Mạc cực kỳ bối rối, hắn đi theo Hách Liên Ngự Thuấn ra sa trường giết địch nhiều năm như vậy chưa từng gặp nha đầu dã man thế này. Trong lúc nhất thời Hổ Mạc sửng sốt ngây đơ ra đó mặc cho Thanh Tụ đặt tay lên bóp cổ mình, mở ta cặp mắt nhìn nha đầu kia.

Nữ nhân Trung Nguyên bọn họ không phải luôn để ý chuyện nam nữ thụ thụ bất thân sao?

Thanh Tụ thấy việc làm của mình đem lại hiệu quả thì nâng một tay lên quơ quơ trước mặt Hổ Mạc, "Ngươi tốt nhất nên đàng hoàng một chút cho ta. Ta khổ sở băng bó cho ngươi cả nửa ngày, ngươi lại dám bỏ đi như vậy? Thử nhìn lại xem! Đây chính là do thái tử căn dặn, ngươi muốn ta kháng mệnh bất tuân hay sao?"

Hổ Mạc theo bản năng lắc đầu một cái. Lực tay của nhau đầu này đúng là không nhỏ, siết cổ hắn đến nỗi căng lên, nhưng...

Nơi lồng ngực Hổ Mạc lại chạm vào một thân thể mềm mại khiến trong lòng hắn lại nảy sinh một cảm giác khác thường.

Ý thức được điểm này, sắc mặt Hổ Mạc hơi có chút lúng túng.

Thấy hắn thể hiện thái độ tốt, Thanh Tụ mới cảm thấy thư thái, vừa muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện ra điều gì đó nên thân thể liền lập tức đè xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn cơ hồ nhích sát gương mặt của Hổ Mạc.

"Ngươi đỏ mặt?"

Thanh Tụ căn bản cũng quên mất động tác này của mình có bao nhiêu ái muội.

Hổ Mạc cũng phát hiện, việc một nữ nhân cưỡi trên người nam nhân thế này khiến người ta có những ý nghĩ xa xôi đến thế nào. Bây giờ, cả người của Thanh Tụ lại đè lên lồng ngực Hổ Mạc, khiến hắn có thể cảm nhận được sự mềm mại từ nơi ngực nha đầu này, đầy đặn giống như hai cụm bông áp xuống khiến hắn cảm thấy hô hấp khó khăn, một cảm giác khác thường trong cơ thể nhanh chóng trỗi dậy, điên cuồng lan rộng.

Chết tiệt!

Hổ Mạc lại cảm thấy một cảm giác hưng phấn đối với nha đầu này.

"Ngươi không sao chứ?" Thanh Tụ vốn là người vô cùng nhiệt tâm, thấy hắn như vậy lại càng ân cần, đưa tay vỗ vỗ má Hổ Mạc, "Ta có dùng nhầm thuốc đâu nhỉ? Thuốc trị ngoại thương tiểu thư đều nói cho ta biết cả mà. Hổ Mạc..."

"Ai ui..."

Còn chưa kịp nói xong, Hổ Mạc đã đem cả người Thanh Tụ đẩy ra, ngồi bật dậy, thở hổn hển, hai mắt mở to nhìn chằm chằm Thanh Tụ.

Thanh Tụ nện mông xuống sàn đau điếng, vừa muốn ngẩng lên mắng hắn vong ân phụ nghĩa lại thấy hai mắt hắn lóe lên như lang sói, nhìn chằm chằm mình như đang ngó chừng con mồi thì bị dọa cho sợ đến nỗi những lời mắng mỏ vừa dâng lên trên cổ liền lập tức nuốt xuống, tóc gáy cũng dựng đứng cả lên, từng lỗ chân lông cũng giãn ra.

"Ngươi...ngươi muốn làm gì? Ta...ta không phải cố ý uy hiếp ngươi?" Thanh Tụ không tự chủ được co rúm người lại, hai mắt cảnh giác nhìn hắn chằm chằm. Ông trời ơi, hắn không phải vẫn luôn theo thái tử chinh chiến khắp thiên hạ hay sao? Như vậy xuất thủ nhất định sẽ rất nặng tay. Không phải hắn định dạy dỗ mình một bữa đấy chứ? Tiểu thư, sư huynh, hai người đang ở đâu?

Thái tử à, lần này sắp bị ngài hại chết rồi!

Hổ Mạc không hề mở miệng nói chuyện, cũng không tiến lên, chỉ đứng ở một bên nhìn chằm chằm Thanh Tụ, hai nắm tay lặng lẽ siết chặt lại rồi chậm rãi buông ra. Sau một lúc lâu, hơi thở của hắn dường như cũng ổn định trở lại, hung hăng trừng mắt nhìn Thanh Tụ một cái rồi không nói lời nào, mở cửa điện đánh rầm rồi bỏ ra ngoài.

Thanh Tụ kinh ngạc há hốc miệng, đến khi cửa điện đóng lại mới có phản ứng, cả người cũng xụi lơ xuống. Ông trời à, vẻ mặt hắn vừa rồi thật đáng sợ, giống như muốn ăn thịt người vậy.

Nhưng mà...

Mình rốt cuộc đã đắc tội gì với hắn?

***

Đêm khuya, ánh nến nhẹ nhàng chiếu rọi một bóng dáng đổ dài trên sàn.

Sau mấy tiếng gõ cửa, Sở Lăng Thường mang điểm tâm đi vào thư phòng, nhẹ nhàng đặt xuống trước bàn khiến mùi hương thơm phức tỏa ra bốn phía.

Đang ngồi xem địa đồ ranh giới Trung Nguyên, động tác của Hách Liên Ngự Thuấn cũng dừng lại, thấy nàng tự mình mang điểm tâm đi vào, sự không vui trong lòng lúc trước cũng dần tan đi, trên khóe môi lại dâng lên một tia dịu dàng.

Sở Lăng Thường thấy ánh mắt hắn dịu đi liền bước nhẹ lên trước, chủ động ngồi lên đùi hắn, đem cánh tay vòng qua cổ hắn, dịu dàng lên tiếng, "Còn tức giận sao?"

Hách Liên Ngự Thuấn cúi đầu nhìn nàng, hừ nhẹ, "Phải!"

Thật ra từ lúc thấy nàng đi vào thư phòng, sự không vui trong lòng hắn đã sớm tan thành mây khói, lại thấy nàng khéo léo như vậy vùi trong ngực mình, tâm tình của hắn cũng mềm mại đi rất nhiều nhưng vẫn cố ý trêu chọc nàng.

Sở Lăng Thường cũng biết hắn đã sớm không còn tức giận bởi nam nhân này nét tức giận và nhu hoà trong mắt hắn cực kỳ rõ ràng. Nhưng nàng vẫn có chút nghịch ngợm, cố ý hùa theo hắn, đưa tay cầm lấy một miếng điểm tâm, đưa tới bên môi hắn, "Biết chàng tức giận, ta tự mình làm điểm tâm này, ăn một miếng được không?"

Hách Liên Ngự Thuấn cố nín cười, mặt không đổi sắc cắn một miếng.

"Ăn ngon không?

"Ngon!"

"Vậy còn giận không?"

"Vẫn còn!"

Sở Lăng Thường không nhịn được bật cười, nghiêng đầu nhìn hắn, lúc này nàng mới phát hiện sự cố chấp của hắn thực giống như một đứa trẻ. Khẽ hắng giọng một tiếng, nàng lại cố ý than nhẹ, "Haiz, vậy phải làm thế nào để chàng hết giận đây?"

"Làm cho ta vui!" Hắn thấp giọng nói.

"Uhm..." Sở Lăng Thường hơi trầm tư, ánh mắt dịu dàng khẽ chớp nhẹ, đôi môi đỏ mọng chủ động hôn lên đôi môi mỏng của hắn, đầu lưỡi khéo léo miêu tả từng đường nét trên mép hắn, thấy cánh tay hắn siết lấy eo mình càng chặt hơn, nàng cười nhẹ hỏi lại, "Bây giờ thì sao?"

"Còn chưa đủ!" Hắn hơi cau mày. Tiểu yêu tinh này, châm lửa rồi lại muốn bỏ chạy sao?

Sở Lăng Thường cắn cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ ửng, vùi mặt vào lồng ngực vạm vỡ của hắn, bàn tay nhỏ bé lại lớn mật chậm rãi trượt xuống, chui vào trong trường bào của hắn. Bàn tay nhỏ bé run rẩy đặt lên cự thú đã sớm thức tỉnh khẽ vuốt ve rồi sau đó ngửa đầu, lần nữa hôn lên môi hắn.

Bàn tay mềm mại đặt lên cự thú cùng làn môi mang theo mùi hương thơm ngát khiến Hách Liên Ngự Thuấn hít sâu một hơi, dục vọng quen thuộc lại bộc phát, đánh thẳng vào lục phủ ngũ tạng của hắn. Nàng chưa từng lớn mật như vậy nên giờ thế này lại làm hắn càng thêm điên cuồng.

"Tiểu yêu tinh, ta muốn nàng!" Hắn tận tình hưởng thụ sự ấm áp từ ngón tay mềm mại của nàng, cánh tay đem nàng siết chặt lại, giọng nói trở nên thô cát trầm thấp, từng lời như dán sát làn da nhẵn mịn của nàng, đem hơi thở nóng bỏng bao trùm gương mặt nhỏ bé.

Trái tim Sở Lăng Thường đập loạn lên, ngón tay càng trở nên run rẩy, cự thú của hắn thức tỉnh khiến nàng không cách nào nắm giữ, nhiệt độ nóng bỏng từ đó cũng nhanh chóng thấm sâu vào đáy lòng nàng. Nghe những lời này của hắn, nàng liền tinh nghịch bật cười rồi đứng dậy, tránh ra phía bên kia bàn.

"Lại đây!" Yết hầu của hắn không ngừng lên xuống, ánh mắt đã sớm tràn ngập dục vọng không chút nào che dấu, giọng nói trầm thấp lộ rõ sự nặng nề...

Crypto.com Exchange

Chương (1-182)