Truyện:Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San - Chương 130

Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San
Trọn bộ 182 chương
Chương 130
Đêm mị hoặc
0.00
(0 votes)


Chương (1-182)

Tại phủ của Tả hiền vương lại là một khung cảnh hoàn toàn khác...

Hách Liên Ngự Thuấn mạnh mẽ ôm Sở Lăng Thường đi ra khỏi rừng đào mặc cho những cánh hoa vẫn nhẹ nhàng bay lượn quanh hai người họ. Sở Lăng Thường có chút ngượng ngùng bởi nàng biết trong rừng đào hôm nay có rất nhiều nha hoàn cho nên chỉ có thể vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong lồng 𝖓·ⓖ·ự·𝖈 hắn, không dám ngẩng lên.

Thấy thái độ của nữ nhân trong 𝐧.🌀.ự.↪️ như vậy, nụ cười trên môi Hách Liên Ngự Thuấn càng đậm hơn. Việc nàng dựa dẫm vào hắn thế này khiến hắn cảm thấy như có một sức mạnh lớn lao không ngừng dâng tràn ✞𝒽â●n 𝖙♓●ể. Từ nay về sau, nàng đã thực sự trở thành thê tử của hắn. Bất giác nhớ đến lời thề của nàng lúc trước, trái tim hắn lại đập rộn lên.

"Tiểu thư, tiểu thư!" Nha đầu Thanh Tụ không biết từ đâu chạy ra, thấy người mặc hỉ bào bị Hách Liên Ngự Thuấn ôm trong 𝖓𝐠-ự-↪️ chính là Sở Lăng Thường thì trợn mắt hét lên một tiếng, chỉ vào Hách Liên Ngự Thuấn...

"Ngươi.... tên vương gia đầu heo kia, mau buông tiểu thư nhà ta ra! Ngươi làm gì thế? Ngươi không phải đang cùng móng ngựa quận chúa gì đó chàng chàng thiếp thiếp hay sao? Bây giờ lại định làm gì? Ép h.ô.𝖓 sao?"

Nếu là lúc bình thường, Thanh Tụ cũng chẳng có gan chỉ thẳng vào Hách Liên Ngự Thuấn mà mắng như vậy. Nha đầu này nổi danh nhát gan như chuột, nhưng vì tiểu thư thì Thanh Tụ có thể liều mạng.

Nói xong, Thanh Tụ liền hướng về phía Hách Liên Ngự Thuấn chạy tới.

Hách Liên Ngự Thuấn không hề cảm thấy tức giận, hắn liền thi triển chút khinh công, nghiêng người lướt đi. Ôm Sở Lăng Thường đi tới trước điện, hắn quay lại nhìn Thanh Tụ, nhếch môi hỏi lại, "Ngươi chính là nha đầu Thanh Tụ?"

'Phải!" Thấy hắn võ công bất phàm, Thanh Tụ cũng không dám hành động khinh suất, "Ngươi mau buông tiểu thư nhà ta ra!"

"Thanh Tụ, thật ra là...."

"Thật ra là từ nay trở đi, ngươi nên đổi lại cách xưng hô." Hách Liên Ngự Thuấn lập tức ngắt lời Sở Lăng Thường, trên gương mặt hắn không hề có chút tức giận mà chỉ hướng về phía hạ nhân trong phủ ra lệnh, "Người đâu, đem nha đầu này quản cẩn thận cho ta. Đêm nay là tân 𝖍_ô_п của bản vương, nếu để bị nha đầu này làm loạn, các ngươi sẽ bị trị tội."

"Vâng, vương gia!" Mấy nha hoàn vội vàng chạy tới túm lấy Thanh Tụ kéo đi.

"Tiểu thư...."

"Thanh Tụ..." Sở Lăng Thường không thể thoát khỏi vòng tay của Hách Liên Ngự Thuấn nên chỉ có thể ngẩng lên nhìn hắn. Còn chưa kịp mở miệng, tiếng cười trầm khàn của hắn đã vang lên, "Yên tâm, ta sẽ không làm tổn thương nha đầu đó."

Sở Lăng Thường lúc này mới an lòng, lại cảm thấy người chao đi một cái thì đã thấy hắn ôm nàng vào trong Cấm lâu.

Phòng ngủ trong Cấm lâu đã được trang trí lại cực kỳ mê hoặc.

Bởi lúc nãy chỉ lo ra ngoài xem tình hình nên Sở Lăng Thường không hề để ý đến sự thay đổi trong phòng ngủ.

Phòng ngủ đã sớm được trang trí thành hỉ phòng với màu đỏ đặc trưng khiến vừa nhìn vào đã cảm thấy choáng ngượp. Sở Lăng Thường còn chưa kịp nhìn hết lượt căn phòng thì đã bị Hách Liên Ngự Thuấn mạnh mẽ đặt xuống giường.

Liền ngay đó, hắn cũng áp người xuống, khiến cho hô hấp của nàng tràn ngập mùi xạ hương đặc trưng của hắn.

Hai má Sở Lăng Thường đã sớm đỏ ửng, nàng biết hắn định làm gì nhưng chung quy vẫn cảm thấy ngượng ngùng. Nhất là từ khi զυ𝐚-п 𝖍-ệ giữa nàng và hắn phát sinh chuyển biến thì trong một đêm mị hoặc thế này mọi thứ lại càng trở nên mập mờ hơn.

Vừa muốn mở miệng kháng nghị, nàng lại phát hiện ánh mắt nóng rực của hắn đang thiêu đốt cơ thể mình. Cuống quít cúi đầu, mặc cho trái tim nhỏ bé không ngừng đập loạn, nàng đã thấy hắn đưa tay xé rách hỉ bào của mình khiến cho từng mảnh nhanh chóng tơi tả. Hoảng hốt hét lên, Sở Lăng Thường vội vàng ngồi dậy, với lấy áo ngủ bằng lụa gần đó che đi 𝐭𝒽â*п ✞♓*ể của mình.

Hách Liên Ngự Thuấn bật cười nhẹ, đem cả người nàng kéo nhào vào trong n·gự·🌜 mình, thấy mặt mũi nàng đỏ bừng lên thì hắn lại càng cảm thấy thú vị.

"𝐓·𝐡·â·𝖓 🌴𝒽·ể nàng mỗi tấc đều bị ta nhìn thấy, chạm vào, ♓ô_п lên, còn có gì mà phải xấu hổ?" Hắn lại cố ý trêu chọc nàng.

Da mặt Sở Lăng Thường vốn mỏng, vừa nghe thấy lời nói lớn mật của hắn thì mặt lại càng đỏ hồng lên đến tận cổ.

"Chàng...chàng đừng nói nữa."

Thấy dáng vẻ này của nàng, tâm tình Hách Liên Ngự Thuấn càng trở nên tốt hơn, "Sao chứ? Ai bảo ✝️●♓â●𝐧 𝐭●𝐡●ể nương tử của ta mê người như vậy? Ta..."

"Không cho phép nói nữa!" Sở Lăng Thường ngượng ngùng đưa tay bịt miệng hắn, hô hấp càng trở nên dồn dập hơn.

Thấy dáng vẻ vừa luống cuống vừa xấu hổ của Sở Lăng Thường, Hách Liên Ngự Thuấn càng cảm thấy nàng thật đáng yêu. Khẽ cất tiếng cười tà mị, hắn đột nhiên le lưỡi 🦵.ℹ️ế.〽️ luôn lên lòng bàn tay ⓜ*ề*ⓜ Ⓜ️ạ*❗ khiến nàng hoảng sợ vội vàng rụt tay lại.

Nhưng Hách Liên Ngự thuấn cũng không có ý định buông tha nàng. Hắn bật cười cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn, nghiêng thân hình cao lớn rồi cúi xuống ♓ô●𝖓 lên môi nàng, bàn tay kia cũng không chút chậm trễ, nhẹ nhàng lướt trên khắp da thịt nàng, chậm rãi ⓥ·ц·ố·t 𝐯·𝖊, xoa nắn.

Theo từng động tác của hắn, lý trí của Sở Lăng Thường cũng dần phiêu tán. Tâm tình của nữ nhân vốn vẫn kỳ lạ như vậy. Vào thời khắc này, nàng còn có chút tò mò đáp lại nụ 𝖍_ô_𝓃 của hắn, khi thì quấn quít lấy đầu lưỡi hắn, khi thì bị hắn cuốn lấy trong khoang miệng cùng chơi đùa, dần dần chọc cho hắn có chút mất khống chế.

"Tiểu yêu tinh!" Giọng nói của Hách Liên Ngự Thuấn đã trở nên thô cát, hắn cũng đưa tay ra nhẹ nhàng vén những lọn tóc óng ả xoã trên bờ vai nàng, đồng thời hoàn toàn xoá bỏ sự ngăn cách bởi y phục giữa hai người. Bàn tay to của hắn đặt lên bầu пg_ự_c tròn đầy, nhẹ nhàng xoa nắn kích khởi nụ hồng mai trên đó đứng thẳng lên.

Mặc dù ngượng ngùng nhưng Sở Lăng Thường cũng không hề trốn tránh. Khẽ 𝓇ê●n ⓡ●ỉ một tiếng, gò má mịn màng của nàng dán chặt vào bờ 𝖓ℊự_🌜 cường tráng của hắn, cảm thụ sự yêu thương toàn tâm toàn ý của hắn, mặc cho bàn tay hắn chậm rãi νυố·𝐭 ✔️·𝑒 khơi dậy những xúc cảm càng lúc càng mãnh liệt.

Hách Liên Ngự Thuấn chăm chú nhìn vào đôi mắt đã tràn ngập màn sương mờ cùng vẻ mê hoặc trên gương mặt Sở Lăng Thường, hắn chợt phát hiện mỗi lần nhìn nàng thì lại là một lần hắn bị nàng dẫn dụ thêm. Cúi đầu xuống, hắn đem sự nhiệt tình cùng yêu thương nồng nhiệt đặt những nụ 𝐡·ô·ռ bất tận lên gương mặt nàng, lên gáy nàng, rồi sau đó lại chậm rãi trượt xuống, há miệng, giống như người đói khát lâu ngày ngậm lấy một bên bầu пɢự·𝖈 căng tròn kia, bàn tay còn lại cũng lập tức chăm sóc bầu 𝖓🌀ự-𝒸 còn lại.

"Ngự Thuấn..." 𝒦h●oá●𝐢 𝐜●ả●Ⓜ️ mãnh liệt do sự cắn ⓜú*† của hắn khiến Sở Lăng Thường cảm thấy như có một ngọn lửa rừng rực trong cơ thể, khiến nàng không kìm được mà 𝖗-ê-ռ ⓡ-ỉ gọi ra tên của hắn.

Thanh âm mang theo tình yêu mãnh liệt của nàng hoàn toàn thấm sâu vào tận đáy lòng Hách Liên Ngự Thuấn, nhất là khi nghe thấy tiếng gọi yêu kiều của nàng, ⓓụ_𝒸 ✔️ọn_g trong người hắn lại càng bùng cháy dữ dội.

Nụ ⓗô*𝖓 ⓝ-ó-𝐧-𝖌 𝐛ỏ-n-🌀 của Hách Liên Ngự Thuấn lại lướt qua bầu nⓖ·ự·𝒸 tròn đầy của nàng, đặt những nụ hô*𝖓 dịu dàng lên phần bụng thon gọn. Đầu lưỡi của hắn điên cuồng ✝️*à*𝖓 𝐬á*𝖙, lưu lại những dấu vết ướ·𝖙 á·𝖙 𝖓-ó𝖓-𝐠 ⓑỏ-ռ-🌀 tại mỗi nơi vừa đi qua rồi mới hài lòng trượt xuống.

Mái tóc óng ả của Sở Lăng Thường đã trở nên rối bời, theo sự dây dưa của hắn, gương mặt nhỏ nhắn đã tràn ngập vẻ si mê, đôi mắt đẹp cũng mờ mịt màn sương.

"Ngự Thuấn.." Tiếng gọi yếu ớt của Sở Lăng Thường tựa như tiếng khóc thút thít, thân mình không tự chủ được lại cong lên hoà vào với hắn. Theo mỗi lần hắn ⓜ.ú.𝖙 vào, nàng lại hét thành tiếng, 🎋𝒽.0á.ⓘ ⓒả.ɱ như cơn thuỷ triều không ngừng xô tới, khiến nàng không tài nào kháng cự, cái miệng nhỏ nhắn cũng 𝖍·é 〽️·ở, bàn tay vô thức lùa vào mái tóc hắn, ôm ghì lấy đầu hắn.

Nhìn nữ tử nhiệt tình trong lòng, ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn càng trở nên thâm trầm.

"Nàng thật đẹp!" Khàn giọng nói xong câu này, lại thấy cơ thể Sở Lăng Thường vặn vẹo kịch liệt vì khó chịu, hắn cũng không thể nén nhịn thêm nữa, đem hạ thân đã sớm căng tức thẳng tiến tới nơi tư mật.

"A..." Không chịu nổi sự to lớn của hắn đang không ngừng bành trướng trong 🌴𝖍*â*𝓃 🌴𝐡*ể cùng 𝐤_ⓗ🅾️_á_𝖎 ↪️_ả_ɱ do sự ma sát đem lại, khoé miệng nhỏ của Sở Lăng Thường lại bật ra tiếng ⓡê-ռ 𝐫-ỉ nhưng lập tức bị nụ ♓ô*𝐧 của hắn nuốt lấy.

Phòng ngủ Cấm lâu, quang cảnh diễm lệ đã bao trùm hết thảy.

"Đừng...đừng mà..."

Hách Liên Ngự Thuấn cũng không hề có ý định thả lỏng, hắn cười nhẹ cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, thân hình vạm vỡ lại lần nữa đè ép xuống, những nụ 𝖍●ô●𝐧 như mưa liên tiếp rơi trên t_h_â_n †_h_ể nàng mà hai bàn tay hắn cũng điên cuồng 𝐯.⛎ố.✞ ν.𝖊 khắp thân hình tuyệt mĩ, lưu lại vô số dấu vết đầy mị hoặc.

Vẻ kiều mỵ trên gương mặt Sở Lăng Thường càng 𝖐.í.𝖈.h †.𝒽.íc.𝐡 khiến cho ԁụ-ⓒ v-ọ𝓃-g trong ✞●h●â●𝖓 ⓣ𝒽●ể hắn tăng vọt, động tác dưới hạ thân càng lúc càng trở nên mãnh liệt, mà nàng chỉ có thể vô thức yếu ớt bám chặt lấy hắn, chủ động đưa †.𝒽.â.𝖓 ⓣⓗ.ể Ⓜ️·ề·Ⓜ️ 𝖒·ạ·ⓘ nghênh đón sự cuồng dã của hắn.

Hương vị kích tình, tiếng ⓣ♓*ở 𝒹ố*𝐜 cùng tiếng 𝓇ê·п r·ỉ yếu ớt tràn ngập khắp căn phòng.

Theo mỗi lần tấn công càng lúc càng mãnh liệt của hắn, nhịp tim của Sở Lăng Thường cũng đập loạn lên, mà hắn cũng cực kỳ tà nịnh ôm chặt lấy nàng, cảm thụ ✞●ⓗâ●𝓃 †●♓●ể nàng co rút lại càng lúc càng nhanh thì cũng là lúc hắn đưa nàng cùng tiến tới thiên đường....

Chương (1-182)