Truyện:Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San - Chương 115

Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San
Trọn bộ 182 chương
Chương 115
Đêm trước ngày đại hôn
0.00
(0 votes)


Chương (1-182)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Yểu điệu thục nữ

Ngụ mị cầu chi

Cầu chi bất đắc

Ngụ mị tư phục

Du tai du tai

Triển chuyển phản trắc

(Người con gái dịu hiền

Thức ngủ ta mơ mãi

Mơ nàng chưa được gặp

Thức ngủ đều nhớ mong

Ôi! Nỗi nhớ triền miên

Cứ bâng khuâng trằn trọc)

***

Quá trưa ngày mùng bốn, khắp nơi trong hoàng thành đều vô cùng náo nhiệt. Đội hộ tống công chúa Đại Hán cũng chậm rãi đi qua khu chợ, thu hút sự chú ý của vô số dân chúng. Tạm không nói đến độ xa hoa của đoàn hộ tống, cũng không nói đến đám cung nữ xinh đẹp tháp tùng theo xe, chỉ riêng Dạ Nhai Tích cưỡi chiến mã dẫn đầu đoàn cũng đã đủ hấp dẫn mọi ánh mắt.

Đoàn hộ tống thẳng đường tiến vào hoàng thành, Thuẫn Mông chịu trách nhiệm đi trước thông báo để cửa lớn hoàng thành mở ra. Thiền Vu Quân Thần dẫn theo các trọng thần cũng ra ngoài đón tiếp khiến cho buổi tiếp đón long trọng không kém hồi Nam Hoa công chúa tới Hung Nô.

Đến quảng trường lớn trước hoàng thành, tất cả thị vệ đều lập tức xuống ngựa, cả Dạ Nhai Tích cũng không ngoại lệ, lại thấy Thiền Vu Quân Thần cùng các trọng thần đối đãi với mình cực kỳ khiêm nhường thì cũng lập tức vòng tay thi lễ. Sau đó, Dạ Nhai Tích khẽ phẩy tay ra hiệu, hai nha hoàn từ phía sau lập tức tiến lên, đem rèm xe vén lên.

Trong không khí, dường như có một mùi hương thơm mát thoảng qua.

Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, Hoa Dương công chúa chậm rãi xuống xe, trên đầu cô ta đội một vương miện khảm ngọc, tóc được búi gọn gàng và kẹp bởi những chiếc trâm vàng. Cuối cây trâm ngắn có gắn một vật trang trí tựa như chiếc chuông nhỏ khiến tiếng ngân nga thánh thót lại khẽ vang lên vô cùng êm tai theo những bước chân của Hoa Dương. Cây trâm dài hơn được gắn với hình đôi bướm vờn quanh nhuỵ hoa cực kỳ sống động. Mỗi một viên ngọc khảm trên phần đầu cây trâm đều vô cùng quý giá, trân châu toả ánh sáng chói loà, phản chiếu sự lưu chuyển của ánh sáng cực kỳ mê hoặc. Hoa Dương khoác trên người chiếc váy dài màu vàng nhạt được thêu những bông mẫu đơn đỏ rực như lửa mà ở Hán cung vốn được gọi là Phi tử tuý, toát lên vẻ kiều mỵ cực độ.

Khoác trên người bộ trang phục rực rỡ, gương mặt Hoa Dương cũng dặm khá nhiều phấn nên càng trở nên nổi bật. Không giống như những nữ nhân Hung Nô có làn da màu lúa mì, làn da của Hoa Dương vốn đã trắng nay lại càng trắng hơn, lại thêm đôi môi đỏ như anh đào, hàng lông mày cong vút như tranh vẽ, nụ cười lấp lánh trên môi mang theo sự quyến rũ đầy mị hoặc.

Mọi người có mặt đều đem dung mạo của Hoa Dương thu vào trong tầm mắt, trong lòng cũng có sự so sánh đối với ba nữ nhân trước sau vào cung này.

Vị Hoa Dương công chúa này không giống như Sở Lăng Thường bởi trên người cô ta không có được vẻ trong trẻo lạnh lùng, cũng không bì được với vẻ khuynh thành của nàng nhưng lại có nét mị hoặc nam nhân. Cô ta cũng không giống với Nam Hoa công chúa bởi trên người thiếu đi vẻ điềm đạm nho nhã, mà nụ cười cũng không có vẻ trí tuệ như vậy.

Vu Đan vẫn đứng ở bên cạnh Thiền Vu, vốn là tâm tư của hắn cũng không đặt vào hôn sự với cô công chúa Đại Hán này mà chỉ kín đáo ngầm quan sát Hách Liên Ngự Thuấn. Thấy sắc mặt Hách Liên Ngự Thuấn vẫn giữ nguyên vẻ bình thản lạnh lùng như thường ngày thì trong lòng hắn lại càng thêm nóng nảy.

Cho đến khi lơ đãng liếc về phía Hoa Dương thì tâm trạng bức bối của hắn đã hoàn toàn bị dáng vẻ của cô ta làm tiêu tán.

Vu Đan vốn là người ham thích nữ sắc, lần này lại không ngờ công chúa Đại Hán sẽ xinh đẹp như vậy nên liền cảm thấy cực kỳ cao hứng, chỉ hận không thể lập tức tiến lên ôm lấy cô ta.

Đối với lần hoà thân này, hắn cũng không ôm hy vọng gì bởi khi Hách Liên Ngự Thuấn hoà thân mang về Nam Hoa công chúa với dung nhan kiều mỵ đủ rung động lòng người khiến hắn nghĩ rằng ở Hán cung đã chẳng còn nữ nhân nào trông vừa mắt. Nay Hoa Dương công chúa sẽ trở thành người của hắn, cho nên Vu Đan cũng không còn để tâm chuyện gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào thân hình Hoa Dương công chúa, rồi trầm mê trong nhan sắc của cô ta.

Nhưng Hoa Dương công chúa thì không nhìn về phía vị hôn phu tương lai của mình mà chỉ nhìn về dáng vẻ anh tuấn uy vũ của Hách Liên Ngự Thuấn. Cô ta cũng không có chút ngượng ngùng mà mở to mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt hắn, gò má hơi đỏ lên, nhịp tim cũng bắt đầu đập loạn. Lần thứ hai là cô ta nhìn về phía con tiện nhân Nam Hoa, nhưng không ngờ lại nhìn thấy một thân bạch y tinh khôi của Sở Lăng Thường.

Nàng đứng ngay cạnh Hách Liên Ngự Thuấn, thân hình nhỏ nhắn cùng thân hình cao lớn của hắn như tương hỗ lẫn nhau tạo thành một khung cảnh cực kỳ chói mắt đập vào mắt Hoa Dương.

Trong mắt Hoa Dương chợt dâng lên một tia cảnh giác. Đúng vậy, sao cô ta lại quên mất một kình địch như vậy chứ?

Thanh Tụ đi theo Hoa Dương công chúa tới chỗ bậc thang liền dừng bước, thấy Sở Lăng Thường ở bậc phía trên liền hưng phấn kêu khẽ, suýt nữa còn chạy ngay tới chỗ nàng. Sở Lăng Thường thấy vậy liền giơ ngón tay đặt lên môi ra hiệu cho Thanh Tụ bớt phóng túng.

Thanh Tụ le lưỡi một cái, vội vàng thu lại bớt sự hưng phấn trong tâm tình.

Rồi sau đó, ánh mắt Sở Lăng Thường bất giác giao với ánh mắt của Dạ Nhai Tích, trong lúc nhất thời ánh mắt ba người đều hơi rạo rực, đây là một loại tình cảm của những người thân lâu ngày gặp lại, môi của nàng khẽ run lên, tuy không nhúc nhích mà chỉ đứng im tại chỗ nhưng cũng đủ để thay cho ngàn vạn lời nói.

Dạ Nhai Tích thấy nàng vẫn mạnh khoẻ thì trong mắt dâng lên ý vui mừng rồi lại thấy nàng đứng bên cạnh Hách Liên Ngự Thuấn thì mi tâm hơi nhíu lại, nhưng rất nhanh liền giãn ra.

Thấy vẻ mặt chợt biến đổi của sư huynh, Sở Lăng Thường hơi cúi xuống khẽ than nhẹ một tiếng.

Dạ Nhai Tích đem ánh mắt dời đi, nhanh chóng quét qua những người đứng trên các bậc thang, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng khiến bản thân mình ngày đêm nằm mộng thì trên gương mặt anh tuấn lại hiện lên một chút mất mát.

Đợi Hoa Dương công chúa bước lên bậc thang, Vu Đan chủ động tiến lên chào đón. Hoa Dương lúc này mới ngước lên đem dung mạo của vị hôn phu nhìn rõ ràng, đôi mắt cô ta mở to lộ rõ sự tò mò. Nam nhân này dáng dấp cũng không tệ, tuy không sánh bằng Hách Liên Ngự Thuấn nhưng cũng lộ ra khí chất cương liệt của nam tử phương Bắc, nhưng mi tâm lại như có chút thiếu quyết đoán, không sánh được với uy quyền của Hách Liên Ngự Thuấn. Nhưng như vậy cũng đủ rồi.

Nhẹ nhàng cong môi mỉm cười với Vu Đan, Hoa Dương thiếu chút nữa khiến hai chân hắn mềm nhũn ra.

Sau khi hết thảy mọi nghi lễ phiền phức được hoàn tất, Thiền Vu Quân Thần liền ban Huyễn Hương điện cho Hoa Dương ở. Lúc đầu Nam Hoa được ban Huyền Nguyệt Các, nay xem như cũng là công bằng.

Tiếp theo đó trong cung sẽ mở dạ tiệc khoản đãi, Thiền Vu Quân Thần đương nhiên biết bản lãnh của Dạ Nhai Tích nên thay vì nói là dạ tiệc này để đón công chúa thì nói là để nghênh đón truyền nhân của Quỷ Cốc phái có lẽ hợp lý hơn. Dùng hoà thân đổi lấy hoà bình, Thiền Vu Quân Thần đương nhiên cũng muốn dùng năng lực của truyền nhân Quỷ Cốc phái để bình định giang sơn thay vì phải đổ máu.

Mặt trời đã ngả về tây, hoa viên cũng bị những ánh nắng cuối ngày nhuộm đỏ chiếu vào bộ y phục trắng tinh của Sở Lăng Thường khiến nó như ánh lên một vầng hào quang rực rỡ. Thiền Vu Quân Thần cũng biết ba người họ lâu ngày gặp lại nên cũng đặc ban chỗ ngồi gần nhau để tiện hàn huyên.

Trên mặt bàn, rượu ngon, trà hảo hạng đều cực kỳ mê hoặc nhưng họ lại không có chút tâm tình để thưởng thức. Ngay từ lúc Sở Lăng Thường vừa ngồi xuống, Thanh Tụ liền níu lấy ống tay áo của nàng, khóc đến mặt mũi tèm lem, rồi lại không ngừng nói hết chuyện này chuyện nọ. Những ngày qua, cơ hồ Thanh Tụ đều đem từng chuyện kể lại, khiến Sở Lăng Thường có cảm giác như những chuyện đó diễn ra ngay trước mắt mình.

Sở Lăng Thường cũng mặc cho nước mắt nước mũi Thanh Tụ rơi trên áo mình, gương mặt lộ rõ nụ cười khi nghe nha đầu này thao thao bất tuyệt. Cho tới giờ nàng mới cảm nhận được, có lúc được nghe người thân nói huyên thuyên cũng là hạnh phúc.

Đợi Thanh Tụ đã khóc chán, Sở Lăng Thường mới cầm lấy khăn nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn hoen lại trên má Thanh Tụ, nhẹ giọng nói, "Trước kia sao ta lại không biết em nhiều nước mắt như vậy chứ?"

*****

"Tiểu thư..." Thanh Tụ nức nở, ngẩng đầu nhìn nàng "Sao tiểu thư lại bị bắt chứ? Tiểu thư có biết em cùng sư huynh lo lắng nhiều đến thế nào không? Người Hung Nô có bắt nạt tiểu thư hay không? À, còn có..." Nói đến đây, dường như Thanh Tụ đột nhiên nhớ ra chuyện gì liền khẩn trương nhìn chằm chằm nàng, "Tiểu thư xinh đẹp như vậy, mấy người man di đó có chiếm tiện nghi của tiểu thư hay không?"

Sở Lăng Thường khẽ cười nhẹ, "Nha đầu này, sao em nói chuyện vẫn cứ không chút kiêng dè gì như vậy? Coi chừng người ta nghe thấy đánh cho đó!"

"Nhưng em cũng có nói sai gì đâu?" Thanh Tụ hơi nhăn mũi đáp lại.

Toàn bộ quá trình, Dạ Nhai Tích đều lẳng lặng đứng nhìn. Làn gió nhẹ thổi qua vạt trường bào màu trắng của Dạ Nhai Tích cùng với nụ cười ôn hòa trên môi và nét vui mừng thỏa mãn trong đáy mắt khiến người ta cảm nhận được một cảm giác cực kỳ dễ chịu, Sư phụ đã qua đời, cho nên Dạ Nhai Tích cần phải thay người chăm sóc tốt cho hai tỷ muội họ.

Trấn an Thanh Tụ xong, Sở Lăng Thường ngước lên nhìn về phía Dạ Nhai Tích, giọng nói nhẹ nhàng cất lên lộ rõ sự đau đớn, "Sư phụ ra đi có thanh thản không?"

Dạ Nhai Tích cũng khó nhọc khi trả lời câu này, khẽ thở dài một hơi rồi nói, "Lão nhân gia tuy trúng độc mà chết nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt nên cũng không phải chịu quá nhiều thống khổ. Sư phụ là người thông hiểu số mệnh, có lẽ đã sớm ngờ tới sẽ có kiếp này. Lúc ta trở về cung thấy bức thư sư phụ để lại, trong đó nói cho dù thế nào cũng phải tìm được muội, đưa muội tránh xa vùng đất thị phi này."

Nói xong, Dạ Nhai Tích liền lấy bức thư trong ngực áo ra. Sở Lăng Thường nhận lấy, nhìn thấy nét bút của sư phụ thì một cảm giác đau xót lại dâng tràn trong lòng, trong mắt cũng nhanh chóng dâng lên màn lệ. Nàng hít sâu một hơi, cố ngăn lại sự đau đớn trong lòng rồi mới lấy lại tinh thần đọc bức di thư.

"Ta trúng độc bỏ mạng ở nơi này, đồ nhi Nhai Tích chớ nên tra xét hung thủ. Mau tìm Lăng Thường trở về rồi ba người nhanh chóng rời khỏi vùng đất thị phi này, không được chậm trễ. Nếu không Lăng Thường mà đến Bắc quốc sẽ dữ nhiều lành ít, Nhai Tích cũng sẽ mắc họa với hồng nhan. Ta tuy đã cải mệnh nhưng vẫn phải tuân theo sự tuần hoàn của thiên đạo. Các con hãy nhớ cho kỹ!"

"Thư này là sư phụ giao cho em, bảo em giao tận tay cho sư huynh..." Thanh Tụ mở miệng nhưng nói được một nửa lại nghẹn ngào, "Đều tại em, nếu như lúc ấy em nhìn trộm thư thì không chừng có thể cứu được sư phụ. Em..."

Tâm tư Sở Lăng Thường cũng theo đó mà thắt lại, nàng đưa tay khẽ vỗ về an ủi Thanh Tụ, "Em cũng không cần tự trách, hết thảy đã sớm định sẵn, coi như tránh thì cũng chẳng được bao lâu?" Tuy cố gắng an ủi Thanh Tụ nhưng Sở Lăng Thường vẫn vô thức nắm chặt bức thư của sư phụ trong tay, cố gắng kìm nén nỗi đau hệt như những mũi dao nhỏ không ngừng khuếch tán đâm sâu vào da thịt. Mãi lâu sau nàng mới khó nhọc lên tiếng, "Thực ra phải trách ta mới đúng. Ta đáng ra đã chết từ lâu, nếu không phải sư phụ nghịch thiên cải mệnh, ta đâu có cơ hội sống tiếp? Là sư phụ thay ta chịu nạn này!"

Nói đến đây, Sở Lăng Thường cũng nghẹn lời.

"Tiểu thư..." Thanh Tụ thấy nàng khổ sở như vậy trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.

Ánh mắt Dạ Nhai Tích cũng trở nên trầm lặng, khẽ thở dài, "Lăng Thường, muội cũng đừng nên tự trách. Sợ rằng sư phụ đã sớm ngộ ra rằng cho dù cải mệnh cũng không thể tránh được số mệnh đã định, nếu không, người đã không cần để lại thư này."

Sở Lăng Thường ngước lên, ánh mắt hơi ngẩn ra, lại nhìn chằm chằm bức thư hồi lâu rồi mới thấp giọng hỏi, "Tang lễ của sư phụ..."

"Cảnh Đế đặc ân hậu táng nhưng sư phụ khi còn sống đã từng dặn dò chúng ta một khi người quy tiên hãy đưa người về nơi sơn dã nên ta đã đem tro cốt của sư phụ rải trên núi và dưới hồ để sư phụ có thể mãi mãi vui vẻ." Dạ Nhai Tích nhẹ giọng nói.

Sở Lăng Thường khẽ gật đầu, còn chưa kịp nói thêm câu gì thì lại cảm thấy từ trên không trung có hai luồng sức mạnh ập xuống. Vừa muốn né đi thì nàng lại cảm thấy một sự ấm áp cùng quen thuộc bao trùm toàn thân. Đảo mắt nhìn, sắc mặt nàng hiện rõ sự vui mừng...

"Hạc nhi..."

Hai con tiên hạc mừng rỡ đáp xuống hai bên cạnh nàng, sung sướng kêu lên, cùng đập cánh khe khẽ, không khó nhận ra bọn chúng thấy Sở Lăng Thường cũng cực kỳ cao hứng.

Sở Lăng Thường khẽ đưa tay vỗ nhẹ đầu hai con tiên hạc, tỏ ý yêu thương sau bao ngày xa cách.

"Hai đứa ngươi trốn đi chơi ở đâu, giờ mới nghĩ đến việc tới đây đoàn tụ? Thật đáng đánh đòn!" Thanh Tụ xoa xoa đôi mắt đỏ bừng, cố ý hướng về phía hai con hạc chun mũi mắng.

Hai con tiên hạc hướng về phía Thanh Tụ kêu hai tiếng, dường như có thể nghe hiểu lời của nha đầu này vậy, thanh âm của chúng có chút kháng nghị. Một con hạc trong số đó khẽ co chân lên khiến Sở Lăng Thường cảm thấy kỳ quái vô cùng, cúi đầu nhìn mới phát hiện móng của nó có quắp một túi hương.

"Đây là..." Sở Lăng Thường có chút khó hiểu hỏi lại.

Thanh Tụ biến sắc mặt, vội lấy tay bịt miệng.

Dạ Nhai Tích nhìn thấy cảnh tượng này thì trong chớp mắt cũng hiểu rõ nguyên nhân vì sao hai con tiên hạc tới giờ này mới xuất hiện, không khỏi lắc đầu cười khẽ, "Thanh Tụ, nha đầu này đúng là bất cẩn. Mua đồ cho Lăng Thường mà cũng có thể để thất lạc, nếu không phải hạc nhi giúp em tìm được, không chừng em lại khóc đến cạn nước mắt."

Hai con hạc dường như cũng nghe hiểu lời của Dạ Nhai Tích, lại cùng nhau hướng về phía Thanh Tụ kêu lên mấy tiếng.

"Được, được! Là ta không đúng! Ta nhận sai là được chứ gì?" Thanh Tụ hướng về phía hai con hạc trợn mắt một cái rồi ngượng ngùng nhìn Sở Lăng Thường, gãi gãi đầu, "Tiểu thư, em mua túi hương này cho tiểu thư. Em còn tưởng đã làm mất rồi chứ?"

Nét cười tràn ngập trong mắt Sở Lăng Thường. Nàng đón lấy túi hương nhẹ nhàng mở ra liền cảm thấy trước mắt sáng bừng lên. Đây thực sự là một món trang sức cực kỳ tinh tế, được làm thủ công tỉ mỉ. Trên thân túi thêu đóa hải đường đỏ rực cành lá xanh biếc, đài hoa uốn lượn hài hòa, mang theo sự mềm mại cực kỳ.

"Đẹp quá!" Sở Lăng Thường khẽ thốt lên. Mặc dù nàng vốn không dùng đồ trang sức nhưng đây là tâm ý của Thanh Tụ, đương nhiên nàng cảm thấy vô cùng cảm kích.

Thanh Tụ đắc ý lên tiếng, "Em không biết ngày mai là đại hôn của tiểu thư, nếu không em đã mua thêm nhiều đồ trang sức rồi." Nói đến đây, Thanh Tụ lại vội lấy tay bụm miệng, cẩn thận liếc mắt nhìn sư huynh.

Người Trung Nguyên cùng Hung Nô dường như vẫn tồn tại sự ngăn cách. Hôm nay tiểu thư gả tới Hung Nô, không biết sư huynh có đồng ý hay không đây?

Không khí lập tức trầm hẳn xuống, ngay cả hạc nhi bên cạnh cũng không vui mừng kêu lên nữa mà chỉ lẳng lặng đứng ở một bên, thỉnh thoảng khẽ động đôi cánh.

Một lúc lâu sau...

"Sư huynh, muội..." Sở Lăng Thường muốn nói nhưng lại ngập ngừng, sắc mặt có chút khổ sở.

Gương mặt Dạ Nhai Tích vẫn cực kỳ hiền hòa. Thấy nàng nói vậy, Dạ Nhai Tích chỉ khẽ than nhẹ một tiếng, "Lăng Thường, chúng ta nên rời khỏi đây cho sớm. Muội cũng biết đó là di mệnh của sư phụ."

Sở Lăng Thường khẽ chớp nhẹ hàng mi để che đi nét hoảng loạn trong đáy mắt, hồi lâu cũng không nói gì.

Thanh Tụ có chút nóng nảy lên tiếng, "Tiểu thư, hay chúng ta đi ngay đi. Em cũng không muốn nhìn tiểu thư mất mạng ở nơi này. Tuy nói Tả hiền vương kia cũng rất anh tuấn, nhưng không thể vì một cái túi da đó mà bỏ đi mạng sống của mình."

"Ta..." Sở Lăng Thường khẽ cắn môi, dáng vẻ có chút tránh né.

Dạ Nhai Tích thấy nàng chần chừ như vậy cũng không hề tỏ ra tức giận, chỉ đưa tay kéo lấy tay nàng rồi nhẹ nhàng nắm lấy, "Lăng Thường, nói cho ta biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"

*****

Sở Lăng Thường ngẩng lên nhìn vị sư huynh từ nhỏ đến lớn vẫn luôn cảm thông và chăm sóc mình. Trong ấn tượng của nàng, dáng vẻ của huynh ấy vẫn luôn như vậy, chưa từng tỏ ra tức giận cho dù gặp bất cứ tình huống nào.

Dáng vẻ của sư huynh vĩnh viễn vẫn ôn nhu như một miếng noãn ngọc khiến người ta cảm thấy ấm áp cùng an toàn, nhưng nàng hiểu rất rõ, cho dù ánh mắt đó ôn nhu đến nhường nào thì vẫn có một phần cố chấp trong đó.

Sở Lăng Thường nhìn thẳng vào mắt Dạ Nhai Tích, cũng là nhìn thấu tâm tư của vị sư huynh này. Hít sâu một hơi, nàng khẽ hỏi, "Sư huynh, huynh sẽ rời khỏi Bắc quốc sao?"

Nét dịu dàng trên môi Dạ Nhai Tích hơi ngưng lại. Vị sư huynh này cũng nhìn nàng hồi lâu mà không nói gì. Dạ Nhai Tích suýt chút nữa đã quên mất sư muội này của mình rất giỏi về việc đoán biết lòng người.

Thanh Tụ trong lúc nhất thời không hiểu được ý tứ của Sở Lăng Thường cũng không hiểu được Dạ Nhai Tích. Tại sao lại kéo sư huynh vào chuyện này?

Dạ Nhai Tích cũng không né tránh ánh mắt của Sở Lăng Thường. Nhìn nàng hồi lâu, giọng nói êm ái của Dạ Nhai Tích lại vang lên, "Ta là sư huynh của muội, sư phụ không còn, sư huynh cũng như cha, mệnh lệnh của ta cũng chính là mệnh lệnh của sư phụ, muội không thể vi phạm sư lệnh."

"Vi phạm sư lệnh đâu chỉ có mình muội?" Giọng nói tràn ngập sự kiên định của Sở Lăng Thường liền vang lên, "Khi huynh đã biết kẻ nào ở Hung Nô này hạ độc hại chết sư phụ, huynh còn có thể rời khỏi đây sao?"

Dạ Nhai Tích hơi nheo mắt lại.

Thanh Tụ nghe vậy liền hiểu ra, kinh ngạc nhìn Dạ Nhai Tích.

"A, em hiểu rồi! Sư huynh muốn đưa em cùng tiểu thư rời khỏi nơi này trước rồi huynh sẽ quay trở lại phải không?"

Dạ Nhai Tích không nói tiếng nào.

Sở Lăng Thường cố gắng nén chặt sự phiền muộn trong lòng, đưa tay nắm lấy tay Dạ Nhai Tích, 'Sư huynh, huynh tới Hung Nô này ngoài việc tìm muội còn có việc tìm ra hung thủ sát hại sư phụ, không phải sao?"

"Đúng vậy!" Dạ Nhai Tích nhìn nàng, ánh mắt trở nên cực kỳ nghiêm túc, "Nhưng đây không phải chuyện đùa, một mình ta thì có thể, nhưng muội cùng Thanh Tụ nhất định phải rời khỏi nơi này."

Sở Lăng Thường khẽ lắc đầu, "Không, sư huynh, muội đã tìm ra hung thủ độc hại sư phụ. Hắn chính là nhị vương tử Vu Đan. Muội không thể đi, sư phụ trúng phải độc thủ của hắn, muội muốn hắn phải đền mạng cho sư phụ."

"Nhị vương tử Vu Đan?" Trong đôi mắt Dạ Nhai Tích như có ngọn lửa bùng lên, bàn tay còn lại siết chặt đến nỗi tiếng khớp xương kêu lên răng rắc. Bất giác Dạ Nhai Tích lại nhớ đến kẻ đã gặp trên cầu thang lúc ban ngày. Hắn chính là Vu Đan!"

Thanh Tụ nghe hai người họ nói chuyện thì sắc mặt thoáng tái đi, vội vàng ngắt lời họ, "Tiểu thư, sư huynh, hai người muốn vi phạm sư mệnh sao? Không được, không được. Sư phụ đã dặn mọi người không được truy cứu hung thủ, còn lệnh cho mọi người phải rời khỏi Bắc quốc, nếu không tiểu thư cùng sư huynh cũng sẽ mất mạng. Chúng ta...chúng ta bây giờ lập tức rời khỏi đây, dù sao chúng ta cũng đã hộ tống công chúa tới Hung Nô rồi."

Vừa nói, Thanh Tụ vừa dùng sức kéo tay hai người họ, mà hai con tiên hạc ở bên cạnh cũng kêu lên thúc giục.

Sở Lăng Thường nhẹ nhàng đè tay Thanh Tụ lại rồi nhìn về phía Dạ Nhai Tích, "Sư huynh, huynh dẫn Thanh Tụ rời khỏi đây đi. Sau khi báo thù cho sư phụ, muội nhất định sẽ đi tìm hai người, muội có cách đối phó với Vu Đan."

Nàng không phải không nghe lời sư phụ, chẳng qua mỗi lần nghĩ tới chuyện sư phụ bị độc hại, còn hung thủ vẫn tiêu dao tự tại, nàng sao có thể coi như không có chuyện gì, nhàn nhã vượt qua mỗi ngày cho tới cuối đời?

Nếu như không để hung thủ bị trừng phạt, nàng dù cho có trường mệnh đến trăm tuổi cũng không an lòng.

Mà ngay cả Dạ Nhai Tích cũng có suy nghĩ như vậy. Thân là đại sư huynh sao lại có thể để mặc cho sư muội của mình mạo hiểm?

"Lăng Thường, cách của muội chính là gả cho Tả hiền vương sao? Muốn Vu Đan đền mạng còn có rất nhiều cách, ta không thể nhìn muội vì báo thù mà hủy đi hạnh phúc nửa đời sau của mình." Dạ Nhai Tích chậm rãi cất tiếng đầy kiên quyết.

Sở Lăng Thường khẽ ngước đôi mắt như có màn sương mờ che phủ, cố gắng che dấu nỗi đau đớn trong lòng, "Sư huynh, Tả hiền vương luôn đối đầu với Vu Đan, nếu như chúng ta không để ý tới hậu quả mà giết Vu Đan, vậy nhất định Thiền Vu sẽ động tới Hán cung, không chừng đây sẽ trở thành cái cớ để phát động chiến tranh lần nữa. Đến lúc đó, người chịu khổ vẫn là bách tính. Sư phụ không muốn những điều đó. Huynh cùng muội cũng không muốn như vậy." Nàng dừng lại một chút, hít sâu một hơi rồi đứng dậy nhìn rặng hoa đào khẽ lay động theo cơn gió bên ngoài, tận đáy lòng tràn ngập sự bất đắc dĩ.

"Hách Liên Ngự Thuấn nắm binh quyền trong tay, nếu hắn có lòng đối phó với Vu Đan, muội có thể mượn lực của hắn. Gả cho hắn, muội hành động sẽ càng tiện lợi."

Thanh Tụ lấy tay che miệng, một lúc sau mới bước tới kéo áo nàng, nhỏ giọng nói, "Tiểu thư, thì ra tiểu thư gả cho Tả hiền vương là có mục đích? Hắn có biết chuyện đó không? Nếu hắn biết bị tiểu thư lợi dụng..."

"Thanh Tụ!" Dạ Nhai Tích lên tiếng ngắt lời Thanh Tụ, nhìn về phía Sở Lăng Thường thấy trong mắt nàng mơ hồ dâng lên nỗi đau đớn thì khẽ thở dài một tiếng, "Muội có yêu hắn không?"

Thanh Tụ tròn xoe mắt nhìn Sở Lăng Thường.

Ngón tay thanh mảnh trắng trẻo của Sở Lăng Thường chậm rãi gỡ tay Thanh Tụ ra. Làn gió nhẹ thoảng qua khiến mái tóc dài của nàng khẽ lay động khiến gương mặt nhỏ nhắn càng sáng bừng lên. Đôi mắt trong veo như nước thoáng có chút run rẩy, rồi cuối cùng nàng cũng nhìn thẳng vào mắt của Dạ Nhai Tích.

"Sư huynh, muội yêu hắn!"

"A...tiểu thư?" Thanh Tụ giật mình hét lên.

Sở Lăng Thường vẫn lẳng lặng đứng yên đó, một thân xiêm y trắng tinh khôi càng tôn lên dáng vẻ điềm đạm thanh nhã của nàng. Nét ưu thương ẩn hiện nơi chân mày tựa như một nét bút chấm phá khiến người ta thấy mà đau lòng.

Dạ Nhai Tích không hề kinh ngạc, cũng không đứng dậy mà chỉ ngồi yên ở đó lẳng lặng nhìn nàng.

Không khí tựa như đông cứng lại.

Mãi lâu sau, Dạ Nhai Tích mới mở miệng, giọng nói vẫn êm ái như trước, không có lấy một chút tức giận, chỉ là trong đó thoáng có chút lo âu, "Kiếp này có thể cùng người mình yêu thương cũng là một chuyện may mắn. Lăng Thường, ta hiểu tâm tư của muội, diệt trừ Vu Đan chẳng những có thể báo thù cho sư phụ, còn có thể giúp Tả hiền vương ngồi lên vị trí Thiền Vu. Đã như vậy, ta cũng ở lại đây, cùng muội vào sinh ra tử."

"Sư huynh?" Sở Lăng Thường không ngờ Dạ Nhai Tích sẽ đồng ý nên trong mắt dâng tràn cảm động. Nhưng nàng sao có thể nhìn sư huynh gặp nguy hiểm chứ?

Dạ Nhai Tích nhìn thấu nỗi băn khoăn của nàng, cười cười, "Nếu muội không sợ làm trái lệnh sư phụ thì vì sao ta lại sợ chứ? Sống có gì vui mà chết cũng có gì đáng sợ. Chỉ cần khi còn sống có thể làm được việc mình muốn làm thì chết cũng không hối tiếc."

Một giọt lệ lặng lẽ rớt trên gò má của Sở Lăng Thường. Nàng không nói thêm gì nữa bởi vì nàng hiểu rõ sư huynh cùng mình đều không thể rời khỏi đây được. Trong tim nàng có mối thù của sư phụ nhưng cũng có cả Hách Liên Ngự Thuấn. Còn sư huynh? Mối thù của sư phụ đương nhiên phải báo, nhưng trong lòng huynh ấy cũng có một nữ tử. Huynh ấy ngàn dặm tới nơi này, đương nhiên còn có một tâm nguyện khác nữa.

Bọn họ đều không thể trở về.

Biết rất rõ tương lai sẽ có thể bỏ mạng ở nơi này, nhưng vẫn là không oán không hối.

Nhưng nàng không thể nhìn sư huynh xuất đầu lộ diện. Cho dù sau này nàng phải chịu sự trừng phạt của vận mệnh nàng cũng muốn học theo sư phụ, nghịch thiên cải mệnh một lần.

Thanh Tụ nghe hiểu ý tứ của hai người họ, khó tin lắc đầu, "Hai người điên rồi sao? Ở lại đây sẽ phải chết!"

"Thanh Tụ!"

"Tiểu thư..." Thanh Tụ không đợi Sở Lăng Thường mở miệng đã lập tức kéo tay áo nàng, dồn dập lên tiếng, "Tiểu thư muốn đuổi em đi sao? Không, em tuyệt đối không rời khỏi đây. Cho dù thế nào, lần này em cũng sẽ không rời khỏi tiểu thư. Hai người thật sự điên rồi, nhưng em cũng muốn cùng điên với hai người. Đừng khuyên em rời khỏi đây, một mình em thì phải tiếp tục sống thế nào chứ?" Nói xong nước mắt Thanh Tụ lại chảy ròng xuống.

Khóe mắt Sở Lăng Thường lại lần nữa phiếm hồng, đưa tay ôm lấy Thanh Tụ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-182)