Truyện:Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San - Chương 011

Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San
Trọn bộ 182 chương
Chương 011
Hai nam nhân cường thế
0.00
(0 votes)


Chương (1-182)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Bữa tiệc kết thúc trong không khí chẳng mấy vui vẻ.

Cảnh Đế mượn cớ thân thể không được khỏe, kéo dài việc quyết định chuyện hòa thân.

Nam Dương công chúa thì chẳng mấy quan tâm đến chuyện đó nhưng Hoa Dương công chúa thì lại khác. Cô ta vẫn nhìn chằm chằm Sở Lăng Thường bằng ánh mắt đầy hận thù cơ hồ có thể hóa thành hung khí.

Đêm nay đã định sẵn là sẽ không an tĩnh, ít nhất Sở Lăng Thường có thể nhìn ra được Cảnh Đế nhất định sẽ có hành động. Mà Tả hiền vương kia khi còn chưa có được câu trả lời khiến hắn hài lòng thì hắn cũng chẳng phải là người dễ chọc vào.

Một hàng đèn lồng đỏ ngời sáng trong đêm khẽ lay động hòa cùng tiếng chuông gió cùng những cánh hoa đào bay bay cũng không bởi vì màn đêm u tĩnh mà mất đi màu sắc.

Quả nhiên sau khi yến tiệc kết thúc chẳng bao lâu, Cảnh Đế đã truyền một đạo khẩu dụ, bí mật triệu Sở Lăng Thường tới điện Tuyên Thất lần thứ hai.

Dãy hành lang hoa lệ được đèn lồng thắp sáng trưng. Sở Lăng Thường theo mấy cung nữ đi về phía trước. Nền hành lang lát đá xanh tỏa ra thứ ánh sáng có chút lạnh lẽo phản chiếu lên gương mặt trắng trẻo mê người của nàng.

Đi hết dãy hành lang này sẽ tới điện Tuyên Thất, là nơi mà hoàng đế ở mỗi ngày. Thời Văn Đế cũng từng ở nơi này triệu kiến các vị danh sỹ nghị bàn chính sự. Những thần tử bên ngoài được vời vào cung cũng khó có được ân sủng thế này. Mà nay, thân phận của nàng chẳng phải thân quyến của hoàng thất, cũng chẳng phải phi tần, mỹ nhân lại được triệu kiến tới hai lần tới điện Tuyên Thất, có thể tưởng tượng chuyện này nếu truyền ra triều đình hay nói ngay hậu cung cũng tạo thành ảnh hưởng đến thế nào.

Sở Lăng Thường vẫn một mực chờ ở ngoài cho đến khi nghe thấy tiếng tuyên triệu mới bước vào trong điện. Sắc vàng tinh xảo hoa lệ của những thứ trang trí nơi này như quẩn quanh theo từng bước chân của nàng. Ánh sáng bên trong điện có chút mờ ảo. Tình hình cũng hệt như lúc nàng tới đây lần trước. Mỗi lần đi qua một hàng cột trụ trong điện, một màn lụa mỏng liền buông xuống phía sau lưng nàng cho tới khi Sở Lăng Thường được hoạn quan nhắc dừng bước thì mấy cung nữ, thái giám trong điện cũng lần lượt lui xuống.

Đây là chỗ nghỉ ngơi của hoàng thượng, hai bên phòng là những bức hoành phi chạm khắc hình rồng đầy quyền uy. Tràng kỷ cũng được làm từ loại gỗ ngàn năm, khảm nạm vô số ngọc quý, tỏa ra sự xa hoa cùng cường thịnh. Trên tràng kỷ, Cảnh Đế đang ngồi rất ngay ngắn, dáng vẻ toát lên khí thế mạnh mẽ của nam nhân nắm trong tay quyền lực khuynh đảo thiên hạ. Thấy ông ta dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm mình, Sở Lăng Thường khẽ cúi xuống để tránh đi tầm mắt.

Trong phòng cực kỳ an tĩnh, cảm giác như có thể nghe thấy từng tiếng hít thở. Cung kính hạ thấp người, Sở Lăng Thường cất tiếng, "Dân nữ Sở Lăng Thường tham kiến hoàng thượng, chúc hoàng thượng phúc thọ an khang."

Trong không khí thoang thoảng mùi đàn hương nhè nhẹ. Mùi hương thế này nàng chưa từng ngửi qua bao giờ, chỉ cảm thấy hô hấp của mình dần an tĩnh lại. Xem ra mùi hương kia thực có tác dụng trấn định tâm tình.

"Nàng qua đây!" Thanh âm của Cảnh Đế vẫn ôn hòa như trước nhưng tràn đầy sức mạnh.

Sở Lăng Thường nghe lệnh tiến thêm hai bước.

"Nàng qua đây, tới bên cạnh trẫm!"

Sở Lăng Thường lại tiến thêm vài bước nhưng vẫn tuân thủ lễ tiết dừng lại phía trước tràng kỷ một khoảng. Một thân bạch y của nàng tỏa ra mùi hương dịu nhẹ vô cùng dễ chịu khiến Cảnh Đế không khỏi mê đắm. Ông ta chủ động đứng dậy, lại thấy nàng vô thức lùi về sau hai bước, khẽ nở nụ cười khổ, "Nàng sợ trẫm?"

"Thân thể thánh thượng tôn quý tột độ, dân nữ đâu dám vọng tưởng tới gần."

Cảnh Đế dừng bước, chỉ cách nàng có khoảng một cánh tay, đủ để nhìn ngắm rõ dung mạo khuynh thành kia, "Chuyện thái hậu lệnh cho nàng làm, trẫm đã biết rồi!"

Sở Lăng Thường cũng không cảm thấy kỳ lạ, chỉ là sắc mặt Cảnh Đế lúc này có chút đăm chiêu, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

"Ban đầu, trẫm cũng đồng ý với cách làm của thái hậu, nhưng..." Cảnh Đế chăm chú nhìn nàng, hàng lông mày cương nghị hơi nhíu lại, "Giờ trẫm hối hận!"

Một tia kinh ngạc thoáng hiện trong đôi mắt trong veo của Sở Lăng Thường, "Hoàng thượng sao có thể nói những lời này?"

Ánh nến khẽ chập chờn khiến gương mặt như hoa như ngọc của nàng như được bao phủ trong làn sương mờ ảo lại thêm chút huyễn hoặc khiến sự say mê trong ánh mắt Cảnh Đế càng lộ rõ. Ông ta là thiên tử, đương nhiên sẽ không che giấu suy nghĩ trong lòng. Bàn tay ông ta khẽ vuốt nhẹ đầu vai nàng, giọng nói cất lên mang theo sự thăm dò...

"Nàng là truyền nhân của Quỷ Cốc phái, nàng đã nói loạn bảy nước có thể dẹp yên thì nhất định sẽ được dẹp yên. Chỉ cần trẫm làm theo lời nàng xuất binh dẹp loạn, như vậy mọi chuyện sẽ không thành vấn đề phải không?"

*****

Mùi đàn hương thoang thoảng quanh quẩn từng góc điện Tuyên Thất, mà từng lời của Cảnh Đế cũng như làn khói len lỏi vào trái tim nàng. Hơi ngẩng lên, tựa như trong một khoảnh khắc nàng nhìn thấy một tia kiên trì trong mắt Cảnh Đế nên Sở Lăng Thường suy nghĩ một chút liền gật đầu, "Vâng!"

Sau đó, nàng bình thản tiếp lời, "Lúc trước dân nữ đã phân tích thế cục hiện giờ cho Hoàng thượng. Ngô vương dựa vào địa thế có lợi để liên minh tấn công Hán triều. Hán triều nếu muốn bình định phản loạn, chỉ cần phá vỡ sự liên kết của họ thì mọi chuyện sẽ được giải quyết. Thế cục hiện giờ đang hỗn loạn, thánh thượng một mặt tích cực ứng chiến, mặt khác bằng cách nhanh nhất khống chế kho quân giới ở Lạc Dương. Như vậy, vừa tránh được phục binh của Ngô - Sở, lại vừa có thể tạo được hiệu quả bất ngờ khi tấn công địch."

"Trẫm tin nàng!" Ánh mắt của Cảnh Đế cực kỳ nhu hòa, bàn tay khẽ vuốt ve đầu vai nàng cũng không kìm được mà vươn tới gò má trắng mịn như vầng trăng trên trời. Trong điện Tuyên Thất, ánh sáng từ những viên dạ minh châu tỏa ra thứ ánh sáng đầy mê hoặc, phản chiếu những tia sáng bạc lên y phục của nàng. Ngón tay thon dài của Cảnh Đế nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, dịu dàng vuốt ve...

"Trẫm tin tưởng cho dù không liên minh với Hung Nô vẫn có thể bình định được bảy nước. Cho nên trẫm mới hối hận vì đã để nàng tới dự yến."

Sở Lăng Thường lúc này dường như bất động mà cũng như không phải. Trong lòng nàng âm thầm suy nghĩ, khi trở lại Hoàn Dư điện nhất định phải tính toán xem vận khí của mình thế nào. Mặc dù nàng đã từng thử qua nhiều lần nhưng đều không cách nào tính được. Tối nay, bị kẹt giữa hai nam nhân cường thế, một người la Tả hiền vương tung hoành ngang dọc, một người là thiên tử Đại Hán. Mà từ trong ánh mắt của Cảnh Đế có thể nhìn ra tình ý không chút che dấu với nàng, ngay cử chỉ của ông cũng cho thấy ông ta đã sớm hối hận vì việc đồng ý với quyết định của thái hậu.

Trong lòng Sở Lăng Thường mơ hồ nổi lên một nỗi bất an. Có thể được thiên tử ưu ái giữa chốn hậu cung như vậy thực sự là mơ ước của rất nhiều giai nhân nơi này. Nhưng nàng chỉ là một nữ tử bình thường, căn bản không muốn dính líu quá nhiều tới hoàng thất.

Thấy ánh mắt Sở Lăng Thường khẽ dao động, Cảnh Đế không kìm lòng được kéo nàng ôm vào lòng, dịu dàng nói, "Trẫm phong nàng làm Hoàn Dư vốn là một chuyện mang rất nhiều hàm ý tốt đẹp. Đó vừa là một chức quan, vừa có thể coi là phi tần chốn hậu cung. Trẫm mong muốn có nàng bên cạnh cả đời này, sống một cuộc sống thật vui vẻ."

Dù đầu óc có chậm phát triển cỡ nào cũng có thể nhận ra ý định của Cảnh Đế. Sở Lăng Thường đầu tiên là cảm thấy kinh ngạc, sau đó cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, vội vàng lui về phía sau cung kính hạ thấp người, "Hoàng thượng, dân nữ luôn ẩn cư nơi sơn cốc, không hề nghĩ tới việc vào cung. Lần này vào cung chỉ để giúp Hoàng thượng bình định phản loạn chứ không dám vọng tưởng được gần long nhan."

"Lăng Thường, trẫm thực sự thích nàng!" Cảnh Đế không muốn làm nàng sợ hãi nên thanh âm cũng chuyển nhẹ nhàng hơn. Nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng, Cảnh Đế lại cất tiếng, "Trẫm không thiếu mưu sĩ, nếu như vời nàng vào cung chỉ là để giúp bình định phản loạn thì một tháng trước đã để nàng xuất cung rồi. Trẫm không có phê chuẩn cho nàng rời cung chính là xuất phát từ sự do dự đó."

Sở Lăng Thường lớn tới thế này chưa từng bị nam tử nào thổ lộ tình cảm trực tiếp như vậy, huống chi đó lại là đương kim hoàng thượng. Khẽ cắn nhẹ làn môi, Sở Lăng Thường ngẩng đầu lên, ngập ngừng, "Hoàng thượng..."

"Từ lần đầu tiên nàng tiến vào điện Tuyên Thất, trẫm đã thích nàng, ái mộ nàng. Nhưng trẫm cũng biết, nàng không giống như những nữ tử khác. Trẫm chần chừ không có lâm hạnh nàng vì e nàng sẽ sợ trẫm." Cảnh Đế không để cho Sở Lăng Thường nói xong đã lên tiếng ngắt lời rồi than nhẹ một tiếng, "Trẫm vốn muốn để cho nàng quen với cuộc sống trong cung, không ngờ tại đại yến tối nay người mà Tả hiền vương muốn lại chính là nàng. Trẫm thực sự hối hận. Đối với yêu cầu của Tả hiền vương, trẫm không cách nào đáp ứng được."

Nghe những lời này, nhịp tim Sở Lăng Thường không khỏi đập loạn lên. Tuy rằng nàng là người vô cùng trầm tĩnh, thanh nhã nhưng cũng không phải vô tình, chỉ là không biểu đạt ra ngoài mà thôi. Thấy sắc mặt Cảnh Đế lộ rõ vẻ khổ sở như vậy, trong lòng nàng cũng dâng lên chút khó xử, một lúc sau mới nhẹ nhàng lên tiếng, "Hoàng thượng, hiện giờ Hung Nô ngày càng thịnh vượng, mà Đại Hán quốc sự bất ổn, nếu như không thể thỏa mãn yêu cầu của Tả hiền vương, chắc chắn Ngô vương sẽ cấu kết với Hung Nô cùng bức bách Đại Hán. Tối nay Tả hiền vương chẳng qua là muốn làm hoàng thượng khó xử mà thôi. Tả hiền vương không chọn công chúa mà lại chọn một dân nữ vừa được hoàng thượng sắc phong, ý đồ chính là khiến hoàng thượng không thể sao lãng vị trí của Hung Nô. Hoàng thượng cần gì phải quá bận lòng đến yêu cầu đó như vậy?"

*****

"Nàng là mưu sĩ của trẫm, là người của trẫm. Chỉ cần có nàng bên cạnh, thì cho dù Ngô vương liên hợp với man di bức trẫm, trẫm cũng không sợ." Vẻ mặt của Cảnh Đế tràn ngập sự kiên quyết, ngữ khí cũng toát lên khí chất vương giả."Trước giờ Đại Hán luôn gả công chúa cho Hung Nô, hôm nay hắn ngang nhiên làm trẫm khó chịu như vậy, nếu trẫm đồng ý tặng nàng cho hắn, về sau Đại Hán cũng không có thể diện nữa."

"Hoàng thượng..." Cảm giác trong lòng Sở Lăng Thường lúc này không cách nào nói nên lời, bàn tay nhỏ bé khẽ nắm lại dưới tay áo."Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Hôm nay Tả hiền vương không được như ý nhất định sẽ canh cánh trong lòng mà tính kế hãm hại. Trên chiến trường, âm mưu quỷ kế cũng không ít. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Cho dù có dẹp xong loạn bảy nước cũng không đảm bảo Hung Nô sẽ không nổi loạn. Dân nữ mặc dù trăm ngàn lần không muốn nhưng vì bách tính trong thiên hạ, vì quốc thái dân an, dân nữ nguyện hy sinh bản thân mình, đến lúc đó phiền hoàng thượng phong cho dân nữ một tước vị để hợp thức hóa là được rồi."

Trong lòng Cảnh Đế đương nhiên không muốn như vậy, cánh tay bất ngờ vung tay lên, thanh âm cũng cất cao hơn, "Trẫm không thể, tuyệt đối không thể!"

Sở Lăng Thường thực sự sợ hết hồn. Nàng vốn cho rằng Cảnh Đế mặc dù là người cao cao tại thượng nhưng lại rất ôn hoà, không hề có vẻ đáng sợ thế này. Đến hôm nay nàng mới biết được, hoàng thượng chung quy vẫn là hoàng thượng, thiên hạ to lớn thế nào cũng là đất đai của hoàng thượng, cho dù có dịu dàng thế nào cũng vẫn là mãnh hổ.

Nàng vội vã cúi đầu, không nói thêm lời nào nữa.

Không khí trong điện Tuyên Thất cực kỳ an tĩnh, có thể nghe thấy cả tiếng nến cháy xèo xèo. Một lúc lâu sau, Cảnh Đế đi tới trước mặt nàng, than nhẹ một tiếng, "Lăng Thường, là trẫm không tốt, đã làm nàng sợ rồi."

"Dân nữ thực sự đã bị hoảng sợ không ít." Việc hoàng thượng chủ động nói lời xin lỗi với nàng thế này thực khiến Sở Lăng Thường kinh ngạc, vội vã khom người thi lễ. Nhưng một lần nữa, nàng lại bị Cảnh Để kéo tới, ánh mắt ông ta cũng tràn ngập sự mê đắm đầy nóng bỏng.

"Thứ trẫm muốn nghe không phải là sự sợ hãi đó. Chẳng lẽ trẫm yêu một người, muốn bảo vệ một người cũng không đúng sao?" Cảnh Đế đang nói cho nàng nghe nhưng dường như cũng đang tự nói với bản thân mình, "Nếu đêm nay trẫm phong nàng làm Hoàn phi, Tả hiền vương sẽ hết hy vọng."

"Hoàng thượng không thể làm vậy được." Sở Lăng Thường thực sự bị những lời này dọa cho không ít, vội vã lên tiếng, "Dân nữ đâu có tài đức gì, nào dám nhận sự sủng ái của hoàng thượng."

"Tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều hận không thể trở thành phi tử của trẫm, chẳng lẽ nàng không muốn?"

"Dân nữ..." Sở Lăng Thường thực không biết nên trả lời thế nào. Nói những lời làm vừa lòng hoàng đế thì nàng lại không cam tâm. Còn nói ra những lời thực sự trong lòng nàng nhất định sẽ khiến long nhan nổi giận, hậu quả ra sao nàng cũng không lường hết được. Hơn nữa còn có Đậu thái hậu vốn là một người vô cùng thông minh, đã trải qua hai triều đại mà vẫn có thể giữ được hổ phù trong tay. Ý tứ của Đậu thái hậu đã rất rõ ràng. Có lẽ mọi chuyện xảy ra đêm nay chính là chuyện bà vẫn mong muốn, đương nhiên bà sẽ không đồng ý với cách làm của hoàng thượng. Nếu như nàng mạo muội nhận lời hoàng thượng, vậy Thanh Tụ chẳng phải sẽ....

Nàng tuyệt đối tin tưởng Đậu thái hậu là người nói được làm được. Một nữ nhân vì giữ giang sơn cho đứa con ruột thịt của mình, còn có chuyện gì là không thể làm đây? Quyền lực có thể khiến một người bản tính hiền hậu trở thành độc ác. Một nữ nhân cho dù không có tâm cơ, một khi đã dính vào quyền lực đều sẽ trở nên thủ đoạn. Số mạng của bọn họ đã định sẽ như vậy, đều không tránh được sẽ bước vào con đường đó. Đã là thiên mệnh, sẽ không có cách nào để né tránh.

"Lăng Thường, trẫm biết nếu cưỡng ép nàng vào chốn hậu cung, chắc chắn cả ngày nàng sẽ buồn rầu. Trẫm không muốn như vậy." Trong mắt Cảnh Đế thoáng hiện nét đau lòng, rồi lại không kìm được mà ôm nàng ghì vào trong ngực, "Nàng là người ở trong lòng trẫm, cho nên đêm nay hãy suy nghĩ kỹ một chút."

"Hoàng thượng..." Sở Lăng Thường hơi ngẩng đầu, lại nhìn thấy khuôn mặt đậm vẻ ưu tư của Cảnh Đế.

"Suy nghĩ một chút rồi trả lời cho trẫm." Cảnh Đế vẫn chăm chú nhìn nàng, đầu ngón tay lưu luyến lùa vào mái tóc dài óng ả, "Trẫm thực sự hy vọng nàng cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh trẫm. Là một hoàng đế, trẫm ra lệnh cho nàng. Là một nam tử, trẫm.... thỉnh cầu nàng."

Sở Lăng Thường thực sự bị những lời này làm cho chấn động tột độ...

Crypto.com Exchange

Chương (1-182)