Hắn muốn giết người diệt khẩu
← Ch.096 | Ch.098 → |
Bầu không khí ngọt ngào thình lình bị thanh âm chuyển lạnh của Hách Liên Ngự Thuấn phá vỡ, thậm chí còn khiến Sở Lăng Thường giật mình hoảng sợ. Đến lúc nhìn thấy bóng người đổ dài trên nền dưới ánh nến, nàng mới kinh ngạc nhận ra rằng cho dù đang bị trọng thương thì tinh thần cảnh giác của Hách Liên Ngự Thuấn vẫn cực kỳ cao.
Bóng dáng đổ dài trên nền rất nhanh chóng hiện ra rõ ràng hơn, một mùi hương thơm ngát cũng theo đó ùa tới. Sở Lăng Thường đứng dậy thì thấy đó là một gương mặt rất quen thuộc.
Là Nam Hoa công chúa!
Trong tay Nam Hoa cầm một bộ xiêm y trắng muốt, trên chếc váy còn dính dấp vài vệt máu đỏ sẫm khiến người ta chỉ cần liếc mắt nhìn đã cảm thấy ghê người. Bước vào trong phòng ngủ, thấy cả Hách Liên Ngự Thuấn cùng Sở Lăng Thường đều đang mặc y phục dạ hành, Nam Hoa không khỏi kinh ngạc trừng lớn hai mắt, bàn tay cũng run lên khiến cho bộ xiêm y từ trên cánh tay rớt xuống sàn.
Bộ xiêm y đó vốn là y phục của Sở Lăng Thường. Từ lúc trở lại Cấm lâu, nàng vốn chỉ một lòng lo cho thương thế của Hách Liên Ngự Thuấn nên đã đem bộ xiêm y trắng tinh khôi vẫn mặc trước khi vào hoàng thành vứt tạm qua một bên. Có lẽ nó cũng đã bị dính máu của Hách Liên Ngự Thuấn nên mới trở nên ghê người như vậy.
Sở Lăng Thường không dự đoán được người tới lại là Nam Hoa công chúa. Đêm đã khuya như vậy, sao cô ấy còn tới Cấm lâu này? Trong lúc nhất thời, nàng đứng lặng ở đó, không biết nên nói gì trong tình huống này.
Điều càng khiến nàng cảm thấy xấu hổ hơn chính là Hách Liên Ngự Thuấn vẫn đang mình trần nằm trên giường của nàng, chỉ cần người sáng mắt sẽ đều nhận ra là hắn bị thương. Nhưng Nam Hoa công chúa mới là thê tử được hắn cưới hỏi đàng hoàng. Theo lý mà nói, hắn không nên xuất hiện ở Cấm lâu của nàng, cho dù bị thương, cũng phải nằm nghỉ ở điện của hắn hoặc ở chỗ Nam Hoa công chúa mới phải.
Hách Liên Ngự Thuấn hơi nheo mắt lại, hai đạo ánh sáng sắc bén tựa mũi tên nhọn bắn ra, chiếu thẳng tới gương mặt Nam Hoa. Ngay sau đó, hắn đứng bật dậy, cánh tay trái duỗi ra như thể dò xét rồi đột nhiên rút lấy trường kiếm của Sở Lăng Thường ở bên cạnh giường, lưỡi kiếm sắc bén hướng thẳng về phía Nam Hoa công chúa đang ngây ra như gỗ đâm tới.
Hết thảy mọi chuyện phát sinh quá nhanh khiến Nam Hoa công chúa chỉ có thể trừng lớn hai mắt mà không kịp phản ứng. Chỉ nghe một tiếng "keng" chói tai vang lên, một đạo ánh sáng nữa cũng lập tức hướng về phía Nam Hoa, va chạm với thanh trường kiếm của Hách Liên Ngự Thuấn khiến kiếm khí loé lên chói mắt. Rồi sau đó, thanh kiếm của Hách Liên Ngự Thuấn hơi chệch đi, sát khí lạnh băng từ thanh kiếm đó xẹt qua má Nam Hoa, rồi đâm vào lư hương lớn ở phía sau. Theo ánh kiếm, một lọn tóc dài cũng lặng lẽ rơi xuống, là tóc mai của Nam Hoa công chúa.
Nam Hoa công chúa mất đà ngã nhào xuống đất, ánh mắt nhìn về phía Hách Liên Ngự Thuấn tràn ngập sự sợ hãi tột độ.
Sở Lăng Thường cũng ngây người nhìn Hách Liên Ngự Thuấn, trái tim nhỏ bé đập nhanh đến mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, ngón tay nắm lấy trường kiếm của nàng cũng run lên. Một lúc sau, đầu ngón tay khẽ buông lỏng khiến trường kiếm trong tay rơi xuống nền nghe "cạch" một tiếng.
Ánh mắt của nàng không phải hàm chứa sự sợ hãi mà là tràn ngập vẻ không dám tin.
Vừa rồi là hắn muốn giết Nam Hoa công chúa?
Vừa nãy ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn đã lạnh, nay ánh mắt đó còn trở nên lạnh lẽo hơn. Hắn cũng không ngờ rằng Sở Lăng Thường sẽ ra tay ngăn cản. Mi tâm của hắn hơi nhíu lại, không biết là bởi động tác vừa rồi làm động tới miệng vết thương hay là bởi vì Sở Lăng Thường đã ngăn cản hành động của hắn.
Ba người họ lâm vào một khung cảnh vô cùng kỳ quái, không cách nào nói rõ ràng.
Trong lúc nhất thời, không ai trong số họ mở miệng nói chuyện khiến trong không khí như lởn vởn màn tử khí khiến người ta hít thở không thông.
Thật lâu sau, Hách Liên Ngự Thuấn mới mở miệng. Giọng nói trầm thấp âm lãnh lộ rõ sự kiên quyết của hắn vang lên...
"Nam Hoa, không thể giữ lại!"
Sở Lăng Thường mở lớn hai mắt mà nhìn hắn. Hắn điên rồi! Một nhát kiếm kia chém xuống đâu chỉ là giết chết công chúa Đại Hán mà còn là vương phi của hắn nữa.
Nam Hoa công chúa lúc này mới hiểu được Hách Liên Ngự Thuấn định làm gì với mình. Cô vẫn có chút đờ đẫn quay đầu nhìn thanh kiếm vừa mới lướt qua gò má mình. Nếu Sở Lăng Thường ra tay chậm một chút, hoặc khí lực yếu một chút, đầu của cô đã lìa khỏi cổ từ lâu rồi.
Ý thức được chuyện đó, trong mắt Nam Hoa nhanh chóng ngưng tụ lại thành một cảm xúc khó nói nên lời. Cảm xúc đó dường như có chút bi thương, lại có chút tức giận hoà trộn vào nhau khiến màn lệ rất nhanh chóng dâng lên trong đôi mắt Nam Hoa. Màn lệ đó cũng đem tình cảm phức tạp kia che đi, chỉ còn lại sự uỷ khuất là rõ ràng...
"Vương gia, người muốn giết ta?"
Đây cũng là câu mà Sở Lăng Thường rất muốn hỏi.
Sắc mặt Hách Liên Ngự Thuấn vẫn có chút tái nhợt, rõ ràng là dược liệu đắp ngoài vết thương vẫn chưa thể làm dịu đi hết đau đớn của hắn. Mi tâm của hắn nhíu chặt lại khiến gương mặt kia càng trở nên lãnh huyết vô tình. Một lúc sau hắn mới lạnh lùng hỏi, "Vì sao cô lại tới nơi này?"
Nam Hoa công chúa khó nhọc mở miệng, thanh âm vẫn có chút nghẹn ngào, "Nam Hoa ngủ không được, lại thấy có một bóng dáng khả nghi nên đi theo thì phát hiện ra đó là Lăng Thường tới dược phòng để lấy thuốc. Nam Hoa vốn tưởng rằng Lăng Thường bị thương nhưng không muốn cho người khác biết nên có chút lo lắng mới theo tới nơi này, không ngờ là vương gia..."
"Không ngờ là cả hai chúng ta đều mặc y phục dạ hành, rõ ràng là thích khách, đúng không?" Hách Liên Ngự Thuấn thản nhiên ngắt lời Nam Hoa rồi cười lạnh.
Nam Hoa công chúa biến sắc mặt, vội vàng nói."Không! Không! Nam Hoa không nghĩ như vậy. Vương gia...."
"Cô ở bên ngoài đứng lâu như vậy, cái gì nên nghe, cái gì không nên nghe chẳng phải đều nghe hết rồi sao?" Hách Liên Ngự Thuấn cúi xuống, chậm rãi nhặt trường kiếm lên. Ngữ điệu của hắn tuy rằng khá thong thả, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.
Nam Hoa công chúa trừng lớn hai mắt, nước mắt theo khoé mắt thi nhau rơi xuống, thân hình cũng co lại rồi lùi về phía sau, yếu ớt lên tiếng, "Vương gia, Nam...Nam Hoa tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài. Vừa rồi là Nam Hoa quá kinh hãi nên không biết có nên đi vào hay không. Nam Hoa..."
Trường kiếm của Hách Liên Ngự Thuấn đã đặt lên gáy Nam Hoa khiến những lời của cô lập tức ngưng bặt.
Nước mắt còn rớt xuống cả lưỡi kiếm.
"Vương...vương gia!"
"Bản vương tin rằng trên đời này chỉ có người chết mới không thể mở miệng nói chuyện!"
Nam Hoa công chúa vô lực lắc đầu mà thanh trường kiếm cũng thấm đẫm dòng lệ.
Sở Lăng Thường lập tức bước tới chắn trước mặt Nam Hoa công chúa, lẳng lặng đối diện với Hách Liên Ngự Thuấn.
Ánh mắt của Hách Liên Ngự Thuấn hơi tối sầm lại.
"Vương gia, không thể giết cô ấy!" Hít sâu một hơi, nàng khẽ mở miệng cất lời đầy khẩn thiết.
Bàn tay Hách Liên Ngự Thuấn khẽ siết lấy đốc kiếm, "Chuyện đêm nay không thể để người khác biết!"
"Cô ấy không phải người ngoài, cô ấy là công chúa Đại Hán!" Ánh mắt Sở Lăng Thường chợt dâng lên chút cô tịch, lại bổ sung thêm một câu, "Cô ấy là vương phi của ngươi!"
Trên khuôn mặt Hách Liên Ngự Thuấn lập tức nổi lên vẻ bất mãn cùng không vui rất dễ nhận thấy. Ánh mắt hắn cũng trở nên thâm thuý hơn bao giờ hết, u tối đến đáng sợ. Một lúc lâu sau hắn mới cất tiếng hỏi, "Nàng tin tưởng cô ta?"
Sở Lăng Thường quay đầu nhìn thẳng vào mắt Nam Hoa công chúa, nhẹ giọng nói, "Phải!"
Ánh mắt Nam Hoa nhìn nàng lúc này cũng tràn ngập sự cảm động, nước mắt lại lần nữa dâng tràn hốc mắt.
Trường kiếm trong tay Hách Liên Ngự Thuấn một lúc sau mới rời đi. Hắn ném kiếm qua một bên, lạnh lẽo ra lệnh, "Đi ra ngoài!"
Thân mình Nam Hoa công chúa khẽ run lên, "Vương gia..."
"Những gì cô đã thấy đêm nay nếu để lộ ra ngoài dù chỉ một câu, bản vương nhất định sẽ lấy mạng cô!" Giọng nói của Hách Liên Ngự Thuấn không có lấy một chút tình cảm, lạnh lẽo tựa băng giá khiến người ta sợ run lên.
Nam Hoa nghẹn ngào đứng dậy, gắt gao cắn chặt môi, sắc mặt cũng tái nhợt tới mức đáng sợ. Đứng dậy rồi, cô hướng về phía Hách Liên Ngự Thuấn thi lễ rồi rưng rưng nước mắt rời đi.
← Ch. 096 | Ch. 098 → |