Phiên ngoại p.5: Cầm thú năm nay ba tuổi rưỡi
← Ch.97 | Ch.99 (c) → |
Lần trước nói đến tiểu Lệ Vân vì đền bù liên lụy đến Đường Dĩ Tình nên dẫn cô bé đi gặp một chú sói nhỏ trắng như tuyết, nhưng là chú sói nhỏ kia lại được lấy tên Huyết Yêu.
Đối với cái này Lệ Vân chỉ có thể hai tay nhất quán tỏ vẻ vạn phần bất đắc dĩ, cuối cùng chú sói nhỏ kia bị Đường Dĩ Tình mang về Đường môn.
"Dĩ Tình tiểu thư!" Đợi đến khi Lệ Vân và Dĩ Tình trở lại Đường môn, người hầu của Đường Vô Danh đã vội vã chạy tới, vẻ mặt sốt ruột nhìn Đường Dĩ Tình, "Dĩ Tình tiểu thư, mau đi theo ta."
"Sao vậy?" Dĩ Tình tò mò nhìn người hầu.
"Vô Danh đại nhân..." Người hầu ngừng một chút, khẽ cắn môi, cảm thấy nên nói tình huống chân thật cho Đường Dĩ Tình, "Vô Danh đại nhân trúng độc rồi! Bây giờ đang hôn mê bất tỉnh..."
Con ngươi của Dĩ Tình trong nháy mắt co rụt lại, thoáng cái bắt được tay thị vệ, "Ngươi gạt ta! Cha ta rất lợi hại, ông ấy biết rất nhiều loại độc! Là không thể nào trúng độc được!"
Thị vệ thở dài, "Đối thủ là Độc y gần với Dược vương..."
Cái tên thị vệ nhắc tới khiến Dĩ Tình sửng sốt, là con gái của Đường Vô Danh hai cái tên này cô bé đều đã nghe nói qua.
Độc y và Dược vương khác nhau, Dược vương chỉ là thích độc dược mà thôi, độc y lại thích hưởng thụ khoái cảm nhìn người bị độc chết. Độc dược của bà ta càng đáng sợ hơn nữa là khiến người bị trúng độc vạn phần thống khổ
Mà nội dung Đường Vô Danh và Độc y tỷ thí là dùng độc trên người đối phương, xem có thể giải loại độc bị đối phương hạ hay không. Giải độc tương ứng với độc càng thêm phiền toái, bởi vì nhất định phải hiểu đầy đủ tính năng của thuốc giải độc, còn phải tìm ra dược liệu cần thiết có thể giải độc.
Hai bên liên tục đánh ra tám lượt, trên góc độ tốc độ và kỹ xảo Đường Vô Danh cũng không kém hơn độc y, vốn ước định mỗi loại độc dược có thời gian ba ngày ba đêm để giải độc, bị hai đại cao thủ này rút ngắn lại đến mức chỉ trong ngắn ngủi một ngày giải tám loại độc. Nhưng đến khi loại độc thứ chín được lấy ra, Đường Vô Danh đã suy yếu rồi...
Loại độc dược này vậy mà có một loại dược liệu mà Đường Vô Danh cho dù như thế nào cũng không có cách nào tìm kiếm...
Khi Đường môn trưởng lão định nhận thua để đổi lấy giải dược, Độc y vậy mà nói cho bọn họ thời gian ba ngày ba đêm chưa tới, thắng bại chưa định.
Mà theo nghiên cứu của Đường môn trưởng lão, Đường Vô Danh căn bản sống không quá ba ngày.
Thời điểm Đường Dĩ Tình nhìn thấy Đường Vô Danh, đôi môi Đường Vô Danh đã xuất hiện màu đen, con ngươi tan rã, nhưng miệng vẫn thì thào gọi tên của Đường Dĩ Tình. Nhìn thấy Đường Dĩ Tình đến những người khác tự giác lui ra ngoài, nếu là độc dược đến Đường Vô Danh cũng không có cách nào giải được, bọn họ cũng căn bản không có cách nào.
"Dĩ Tình..."
"Cha..." Đường Dĩ Tình quỳ gối bên giường nắm lấy tay Đường Vô Danh, "Dĩ Tình ở đây, Dĩ Tình ở bên cạnh phụ thân, Dĩ Tình không chán ghét phụ thân, phụ thân khỏe lên nhé..."
Đường Dĩ Tình cảm thấy cực kỳ hối hận với câu nói "con chán ghét cha" sáng nay, cô bé không muốn lúc phụ thân không còn ý thức mà lấy lời này làm lời cuối cùng.
Lệ Vân đi theo Đường Dĩ Tình đến phòng nghỉ của Đường Vô Danh, lại nhìn thấy thúc thúc đối xử rất tốt với cậu bé vậy mà trở thành dáng vẻ này, Lệ Vân giật mình, đây là có chuyện gì...
Nhưng là khi ánh mắt Lệ Vân gặp phải Đường Dĩ Tình kiên cường không cho nước mắt rơi xuống, khẽ thở dài. Nhẹ nhàng đi tới, đến phía sau Đường Dĩ Tình, đặt tay lên vai Dĩ Tình, "Muốn khóc thì khóc ra đi."
Đường Dĩ Tình bỗng xoay người lại, ôm cổ... sói nhỏ trong tay Lệ Vân, lau hết nước mắt lên lông sói nhỏ.
Trong mắt Huyết Yêu dường như xẹt qua một tia bất đắc dĩ, nhưng vẫn thành thành thật thật ghé vào trong lòng Đường Dĩ Tình làm khăn "lông".
Lệ Vân sờ sờ cái mũi, cảm thấy hình như cậu bé có chút dư thừa rồi!
Ngay tại lúc Đường Dĩ Tình ôm Huyết Yêu khóc, Lệ Vân lặng lẽ đặt tay lên cổ tay Đường Vô Danh, mạch tượng như có như không thế này đến gà mờ như bé cũng biết được mệnh của Đường Vô Danh chẳng còn được bao lâu.
Nhưng là, Lệ Vân nắm tay thật chặt, bé còn có một cách...
Lục độc đan!
Loại kỳ dược Dược vương luyện ra có thể giải trăm loại độc!
Nhưng là, phải làm sao để đưa Dĩ Tình đây? Dùng thân phận bây giờ của bé đưa, Dĩ Tình khẳng định không tin tưởng bé, dù sao thân thể của Đường Vô Danh ở trong lòng Dĩ Tình khẳng định cao hơn rất nhiều so với tín nhiệm với bé.
Lệ Vân liếc sói nhỏ một cái, khóe miệng khẽ gợi lên, bé còn là Huyết Yêu ca ca mà!
Buổi tối hôm đó, Dĩ Tình canh giữ ở trong phòng Đường Vô Danh, chăm sóc Đường Vô Danh, mà còn có rất nhiều thị nữ và cao thủ dùng độc của Đường môn đang thử giải độc cho Đường Vô Danh.
Lúc này khi Dĩ Tình đi ra ngoài muốn nhìn một chút tại sao người hầu đi múc nước còn chưa trở về, bỗng một giọng nói quen thuộc gọi cô bé lại.
"Dĩ Tình!"
Đường Dĩ Tình lập tức dừng bước chân, "Huyết Yêu ca ca?"
"Phải, là ca ca."
"Huyết Yêu ca ca..." Dường như tìm được một người có thể chống đỡ cho cô bé, Đường Dĩ Tình trừ lúc ôm sói nhỏ khóc một trận ngoài ra còn chưa rơi một giọt nước mắt nào lập tức òa ra như vỡ đê.
"Đừng khóc mà!" Thanh âm của Lệ Vân có chút không biết làm sao, bé cuối cùng cũng biết vì sao nói phụ nữ được làm từ nước, vốn tưởng rằng Đường Dĩ Tình đã khóc rồi, lúc này sẽ không khóc thêm nữa... Nhưng không nghĩ tới nước mắt của cô bé nói đến là đến!
"Huyết Yêu ca ca... Cha muội... Cha muội..." Đường Dĩ Tình nghẹn ngào, lại không biết quay mặt về phía nào, "Cha muội sắp chết..."
"Sẽ không." Lúc này giọng nói của Lệ Vân trở nên chắc chắn, "Có ca ca ở đây cha muội sẽ không phải chết!"
Trong chốc lát, Đường Dĩ Tình lau khô nước mắt mở to hai mắt cố gắng tìm được Huyết Yêu ca ca, "Thật vậy chăng?"
"Dĩ Tình, ca ca đã lừa gạt muội chưa?" Lệ Vân hỏi lại.
"Không có."
"Vậy tin tưởng ca ca! Bây giờ đi về bên phải, ca ca nói dừng thì muội dừng lại." Lệ Vân chỉ huy Đường Dĩ Tình, nhìn Đường Dĩ Tình nện bước chân từ từ đi tới."Tốt ở chỗ này, dừng lại, giờ đi sang trái." Đợi sau khi đi vài bước chân, Đường Dĩ Tình phát hiện mình đứng ở trong một mảng bụi hoa, từng đợt hương thơm chui vào chóp mũi, "Muội quay mặt vào mặt tường kia..." Lệ Vân tiếp tục, "Có một cái hốc, có thấy không?"
Cái kia hốc kia là Lệ Vân đào ra để làm trò đùa ác.
"Vâng." Đường Dĩ Tình chui vào, "Thấy được!"
"Đi vào bên trong đi. Sau đó muội sẽ tìm được một cái bình nhỏ màu vàng. Lấy nó ra, cái đó có thể giải được độc của cha muội." Lệ Vân đưa ra chỉ thị cuối cùng.
Đợi đến khi Dĩ Tình bò từ trong hốc ra đầu tóc có chút xốc xếch, trang phục đỏ như lửa và giày ủng dính vào không ít bùn đất.
"Muội lấy được rồi!" Đường Dĩ Tình hưng phấn mà vung vẩy bình nhỏ.
"Nhanh đi cho cha muội uống đi!" Lệ Vân thúc giục Đường Dĩ Tình, bé cũng không hy vọng nhìn thấy dáng vẻ chịu khổ của Đường Vô Danh, dù sao Đường Vô Danh chăm sóc bé có thừa, "Có thể không cần uống toàn bộ, một chút là được rồi, còn lại nếu như Độc y vẫn muốn tỷ thí với cha muội, gặp được loại độc nào không có cách nào giải, thì uống dược này là được."
"Vâng." Đường Dĩ Tình trịnh trọng khẽ gật đầu, che chở cẩn thận bình thuốc kia trong lòng.
"Mau đi đi! Ca ca cũng phải đi rồi!"
Đường Dĩ Tình do dự một chút, nhất thời bật thốt ra, "Huyết Yêu ca ca, muội thích ca ca, về sau gả cho ca ca có được hay không?"
Nấp trong chỗ tối Lệ Vân lập tức trợn mắt há mồm, sắc mặt đỏ rực, lại không chút do dự lắp bắp trả lời, "Được... được..."
"Ca ca đồng ý rồi!" Đường Dĩ Tình vui vẻ xoay một vòng, "Vậy muội đi trước nha!"
Nhìn bóng lưng đầy sức sống của Đường Dĩ Tình rời đi, Lệ Vân không khỏi xoa xoa mặt mình, "Ta đây đã tính là người có gia đình rồi?"
...
...
Khi Đường Dĩ Tình đi đến phòng Đường Vô Danh, một đám người đang vây quanh Đường Vô Danh, Đường Dĩ Tình lập tức vội chen vào.
"Sao rồi, cha con sao rồi?" Đường Dĩ Tình giữ lấy vạt áo người bên cạnh.
Nhưng là người kia lại dùng vẻ mặt xin lỗi lắc đầu với Đường Dĩ Tình, "Hết cách xoay chuyển, để cho cha con nói hai câu với con đi!"
Nghe thấy lời người kia, Đường Dĩ Tình lập tức trèo lên giường của Đường Vô Danh, ngồi xổm ở bên cạnh Đường Vô Danh, mở ra bình thuốc nhỏ màu vàng, lập tức một mùi hương dược thảo tươi mát ngào ngạt lan ra, mỗi một người có thể cảm thấy đều vô cùng kinh ngạc.
Nhưng là Đường Dĩ Tình lại không để ý tới sự kinh ngạc của mọi người, từ trong bình nhỏ màu vàng lấy ra một viên dược hoàn, sau đó rút con dao nhỏ từ trong giày cắt lấy một ít, không chút do dự cho vào miệng Đường Vô Danh.
"Phụ thân, mau tỉnh lại đi!" Đường Dĩ Tình không ngừng cầu nguyện, trong tay nắm chặt đan dược còn thừa và cái bình màu vàng kia. Sau đó hoài nghi có phải số lượng không đủ hay không? Có phải mình dùng phương pháp không đúng hay không? Nhưng là cho tới bây giờ cô bé chưa từng nghi ngờ Huyết Yêu ca ca có phải lừa mình hay không.
Đột nhiên, Đường Vô Danh phun ra một ngụm máu tươi màu đen, vốn cây châm bạc cắm trên huyệt đạo của hắn trong nháy mắt biến thành màu đen, máu đen từ châm bạc chảy xuống dưới.
"Mau, ôm Dĩ Tình xuống dưới." Đại trưởng lão lập tức ra lệnh, Đường Vô Danh đang đẩy độc ra, máu của hắn cũng có độc, nếu để Đường Dĩ Tình dính vào mà trúng độc, Đường Vô Danh nhất định sẽ tự trách cả đời. Người bên cạnh lập tức vâng lệnh, ôm Đường Dĩ Tình từ trên giường của Đường Vô Danh xuống dưới.
Mà Đường Dĩ Tình lại không quan tâm nhiều như vậy, ánh mắt cô bé nhìn chằm chằm vào Đường Vô Danh, sau đó lại nhìn về phía Đại trưởng lão tiến lên bắt mạch cho Đường Vô Danh, hi vọng vị trưởng lão kia có thể nói cho bé một tin tức tốt.
Ánh mắt vị trưởng lão kia càng trợn càng lớn, kinh ngạc trong mắt cũng càng ngày càng nhiều, sau đó khiếp sợ nhìn Dĩ Tình, "độc của Vô Danh... Đã giải rồi!" Lại nói thêm một câu, "Một chút cũng không dư lại, chỉ cần điều dưỡng thêm một thời gian ngắn là có thể khỏe lại hoàn toàn."
Đại trưởng lão cũng chuyển ánh mắt nhìn về phía Dĩ Tình, "Dĩ Tình, có thể đưa bình dược kia cho ta nhìn một chút không?"
"Cái này..." Đường Dĩ Tình do dự nhìn về phía Đại trưởng lão, đan dược này chính là Huyết Yêu ca ca cho bé. Là bé muốn giữ lại cho phụ thân dùng.
"Yên tâm, Dĩ Tình, sau khi ta xem xong nhất định trả lại cho con." Nhận thấy băn khoăn của Dĩ Tình, Đại trưởng lão lập tức nói.
Dĩ Tình khẽ gật đầu, giao bình dược vào trong tay đại trưởng lão, "Nhớ phải trả con đó!"
"Được." Đại trưởng lão mỉm cười, đổ viên dược không hoàn chỉnh vào trong tay, đưa lên mũi ngửi ngửi, "Bên trong có Âm Cốc lan, Hoa Tường thảo, xà phệ linh chi... Còn có..." Đại trưởng lão nhướng mi, những thành phần khác chỉ đơn giản ngửi một chút căn bản không có cách nào nhận biết được, nhưng chỉ ba loại này cũng đã đủ khiến người ta khiếp sợ rồi, tuy rằng tên ba loại dược liệu này cũng không thu hút, nhưng là bảo vật hiếm có trong thiên hạ.
Âm Cốc lan, loại độc chí âm trong thiên hạ. Hoa Tường thảo, trong truyền thuyết là loại thảo dược có linh thú canh giữ, tản ra mùi hoa, toàn bộ Đường môn chỉ có một gốc. Xà phệ linh chi, nghe tên cũng biết, đây là một loại rắn chuyên môn canh giữ cỏ linh chi, con rắn kia đã từng khiến bọn họ mất gần trăm cao thủ, mới kéo về được một gốc.
Hoa Tường thảo và xà phệ linh chi mặc dù chỉ là nguyên liệu phụ, nhưng cũng đủ vô giá rồi.
Hơn nữa còn có rất nhiều loại dược liệu ông không phân biệt được?
"Dĩ Tình đây là ai đưa cho con?" Đại trưởng lão hỏi, nguyện ý cho Dĩ Tình loại đồ này tất nhiên không phải dạng vừa. Nhưng sao Dĩ Tình lại biết đối phương chứ?
"Vị hôn phu của con!" Đường Dĩ Tình buột miệng nói ra, "Vị hôn phu của con cho con!"
"Hả?"
Trong đầu mọi người lập tức nhảy ra một suy nghĩ, loại cầm thú nào mà đến đứa trẻ hơn hai tuổi cũng không buông tha?
Lại không biết bạn cầm thú nào đó đang ngủ vù vù năm nay mới ba tuổi rưỡi...
Lời của Bách lý Tiếu Tiếu: chương tiếp theo là kết thúc ngoại truyện Lệ Vân rời nhà trốn đi đó ***
← Ch. 97 | Ch. 99 (c) → |