Yêu Tuyệt kiếm phổ
← Ch.34 | Ch.36 → |
Đến ngày thứ năm, ở bên ngoài Yến Thanh Dịch cùng Sở Văn Xuyên đã gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, không ngừng đi vòng quanh vòng lại. Bang chủ bang Khô Lâu lại càng sốt ruột hơn, nếu Lệ Thú không thể ra ngoài thì hắn lại càng đắc tội hơn rồi, đây chính là đắc tội người Lệ gia chết rồi, bang Khô Lâu bọn họ đừng nghĩ đến chuyện quay trở lại Bích Lạc đàn!
"Đáng chết như thế nào mà còn chưa ra, đây đã là ngày thứ năm!" Sở Văn Xuyên hung tợn đánh một quyền lên trên thân cây.
"Hai vị công tử, trước tiên không cần quá gấp gáp, Lệ công tử biết trận quyết, nhất định sẽ bình yên vô sự."
Yến Thanh Dịch nhìn chằm chằm sơn cốc, vẻ mặt không xác định: "Sở tam ca, huynh nói, bọn họ ở bên trong sẽ không..."
Sở Văn Xuyên vội che cái miệng của Yến Thanh Dịch lại: "nói liều cái gì! Trong thiên hạ tìm không được mấy người có võ công hơn tỷ phu đệ, bọn họ có thể xảy ra chuyện gì?"
Yến Thanh Dịch phủi tay Sở Văn Xuyên ra: "Phi phi phi." Một bên nhổ nước miếng một bên dùng tay áo lau miệng: "Sở tam ca, huynh cũng thật ghê tởm."
"Đáng chết, đệ bây giờ còn có sức lực lo chuyện này!" Sở Văn Xuyên lại bắt đầu đi lại vòng quanh: "Thật là, cũng không nói trước đến tột cùng cần bao nhiêu thời gian, Lệ Thú đáng chết!"
"Tam ca huynh đang nói ai đáng chết?"
"..."
Âm thanh rất quen thuộc...
Sở Văn Xuyên kinh ngạc quay đầu, lập tức thấy sơn cốc trước mắt sương mù dày đặc đã biến mất, mà Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu bình yên vô sự đứng trước mặt bọn họ, trừ bỏ có chút mệt nhọc bên ngoài cũng không có tổn thương gì.
"Thật tốt quá! Hai người cuối cùng cũng ra ngoài!" Yến Thanh Dịch cùng Sở Văn Xuyên hưng phấn chạy lên trước, mà bang chủ bang Khô Lâu giúp thức thời chậm hơn bọn họ một bước:"Có gặp phiền toái gì hay không?"
Có người nói một nữ nhân tương đương với năm trăm con vịt, nhưng lúc này Lệ Thú lại cảm thấy một nam nhân cũng có thể tương đương với năm trăm con vịt.
Lệ Thú thở dài nói cho một ngàn con vịt kia bọn họ không có việc gì, kết quả một ngàn con vịt kia lại có xu thế biến thành hai ngàn con vịt, Lệ Thú lập tức quyết đoán đem một ngàn con vịt này giao cho Tiểu Tiểu xử lý.
Là vặt lông mổ thịt, hay tiếp tục vỗ béo, mấy chuyện này đều giao cho nữ chủ nhân đi!
Lệ Thú hướng bang chủ bang Khô Lâu ôm quyền: "May mắn không làm nhục mệnh."
Bang chủ bang Khô Lâu cũng là liền ôm quyền: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, về sau chỗ nào cần Bang Khô Lâu chúng ta Lệ công tử cứ việc mở miệng, bang Khô Lâu chúng ta vượt lửa băng sông, quyết không hối tiếc." sau lời cảm tạ ngắn gọn mà chân thành, bang chủ bang Khô Lâu chủ vội vàng hỏi: "Lệ công tử, Bích Lạc đàn tất cả vẫn còn tốt không?"
"Chúng ta cũng không có tiến vào Bích Lạc đàn." Lệ Thú giải thích: " trong quá trình phá trận không thể tùy ý đi lại, mà sau khi hoàn thành phá trận chúng ta cũng đã ở rìa sơn cốc."
"vậy chúng ta..." bang chủ bang Khô Lâu ánh mắt liếc về hướng sơn cốc, chờ mong nhanh một chút được nhìn thấy Bích Lạc đàn.
"Chúng ta có thể đi vào." Lệ Thú gọi một ngàn con vịt kia cùng thê tử nhỏ nhà mình chuẩn bị đi Bích Lạc đàn trước, hiện tại thê tử nhỏ của hắn cần nghỉ ngơi, mà Bích Lạc đàn chính là chỗ hắn chọn."Bang chủ, ta hi vọng có thể ở lại Bích Lạc đàn một thời gian."
Bang chủ bang Khô Lâu trả lời không chút do dự: "Đương nhiên, đương nhiên, Lệ công tử nhất định phải ở Bích Lạc đàn một thời gian, để chúng ta làm chủ nhà tiếp đãi tận tình, thể hiện tấm lòng cảm tạ của chúng ta."
Nói xong, đoàn người liền đi tới Bích Lạc đàn, ven đường còn đụng phải dấu vết bọn họ phá trận để lại, Tiểu Tiểu còn đắc ý khoe với tiểu đệ nhà mình cùng tam ca, cũng khiến Sở Văn Xuyên cùng Yến Thanh Dịch biết tuy rằng phá trận không dễ, nhưng hai người vẫn chưa trải qua nguy hiểm gì, hai quả tim vẫn luôn bất an cuối cùng cũng buông xuống, một ngàn con vịt đồng thời biến mất, Lệ Thú thanh tịnh không ít.
"Đến rồi!" bang chủ bang Khô Lâu từ xa đã thấy kiến trúc bên kia, hưng phấn chạy vội qua: "Cám ơn trời đất, tất cả đều không thay đổi!"
Bích Lạc đàn mặc dù gọi là đàn, nhưng là một kiến trúc tựa như Tô Châu lâm viên, mái cong ngói đỏ, thụy thú trấn trạch (*), được xây ở bên trong ba mặt vách đá, ở trong vừa có vẻ nhu tình lại vừa có vẻ trang nghiêm cổ kính, bên ngoài Bích Lạc đàn có con hào do con người đào lượn quanh, bảo vệ Bích Lạc đàn chống được kẻ thù xâm lược từ bên ngoài, đồng thời cũng cung cấp nguồn nước cho những người sống ở trong Bích Lạc đàn.
Mà chỉ trong một khắc Lệ Thú bước chân vào Bích Lạc đàn, bước chân đột nhiên dừng lại, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào vách đá, thanh âm có chút khàn khàn mở miệng: "Bang chủ, cửa vào ban đầu kia của các ngươi có cái đó rồi sao?"
Bang chủ bang Khô Lâu nghe Lệ Thú hỏi, bước chân lập tức dừng lại, theo ánh mắt Lệ Thú nhìn lại, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Vốn hẳn là vách đá gồ ghề nhưng giờ giống như bị người sử dụng kiếm chém xuống, san bằng bóng loáng. Trên mặt còn khắc mấy chữ như rồng bay phượng múa.
"Thiên địa có tình, Yêu Tuyệt không thức."
Tám chữ lớn trải dài phóng đãng, tựa như cự long đang bay lên không trung, khắc vào thật sâu trên vách đá, chứng tỏ võ công người khắc vô cùng cao cường.
So sánh với người khắc chữ trên vách đá bị san phẳng, bang chủ bang Khô Lâu nuốt nước miếng không ngừng.
Có thể làm ra kết quả như thế này thì người đó phải có khinh công cùng nội lực cao siêu thế nào a?
Lần đầu tiên, bang chủ bang Khô Lâu cảm thấy thua dưới tay người như Lệ Hi Kiệt không oan.
"Bang chủ?" Lệ Thú lại mở miệng, làm bang chủ bang Khô Lâu còn đang trong sợ hãi thật sâu tỉnh lại.
Bang chủ bang Khô Lâu hít sâu một hơi: "Không phải của chúng ta. Khẳng định là phụ thân Lệ công tử lưu lại."
"Vậy thì không sai." Lệ Thú nhìn chằm chằm vào tám chữ to kia.
"Thú ca, đó là cái gì?" Tiểu Tiểu nhỏ giọng hỏi.
Một thức cuối cùng của "Yêu Tuyệt kiếm: Yêu Tuyệt thiên hạ!"
← Ch. 34 | Ch. 36 → |