Lệ Thú bao dung
← Ch.02 | Ch.04 → |
Thành thân không chỉ là việc hai người sống cùng nhau đơn giản như vậy, mà còn trong sinh hoạt vặt vãnh bình thường
Sau khi thành thân được bảy ngày, buổi tối ở một khách sạn...
"Tiểu Tiểu, " Lệ Thú đem một bộ quần áo bẩn đưa cho Tiểu Tiểu, "Giúp ta giặt một chút."
"..."
"Như thế nào?" Lệ Thú nhìn thê tử đang đứng im, đã thấy nàng xấu hổ đứng ở đó.
Tiểu Tiểu liếc trộm dò xét hắn một cái, như trẻ con phạm phải sai lầm nhanh chóng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "thiếp không biết..."
Cho dù ở nhà không được coi trọng, nhưng Tiểu Tiểu như trước không cần làm loại việc nặng này, miễn cho người khác nói này nói nọ, mất mặt mũi Yến gia.
Lệ Thú nhìn chằm chằm thê tử, bất đắc dĩ thở dài, chậm rãi cầm quần áo đem trở về, lại chậm rãi gục đầu nhìn chằm chằm bộ quần áo: "Được rồi, bản thân ta làm." Dừng một chút, lại nghĩ đến cái gì: "Quần áo của nàng cũng có thể giao cho ta."
Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm Lệ Thú sau một lúc lâu, khẽ cắn môi, quyết định nói cho Lệ Thú sự thật hắn luôn xem nhẹ: "Kỳ thực..." sắc mặt Tiểu Tiểu khó khăn nói ra, muốn nói cho Lệ Thú biết thật ra nàng so với nam nhân còn vụng về hơn: "Thiếp cũng không biết việc bếp núc."
Lệ Thú không chút để ý cầm quần áo bẩn đứng lên: "Không quan hệ, ta sẽ làm."
"... Thiếp còn không quét dọn phòng."
"Không quan hệ, ta sẽ làm."
"... Thiếp cả nữ hồng cũng không biết."
"Không quan hệ, ta..." Lệ Thú bỗng nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc: "Ách, không biết." lại nói tiếp: "Nữ hồng không phải thiếu nữ chưa chồng đều học sao?" Tuy phụ nữ hắn tiếp xúc qua chỉ có Tiếu Tiếu nhưng trong sách đều viết như vậy? hay hắn vốn xem phải sách từ tám trăm năm trước giờ đã lỗi thời?
"Đúng vậy..." Tiểu Tiểu mân môi dưới.
"Vậy nàng thế nào..."
Tiểu Tiểu thầm hít sâu một hơi, cảm thấy nên nói ra cho phu quân sẽ sống với nàng cả đời sự thật: "Dạy con gái là trách nhiệm của mẫu thân."
Nói như vậy, Lệ Thú liền biết: " mẫu thân nàng tái giá nên người chưa từng dạy cho nàng." giọng điệu khẳng định
"Không phải tái giá..." Tiểu Tiểu không dám ngẩng đầu, chỉ có thể dùng âm thanh nhỏ nhất nói ra tình hình thực tế: "Là cùng người khác bỏ trốn."
"Không quan hệ, mấy chuyện này..." Lệ Thú nâng tay lên xoa đầu Tiếu Tiếu, "Ta sẽ làm, về phần quần áo hỏng" Lệ Thú hơi hơi suy tư: "Ta đi tìm người khác hỗ trợ là tốt rồi."
Tiểu Tiểu ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt ôn nhu săn sóc của Lệ Thú, là thương tiếc, không có chán ghét, không có khinh bỉ, ánh mắt nhu hòa như vậy, làm nàng không tự chủ được sa vào trong đó, không tự chủ được thốt ra: "Thú ca, có người nào hay không từng nói qua dáng vẻ của chàng thật sự rất đẹp mắt?!"
Lệ Thú sửng sốt: "Ta không biết nhiều người lắm."
"ah." Tiểu Tiểu gật đầu.
"Nhưng là..." Lệ Thú nhìn Tiểu Tiểu, biểu cảm bỗng nhiên trở nên nghiêm túc mà lại nghiêm khắc, phảng phất nhu tình vừa rồi tất cả đều là ảo tưởng, giống như một tuyệt thế cao thủ bỗng chốc bay mất: "Ta nhớ được nàng đã nói, mẫu thân là tái giá."
Tiểu Tiểu không tự chủ được thay đổi sắc mặt, hắn đến cùng vẫn không thể chấp nhận chuyện của mẫu thân nàng sao?
"Này cùng nàng nói không giống như trước kia."
Vẫn là muốn nói tới sao? Tiểu Tiểu chua sót thở dài.
"Phải biết rằng ta là phu quân của nàng."
Chỉ biết không có người có thể chấp nhận sự thật mẫu thân nàng bỏ trốn
"Cho nên ta không đồng ý nàng nói dối."
Đến đây đi! Cùng lắm thì một phong hưu... Gì? Chờ một chút, nói dối?
"Phải biết rằng nói dối là một hành vi sai lầm, có thể tạo thành hiểu lầm nghiêm trọng, thậm chí còn khiến hai người quay sang tàn sát nhau
Vẻ mặt Tiểu Tiểu hoang mang, hiện tại là nói tới chỗ nào vậy?
"Kết quả giết tới giết lui lại phát hiện nghĩ sai cho người rồi. Tệ nhất là..."
"Phu quân đại nhân phiền chàng chờ một chút."
"Chuyện gì?" Lệ Thú bởi vì Tiểu Tiểu đánh gãy mà không vui nhíu mày.
"Ngươi không để ý nương thiếp cùng người khác bỏ trốn?" Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm vào mắt Lệ Thú xem có thể nhìn ra có cái gì không thích hợp.
"Để ý cái gì?" Lệ Thú hoang mang nhìn Tiểu Tiểu, tựa hồ không hiểu lời nói của Tiểu Tiểu.
" mẫu thân thiếp cùng người khác bỏ trốn a!" Tam cương ngũ thường, luân lý đạo đức, tôn sư trọng đạo, không phải là đại đầu gỗ này coi trọng nhất sao?
"Ta cưới nàng." Lệ Thú chậm rì rì trả lời Tiểu Tiểu.
"Cho nên?"
"Người cũng là mẫu thân của ta." Lệ Thú trả lời một cách đương nhiên lại khiến đôi mắt nhỏ nổi lên lệ quang.
Một nam nhân coi mẫu thân nàng như mẫu thân mình, bao dung nàng cũng bao dung mẫu thân nàng.
Tiểu Tiểu bỗng nhiên ôm lấy Lệ Thú: "Thú ca, cho thiếp dựa một lát, một chút là tốt thôi."
Bởi vì mẫu thân nàng, phụ thân chán ghét nàng, huynh đệ tỷ muội cười nhạo nàng, bắt nạt nàng, quan hệ huyết thống lại là lợi khí đả thương người.
Hắn là người đầu tiên thừa nhận con người nàng!
Lệ Thú hạ mắt nhìn Tiểu Tiểu, thỏa mãn yêu cầu của thê tử cũng là trách nhiệm của trượng phu: "Bao lâu đều có thể."
Lệ Thú ôm Tiểu Tiểu một lời cũng không nói, tùy ý Tiểu Tiểu ủy khuất ở trong lòng hắn nói mấy lời mơ hồ, lấy thính lực của hắn cũng không nghe được rõ ràng.
Cứ như vậy, Tiểu Tiểu đang khóc, mà hắn cái gì cũng chưa nói — cũng không biết nên nói cái gì, chính là ôm Tiểu Tiểu, vỗ về lưng nàng, cho nàng an ủi, cho đến khi Tiểu Tiểu khóc mệt mỏi nặng nề ngủ, lại đem nàng ôm lên giường, nằm ở bên người nàng — đây là lần đầu tiên bọn họ đồng giường cộng chẩm.
Một lúc sau, hắn đột nhiên mới nhớ ra...
Hắn còn chưa cùng nương tử hắn nói xong tác hại của nói dối đâu!
← Ch. 02 | Ch. 04 → |