Vay nóng Homecredit

Truyện:Đại Học Là Gì? Inspired By A True Story - Chương 012

Đại Học Là Gì? Inspired By A True Story
Hiện có 122 chương (chưa hoàn)
Chương 012
Giang hồ?
0.00
(0 votes)


Chương (1-122 )

Siêu sale Shopee


Đi nguyên ngày 10h30 mới về tới nhà, thấy ngày hôm nay thôi được 500 views rồi, em cảm ơn các bác, mai mà lên 1000 views em bỏ boom luôn.

Đi ra thì một anh bv nói với mình:

- Lúc nãy bạn em có bị làm sao không?

- Bạn em bị nó tán với đổ bia lên người.

- Uh, thằng Đức này anh biết, nên nãy không dám làm quá, với làm lớn chuyện khu du lịch mang tiếng lại không hay, em cẩn thận thằng này nó thù dai lắm.

- Muốn tránh thì tránh cũng không được đâu anh.

Ra về, tới cũng không ai nói ai cái gì, một phần do mệt, một phần đụng chuyện, mình cũng không biết sao, thì trước thấy 2 chiếc xe chặn đường, khúc này hơi vắng, đúng là muốn tránh thì tránh không được.

Đức: Lại gặp nhau rồi, trùng hợp như phim. Haha.

- Không lằng nhằng, muốn gì nói luôn.

- Mày ngon, tụi tao muốn cái này nè. Nói rồi 4 thằng xông lên, thằng Vũ với thằng Kiên thấy thế định chạy lên giúp mình, thì nhanh chóng thấy 1 thằng đã đo đất.

Không nói nhiều, đã đánh thì dứt khoác, búng người đạp ngay ngực một thằng, xong vừa tiếp đất, sau nghe tiếng gió, phản xạ quen tay chụp nấm đấm của nó, vận kình nghe răng rắc chắc nó trật khớp rồi, thả ra nó ôm tay mặt nhăn như khỉ, xong vào tẩn hai thằng còn lại, nhất là thằng Đức, hồi thằng Kiên lao vào can ra.

- Thôi đừng đánh nữa đi đi để có người lại phiền phức.

Lúc đánh nhau không tới, quay ra thấy, thằng nào thằng nấy nát nhừ, riêng thằng Đức được khuyến mãi thêm hai vết bầm ngay mắt, quay qua thì thấy thằng Duy nhìn mình ánh mắt có vẻ phức tạp lắm.

- Mày có võ hả Hưng, thấy đánh có nghề quá mày. Thằng Kiên chạy theo nó hỏi. Lúc này hình như mấy nhỏ con gái còn sợ, mặt đứa nào cũng tái mét, chắc lần đầu gặp mấy chuyện thế này.

- Lúc nhỏ có tập, đến lớp 10 thì nghỉ, nên tự tập, với luyện thể lực ở nhà thôi.

Lúc nhỏ tướng ốm yếu, công tử quá nên cứ bị chúng nó chọc quài, thế là xuống nhà văn hóa, học võ cổ truyền, nó gọi thầy dạy nó là ba Tư, tại ba cũng hay qua nhà nó chơi, sau này ba Tư nói, có lần đang làm ngựa cho nó cưỡi, thì nghe lưng ướt ướt, bỏ nó xuống thì nó cười hì hì. Sau lớp 10 nó nghĩ, thì bên nhà có ông anh dạy nó luyện côn nhị khúc, thấy cũng khoai khoái cái môn này, tại côn dễ mang theo phòng thân, chỉ bỏ ba lô hay cốp xe rộng rộng tí cũng được.

- Đúng chất đầu đường xó chợ, chỉ biết đánh lộn, chứ biết mẹ gì nữa đâu. Các bác cũng biết ai vừa nói rồi đó.

- Không tới nguyên tắc của tao thì không có chuyện gì.

- Nguyên tắc cái quần, từ nay mày ra đường cẩn thận là vừa.

- Sao ông nói kì vậy Duy, thằng Hưng cũng vì tụi mình mới đánh nhau mà, lúc nãy ông không nói giúp thì thôi, ở đó mà còn kêu nó xin lỗi. Nhã nói.

- Lúc nãy ông có sao không Hưng, lúc đó tụi tui sợ quá chừng. Nguyệt chắc giờ vẫn còn hơi hoảng, chỉ riêng có nhỏ Nga nãy giờ không nói gì, thật sự lúc đó cũng hơi nghi ngờ chuyện này có dính tới thằng Duy nên nó cũng không muốn nói nhiều.

- Đi chơi tự dưng gặp chuyện, có gì thì mày nói tụi tao một tiếng nhe Hưng. Thằng Vũ nói, nói chứ tụi nó toàn dân tỉnh lẻ lên gặp chuyện này không lo mới là lạ.

- Uh đúng rồi đó, có gì mày cứ nói tao một tiếng, ba tao quen ông này…. Giờ này mà thằng Kiên còn chém nữa.

- Thôi mọi người về đi chứ nay đi cũng mệt rồi, chắc cũng không có gì đâu, chắc xong chuyện rồi, mình nói vậy thôi chứ biết chắc chưa xong, nhớ lại chắc cũng lâu lắm rồi mình không đánh nhau, một là lâu rồi không gặp chuyện gì, với lại từ sau chuyện đó...

Tới ngã tư mỗi đứa rẽ một hướng, cũng không ai bảo nhau, có lẽ tất cả đều muốn về nhà tắm rửa, rồi ngủ một giấc cho khỏe cũng tối rồi, với lại sáng giờ đi chơi chưa có đứa nào tắm rửa, nhất là nhỏ Nga giờ người rin rít mùi bia. Mình thì chở Trâm về:

- Ngoài đánh bài với, đánh nhau Hưng còn giỏi gì nữa không?

- Trời nói chuyện như tui là thành phần bất hảo vậy.

- Thì tại thấy sao hỏi vậy thôi, mà chắc dưới đó, Hưng cũng hay đánh nhau lắm hả?

- Uh, mình là giang hồ đó sợ không?

- Giang hồ mà mặt ngáo dễ sợ, cốc sợ. hihi.

- Tui hiền khô à, nay nhịn không được mới đánh thôi.

- Mà nay làm anh hùng cứu mĩ nhân luôn ta ơi, coi chừng sau này người ta lấy thân báo đáp thì sướng nghe.

- Nhắc mới nhớ, sướng thật ta ơi. Haha.

- Đúng thứ mê gái.

- Gái ai không mê, có phải gay đâu, nói bạn bè thôi, lúc đó thấy Nga bị vậy, bực mình quá nên vậy thôi.

- Mà có gì đâu mà phải giải thích với tui vậy?

- Thì Trâm hỏi lạ, nói tui mê gái tui giải thích thôi.

- Thôi tới rồi, tui vô đây đồ mê gái. Hi.

Nó không chạy về nhà, tự dưng muốn chạy lòng vòng đây đó, thôi kệ điện thoại một cú cái, giải quyết cho xong luôn vậy: (Em không để tên thằng này, nó xuất hiện ở chap 22 đó mấy thím).

- Có chuyện gì nói đi ku?

- Định mệnh, tao nhớ mày điện thoại không được hả?

- Bình thường một là mày lên đây mày điện thoại, mà mày đi học xa chưa về tao biết, hai là có chuyện đánh lộn mày mới nhớ tao, tao toàn hốt cức cho mày thôi.

- Tính ra mày đâu có ngu, thì mới bị tụi kia úp.

- Uh rồi tụi nó có sao không? Thôi mệt lằng nhằn quá, nói lẹ đi, anh còn lên coi bar nữa, muốn chơi thằng nào, tao chơi chết cho mày.

- Thằng này tên Đức, ở ***, tao chỉ biết vậy thôi.

- Mẹ bà, nói vậy ông nội tao kiếm sao ra, dưới đó mày điện thoại chú Long ổng nhấc tay cái một, mà cũng đúng dạng cóc ke này nhở ổng làm gì.

- Thằng nào nghe nói cũng có số, nó cao cao, da đen, đầu đinh, với nay tao mới tặng nó 2 đấm vào mắt.

- Rồi xử như cũ hay sao?

- Mày kêu đàn em, ra nói chuyện dằn mặt nó được rồi, sao nó không phiền tao thôi, à quên, nó có thằng em tên Duy, sẵn lấy thông tin cho tao luôn.

- Rồi rồi ok, có gì tao báo tin sau.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-122 )