← Ch.14 | Ch.16 → |
"Đây là thai đầu của cô sao?"
"Vâng."
"Gần đây ăn uống thế nào?"
"Không vấn đề gì."
"Thân thể thì sao?"
"Hoàn hảo."
Thủy Tịnh ngồi ở trên ghế trả lời các câu hỏi của bác sĩ.
Lúc 2 rưỡi, Đồ Ưng chủ động đến gõ cửa phòng nàng, nàng đã trấn định cảm xúc, đóng máy tính, đi với hắn đến chỗ này.
Đây là một phòng khám mới với trang thiết bị hiện đại. Ấn tượng đầu tiên của cô với nơi này là sạch sẽ, ấm áp.
Vị bác sĩ có tuổi trước mắt cũng rất ôn như, có một loại cảm giác thân thuộc của bác sĩ thế hệ trước. Ông ấy hỏi chậm rãi, và nhã nhặn.
Buổi sáng có bị nôn không?"
"Có." Câu này không phải cô trả lời.
Thủy Tịnh sửng sốt, quay đầu nhìn Đồ Ưng.
"Phòng anh ở ngay bên cạnh."
Mỗi sáng hắn đều nghe thấy tiếng cô nôn mửa, điều đó khiến cuộc sống hàng ngày của hắn cũng khó an ổn. Hắn muốn bồi cô nhưng lại sợ đi tìm thì sẽ tạo thành áp lực cho cô.Cô lại không biết.
Thủy Tịnh nhìn hắn, cô chưa từng nghe thấy cách vách có tiếng vang, hắn đều luôn cẩn thận nhẹ nhàng.
Lúc mới đến phòng khám, cô còn nghĩ hắn sẽ chờ ở bên ngoài, nhưng hắn lại theo vào khiến cô có chút ngượng ngùng nhưng lại không thể ngăn cản hắn.
Bác sĩ giúp cô làm một ít xét nghiệm, sau đó mới chậm rãi bắt đầu hỏi khám.
Trước kia cô chưa từng đi khám phụ sản, đến khi bác sĩ hỏi cô đã kết hôn chưa, lần cuối quan hệ là lúc nào, có tiền sử bệnh phụ khoa không và các vấn đề khác thì cô thật sự xấu hổ đến không được. Nếu sớm biết sẽ bị hỏi những thứ này thì cô thế nào cũng phải vứt Đồ Ưng ở bên ngoài.
Lúc làm kiểm tra, Đồ Ưng cơ hồ một tấc cũng không rời, tựa như cái bóng thủ ở bên cạnh, cao lớn, im lặng, nhưng vẫn khiến người ta không thể không chú ý đến hắn.Mặc kệ là lúc cô đo chiều cao, cân nặng hoặc lấy máu, thậm chí lúc bác sĩ muốn cô đi kiểm tra nướ© ŧıểυ thì hắn cũng trước sau như một mà đi theo. Cô vốn đang nghĩ có lẽ nào hắn cũng theo vào toilet không thì may mắn hắn cuối cùng cũng đứng ngoài phòng vệ sinh.
"Sau khi nôn hết thì cô nên ăn chút gì đó." Lão bác sĩ đẩy kính mắt, nhắc nhở cô, "Đừng ói xong liền không ăn, đối với cô và đứa nhỏ đều không tốt."
"Mỗi ngày đều ói như vậy có bình thường không?" Hắn lại mở miệng, Thủy Tịnh kinh ngạc lại thẹn thùng, chỉ có thể nắm chặt hai tay, giả bộ trấn định nhìn bác sĩ.
"Nôn nghén là bình thường, đa số mọi người đều sẽ gặp tình trạng này trong mấy tháng đầu thai kỳ, đợi thai lớn chút thì sẽ tốt hơn."
"Có biện pháp cải thiện tình trạng nôn nghén này không?" Nam nhân này bình thường nói rất ít, sao hôm nay lại hỏi nhiều thế?Mặt cô càng đỏ hơn, lại khốn quẫn đến đòi mạng, cô hoàn toàn không dám quay đầu nhìn hắn.
Bác sĩ nhìn hắn, trả lời: "Vài tuần này ăn nhẹ nhàng, không quá nhiều dầu và muối. Nếu tình huống rất kém thì ăn ít chút là có thể cải thiện."
Bác sĩ trả lời xong vến đề của hắn thì nhìn cô, "Cô hiện tại đã mang thai được 10 tuần, tổng thể thì nói chung là tốt, cuốn sách này cô cầm về xem, nếu có vấn đề gì thì có thể gọi điện tới đây. Sau 12 tuần thì có thể đến siêu âm ba chiều, đến lúc đó sẽ có thể kiểm tra kỹ tình huống đứa trẻ. Nhớ rõ phải nghỉ ngơi, không được uống thuốc bậy bạ, thuốc lá và rượu tạm thời đều phải tránh."
"Vâng." Tuy đã lấy qua sổ tay làm mẹ nhưng cô vẫn nhận lấy cuốn sách kia.
"Trong lúc mang thai, cảm xúc không tốt là bình thường, cô không cần quá để ý, nếu rảnh có thể đi lại nhiều chút, tản bộ chẳng hạn."
Lão bác sĩ nhìn cô liếc mắt một cái, lại nhìn Đồ Ưng liếc mắt một cái, lại nói: "Tạm thời không cần làm vận động kịch liệt, qua ba tháng mới tốt. Nếu không có vấn đề gì thì hai tuần sau lại đến khám."
Mặt nàng lại đỏ lên, xấu hổ đứng dậy, cảm ơn bác sĩ rồi không nhìn Đồ Ưng cái nào liền cuống quít mà ra khỏi phòng khám. Hắn lại nhắm mắt theo đuôi cô.
Lúc rời khỏi phòng khám, y tá lại dặn dò vài việc cần chú ý, mà hắn cũng hỏi vài câu. Cô không biết nên vì sự quan tâm của hắn mà cảm thấy cao hứng hay khổ sở.
Sau giữa trưa ánh mặt trời không quá chói mắt, hàng cây bên đường cũng hình thành một cái ô tự nhiên. Cô bước ra khỏi phòng khám, đi dưới hàng cây, mà hắn cũng vấn đi theo cô.
Nơi này cách chỗ Đào Hoa cũng không xa, đi đường chỉ mất vài phút là đến.
Trên mặt biển ở xa xa, một chiếc thuyền lớn đang rời cảng, cô hướng bờ biển đi tới, bởi vì chỉ cần đi dọc bờ biển là có thể về đến nơi.
Trước ngày hôm nay, cô không nghĩ nhiều đến việc sinh con, nhưng đó là bởi vì cô có quá nhiều vấn đề rồi, cũng luôn đem bản thân vùi đầu vào công việc để không nghĩ nhiều.
Nhưng hiện tại cô không thể nào không nghĩ.
Nếu cô muốn con mình có giấy khai sinh thì phải có nơi ở cố định, cô không thể ở nhờ đến khi sinh, vậy sinh xong thì sao? Cô sẽ về phía bắc đem căn phòng kia lần nữa sửa sang lại sao?
Lúc này cô tất không thể lại tự mình làm nhưng nếu thuê người thì tiền đâu ra? Gần đó cô nhớ cũng có một phòng khám phụ sản không tệ lắm, đến lúc đó có thể tới chỗ kia làm kiểm tra. Nhưng phiền toái là, cô không biết vì sao lại có người muốn hại cô, cũng không biết khi nào mới có thể rời khỏi đây.
Cô không phải không thích ở đây nhưng dưới tình huống không rõ ràng này thì cô ở tiếp cũng quá là kỳ quái.
Chuyện phiền nhiễu nhiều như sao trời, trong lúc nhất thời, cô buồn bực không thôi.
Bởi vì thất thần nên cô không chú ý đến mình đã đi đến lỗi đi bộ, một bước dẫm chệch thiếu chút nữa là ngã sấp mặt, may mắn Đồ Ưng nhanh chóng vươn tay đỡ cô vào trong lòng.
Tim cô đập thật nhanh vì hoảng sợ.
"Em có khỏe không?" Hắn hỏi.
"Không......" Thủy Tịnh tựa vào lòng hắn, muốn trấn định xuống.
"Em không sao." Tim hắn đập cũng rất nhanh, cô có thể cảm giác được nhịp đập hữu lực mà kịch liệt kia, cô biết hắn cũng hoảng sợ.
"Thật có lỗi." Cô ngẩng đầu nhìn hắn, "Em không chú ý......" Cô vững vàng ổn định, hắn cũng nên buông tay rồi nhưng hắn không làm thế, hắn đã rất lâu không ôm cô vào lòng. Hắn nhớ cảm giác được ôm cô vào lòng.
Nàng nhìn hắn, thoạt nhìn có chút mê mang, con ngươi đen mông lung, đôi môi phấn nộn, hơi thở như lan khiến người ta muốn âu yếm.
Hắn cúi đầu, cô hé mở cánh môi, khiến hắn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô.
Đột nhiên, một chiếc máy xe xẹt qua.
Cô đột nhiên bừng tỉnh lại, hắn cũng thế.
Hắn cơ hồ đã muốn chạm đến môi cô, trong miệng hắn còn lưu lại hơi thở ngọt ngào của cô, nhưng hắn biết kia chỉ là một phút mơ màng trong nháy mắt, chợt lóe lên rồi tắt.
Hắn buông lỏng tay, còn cô thối lui.
"Thật có lỗi." Hắn khó khăn mở miệng.
Cô ngượng ngùng nhìn hắn, sau đó chậm rãi lắc lắc đầu, "Chúng ta không nên tiếp tục thế này nữa." Cô nhẹ giọng nói.
"Vậy gả cho anh đi."
Cô cứng người. Trời ạ, lần đầu tiên cự tuyệt hắn đã rất khó rồi, nếu lần này cự tuyệt hắn thì càng khó khăn hơn.
"Em......" Cô phức tạp mà nhìn hắn, gian nan nói: "Em không làm được."
Em thực...... Sợ hãi......
Hắn nhớ tới lời cô nnói, không khỏi nắm chặt tay, mở miệng nói: "Công việc của anh xác thực có lúc nguy hiểm, nhưng anh đã được huấn luyện chuyên nghiệp, đối mặt với nguy hiểm là sở trường của anh. Hơn nữa cũng không phải mỗi vụ án đều phải động dao động súng, đa số thời điểm bọn anh chỉ thu thập chứng cứ, kiểm tra chứng cớ."
"Em biết, Lam tỉ đã nói qua với em." Mà cô cũng biết rõ thân thủ hắn tốt thế nào. Cô đã tận mắt nhìn thấy năng lực ứng biến và xử lý của hắn. Cô cắn cắn môi, "Nhưng sự tình không chỉ có thế......"
"Vậy còn chuyện gì?" Hắn không hiểu.
Nhìn biểu tình hoang mang bị thương của hắn, lòng cô cũng đau xót. Cô biết mình phải cho hắn một đáp án, Thủy Tịnh gắt gao nắm hai tay, nhìn hắn, thản nhiên thừa nhận: "Em không cần một cuộc hôn nhân miễn cưỡng, em không cần anh vì đứa nhỏ mới kết hôn."
Hắn cứng đờ.
Cô thở sâu, bắt buộc chính mình tiếp tục nói: "Ba mẹ em năm đó chính là vì không cẩn thận có em, nên mới miễn cưỡng kết hôn. Cái loại hôn nhân này đúng là rất thống khổ. Bọn họ đã cố hết sức nhưng cuối cùng lại bắt đầu quay ra oán hận đối phương, mỗi lần nói chuyện đều phóng đao phóng kiếm, đối chọi gay gắt. Bọn họ chưa bao giờ trực tiếp cáu gắt với em, hoặc trách tội em nhưng em có thể cảm nhận được oán hận không lời này."
Gió biển thổi qua góc váy của cô, cũng thổi tung tóc cô.
"Đều là bởi vì ngươi, đều là vì ngươi."
Cô thống khổ nhìn hắn, "Bọn họ chưa từng chân chính nói một lời với em, nhưng nguyên nhân khắc khẩu chỉ có một: Bọn họ không muốn bị vây trong cuộc hôn nhân này. Bọn họ muốn vì em mà nhẫn nại nhưng lại không biết với em mà nói thì điều đó càng thêm khó chịu."
Hắn chưa bao giờ biết, cô cũng từng nói về mẹ mình, hắn cũng biết mẹ cô ở nước ngoài nhưng chưa từng miệt mài theo đuổi đào sâu chuyện này.
Cô đưa tay vén tóc bị gió thổi loạn ra sau tai, tiếp tục nói: "Lúc em 15 tuổi, em nói đã chịu đủ, để cha mẹ ly hôn, sau đó đến trường ở. Quyết định của em là chính xác, mẹ em hiện tại ở Mỹ làm việc, ba em cũng đã tái hôn, chuyện đó đối với cả ba người đều tốt."
Cô nhấp môi, lại nhìn hắn, "Gả cho anh là việc rất đơn giản, nhưng hôn nhân không phải nhất thời, cũng không phải chỉ là chuyện của anh và em. Em không cần một cuộc hôn nhân miễn cưỡng, em cũng không muốn đến cuối cùng chúng ta đều giống như bọn họ năm đó, vậy đối với con chúng ta là rất thống khổ."
Cô nói thật lòng, cô không muốn vì đứa nhỏ mà kết hôn.
Nhìn nữ nhân ôn nhu mà cố chấp trước mắt, hắn biết hắn không có khả nưng dựa vào lời nói vụng về của mình mà có thể thuyết phục cô.
Hiện tại có nói gì cũng không có tác dụng. Cho nên, hắn không nói thêm gì nữa.
Tuần cuối tháng năm bắt đầu có mưa. Mưa kéo dài, đứt quãng, chỉ có buổi sáng mới ngẫu nhiên có ánh nắng mặt trời rực rỡ. Bình thường không đến giữa trưa thì mưa gió đã tụ lại, hạt mưa rơi xuống.
Gió mạnh cứ thổi lại thổi, mây trên trời chạy trốn như có người truy đuổi, mỗi lúc ngẩng đầu lên lại thấy hình dạng chúng thay đổi.
Ngày lại ngày trôi qua. Cô đã mang thai 12 tuần, bụng cũng đã hơi nhô lên, nhưng lúc mặc quần áo thì vẫn không nhìn ra.
Những ngày này, Đồ Ưng mỗi ngày đều bị gọi đi giúp việc, hắn trở thành một người mà cô vừa quen thuộc vừa có chút xa lạ.
Hắn sẽ cùng phụ thân sửa lại hoa viên, cùng mẫu thân đi chợ mua đồ ăn, thậm chí còn có thể giúp hai muội muội đang học tiểu học làm bài tập.
Ở nhà hắn vẫn trầm mặc nhưng vô cùng thả lỏng. Ngẫu nhiên, cô có thể nhìn thấy hắn tươi cười, bình thường đều là do hai muội muội nghịch ngợm gây sự hoặc do Đào Hoa.
Có đôi khi, cô sẽ thấy hắn dùng ánh mắt cô không hiểu được, cách hai muội muội vẫn hay quấn quít lấy hắn mà nhìn mình. Mỗi lần như vậy cỗ không an phận trong lòng cô sẽ rung động.
Bởi vì bác sĩ dặn dò nên mỗi buổi sáng hắn đều dẫn cô đi tản bộ. Hắn đem mỗi lời bác sĩ nói đều ghi nhớ trong lòng, đem chúng thành khuôn vàng thước ngọc, nghiêm khắc tuân thủ theo.
Nghe nói mỗi sáng cô đều tự nguyện đi tản bộ — kỳ thật hoàn toàn là do hắn độc tài quyết định!
Chị Như Nguyệt có cửa hàng mỹ phẩm gần đó thì tặng cô một lọ kem chống nắng, còn chị Hiểu Dạ thì tặng cô một cái mũ rơm.
Lúc vừa tới cô nghĩ hắn đưa cô đến rồi sẽ về công ty nhưng hắn không làm thế, hắn vẫn ở lại.
Mà sau khi cô lại cự tuyệt hắn lần nữa, cô nghĩ lần này hắn nhất định sẽ đi, nhưng hôm sau hắn vẫn không đi.
Hắn vẫn ở lại, hơn nữa còn chạy tới thu gom sách liên quan đến việc mang thai trong nhà đều xem qua một lần, sau đó đem mọi chuyện hắn có thể làm đều làm hết.
Lần thứ hai hắn và cô đi làm kiểm tra phụ sản, hắn tự mình chuẩn bị đồ ăn cho cô, còn chạy đi mua một đống đồ ăn dinh dưỡng.
Có một ngày, cô nhịn không được hỏi hắn, "Anh không cần quay về Hồng Nhãn làm việc sao?"
"Em hiện tại chính là nhiệm vụ của anh."
"Em không có tiền để trả anh đâu."
"Anh có."
Cô nhìn hắn đang thái cà chua, cũng không thèm quay đầu mà nói thì hoàn toàn không chống đỡ được. Sau đó cục hy vọng nho nhỏ trong lòng lại lớn lên, lại vá© ŧᏂịŧ bành trướng một chút.
Cô không biết chính mình nên chờ mong gì ở hắn nhưng kỳ vọng lại vẫn càng ngày càng sâu.
Như vậy thật không tốt, cô biết. Bình thường kỳ vọng càng cao, thất vọng lại càng sâu. Cô không nên có điều chờ mong với hắn, nhưng tình huống phía trước không giống hiện tại.
Hơn nữa mày hiểu lầm anh ấy còn gì. Trong nội tâm, một giọng nói nho nhỏ giúp hắn biện giải.
Anh ấy đã không giống trước rồi mà.
Nhưng hôm đó hắn chẳng nói gì cả, thậm chí không tranh cãi. Hắn vốn nói hắn không phải người giỏi ăn nói.
Cô đã cự tuyệt hắn hai lần, nhưng hắn vẫn ở đây, không phải sao? Hắn cũng không đi.
Đó chính là bởi vì Đào Hoa cùng Hải Dương dạy hắn rất tốt, hắn không phải nam nhân không chịu trách nhiệm.
Tuy cô tự tranh cãi với mình như thế nhưng vẫn không ngăn được kỳ vọng càng lúc càng lớn trong lòng mình.
Hôm nay là ngày nghỉ, cô ngượng ngùng ở trong này ăn không ở không nên cô đến nhà hang phía trước hỗ trợ. Đồ Ưng không ngăn cản, nhưng cũng không chịu để cô phụ trách bưng thức ăn đưa canh, Đào Hoa cười cầm thực đơn đến.
"Gia quy nhà chúng ta là nữ nhân trong thời gian mang thai chỉ có thể phụ trách lấy thực đơn, hỗ trợ ghi món ăn."
Cô không kháng nghị, ghi món cũng là làm việc.
Vào buổi trưa ngày nghỉ, mỗi bàn trong nhà hàng đều có người ngồi. Khách khứa đến từng đợt từng đợt, tất cả mọi người đều bận tối mày tối mặt.
Đào Hoa phụ trách nấu ăn, Đồ thúc hỗ trợ ở trong bếp, trừ bỏ mấy đứa nhỏ phải đi học và mấy người còn bận việc bên ngoài thì cả Cảnh thúc cùng chị Hiểu Dạ cũng đến giúp đón khách; Mấy ngày nay cô mới biết được, hóa ra nhà hàng này, Cảnh gia cũng có một phần.
Chỗ Cảnh thúc luôn có tiếng cười. Ông ấy là người biết ăn nói, nhân khí lại tốt. Còn chị Hiểu Dạ lại tao nhã khí chất, hấp dẫn không ít khách nam. Bọn nhóc nhỏ chút thì tất cả đều để Mạc Sâm thúc và Như Nguyệt tỷ chiếu cố; Lớn một chút, giống như Sơ Tĩnh, Niệm Đường thì cũng hỗ trợ làm chân chạy.
Ngay cả Đồ Ưng vốn không thích đối mặt với đông người cũng đến giúp bê đồ ăn. Bộ dạng hắn anh tuấn lại khác người nên rất dễ thành mục tiêu của mọi người, nhưng không mấy ai dám mở miệng cùng hắn nói chuyện, cho dù có người hỏi thì hắn cũng chỉ gật hoặc lắc, hoặc đơn giản nói một hai từ.
Thật lâu trước kia, cô chỉ biết, hắn không thích đối mặt với nhiều người, so với ra ngoài dạo phố thì hắn càng thích ở nhà nấu cơm cho cô ăn, nhưng hắn chưa ừng có ý đồ trốn tránh xuất đầu lộ diện trong nhà hàng. Cô có thể thấy hắn rất quen thuộc với những thứ ở đây, đối với tầm mắt của mọi người cũng tập mãi thành thói quen. Hắn thậm chí sẽ chủ động gật đầu chào khách quen đến nhà hàng.
"Tiểu thư, tiểu thư? Chúng tôi có thể gọi món ăn chưa?" Khách hàng kêu to, làm cho cô hồi thần, đỏ mặt nói: "Thật có lỗi, xin hỏi các vị cần dùng gì?"
"Mỳ Ý thịt gà với pho mát xanh, cơm thịt bò nướng ống trúc, và một mỳ hải sản cà chua."
Cô vội vàng ghi nhớ, lại hỏi khách có muốn gọi đồ uống không, rồi mới nhanh chóng đem yêu cầu đến phòng bếp.
← Ch. 14 | Ch. 16 → |