← Ch.12 | Ch.14 → |
Trời xanh, biển lớn và cây dừa.
Không khí thanh tân, mặt cỏ xanh biếc, trời đất bao la.
Nếu không xoay người nhìn đến tấm biển bằng tiếng Trung thì cô sẽ nghĩ đến mình đang đi nước ngoài nghỉ phép.
Đã nhiều năm cô không nghỉ ngơi như bình thường.
Mỗi buổi sáng, ánh mặt trời dâng lên từ mặt biển, đều không chút khách khí đánh thức cô dậy.
Sau khi rời giường, cô cùng người nhà họ Đồ ăn bữa sáng, sau đó trở về làm việc trong hai giờ, rồi giúp Đào Hoa xử lý rau củ cần dùng cho nhà hàng. Ăn cơm trưa xong, cô sẽ ngủ trưa một chút, chiều tiếp tục làm việc rồi đến giờ ăn tối. Ăn xong cô sẽ hỗ trợ rửa chén, xong việc thì trở lên lầu tắm rửa và đi ngủ.
Kỳ thật Đào Hoa không cần cô hỗ trợ, nhưng Thủy Tịnh thích cùng bà ở một chỗ, mà Đào Hoa cũng chưa bao giờ gây áp lực cho cô.Mấy ngày nay, Đào Hoa đem cô chiếu cố vô cùng cẩn thận, không bao lâu sau cô cũng phát hiện Đồ Hải Dương nhìn có vẻ đáng sợ nhưng phi thường săn sóc.
Ngay từ đầu, cô rất khó tưởng tượng một người một người sáng sủa xinh đẹp như Đào Hoa sao lại gả cho một nam nhân bề ngoài hung ác như Đồ Hải Dương, bề ngoài của hai người thoạt nhìn không phù hợp, giống như hai người từ hai thế giới khác nhau vậy. Nhưng họ lại tìm được điểm cân bằng, để cho hình ảnh kia trở nên vô cùng ấm áp hài hòa.
Hiện tại, cô không hề cảm thấy việc Đào Hoa gả cho Hải Dương đột ngột nữa, ngược lại cô không thể tưởng tượng được bộ dáng hai người nếu không lấy nhau.
Hai người thực là một đôi vợ chồng ân ái.
Thủy Tịnh vừa hỗ trợ rửa rau, vừa nghe Đào Hoa trò chuyện về tiểu nữ nhi Đồ Yêu mấy ngày hôm trước bị chủ nhiệm lớp giáo huấn. Bên ngoài phòng bếp thì Đồ Ưng đang cùng phụ thân sửa lại cái cung tên mới bị Đồ Yêu làm hỏng.Đứa nhỏ kia bắn tên là bách phát bách trúng, cá tính rất lớn lại vô cùng hoạt bát, nhưng có đôi khi động tác lại thô bạo.
Nghe Đào Hoa nói thì người Đồ Yêu tối sùng bái không phải ba ba, cũng không phải mẹ, là Phong Thanh Lam, người từng giành vị trí quán quân toàn quốc về không thủ đạo.
Đào Hoa nói chuyện này thì cười nói, không hề có bộ dáng vì nữ nhi quá mức hiếu động mà cảm thấy phức tạp.
Sáng sớm gió nhẹ thổi qua. Lá cây nhẹ lay động bên tường vây. Đây là một buổi sáng sớm nhẹ nhàng khoan khoái lại ưu nhà và thoải mái.
Cô vá© ŧᏂịŧ nhìn Đồ Ưng, kỳ quái là hắn sinh trưởng trong một gia đình vui vẻ sáng sủa như thế mà sao cá tính lại trầm mặc đến vậy? Bởi vì phụ thân hắn sao?
Đồ Hải Dương cũng là người trầm mặc ít lời.
Cha con bọn họ lúc làm việc đều không hề nói chuyện với nhau, nhưng không biết vì sao, nhìn hai nam nhân này người ta lại có cảm giác yên ổn. Trong mỗi động tác của họ có sự ăn ý và tín nhiệm."Thủy Tịnh? Thủy Tịnh? Cháu có khỏe không?" Một bàn tay đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô, vẫy vẫy khiến cô hoảng sợ, hoàn hồn thì mới phát hiện Đào Hoa đang gọi mình.
"Cháu không sao." Cô kích động thu hồi tầm nhìn đang dừng trên người Đồ Ưng, mặt đỏ tai hồng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Không có, ta trông nồi nước này, phiền cháu giúp ta đem nước dừa cho hai người họ được không?" Đào Hoa đưa ra hai trái dừa xanh biếc, bên trong có ống hút.
"Được ạ." Thủy Tịnh đỏ mặt, cầm lấy quả dừa đặt lên khau rồi đi ra ngoài.
Nhiệt độ bên trong và bên ngoài hơn kém ít nhất ba độ. Hai nam nhân kia vẫn đang chăm chú làm việc. Cung tên của Đồ Yêu là cung có kèm bia ngắm, bên trên có dán giấy để làm mục tiêu ngắm bắn, bình thường chỉ cần nhổ tên, lấy giấy xuống là được, nhưng bia ngắm đã dùng lâu, cũng nên đổi cái mới. Vì thế hai người đang hì hụi làm một cái bia ngắm mới treo lên tường gỗ.
"Đồ thúc, nước dừa đến."
Hải Dương dừng động tác đóng đinh, quay đầu lại, gật đầu với cô rồi mới cầm lấy quả dừa mà uống.
Cô lại xoay người đem quả dừa còn lại cho Đồ Ưng. Hắn tiếp nhận, uống một ngụm. Dưới ánh mặt trời, mồ hôi từ trên mặt hắn rơi xuống vai gáy, lại tiến vào trong áo phông. Trên mi mắt hắn cũng có mồ hôi.
Vừa uống một ngụm, hắn không nhịn được thở dài thỏa mãn, sau đó vươn lưỡi ra liếm môi. Động tác thoạt nhìn thật mê người.
Cô nhớ rõ cảm giác môi lưỡi hắn liếm hôn thân thể mình.
Đúng lúc này, tầm mắt hắn cũng nhìn cô, con ngươi màu đồng cũng trở nên ám trầm. Cô nhận ra được ánh mắt hàm chứa du͙© vọиɠ đó, một cỗ tê dại lướt dọc người cô, khiến cô không tự giác mở miệng mà thở.
Trong nháy mắt cô hoàn toàn quên mất bên cạnh có người khác, thiếu chút nữa tiến lên, chui vào lòng hắn, há mồm nhấm nháp hương vị trong miệng hắn.
Giống như cuộc sống trước đây.
Hắn hướng cô vươn một tay, cô cũng nhịn không được đi về phía trước. Đúng lúc này, bên cạnh lại truyền đến tiếng gõ.
Thủy Tịnh đột nhiên bừng tỉnh lại, mặt đỏ lên, cảm thấy xấu hổ vô cùng, cuống quít mà quay mặt, vội vàng đi vào nhà.
Trời ạ, cô đang nghĩ cái gì vậy? Ba hắn còn ở bên cạnh mà.
"Thủy Tịnh, cháu có khỏe không? Sao mặt đỏ như thế, bên ngoài nóng quá hả?" Đào Hoa hỏi.
"Không, cháu không sao." Cô quẫn bách lắc đầu, lại vội vàng đổi thành gật đầu, "Đúng, quá nóng, cháu chỉ là bị nóng mà thôi, cháu đi rửa mặt."
Cô vội chạy trối chết vào trong toilet, nhưng vẫn không sao quên được ánh mắt hắn như lửa, tràn ngập du͙© vọиɠ, nhìn chằm chằm cô.
Trời ạ...... Nhìn chính mình mặt đỏ tai hồng trong gương, Thủy Tịnh vỗ về môi, hai chân lại như nhũn ra.
Trời ạ...... Hắn không biết mình đang làm cái gì.
Đào Hoa còn ở trong phòng bếp, Hải Dương ở ngay bên cạnh, nhưng hắn vừa nhìn thấy cô thì đã quên mất mình ở chỗ nào. Trong nháy mắt kia, hắn muốn đem cô kéo vào trong lòng, cùng cô làʍ t̠ìиɦ.
Lâu lắm.
Hắn chưa từng ở cùng cô lâu như vậy mà không hề chạm vào cô. Hắn muốn hôn cô, bở đi quần áo, tiến vào trong thân thể của cô, nghe tiếng cô rêи ɾỉ trong lòng hắn, cảm giác cô gắt gao cuốn lấy hắn, cần hắn.
Đồ Ưng đem quả dừa để lên trên cỏ, cầm lấy búa lần nữa gõ, đem đinh đóng chặt lên.
Cậu để cô ấy lần nữa hiểu rõ cậu, cũng theo đuổi một lần nữa.
Trước khi về, Lam tỉ là đã nói như thế, nhưng trời biết hắn có thể chịu được đến khi nào. Hắn hoài nghi không biết bao lâu nữa hắn mới lại có thể ôm cô vào trong ngực? Lại bao lâu nữa hắn mới có thể cùng cô lên giường? Và bao lâu nữa hắn mới có thể cảm giác được sự ấm áp của cô?
Mới chỉ sao nhãng một lúc mà hắn đã đem búa đóng vào tay, đau đến nỗi hắn phải rụt tay lại.
Hải Dương nhìn hắn một cái, tiếp tục công việc trong tay, chỉ thản nhiên nói: "Đi tắm rửa một cái, bình tĩnh một chút."
Hắn xấu hổ đỏ mặt, xoay người đi vào trong phòng, Đào Hoa lại gọi hắn lại.
"A Ưng, đợi chút, mẹ đã giúp Thủy Tịnh hẹn với bác sĩ khoa sản." Bà mắt cũng không chớp mà mỉm cười mở miệng, "Ba giờ chiều nay con nhớ mang con bé đi làm kiểm tra."
Kiểm tra sản khoa ư? Đáng chết, hắn đã hoàn toàn đã quên.
Hắn trừng mắt nhìn Đào Hoa, hoài nghi mình nên nói với cô chuyện này thế nào.
Nhìn bộ dáng hắn á khẩu không trả lời được, Đào Hoa vừa bực mình vừa buồn cười hỏi: "Có cần mẹ giúp con nói không?"
Hắn hoài nghi mình có biện pháp cùng cô ở chung trong một không gian một mình. Hiện tại đi tìm cô thật sự không phải một ý kiến hay. Nhưng để Đào Hoa đi cùng Thủy Tịnh nói chuyện này thì cũng không phải ý kiến hay, chuyện đứa nhỏ, hắn cũng có một phần, hắn phải vì chính mình mà phụ trách.
"Con...... Khụ ân......" Hắn hắng giọng, hàm hồ nói: "Trưa nay con nói." Sau khi xấu hổ bỏ lại câu này, hắn hốt hoảng xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng Đồ Ưng, Đào Hoa thở dài.
"Làm sao vậy?" Hoàn thành xong mọi việc, Hải Dương đi từ ngoài cửa vào.
"Nó hẳn là muốn đem Thủy Tịnh cưới về." Đào Hoa cầm lấy một cái khăn mặt đưa cho lão công lau mồ hôi.
"Con bé cự tuyệt nó rồi còn gì." Hải Dương nói.
"Em biết, em chỉ là nói thế thôi." Đào Hoa vừa quấy nồi canh thịt bò vừa lẩm bẩm: "Em không phản đối chuyện tìиɧ ɖu͙© trước hôn nhân nhưng nó hẳn là nên mang bαo ©αo sυ, Em nhớ trước khi tụi nó 18 tuổi em đã nói nhiều lần rồi mà."
"Ừ." Hải Dương mở tủ lạnh, rót một chén nước uống, sau đó mới nói: "Anh nghĩ nó không phải cố ý."
"Sao anh nói thế?" Đào Hoa nhíu mày, tò mò hỏi, "Đây đâu phải lần đầu tiên nó có bạn gái."
Ông lau khô mồ hôi trên người, chậm rãi nói: "Nhưng đây là lần đầu tiên nó quên phải sử dụng biện pháp an toàn."
Đào Hoa bỗng nhiên đỏ mặt, "Trời ạ, em không muốn nghe chuyện tụi nó lên giường với phụ nữ, anh đừng nói cho em biết."
"Trước kia anh cũng quên một lần." Hải Dương nhìn Đào Hoa nói.
Đào Hoa hoảng sợ, kinh hoảng trừng mắt nhìn Hải Dương, "Khi nào? Ở đâu? Đợi chút, bây giờ anh đang nói với em anh có đứa nhỏ khác ở bên ngoài hả? Trời ơi, sao bây giờ anh mới nói với em?"
"Anh không có đứa nhỏ khác." Hải Dương buồn cười nhìn Đào Hoa, kết hôn nhiều năm như vậy mà ông ta vẫn không thể hiểu nổi suy nghĩ lắt léo của vợ mình.
"Thế sao anh nói anh từng quên?" Đào Hoa bất mãn nhướng mày.
Hải Dương nhếch khóe miệng, "Anh chỉ quên một lần, mà đó là vì anh yêu người phụ nữ đó."
Đào Hoa há to miệng, một bộ bị chịu đả kích lớn nhưng vẫn cố nhẫn nại, nhưng cuối cùng câu chất vấn kia vẫn chạy ra: "Cô ta là ai?"
Hải Dương mắt cũng không chớp trả lời: "Hà Đào Hoa."
Đào Hoa sửng sốt, giây tiếp theo, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên phiếm hồng, nhịn không được tiến lên đánh Hải Dương một chút: "Đồ Hải Dương, chán ghét, anh không có chuyện gì đùa em làm gì?"
"Anh chỉ muốn nói là, " Hải Dương bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Đào Hoa, đem người kéo vào trong lòng mình, "Nếu nó không cần, nó sẽ không quên. Từ nhỏ đến lớn, em đã bao giờ thấy nó quên làm gì chưa?"
Cũng đúng. Đào Hoa cẩn thận nghĩ, đúng là chưa từng có chuyện gì mình dặn mà thằng bé quên làm.
"Anh nói nó cố ý hả?" Đào Hoa nhướng mày.
"Không." Hải Dương cúi đầu nhìn lão bà nhà mình nói: "Anh là nói nó không kìm lòng được."
Hả? Kìm lòng không đậu?
Đào Hoa bật cười.
"Dù sao thì vấn đề kỳ thật cũng không lớn."
Hải Dương nhíu mày hỏi:"Vì sao?"
"Bởi vì em nghĩ Thủy Tịnh cũng không phải không thích A Ưng." Đào Hoa nghĩ lại thì nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ ngực lão công nhà mình, cười nói: "Ai ai, xem ra chúng ta lại sắp chuẩn bị phải tổ chức một hôn lễ khác rồi."
"Em đừng quên nó từng bị cự tuyệt một lần rồi."
Lúc này đổi lại là Đào Hoa nhếch mày, nhắc nhở lão công, "Anh cũng đừng đã quên, A Ưng từ nhỏ đều chưa từng buông tha chuyện gì."
Đào Hoa quay người lại, tiếp tục nấu canh thịt, rồi lại quay đầu nói: "Huống hồ, tiểu Hàn nói, Thủy Tịnh cùng A Ưng kỳ thật đã ở cùng một chỗ ba năm. Ba năm đó, anh nghĩ là ba tháng hả? Một cô gái nếu không có tình cảm thì sao chống đỡ được ba năm, sợ là đã sớm chia tay rồi."
← Ch. 12 | Ch. 14 → |