← Ch.06 | Ch.08 → |
Bóng đêm không tiếng động.
Gió lạnh vù vù thổi qua, ánh sáng mặt trời sáng nay giống như một hồi ảo giác vậy.
Một con chuột to mộng ướt lướt thướt chạy qua con bố tản ra mùi vị nước cống thối hoắc.
Hắn đứng ở trong bóng tối, nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt kia, nước sơn màu hồng trên cánh cửa nặng bởi vì lâu năm mà đã có chút loang lổ, nhưng vẫn cánh cửa vẫn có thể ngăn cản người ra vào.
Đống phòng ở này nhìn từ ngoài thì có vẻ hoa lệ mới mẻ độc đáo, mọi thứ dùng đều là mới, nhưng đi đến đằng sau, chỗ cửa thoát hiểm thì sẽ thấy mọi cửa sổ đều dùng tấm ván gỗ dán lên ngăn trở, có chút khung cửa đều đã lung lay.
Phía trước thì hoa mỹ chính là chỉ tốt mã, mặt sau mới là bộ dạng chân chính của nó.
Hủ bại, âm lãnh ẩm ướt.
Đây là một khu nhà ở cũ kỹ được tân trang lại, giống như phẫu thuật thẩm mỹ, mọi người đem những thứ cũ kỹ ra xào xáo lại, đổi chút đồ mới, làm cho người ta chợt nhìn thì thấy không rõ đây là mới hay cũ, giống như hiện tại nếu không xem chứng minh thư của đối phương thì không thể biết người đó bao nhiêu tuổi. Nhưng những cuộc giải phẫu tốt đẹp này, cái loại hay da đổi thịt này cần tiền nha.Có lẽ bởi vì không đủ tiền nên khu nhà này chỉ có thể thay đổi mặt trước, cùng trang hoàng bên trong.
Nhưng có đôi khi, như vậy cũng đủ rồi.
Không có mấy người sẽ chú ý đến mặt sau rách nát tối tăm của nó, cũng không có bao nhiêu người sẽ chú ý tới bên trong nhìn như hoa lệ đó kỳ thật cũng giả dối như vẻ về ngoài mà thôi.
Đồ gia cụ bằng gỗ, đèn thủy tinh, và sàn lát đá hoa cương, những thứ chỗ khác có thì ở đây cũng có. Nhưng người ra vào quán này, ở dưới ánh đèn đủ màu sắc, cùng tiếng nhạc đinh tai nhức óc thì căn bản không cần những thứ này. Mọi người uống rượu vào, cắn thuốc rồi thì chỉ là hư ảo, cùng cảm giác choáng váng như mộng đẹp.
Về mặt cách âm thì ông chủ quán này thật ra làm tốt lắm, ít nhất là trước khi cửa sau rách nát bị người ta đẩy mở ra thì hắn không nghe được chút tiếng nhạc nào.Sau khi xuống xe, hắn đi bộ đến chỗ cửa sau này, đợi đã gần nửa giờ. Nửa giờ sau, đồng bạn của hắn từ cửa trước, đi vào quán và đến giờ vẫn không có tin tức.
Hắn nhẫn nại chờ.
Ba ngày trước, hắn vẫn còn rất am hiểu việc chờ đợi, với hắn mà nói, đó chưa bao giờ là việc khó khăn; Nhưng hôm nay, cả đầu hắn đều là lời cô nói ba ngày trước.
Anh đi đi...... Cô rưng rưng nhìn hắn nói.
Đừng nữa đến đây...... Hắn ngừng thở, ngực vẫn vì câu nói kia mà co lại đau đớn.
Đừng đến tìm em nữa...... Hắn không hiểu, hắn vẫn nghĩ hắn và cô ở chung rất tốt mà. Chiều hôm đó sau khi ra khỏi nhà cô, đầu hắn trống rỗng. Hắn không rõ mình đã trở lại công ty như thế nào.
Ba ngày này, hắn đi theo Lam tỉ cùng Võ ca, ở trong thành phố này truy nã một gã làm đại lý trung gian cho sát thủ. Hắn cơ hồ chưa được chợp mắt, tuy rằng trên đường di chuyển hắn có thay phiên nghỉ ngơi nhưng trong đầu hắn chỉ toàn lời cô nói.Mấy lời kia cứ không ngừng lặp lại, không sao xóa đi được. Hắn không có cách nào quên chúng đi.
Ngày hôm qua, lúc đi qua một tiệm cà phê ở trên đường, hắn nhìn thấy một cô gái rất giống cô, thiếu chút nữa vì thế mà mất dấu kẻ đi đằng trước.
Đó là việc chưa từng phát sinh.
Hắn hẳn là nên chuyên tâm lúc làm việc, nhưng hắn không thể ngừng nghĩ đến chuyện cô nói muốn đi xem mặt.
Vì sao?
Hắn không hiểu, không hiểu giữa hắn và cô rốt cuộc có vấn đề gì!
Khách.
Một tiếng vang nhỏ khiến hắn hồi thần, đột nhiên cả kinh, quay đầu lại thì thấy là một con mèo. Con mèo đen ở trong bóng đêm dùng con ngươi màu đồng cảnh giác nhìn hắn, sau đó mới không tiếng động mà nâng chân trước lên, lặng lẽ xoay người rời đi.
Đáng chết, nếu đó là địch nhân thì hắn đã toi mản rồi! Hắn bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, vội nhắc nhở bản thân đang làm việc, trước hết phải chuyên tâm vào chuyện này.
Hắn trừng mắt nhìn cánh cửa kia, muốn mình đừng suy nghĩ về cô nữa.
Đồng hồ trên tay đã chạy được 10 phút nữa, hắn đi theo Võ ca cùng Lam tỉ đến đây, lại canh giữ ở cửa sau. Bọn họ từ cửa trước đi vào, còn hắn phải thủ ở đây, để ngừa tên kia chạy qua lối này.
Tên kia là nhân vật nguy hiểm, khả năng có vũ khí. Hắn nên ổn định tinh thần nhưng hắn không làm được. Trong đầu hắn không ngừng vang lên lời cô nói.
Em mệt mỏi...... Em không muốn tiếp tục thế này nữa...... Đây là ý gì? Hắn hoang mang không thể tự hỏi, hắn nghĩ cô thích hắn.
Đừng đến tìm em nữa.
Câu nói kia tựa như cây dao cắm vào ngực hắn. Chẳng lẽ ba năm qua cô vẫn đang chịu đựng hắn sao?
Ý tưởng này khiến hắn thấy như có cơn gió lạnh tràn qua, giống như có người đem hoàng liên cứng rắn nhét vào miệng hắn, đắng đến nỗi hắn phát lạnh.
Hắn không thể tưởng tượng được việc cô vẫn luôn chịu đựng hoặc thương hại hắn. Hắn thích cô, thích cùng cô ở một chỗ, thích nhìn cô cười, thích nghe cô nói một chút việc vặt vãnh trong cuộc sống, thích cảm giác ấm áp yên ổn cô tản ra, thích nghe cô nhắc đi nhắc lại về những việc nhỏ.
Anh không thể cứ như thế, cao hứng nói đến là đến, nói đi là đi...... Lời của cô lại vọng lên bên tai. Những lời này, như là đang trách cứ hắn. Hắn không hiểu, không biết mình làm sai chỗ nào. Hắn cũng không có cao hứng nói đến là đến, nói đi là đi, mỗi lần hắn làm xong việc đều lập tức đến tìm cô, ba năm này lúc hắn nghỉ ngơi thì phần lớn thời gian đều ở chỗ cô, so với ở công ty thì nhiều hơn bao nhiêu.
Hắn có đi thì phần lớn đều là vì công việc. Hắn vốn không giỏi ở chung với người khác, nhưng hắn nghĩ cô không ngại điểm này, hắn nghĩ cô hiểu hắn.
Đừng tới tìm em nữa.
Hắn không hiểu, thật sự không hiểu.
Cô muốn hắn đi, cho nên hắn đi rồi, nhưng lại vẫn không thể quên được biểu tình trên mặt cô.
Hắn thở sâu, muốn áp chế nỗi buồn bực trong lòng, nhưng đúng lúc này có người mở cửa. Cánh cửa sắt cũ kỹ phịch một tiếng, bị người ta mở ra, chỉ thấy một gã nam tử hốt hoảng chạy ra. Hắn lập tức đi ra từ bóng tối, chặn đường tên kia.
Đối phương hoảng sợ, trên khuôn mặt tái nhợt đều là kinh hoàng. Nhưng hắn vẫn rút dao nhỏ, hung ác mở miệng nói: "Mẹ nó, vương bát đản, tránh ra!"
Hắn không tránh ra, ngược lại đi lên trước khiến đối phương kích động đâm dao về phía hắn.
Trong con ngõ nhỏ, ngân quang chợt lóe.
Hắn nghiêng người tiến đến gần tên kia, bắt lất cổ tay đang cầm dao của tên đó, xoay tròn, đoạt được con dao, sau đó cầm tay, quay người đem người nọ áp đảo trên mặt đất.
Muốn giải quyết người kia với hắn mà nói cũng không khó khăn, nhưng hắn không dự đoán được người này sẽ có đồng bạn.
Khi hắn nhận thấy được phía sau có người thì vai đã bị người ta hung hăng đánh một cú thật mạnh. Hắn kêu rên một tiếng, trong tay buông lỏng.
Kẻ vốn vị hắn chế trụ lại giãy ra được, tên đằng sau cũng cầm gậy định đánh một cú nữa. Hắn quay lại tóm được cái gậy, tung một quyền đem người nọ đánh ngã, nhưng đúng lúc này, một viên đạn vô thanh vô tức bắn đến, sượt qua lưng hắn.
Chỉ còn kém một chút nữa thôi, nếu hắn không đánh ngã tên kia thì người nọ nhất định đã muốn đầu nở hoa.
Thẳng đến giờ phút này, hắn mới giựt mình nhận ra ngoài hắn thì còn một tay thợ săn khác đang ở đây. Hắn vội vàng gục về phía trước, nhuwnghawns chỉ có thể cứu một người, không kịp cứu tên đang muốn chạy trốn kia. Một viên đạn khác đánh trúng tên kia khiến kêu khóc thét ra tiếng.
Mọi chuyện đều xảy ra trong nháy mắt.
Mấy viên đạn liên tiếp bắn ra, tuy kích bọn họ, muốn dồn họ vào chỗ chết, khiến tên vương bát đản kia sợ tới mức tè ra quần.
Cơ hồ ngay lúc này, cửa sau lại có động tĩnh, là Lam tỉ.
Mặc dù ở trong đêm đen, hắn vẫn nhìn ra phương hướng của đường đạn, tay súng là ở phía trên bên phải. Đồ Ưng biết tên sát thủ nổ súng nhất định cũng sẽ phát hiện hướng đi của Lam tỉ, mà súng tên kia có lắp giảm thanh nên Lam tỉ không biết bên ngoài có người đang nổ súng. Không kịp lên tiếng cảnh cáo Lam tỉ, hắn đứng dậy che ở trước người cô, ngay tại đường đạn.
Viên đạn đúng như hắn suy nghĩ mà đến, cắt qua bầu trời đêm. Hắn có thể rõ ràng cảm thấy đầu đạn đánh vào trên ngực mình, hắn trúng đạn ngã xuống đất.
Võ ca đi theo phía sau Lam tỉ lấy cửa sắt làm công sự che chắn, móc súng ra bắn trả.
Vài giây sau súng ngừng nổ, nhanh như khi mới bắt đầu.
Đối phương đã đào tẩu, Hàn Võ Kì thu hồi súng lục, quay đầu liền nhìn thấy lão bà nhà mình túm lấy tên bị thương còn muốn chạy trốn kia, sau đó cô quay đầu hỏi Đồ Ưng: "Tiểu Hắc?"
Hắn khụ hai tiếng, ngồi xuống, "Em không sao."
Hàn Võ Kì nhẹ nhàng thở ra, tự động tiếp nhận cái tên bị trúng đạn còn đang ai ai kêu kia áp tải lên xe, nhanh chóng chạy trốn khỏi cơn giận kinh người của lão bà nhà mình.
Quả nhiên giây tiếp theo hắn chợt nghe Tiểu Lam cười lạnh một tiếng.
"Tốt lắm."
Cô sải bước đi đến trước mặt Đồ Ưng, hung hăng đấm cho hắn một phát, sau đó túm lấy áo hắn, nổi trận lôi đình rít gào: "Tôi không phải đồ ngốc, không xem xét liền lao tới! Lần sau cậu dám không suy nghĩ lao tới đòi che trước người tôi như hế thfi tôi sẽ tự mình bắn cậu một phát! Nghe hiểu không?"
Gia quy nhà hắn là phải kính trọng nữ nhân trong nhà, Hàn Võ Kì biết cú đấm kia đau thế nào nhưng cũng chỉ có thể âm thầm đồng tình với Đồ Ưng.
"Vâng." Đồ Ưng gật đầu.
Tiểu Lam hừ một tiếng, thình lình đá một phát đánh bay cây gậy mà tên kia vẫn còn cầm khi hắn muốn chạy thoát khỏi kiềm giữ, âm thanh lạnh lùng nói: "Vương bát đản, mày muốn đi hả? Khinh ta mắt mù sao?"
Nhìn Lam tỉ đem cơn tức còn lại toàn bộ phát tiết trên người tên kia, Đồ Ưng nắm lấy viên đạn bị lực cường đại làm cho biến dạng, một cước đạp lên đường phố ở ẩm ướt lạnh lẽo, chậm rãi đứng dậy, miệng trừ bỏ chua xót còn có chút vị mặn của máu.
Hắn biết năng lực của Lam tỉ, nhưng hắn chết tiệt đã phân tâm. Chị ấy nói đúng, hắn không nên không hề nghĩ ngợi mà che trước mặt chị ấy, nếu không bởi vì hắn có thiên phú đặc biệt thì hắn sớm đã nằm thẳng cẳng rồi.
Hắn vá© ŧᏂịŧ đem viên đạn còn nóng, đã biến dạng bỏ vào trong túi, sau đó mới đi theo phía sau Lam tỉ đi đến chỗ đỗ xe.
Sau khi trở lại công ty hai người kia bị A Nam thích chỉnh người và Lam tỉ bạo lực đưa đến tầng hầm thẩm vấn, nhưng hắn cũng chưa chắc đã tránh được một kiếp.
Hắn mới bước vào tầng thượng thì đã thấy Võ ca ở đó, đưa lưng về phía này, nhìn những tòa nhà ở phía xa, vừa nhìn vừa uống bia lạnh.
Trên tường của tầng thượng còn có một chai bia khác.
Hắn có thể thối lui, nhưng hắn biết, Võ ca là đặc biệt đến chờ hắn. Đồ Ưng đi lên trước, cũng dựa vào trên tường. Hàn Võ Kì nhìn hắn một cái, đem bia đưa tới.
"Cậu có khỏe không?" Hắn chỉ chỉ bên mặt sưng thũng của Đồ Ưng, mở miệng hỏi.
Đồ Ưng thân thủ tiếp được chai bia kia, miệng càng khổ.
"Hoàn hảo."
"Vừa rồi cậu bị sao thế?"
Trong công việc này của bọn họ, mất đi bình tĩnh cùng sức phán đoán là việc rất đáng sợ, Đồ Ưng rõ ràng biết chuyện này.
Hắn mở chai bia, uống một ngụm rồi lại thấy chua sót.
Hắn biết mình đã phạm sai lầm, hắn đáng ra phải chú ý đến sự tồn tại của tên thợ săn kia, mà điều đó đối với hắn cũng không khó. Hắn đã được huấn luyện, để hắn có thể cảm giác được sát ý vây quanh, buổi tối nay hắn đã để việc tư ảnh hưởng đến việc công.
"Em phân tâm." Hắn thành thật thừa nhận.
Hàn Võ Kì nhìn Đồ Ưng, uống một ngụm bia lạnh, "Bởi vì Phương Thủy Tịnh sao?"
Đồ Ưng sửng sốt, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Võ ca.
"Thật có lỗi."
Hàn Võ Kì mắt cũng không chớp nhìn thẳng hắn, chua sót cười nói: "Không phải anh không tín nhiệm cậu nhưng công việc của chúng ta nguy hiểm, anh phải chú ý đến từng sự kiện. Gần đầy mỗi lần xong việc là cậu lại biến mất, cho nên anh mới đi tra xét cô ấy."
Hắn có thể lý giải hành động của Võ ca nhưng vẫn thấy xấu hổ.
Hàn Võ Kì nhìn người giống như em trai mình này, tò mò nhìn hắn hỏi: "Cậu không phải người dễ phạm sai lầm này. Làm sao vậy? Cô ấy đá cậu hả?"
Những lời này, lại làm cho Đồ Ưng cứng đờ. Hắn nắm chặt chai bia, không biết nên trả lời như thế nào.
Thấy sắc mặt hắn khó coi, Hàn Võ Kì nhíu mày nói: "Chỉ là một cô gái mà thôi, bị đá rồi thì tìm người khác, có tất yếu phải đem mệnh cậu cũng đưa ra không?"
Nghe thế, Đồ Ưng nhìn hắn, hỏi: "Đối với anh mà nói, Lam tỉ cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi sao?"
"Đương nhiên không phải."
Hàn Võ Kì nhìn hắn, vẫn mỉm cười thản nhiên: "Cô ấy là một miếng thịt trong lòng anh."
Đồ Ưng lại không nói gì, lại thấy nam nhân trước mặt cười hỏi lại: "Nói gì thì nếu Phương Thủy Tịnh đối với cậu cũng quan trọng như Lam tỉ đối với anh thì sao cậu không cưới người ta về đi?"
Nghe vậy, hắn lại sửng sốt.
"Cậu không nghĩ tới hả?" Hàn Võ Kì nhìn bộ dạng ngây ngốc của hắn, chỉ biết cái tên đơn thuần này nhất định không nghĩ tới điểm này rồi.
Có nghĩ tới hay không?
Đồ Ưng nhìn Võ ca, chỉ cảm thấy viên đạn biến hình ở trong túi kia đột nhiên trở nên nặng vô cùng. Ngay tại một giây này, hắn biết chính mình không phải không nghĩ tới. Ba năm nay, hắn đã quá quen với sự tồn tại của cô, hắn luôn nghĩ cô sẽ ở đó mãi, khi hắn cần thì có thể trở lại vòng ôm ấm áp của cô. Hắn khát cầu sự an ủi của cô, cũng hy vọng có thể mỗi ngày rời giường có thể nhìn thấy cô.
Nhưng hắn sợ hãi...... Sợ cô không thể chấp nhận sự quái dị của hắn......
"Anh cũng biết em......" Đồ Ưng nhìn Võ ca, yết hầu co rút nhanh nói: "Không giống người khác."
"Đồ Cần cũng không giống người khác, nhưng bông hoa nhỏ không phải vẫn thích cậu ta sao?"
"Anh ấy may mắn."
"Đúng vậy, mà cậu thì cần tin tưởng ánh mắt mình." Hàn Võ Kì sờ sờ cằm, tự giễu cười cười.
"Kỳ thật lần đầu tiên biết thiên phú của các cậu tôi cũng hoảng sợ, nhưng nói thật thì đó cũng chẳng có gì kỳ quái. Trên thế giới này làm gì có người giống người như đúc, có người thích chạy bộ, có người thích khiêu vũ, có người có năng lực giải toán, các ngươi chẳng qua có thiên phú hơn người khác chút thôi."
Nhìn ánh trăng dâng lên ở xa xa, Đồ Ưng uống một ngụm bia. Hắn có thể hiểu ý của Võ ca, người trong công ty không phải ai cũng biết năng lực của anh em họ, nhưng người biết rồi thì thái độ đối với họ cũng không thay đổi nhiều.
"Người khác thường có thể cùng nững người khác giống nhau. Bởi vì mỗi chúng ta đều là một bản thể độc nhất vô nhị trên thế gian này. Không có ai giống người khác hoàn toàn."
Hắn quay đầu nhìn Võ ca, chỉ thấy hắn cười nói: "Mấy câu nói đó, là chị Hiểu Dạ nói với anh, cậu nói xem là ai nói với chị ấy?"
Không cần đoán, Đồ Ưng cũng biết đáp án.
"Cảnh thúc." Hắn gian nan mở miệng.
Hàn Võ Kì gật đầu, lại uống một ngụm bia, mới cười nói: "Cậu là do họ nuôi lớn, cậu biết rõ khốn cảnh của bọn họ, nhưng họ vẫn cố gắng giành tình yêu về cho mình. Cậu hẳn phải rõ hơn anh muốn có trân bảo thì phải đối mặt với phiêu lưu, cũng phải trả giá đắt. Cậu phải hỏi chính mình: Cô ấy rốt cuộc có đáng giá hay không? Cậu có nguyện ý cùng nữ nhân kia sớm sớm chiều chiều trong 80 năm nữa không? Cho dù bị cô ấy mắng, bị đánh, cậu đều cam tâm tình nguyện hay không? Nếu đúng thế thì những chuyện khác chẳng phải vấn đề quá lớn."
← Ch. 06 | Ch. 08 → |