← Ch.02 | Ch.04 → |
Trời xanh, biển lớn.
Chim biển màu trắng đang bay nơi xa.
Mọi người đang nhàn tản, những bước từng màu trắng, giàn nho xanh biếc trong sân, những cây ô liu trĩu quả......
Phong cảnh xinh đẹp này đều xẹt qua bên ngoài xe, nếu đây là một kỳ nghỉ phép thì cô sẽ vô cùng cao hứng.
Đáng tiếc đây không phải, đây là một khúc nhạc đệm mà cả đời này cô không nghĩ đến mình sẽ gặp phải.
Ngồi ở trong xe, cô tựa vào bên cửa sổ, lấy tay đỡ cằm.
Ít nhất trước mắt cô tạm thời không còn gặp nguy hiểm. Sở dĩ cô xác định như thế là vì nam nhân này, nửa giờ trước đã dừng lại, để cho một cô gái nhỏ lùa đàn dê của mình đi qua.
Lúc đầu cô nghĩ hắn sẽ tăng tốc để chạy qua, hoặc ít nhất cũng quấy nhiễu cô gái kia lùa dê qua, nhưng hắn không làm thế, hắn chỉ lái chậm lại, sau đó đem xe ngừng hẳn để đợi.Nơi đó là một thôn trang rất nhỏ, rất nhỏ, cô vốn muốn xuống xe cầu cứu nhưng vì quá kinh ngạc nên để lỡ mất cơ hội.
Hắn thoạt nhìn không giống người sẽ làm như thế.
Nhưng hắn lại vẫn dừng xem biết rõ cô có khả năng sẽ chạy, khiến hắn thêm phiền toái nhưng khi hắn nhìn thấy cô gái nhỏ ở xa xa thì vẫn thả chậm tốc độ, đem xe dừng lại, hơn nữa còn chờ cô gái đó qua đường, hoàn toàn không có chút không kiên nhẫn nào.
Cho nên, cô vốn đã đặt tay lên cửa xe nhưng lại chỉ nhìn đến nam nhân trên mặt dính máu đã bắt đầu khô đi.
Cô không quên nam nhân này lúc nãy khong chút lưu tình mà bẻ gẫy tay chân địch nhân, đánh nát mũi và cằm họ. Cô tuyệt đối không muốn làm hắn tức giận, nếu có thể sử dụng phương thức ôn hòa để hắn thả cô đi thì cô muốn thử, dù nó có chút ngu ngốc."Tiên sinh, xin hỏi tôi có thể xuống xe sao?" Cô lại muốn dùng tiếng Anh để giao tiếp với hắn.
Hắn nhìn cô một cái, lắc lắc đầu.
Cho nên hắn xác thực là nghe hiểu được tiếng Anh.
Hít một hơi thật sâu, cô mở miệng nói: "Anh yên tâm, sau khi xuống xe tôi sẽ coi như chưa xảy ra chuyện gì, anh có thể lái chiếc xe này đến nơi anh muốn đến."
Cô gái nhỏ vẫn đang lững thững đi qua, giống như đang đi tản bộ, chậm rãi đi qua bãi cỏ phía trước.
Hắn thoạt nhìn có vẻ không tức giận hay cáu kỉnh gì, nên cô không ngừng cố gắng nói: "Không có bất luận kẻ nào có thể biết được việc liên quan đến anh từ chỗ tôi." Hắn đem tầm mắt xoay về trên người cô, đối với đề nghị của cô chả bày tỏ hứng thú gì.
Cô nhịn không được dùng tiếng Trung mắng một câu: "Đáng chết."Hắn nhếch mày, nhìn cô một cái.
Thấy thế, cô lập tức ôn tồn dùng tiếng Anh mở miệng: "Tôi có thể nói là xe bị trộm, tôi không biết gì hết."
Hắn nhìn cô, rốt cục mở miệng dùng tiếng Anh đáp lại một câu.
"Không được." Giọng hắn rất khàn và thô.
Cô sửng sốt, bị giọng nói trầm thấp và thô ráp hơn người của hắn làm cho hoảng sợ, nhưng cũng theo phản xạ mà hỏi lại: "Vì sao? Mang theo tôi đối với anh cũng không có tác dụng gì, không phải sao? Tôi cũng khong phải tới tiếp ứng cho anh, tôi chỉ là vừa lúc lái xe qua."
Hắn không trả lời câu hỏi của cô, chỉ hỏi: "Cô là khách du lịch sao?" Cô cảnh giác lên, "Không phải."
Cô nói dối, hắn đã nhìn thấy từ biểu tình của cô, mà cô cũng biết điều đó.
Đó là một lời nói dối rõ ràng, cô là người da vàng tiêu chuẩn, bộ dạng tuyệt đối không giống người Hy Lạp, huống hồ cô vừa mới thỉnh hắn ném hành lý của cô xuống đường.
Hắn chẳng nói gì, chỉ lấy từ trong túi tiền ra một cuốn hộ chiếu nhìn thật quen. Bọc ngoài của cuốn hộ chiếu kia giống như đúc cái của cô. Cô ngây người ngẩn ngơ, nhanh chóng cúi đầu kiểm tra, hộ chiếu trong ba lô đã không thấy đâu.
"Anh làm sao có thể......" Mặt cô tái nhợt hỏi.
"Nhặt được." Mặt hắn không đổi sắc mà phun ra hai chữ này.
Cô mới không tin, hiển nhiên là hắn không biết từ lúc nào đã lấy hộ chiếu của cô.
Nam nhân đem hộ chiếu trả lại cho cô, chẳng qua khi trả lại hắn mở nó ra, trên trang bị mở có visa Hy Lạp của cô, bên trên còn có dấu nhập cảnh, ghi rõ ngày xuất nhập cảnh của cô.
Xấu hổ làm cho mặt cô đỏ ửng, vội thu lại hộ chiếu. Không hiểu vì sao cô lại thấy xấu hổ, rõ ràng hắn mới là kẻ trộm đồ mà.
Nhưng bị người ta phát hiện nói dối, còn bị vạch trần ngay tại trận thì thật có chút khó khăn. Cho dù người trước mặt là một người xa lạ.
May mắn là hắn cũng không dây dưa chuyện này, nhưng giây tiếp theo hắn lại mở miệng tuyên bố.
"Cô phải trở về."
"Trở về?"
Hắn một lần nữa nhấn ga, nói: "Về nhà."
Hắn muốn cô về nhà sao?
Cô ngây người ngẩn ngơ, cho nên người này cũng không muốn gϊếŧ cô vứt nơi hoang dã sao? Cũng đúng, nếu hắn muốn gϊếŧ cô thì vừa rồi có thể động thủ ở trong rừng, cô dễ giải quyết hơn mấy tên kia nhiều.
Cho nên hắn không muốn cô rơi vào tay những kẻ đó nên mới mang cô đi sao?
Tuy rằng biết mạng nhỏ của mình nhất thời không sao, nhưng cô vẫn nhịn không được muốn hỏi.
"Vì sao?"
"Bọn họ nghĩ cô là đồng bọn của tôi."
"Tôi không phải." Cô nhướng đôi mày thanh tú.
"Ừ."
Hắn không nhiều lời nhưng cô nghĩ hắn đương nhiên biết cô không phải nhưng những kẻ kia thì không.
Cô chần chờ một chút, lại hỏi: "Cho nên, hiện tại anh muốn đưa tôi ra sân bay?"
"Ừ."
Hóa ra hắn là người tốt hả?
Cô thực hoài nghi, hắn trông không giống cảnh sát hoặc người của chính phủ, nếu không lúc đi qua thôn xóm hắn sớm phải dừng lại thông báo đồng đội đến đón, hoặc hắn nên đưa cô đến chỗ cảnh sát, hoặc đến chỗ nào đó an toàn, nhưng hắn không làm thế.
Cô biết mình không nên hoài nghi người khác như thế, nhưng tràng đánh nhau khủng bố vừa rồi vẫn khiến cô có cảnh giác với người này.
"Đây cũng không phải hướng đi sân bay." Cô nói.
"Ừ."
"Cho nên?" Cô bất mãn nhướng mày.
Nghe ra sự khẩn trương trong giọng cô, còn có chút không hờn không giận, hắn lại liếc cô một cái mới nói: "Trước tiên tôi phải đến đảo Crete, nơi đó cũng có sân bay, cô có thể lên máy bay ở đó, bay đến Athen lại chuyển máy bay."
Trừ bỏ chấp nhận, cô tựa hồ cũng không có lựa chọn nào khác, tuy những người đó không phải thứ tốt, nhưng người này cũng chưa chắc đã tốt.
Ngay từ đầu, hắn đã tự mình quyết định, sau đó làm theo, hoàn toàn chẳng hỏi ý cô. Mà hắn thoạt nhìn cũng không giống người sẽ cho cô lựa chọn.
Đảo Crete cô nhớ là ở phía Nam, muốn đi qua trừ bỏ đáp máy bay thì còn một lựa chọn khác là lên thuyền. Tuy trước đó đã đến Hy Lạp chơi vài lần nhưng cô vẫn chưa từng đến đảo Crete, mà đều là trực tiếp ngồi máy bay đến chỗ Mã Ca. Đây là lần đầu tiên cô quyết định tự mình lái xe đi xem một chút, ai biết liền gặp loại sự tình này.
Xe chạy đến thông thuận, ngoài cửa sổ xe cảnh vật lướt qua cực nhanh.
Cô vá© ŧᏂịŧ mà nhìn nam nhân kia liếc mắt một cái, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, một tay hắn đang đặt trên vô lăng, một tay khác thì gác trên cửa xe, gió thổi mái tóc nửa dài của hắn bay lên.
Tư thái của hắn ưu nhàn như một người đến nghỉ phép, giống như trên người hắn không phải áo phông dính máu, giống như trên ngực, cánh tay và mặt hắn không có vết thương vậy.
Nam nhân này anh tuấn như ma quỷ vậy. Cô phải nhớ rõ lúc cần tàn khốc thì hắn cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.
Cô vốn định mở miệng hỏi lại những người này đuổi theo hắn làm gì, nhưng đột nhiên nghĩ đến, người biết càng nhiều thì càng chết sớm nên lại ngậm miệng nhắm mắt.
Tục ngữ nói đúng, nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện.
Cô tốt xấu gì cũng không cần biết mới tốt, tuy rằng hắn nói không muốn làm gì cô nhưng những người đó thì không chắc. Ngẫm lại cô vẫn nên duy trì tình trạng không biết gì mới tốt, chỉ thế mới đảm bảo mạng nhỏ của cô được lâu dài một chút.
Ít nhất trước mắt tạm thời cô còn không có nguy hiểm đến tính mạng.
Lại một lần nữa, cô nói cho chính mình, muốn áp chế nỗi khẩn trương và sợ hãi trong nội tâm.
Xe lái qua một con đường nhỏ, cô đoán hắn cố ý tránh đường lớn, miễn cho gặp phải những kẻ đang truy lùng mình.
Bởi vì đi đường nhỏ, xe cộ cũng không nhiều, thôn xóm nho nhỏ tiếp nối, có vài căn phòng xây từ đá tảng, có cái xây từ xi măng. Sau khi đi vào nơi này, cô rất nhanh phát hiện, cũng không phải người Hy Lạp nào cũng đem phòng ở sơn thành màu trắng.
Ở nông thôn, cô vẫn có thể thấy đây đó những phong cách cổ xưa. Vẫn có người nuôi dê, trồng ô liu, trồng nho, trên đường nhỏ, thậm chí chó ngủ ngay giữa đường.
Bởi vì hai người không đi đường chính nên cũng không thấy một cây xăng nào. Cô vốn tính đến thành thị thì sẽ gặp cây xăng, nhưng nay khả năng đó là bằng không. Cô biết hắn cũng chú ý tới bình xăng đã thấy đáy, đến thôn xóm kế tiếp, hắn dừng xe, rồi mở cửa xuống xe.
Trước khi đóng cửa, hắn chần chờ một chút, sau đó cúi đầu, lại một lần nữa, nàng thấy rõ ánh mắt màu cà phê của hắn.
Mắt hắn thực ấm, tuyệt không lãnh khốc. Trong phút chốc, hắn tựa hồ muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng lúc vừa há mồm thì hắn lại đem câu chữ chậm rãi nuốt trở về.
Không biết có phải bởi vì đang ở nước ngoài, hoặc là do quá đỗi kinh hách mà cô lại cảm thấy nam nhân này đang lo lắng cho nàng.
Hắn đóng cửa lại, xoay người đi ra. Tuy rằng tò mò đòi mạng, nhưng cô vẫn không có gọi hắn, không hỏi hắn đến tột cùng muốn nói cái gì, cô chỉ trừng mắt nhìn bóng dáng kia.
Đương nhiên, hắn đem chìa khóa đi, cô nhìn thấy hắn nhét chìa khóa vào trong túi tiền.
Cô vẫn kinh ngạc nhìn hắn thế nhưng để một mình cô ở trên xe, tuy rằng không có chìa khóa, nhưng cô vẫn có khả năng chạy trốn.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, mang đến mùi cỏ xanh. Hắn càng chạy càng xa, rẽ ở góc đường phía trước, rồi biến mất.
Hiện tại là thời cơ tốt nhất để chạy trốn.
Điện thoại, ví tiền, hộ chiếu của cô đều ở trên người, cho dù không có hành lý, cô vẫn là có thể thoải mái thoát thân, chỉ cần tìm một chỗ trốn đi, chờ hắn đi rồi tìm cảnh sát là được.
Bến trái căn phòng kia có mấy con gà mái đang mổ côn trùng, bên dưới sườn dốc là bờ biển, có một bến tàu nhỏ, trên biển có hai ba chiếc thuyền đánh cá.
Một ông già tóc bạc đang ngồi ở sân sau nhà sửa lại lưới đánh cá.
Chỗ này là một thôn nhỏ vô cùng yên tĩnh.
Không có bất kỳ kẻ nào trông coi cô.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |