Tính kế
← Ch.064 | Ch.066 → |
"Đại ca..." Tôi ngạc nhiên nhìn hắn mà mừng rỡ khôn xiết.
"Là đại ca đền bù cho muội." Hắn cảm thán.
Tôi dụi mắt, lời hắn nói như suối nguồn chảy qua tim tôi, tôi luôn khao khát được quan tâm, được chăm sóc để biết mình cũng không cô đơn.
"Lý mỹ nhân thật hứng khởi!"
Giọng nói ngọt ngào từ ngoài điện truyền tới, tôi quay lại thì thấy Doãn phu nhân đang lả lướt đứng trước cửa, theo sau là hai thị hầu.
Con ngươi nàng đảo qua, "Thừa tướng đại nhân, Lý mỹ nhân đang vui vẻ gặp gỡ Đô Úy ở Tử Điện, ngài nói xem có khéo không?"
Một nam tử trung niên mình vận thường phục xám nghe vậy thì tiến lên, chính là Thừa tướng Lý Thái tân nhiệm, hắn khom người vái chào, "Thần bái kiến Lý mỹ nhân."
"Không cần đa lễ." Tôi phất tay miễn lễ, Lý Duyên Niên phía sau cũng hành lễ.
"Bệ hạ lệnh cho bổn cung thỉnh Thừa tướng tới đây nghị luận, không biết huynh muội các người đang gặp nhau, may là bổn cung vẫn chưa nghe thấy điều không nên nghe." Nàng lướt qua tôi dẫn Lý Thái vào điện.
Sự châm chọc khiêu khích này tôi vờ như không nghe thấy, "Phu nhân nói quá lời, nô tì xin được cáo lui trước, không làm phiền đại sự của phu nhân."
"Trong thiết yến, bổn cung vẫn không tài nào quên được vũ kỹ tuyệt diệu của Lý mỹ nhân, nếu Lý Đô Úy cũng ở đây, sao không ca múa góp vui? Thừa tướng chắc cũng biết vũ kỹ của mỹ nhân thật khuynh quốc khuynh thành ra sao nhỉ?" Nàng nhướn mày, quay sang nói với Lý Thái.
"Thần không dám."
"Trình bồ ngọc lên." Doãn phu nhân phân phó.
Liếc qua Lý Duyên Niên, hắn khẽ lắc đầu, tôi đành phải duy trì tư thế kính cẩn nghe theo.
"Bồ ngọc này ngậm châu xanh, hơn hẳn bồ ngọc bệ hạ đã ban cho ngươi. Càng nhiều người ca múa càng hay, bổn cung sẽ ban thưởng bích ngọc này cho ngươi, Lý mỹ nhân hay nhân dịp này mà biểu diễn một bài đi." Nàng liếc mắt khinh miệt, ngữ điệu tuy dịu dàng nhưng không cho phép cự tuyệt.
Xem tôi như một vũ cơ, lại dùng châu báu ban thưởng, trước vẻ mặt ngơ ngác của mọi người, tôi giấu tay vào áo, siết thành quyền.
"Phu nhân, chưa được bệ hạ cho phép, việc này sợ là không ổn..." Lý Duyên Niên thay tôi giải vây.
"Bổn cung cùng Lý mỹ nhân nói chuyện, khi nào đến phiên nhạc phủ Đô Úy ngươi nhiều lời! Đừng cho rằng được sủng ái rồi kiêu ngạo, tôn ti lễ chế không cần bận tâm?" Doãn phu nhân gắt lên, dằn mạnh miếng ngọc xuống bàn.
Lý Duyên Niên rạp người chịu lỗi lại bị tôi nâng dậy, ánh mắt sắc bén, tôi chầm chậm đi tới trước mặt Doãn phu nhân, cúi đầu thật sâu.
"Bích ngọc của phu nhân quý trọng là thế, nô tì tất nhiên không dám nhận. Muốn nô tì múa thì cũng không có gì to tát, nhưng nô tì từng nhận lời bệ hạ, chỉ múa cho mình người xem, nô tì thân phận hèn mọn không dám nghịch thánh ý." Tôi thở dài ra vẻ hết cách, ngẩng đầu đảo qua bọn họ, lại nói tiếp, "Chi bằng nô tỳ chờ bệ hạ giá lâm để xin thánh ý?"
Nói liền một mạch, tôi cúi đầu đứng ra sau Doãn phu nhân, không nói thêm lời nào nữa, nàng khinh người quá đáng, hạ nhục tôi và đại ca, dù có là vũ cơ cũng vẫn có tôn nghiêm tối thiểu.
Nàng hừ lạnh một tiếng, "Bệ hạ không biết khi nào giá lâm, Lý mỹ nhân thân thể cao quý, quay về Chiêu Tiên Các tĩnh dưỡng đi, nếu quấy rầy nhã hứng của bệ hạ thì bổn cung sẽ không lượng thứ."
"Vâng, nô tì cáo lui." Nói đến đây tôi cũng không tiện tranh chấp nữa, cùng Lý Duyên Niên lui ra.
"Thần cung tiễn Lý mỹ nhân." Lý Thái hơi hạ người.
"Nhớ thân nhân tất nhiên sẽ vội vàng, nhưng đừng cho hoàng cung này là Lý gia ngươi."
"Vâng." Tôi không muốn nói nhiều.
Làn váy thướt tha, tôi im lặng bước ra cùng Lý Duyên Niên, việc Doãn phu nhân khó dễ tôi không để trong lòng, chỉ suy tính làm cách nào xuất cung, bệnh tình của Hoắc Khứ Bệnh là thế nào...
"Đại ca, từ nay trở đi..."
"Ngày mai sẽ nghị triều liên tục một ngày rồi sau đó là yến tiệc, muội hãy tìm cớ thoát thân. Đến lúc đó sẽ có tiểu hoàng môn đến Chiêu Tiên Các đưa nhạc phổ, tên Triệu Dã. Muội thay y phục hoạn quan, theo hắn ra cửa, công tử sẽ ở ngoài cung tiếp ứng."
"Lương công tử cũng đi?" Tôi giật mình xen lẫn vui sướng.
Lý Duyên Niên im lặng gật đầu, đến chỗ rẽ, hắn lại dặn, "Giờ tuất canh ba ngày mai phải trở về Cam Tuyền Cung, ngoài cổng đều có tiếp ứng, đại ca lần này mạo hiểm vi phạm cung quy chỉ mong muội tuân thủ hẹn ước."
"Muội hiểu." Lần trước trốn cung không thành, mấy tháng nay nhuệ khí và vận may của tôi đã gần như không còn, dù vậy tôi vẫn không thể bỏ mặc chàng.
"Nếu muội không muốn hại hắn thì đừng có tư tưởng không an phận."
"Huynh và nhị ca đều ở trong cung, chàng lại đường đường là Phiêu Kỵ tướng quân, muội thân là phi tử của hoàng đế, còn có thể làm gì?"
Lý Duyên Niên cuối cùng cũng yên tâm rời đi, chậm rãi trở về chân núi Cam Tuyền dưới sông trăng lạnh lẽo mênh mông.
Mùa hè nóng bức mà gió lạnh vẫn không giảm, nếu tâm đã lạnh thì có thể dùng gì để sưởi ấm đây?
"Còn chưa ngủ?"
Tôi đang ngồi trên tháp ngoài các, gió đêm xào xạc, Lưu Triệt thân mặc trường cư màu đen ngược gió đi tới.
"Trời nóng quá thiếp ngồi hóng gió." Tôi nhìn lại, lặng lẽ thu đá Nguyệt Nha vào trong tay áo.
"Từ Tử Điện tới Chiêu Tiên Các dọc đường có ôn tuyền, trẫm đưa nàng đi tắm rửa, cũng có thể đánh tan cái nóng."
"Nô tì không đi, thân thể không thoải mái." Tôi ra vẻ choáng váng tựa đầu vào ngực hắn.
"Ngày mai trẫm tuyên Thái y đến khám cho nàng, cơ thể nàng gầy yếu quá, Thái y nói trong đầu nàng có máu tụ, dạ yến ngày mai vốn định đưa nàng cùng đi nhưng xem ra nàng cần tĩnh dưỡng thêm." Hắn ôm tôi vào lòng.
"Sẽ mất nhiều ngày bệ hạ vẫn nên đến chỗ Doãn phu nhân, nô tì không tiện hầu hạ bệ hạ."
Hắn cúi người bẹo má tôi, bá đạo đặt xuống một nụ hôn thật dài, "Trẫm nếu muốn nữ nhân, cũng không nhất định phải tìm nàng, trẫm chỉ muốn ở cạnh nàng, có hiểu chưa?"
Tôi ngây thơ gật đầu, lời hắn nói đã khơi dậy cảm xúc trong tôi nhưng tôi luôn hiểu, hắn nhất thời động tình nhưng nguyên nhân chủ yếu để nắm giữ chỉ là ham muốn của quân vương, đại để là sắc đẹp mà thôi.
Liên tục hai ngày hắn đều ngủ lại Chiêu Tiên Các, như lời hắn hứa, vì để cho tôi tĩnh dưỡng mà cả đêm chỉ ôm tôi ngủ.
Đại yến, Lưu Triệt đi rồi, tôi đứng ngồi không yên, chẳng bao lâu quả nhiên có tiểu hoàng môn nhập các bẩm báo.
"Bổn cung thấy không khoẻ, uống thuốc xong thì buồn ngủ quá. Ngươi hãy đứng hầu bên ngoài, đừng để ai quấy nhiễu giấc ngủ của ta. Thái y nói bệnh tình của ta không chịu được ồn ào, nhớ chưa?" Tôi phân phó Yến cơ.
"Vâng." Nàng lui xuống, đóng cửa lại, tiểu hoàng môn tên gọi Triệu Dã dáo dác nhìn quanh rồi lấy ra một bộ phục trang của hoạn quan.
Buông mành xuống, gió thổi làm mành tung bay, tạo cảnh tôi đang ngủ, rồi cầm theo cái đỉnh ôm vào người, cung nhân ở Chiêu Tiên Các rất thưa thớt, chúng tôi theo cửa sau rời đi.
"Ai xuất cung? Trình Yêu Bài ra!"
Tôi cúi đầu lút cút theo sau Triệu Dã thì bị vệ binh ngăn lại.
Hắn không chút lúng túng giơ lên một yêu bài, tôi trấn định lại, lén nhìn lên.
"Cho qua!' Vệ binh trả lại, cao giọng hô.
Thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ngờ mới vừa đi được vài bước, Vệ Thanh đã từ xa sải bước tới, tay áo phất phơ.
Tôi thầm cả kinh, đại ca không phải nói lúc này việc giám sát lơi lỏng nhất sao? Vì sao Vệ Thanh lại ở đây?"
"Bái kiến đại tướng quân." Các vệ binh cùng kêu lên
Tôi vội vàng cúi gằm mặt, nâng tay áo dài che khuất tầm mắt, ánh mắt của hắn đảo qua tôi và Triệu Dã.
"Hôm nay quần thần tề tựu đông đủ, càng phải thủ vệ sâm nghiêm hơn, hai ngươi xuất cung làm gì?" Hắn chắn trước mặt.
"Nô tài phụng chỉ xuất cung mua nguyên liệu nấu ăn, Yêu Bài đây, mời đại tướng quân xem qua." Triệu Dã ứng phó.
"Của ngươi đâu?" Vệ Thanh quay đầu nói với tôi.
← Ch. 064 | Ch. 066 → |