Nguyền rủa
← Ch.2 | Ch.4 → |
Tiếng động ầm ầm vào ban đêm vẫn tiếp diễn. Nhưng trong lòng A Sầm lại bị một cảm giác lo âu khác chiếm lĩnh, không còn sức lực để bận tâm đến quả cầu pha lê đỏ bên ngoài khoang tàu. Cô cảm thấy phấn khích một cách kỳ lạ, mãi đến nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, A Sầm gần như nhảy bật khỏi giường, kéo mạnh rèm cửa, hôm nay lại là một ngày nắng đẹp. Từ xa đã có thể nhìn thấy đất liền, sóng nước lấp lánh, một màu xanh ấm áp. Con tàu hôm nay sẽ dừng ở một số thành phố dọc đường vài giờ đồng hồ. Khách du lịch sẽ xuống tàu để tham quan thành phố. Nhưng hôm nay A Sầm không có ý định xuống tàu, vì cô có việc quan trọng hơn phải làm.
Khi kéo rèm, cô còn thấy một bóng chim mòng biển vội vàng bay khỏi lan can ban công. Cô mơ hồ cảm thấy đó là mòng biển Leo. Leo có thân hình lớn hơn các loài chim biển bình thường, có lẽ là do được chủ chăm sóc tốt, lông cánh dưới ánh nắng cũng rực rỡ đặc biệt.
Cô vội vàng rửa mặt, sáng nay cảm giác buồn nôn cứ bám lấy cô, mùi vị rỉ sắt không ngừng dâng lên trong cổ họng. A Sầm cho rằng đó là do thiếu ngủ, cộng thêm con tàu đang chạy hết tốc độ khiến cô hơi say sóng. Cô lấy thuốc chống say uống, nhưng triệu chứng buồn nôn không giảm là bao.
A Sầm vội vàng đến boong tàu quan sát ở tầng 5. Charles đã đợi ở đó từ lâu.
Charles đang ngồi bên bàn cờ từng chơi với ông Francis vỗ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh.
Ban đầu, A Sầm cố ý đi chậm lại, muốn dùng bước chân chậm rãi để che giấu sự háo hức muốn biết sự thật, nhưng cuối cùng cô vẫn bước nhanh về phía chiếc ghế trống. Cô có quá nhiều câu hỏi trong lòng.
Charles lại trở về với phong thái của một quý ông, như thể không có sự thất thần và bối rối của đêm qua. Chiếc mũ của ông đặt ở góc bàn, cả người chải chuốt chỉnh tề. A Sầm có thể tưởng tượng rằng, khi còn trẻ, Charles nhất định rất tuấn tú, thêm vào đó là sự nhún nhường và tỉ mỉ từ việc làm quản gia cho gia tộc Klein lâu năm, chắc chắn rất được lòng các cô gái.
"Chào buổi sáng, cô A Sầm. Tôi đã chuẩn bị trà và bánh ngọt cho cô, nếu cô chưa ăn sáng." Charles ân cần chỉ vào bánh ngọt và ấm trà trên bàn tròn nhỏ. Có lẽ vì hôm qua cô nói rằng mình chưa ăn sáng nên thấy khó chịu, hôm nay Charles còn đặc biệt mang bữa sáng đến phòng trường hợp cần.
"Chào buổi sáng, ông Charles." A Sầm cầm tách trà nhấp một ngụm, vì uống hơi vội nên bị sặc. Cô không biết nên bắt đầu câu chuyện về vấn đề đó như thế nào.
Charles mở lời: "Hôm nay thời tiết thật dễ chịu, phải không?"
"Vâng, đúng vậy, nắng rất đẹp." A Sầm gật đầu hơi lơ đãng. Vị của trà này có chút lạ, như thể là túi trà đã để lâu, có mùi rỉ sắt, giống hệt cảm giác trong cổ họng cô lúc sáng. Và trà hôm qua dường như cũng vậy. Có lẽ là trà đã hỏng, nhưng Charles không biết.
"Lần đầu tiên cậu chủ lên tàu, ông chủ bảo tôi đi cùng, hôm đó trời âm u, có mưa, thời tiết không tốt như hôm nay." Charles nhắc lại chuyện cũ một cách tự nhiên.
"Về tờ báo mà cô thấy, đó không phải là một trò đùa. Một số chuyện trên báo là thật, một số là giả." Charles chậm rãi nói:
"Ví dụ như chuyện về ngài Francis, ngài ấy là một quý ông thực thụ. Cái gọi là "mối quan hệ cha con mập mờ" hoàn toàn không tồn tại. Tôi theo ông chủ từ năm mười tám tuổi, lúc đó ông chủ chỉ ngoài ba mươi. Về nhân cách của ông ấy, tôi có thể bảo đảm bằng danh dự của mình. Còn về tình cảm ông ấy dành cho cậu chủ, tôi dám nói rằng còn hơn nhiều người cha ruột khác.
"Cô không biết đó thôi, gia tộc Klein bắt đầu từ việc sản xuất linh kiện tàu biển, có câu "một con tàu cần ba nghìn chiếc đinh." Ban đầu, gia tộc Klein chỉ làm đinh tán tàu biển, họ sản xuất đinh có chất lượng tốt nhất. Sau đó là quá trình phát triển, tích lũy vốn, gia tộc hưng thịnh, rồi đến lúc nhân khẩu dần suy giảm, đến đời ông chủ chỉ còn một mình ông ấy.
"Ông chủ không vội vàng lập gia đình sinh con, điều này rất hiếm thấy trong giới thượng lưu, báo chí đã có rất nhiều suy đoán nhưng tôi dám khẳng định không có lời nào là thật.
"Ông chủ bẩm sinh thích tự do, không bị ràng buộc, sống rất nồng nhiệt. Thời trẻ ông ấy còn từng sang Trung Quốc, trở về kể lại rằng nhiều kỹ nghệ của Trung Quốc rất đáng ngưỡng mộ. Ông ấy nói người phương Tây sử dụng quá nhiều kim loại, còn người phương Đông thì hết sức theo đuổi sự kết nối tự nhiên, chẳng hạn có một thợ thủ công vĩ đại của Trung Quốc đã chế tạo ra những con chim và tàu thuyền không cần dùng đến bất kì cái đinh nào để cố định.
"Ông ấy còn nói rằng từng được một người thợ mộc tài năng ở phương Đông giúp đỡ và hướng dẫn, hai người luôn thư từ qua lại, dù mỗi bức thư thường mất nửa năm mới đến nơi. Sau đó, khi nhận được tin người thợ mộc ấy qua đời vì bệnh, ông chủ rất đau buồn. Có lẽ vì muốn tưởng nhớ người bạn tốt nhất, ông chủ đã đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi một cậu bé phương Đông.
"Ông chủ coi cậu chủ như con ruột, dốc lòng bồi dưỡng, tôi cũng coi như đã chứng kiến cậu chủ trưởng thành. Tin đồn bên ngoài cho rằng cậu chủ thâm sâu, mưu tính, đi từng bước cẩn trọng để thừa kế gia sản của gia tộc Klein là hoàn toàn vô lý. Ngay từ ngày đón cậu chủ về nhà, ông chủ đã lập di chúc, người thừa kế gia tộc Klein chính là cậu chủ.
"Dù sao, một số nhận xét trên các báo lá cải có phần đúng. Cậu chủ đúng là người ít nói, làm việc cẩn trọng. So với tính cách tự do của ông chủ, cậu ấy thâm trầm và có phần kiêu ngạo của người phương Đông, cũng không phải điều xấu. Nhưng đôi khi có thể hơi cố chấp, đó chỉ là ý kiến cá nhân của tôi."
Khi kể về quá khứ, thái độ của Charles dường như mềm mại hơn nhiều, đặc biệt là khi nhắc đến Francis. A Sầm mơ hồ nhận ra rằng, thái độ của Charles đối với Francis vượt xa mối quan hệ chủ-tớ bình thường, đó là lòng trung thành và sự ngưỡng mộ sâu sắc.
"Xin lỗi, tôi đã chìm đắm trong quá khứ quá lâu, người già thường nói năng lẩm cẩm."
A Sầm lắc đầu, "Không đâu, những điều ông kể rất thú vị."
Charles mỉm cười, "Cảm ơn sự kiên nhẫn của cô. Chúng ta hãy nói về những việc xảy ra trước và sau khi lên tàu."
"Có thể cô đã thấy điều đó trên báo. Con tàu này ngay từ khi thiết kế đã gây tranh cãi. Công nghệ phức tạp vượt thời đại của nó khiến nhiều nhân vật tôn giáo bất an, cho rằng con tàu khổng lồ này là sự xúc phạm thần linh. Theo quan niệm của họ, quá nhiều điều đen tối có thể ẩn náu trong đây... Và trong thử nghiệm trước khi khởi hành, "Klein Vĩnh Hằng" đã gặp sự cố không rõ nguyên nhân, điều này càng làm cho đám người cổ hủ đó đắc chí, "Nhìn đi, đây là con tàu tà ác."
"Nhưng thực tế, ông chủ và cậu chủ đều hiểu rằng dư luận hạ thấp thiết kế này không chỉ vì những lý do hiển nhiên. Ý tôi là, những lý do như sự xúc phạm thần linh thực ra rất buồn cười. Chúng tôi thậm chí nghi ngờ rằng sự cố này là do những kẻ đó gây ra. Họ cố tình cản trở chuyến ra khơi đầu tiên của con tàu này."
Nghe đến đây, A Sầm xen vào: "Tôi không hiểu lắm, ông nói "những kẻ đó" là những người tôn giáo sao? Nhưng tại sao họ phải làm vậy?"
Charles từ từ lắc đầu, "Cô hãy nghe tôi giải thích kỹ hơn."
"Là như thế này. Cậu chủ có tham vọng và nhiệt huyết độc đáo của người trẻ đối với việc quy hoạch doanh nghiệp gia đình. Ngài ấy đã cố gắng từ bỏ các công nghệ sản xuất cổ điển và từng bước đóng cửa các nhà máy sản xuất linh kiện tàu, chuyển sang đầu tư vào ngành công nghiệp mới.
"Vì vậy, trong thiết kế của tàu Klein, cậu chủ đã chọn một thiết kế rất tiên tiến vào thời đó. Số đinh của cả con tàu ít hơn một phần ba so với các tàu cùng loại truyền thống, hợp kim đinh cũng khác so với loại đinh tán truyền thống - giảm chi phí, tăng cường độ bền. Điều này đã gây ra một sự hoảng loạn lớn trong ngành công nghiệp liên quan, ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều người.
"Nhưng tôi phải khẳng định, tất cả các quyết định của cậu chủ đều được ông chủ biết rõ và ủng hộ. Không phải như báo chí đưa tin rằng cậu chủ có ý định gạt bỏ ông chủ, chuyện đó thật buồn cười.
"Thậm chí sau này khi mời người Gypsy đến để cầu nguyện, đó cũng là ý tưởng của ông chủ. Ông chủ đùa rằng: "Họ có thần của họ, chúng ta có thể nhờ người Gypsy đến để tranh tài với thần của họ."
"Đối diện với những lời đồn thổi như "lãnh địa của quỷ dữ" hay "không thể dễ dàng giảm số đinh của tàu, nếu không thần biển sẽ nổi giận với con tàu này, " ông chủ và cậu chủ chẳng mảy may để tâm. Họ kiên quyết đưa tàu Klein vào hoạt động bình thường và thật sự đã mời người Gypsy đến để chúc phúc cho con tàu, mong rằng biển cả và sóng gió sẽ mang đến may mắn cho nó. Lời cầu nguyện dường như đã có tác dụng, sự cố "kỳ diệu" biến mất - họ đã phát hiện ra người kiểm tra bị mua chuộc. Từ đó mọi việc đều tiến triển đúng kế hoạch.
"Như tôi vừa nói, vào ngày lên tàu, thời tiết ban đầu âm u mưa phùn, vì vậy tâm trạng của cậu chủ không được tốt, ngài ấy là người theo đuổi sự hoàn mỹ, ngay cả thời tiết cũng phải đúng ý ngài ấy. Dù sao đây cũng là lễ cắt băng cho chuyến hải trình đầu tiên của "Klein Vĩnh Hằng", thu hút sự chú ý của nhiều người, các phóng viên của nhiều tờ báo đã chen chúc ở bến cảng để đưa tin về sự kiện này.
"Với vai trò là người kế nghiệp gia tộc Klein, cậu chủ sẽ ra khơi trên chuyến hành trình đầu tiên. Ngoại trừ thời tiết không được như ý, mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ. Khách du lịch lên tàu, nhân sự điều phối, hàng hóa vận chuyển, tất cả đều diễn ra theo kế hoạch của cậu chủ một cách có trật tự.
"Việc kinh doanh ngành du thuyền của gia tộc Klein từ trước đến nay luôn do cậu chủ toàn quyền phụ trách, vì chuyện này mà cậu chủ luôn trong tình trạng căng thẳng. Mặc dù gia tộc Klein đã đạt nhiều thành tựu trong ngành giải trí, nhưng để cuối cùng bước vào ngành du thuyền thì thực tế đã phải trải qua rất nhiều khó khăn không thể tưởng tượng nổi. Cậu chủ là người có ý chí kiên định, từ trí tuệ đến phẩm chất, ông chủ đã không chọn sai người.
"Nhưng vào ngày thứ hai của chuyến hành trình lại xảy ra một sự cố bất ngờ. Không ai trong chúng tôi ngờ rằng điều này sẽ dẫn đến thảm kịch sau này.
"Nhà bếp của chúng tôi phát hiện ra một tên trộm người Gypsy trong thang máy nhỏ vận chuyển hàng hóa.
"Nói cô ta là trộm cũng không oan uổng gì. Cậu chủ nhớ rõ cô ta, khi mời người Gypsy đến cầu nguyện, cô ta bị bỏ lại, bị đồng bọn gọi là "con chuột trong số họ." Họ nói rằng dòng máu Gypsy của Didi không thuần khiết, do đó cô ta chưa bao giờ được cộng đồng của mình chấp nhận, vì vậy cô ta thường làm những công việc tầm thường cho đám thầy tu, lấy lòng họ, làm những việc xấu xa để phá hoại danh tiếng của họ. Vì vậy, khi mời người đến, cô ta lại không được mời.
"Có vẻ cô ta đã lén lên tàu cùng nhóm người Gypsy làm lễ, sau đó trốn trong lối thang máy nhỏ, ra ngoài trộm thức ăn khi không ai nhìn thấy, đôi khi còn dám móc túi khách. Sau đó, do dây cáp chuyển động, cô ta không kịp né tránh và vô tình bị cắt đứt chân, khiến cô ta bị phát hiện vì hét lên đau đớn.
"Thang máy đó vốn không phải để chở người, lối đi rất chật hẹp, tôi không hiểu sao một người lớn có thể co mình trong đó. Khi nhà bếp kéo cô ta ra, chân trái của cô ta đẫm máu, trong túi còn rơi ra vài đồng xu, miệng không ngừng chửi bới. Những lời chửi rủa đó còn bẩn thỉu hơn chuột trong cống ngầm.
"Chuyện này nghiêm trọng hơn tưởng tượng, vì nếu hành khách trên tàu biết rằng đã có một vụ tai nạn lớn trong nhà bếp - nơi chịu trách nhiệm chuẩn bị thức ăn và đồ uống cho họ - thì chắc chắn sẽ gây ra hoảng loạn, đây cũng là một thất bại lớn trong vấn đề an ninh.
"Cậu chủ xử lý sự việc này rất nghiêm túc, ngài ấy quyết định không công khai việc này. Dù vậy, cậu chủ vẫn thể hiện lòng từ bi của mình. Ngài ấy ra lệnh cho bác sĩ trên tàu sơ cứu chân bị thương của cô ta, rồi nhốt cô ta trong một căn phòng rất tử tế, chỉ là cửa sổ và cửa ra vào đều được khóa lại, định khi tàu cập bến sẽ giao cô ta cho cảnh sát.
"Cậu chủ đúng là người làm việc quả quyết, hành xử mạnh mẽ trong thương trường, nhưng không có nghĩa là ngài ấy tàn nhẫn. Vì vậy, trong cách xử lý việc này, tôi không thấy có gì sai. Nhưng thật không ngờ tên trộm Gypsy đó lại thóa mạ cậu chủ, không chỉ chửi bới mà còn nguyền rủa ngài ấy."
Lúc này, A Sầm ngồi thẳng người, lắng nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng dùng thìa khuấy cốc trà nóng.
Charles thở dài, "Khi bị nhốt vào phòng, người phụ nữ đó đã nói: "Anh chẳng khác gì những người kia, họ khinh thường dòng máu của tôi, còn anh cũng chỉ đưa ra phán xét dựa trên những gì anh thấy. Anh sẽ phải trả giá cho sự kiêu ngạo và định kiến của mình hôm nay. Tôi không phải là kẻ trộm, tôi chỉ là một người phụ nữ khốn khổ cần công việc, điều đó không phải là lý do để giam giữ tôi! Với nửa dòng máu Gypsy lưu lạc vĩ đại, tôi nguyền rủa anh, anh sẽ trở thành tên trộm mà anh phỉ nhổ, mãi mãi bị mắc kẹt trên con tàu này. Lời nguyền này chỉ có thể được chuyển giao chứ không thể hóa giải! Không ai cứu anh, vì anh chính là một kẻ tự cao tự đại, lạnh lùng và ngu ngốc!"
"Lúc đó, ai cũng sững sờ, nhưng cậu chủ không để lời nguyền đó trong lòng. Có lẽ từ nhỏ đã quen với những tin tức thêu dệt, ngài ấy đã miễn dịch với những lời chửi rủa này. Cậu chủ còn cười với tôi và nói rằng, báo chí còn từng nói anh là một người không đứng đắn, ít ra người phụ nữ Gypsy đó không sỉ nhục anh như vậy."
Charles im lặng rất lâu, A Sầm cũng cảm thấy trong lòng có chút bất an. Đây không phải là mở đầu của một câu chuyện tốt đẹp. Nếu để cô viết, cô không thể tưởng tượng ra một kết thúc hạnh phúc.
Sau một hồi suy nghĩ, A Sầm hỏi: "Người phụ nữ đó tên là Didi phải không?"
Charles hơi ngạc nhiên, rồi nhận ra có thể là Francis đã kể cho A Sầm, nên ông gật đầu.
"Đúng vậy, Didi, đó là tên của cô ta. Đó là cái tên của ác quỷ. Cô ta nói cô ta biết rõ con tàu này như chính mái tóc của mình. Cô ta chắc chắn đã làm điều gì đó với con tàu này, nhưng chúng tôi vẫn chưa rõ là gì.
"Từ sau lời nguyền, con tàu lại yên ắng trở lại. Cho đến sáng sớm ngày con tàu chuẩn bị trở về, người ta phát hiện xác của Didi nổi trên biển.
"Tối hôm trước, con tàu gặp phải một cơn bão dữ dội với sấm chớp suốt đêm. Đến sáng, mưa mới dần tạnh. Trong ánh bình minh, một thi thể đã bị chim biển mổ nát nổi bên cạnh con tàu. Đó chính là Didi, bởi trên cửa sổ phòng nơi cô bị giam giữ có vết máu, trên gương mặt đã bị phá hủy hoàn toàn kia, chỉ còn một nốt ruồi đỏ ngay giữa trán vẫn còn nguyên. Khuôn mặt cô ta ở đây..." Charles chỉ vào trán mình.
"Quả thật là ở đó có một nốt ruồi đỏ lớn. Trên khuôn mặt tan nát ấy, nó càng trở nên đáng sợ. Những con chim biển đã rỉa hết khuôn mặt kia, nhưng duy nhất chỗ này vẫn còn sót lại."
"Đây không phải một vụ giết người. Didi vì muốn tìm lại "linh hồn lang thang vĩ đại" của người Gypsy, không muốn bị giải đến sở cảnh sát nên đã tìm cách nhảy qua cửa sổ bỏ trốn. Giữa biển khơi bao la, lại bị mất một chân, cô ta muốn bơi trở về bờ quả là một hành động ngu ngốc."
A Sầm trầm ngâm, "Didi đã đập vỡ kính cửa dẫn ra ban công sao?"
Charles lắc đầu: "Không phải."
"Chúng tôi đoán rằng cô ta đã nấp ở khe dưới tủ quần áo, người hầu mang thuốc vào không tìm thấy cô ta, nhân cơ hội này cô ta đánh ngất người hầu. Cô ta lấy được chìa khóa, vốn định tìm nơi nào đó để trốn, nhưng lúc đó đã là nửa đêm, buổi tiệc trên tàu vừa kết thúc, hành lang chật kín khách và nhân viên phục vụ, nên cô ta lại phải quay về phòng và nhảy xuống biển."
"Sáng hôm sau, quản lý dịch vụ phát hiện một người hầu đã mất tích từ đêm qua. Chúng tôi tìm thấy cô gái tội nghiệp vẫn còn ngất trong tủ quần áo trong phòng của Didi. Để dễ bơi lội, Didi đã tháo gần hết trang sức của mình, trong đống đồ trang sức rối ren ấy, chúng tôi phát hiện một chiếc đinh tán."
Đôi mắt A Sầm co lại, chăm chú nhìn Charles.
Charles gật đầu chậm rãi, hiểu rằng A Sầm đã nhận ra nguồn gốc của chiếc đinh tán. Ông nói: "Đúng vậy. Chính là chiếc đinh tán đã mất lúc đầu. Chính cô ta đã lấy cắp. Hoặc có thể nói là có ai đó cử cô đến đây để lấy nó, nhằm khiến con tàu Klein bị mang tiếng xấu, bị cho là điềm gở. Nhưng điều chúng tôi thắc mắc là, tại sao cô ta lấy xong lại không giao nó cho bọn họ. Có lẽ cô ta muốn dùng cách này để an ủi cho "linh hồn lang thang" mà cô ta cho là mình vẫn còn. Nhưng lý do cụ thể là gì, đến nay chúng tôi vẫn không rõ."
Charles ngừng kể. Đôi bàn tay khô gầy phủ lên mặt, gần như giấu khuôn mặt ông vào trong tay.
A Sầm im lặng, lắng nghe câu chuyện đầy chăm chú. Cô nhìn xa xăm, phát hiện chú mòng biển Leo đang đậu trên lan can nhìn họ, dường như đã ở đó một lúc lâu. A Sầm cảm thấy Leo đang lắng nghe lén, hoặc quan sát cô.
A Sầm vẫy tay với Leo, nhưng nó đáp lại một cách không mấy thân thiện rồi vỗ cánh bay đi. Con chim biển nhẹ nhàng lao ra biển, rồi lại được cơn gió nâng lên trời. Đường cong của thân thể nó thật đẹp, nhưng giữa đại dương mênh mông, nó lại toát lên vẻ cô độc. Bầu trời chỉ có mỗi nó, không có đồng loại nào ở đây.
Charles chỉ vào chú mòng biển đó, "Đó là Leo."
A Sầm gật đầu, "Tôi biết."
Charles lắc đầu rồi nói tiếp: "Đó cũng là cậu chủ."
Lần này, A Sầm vô cùng kinh ngạc. Cô dành vài phút suy nghĩ về câu nói ấy, rồi nhận ra đây không phải là một phép ẩn dụ, mà là một sự thật. Cô cảm thấy có chút nghẹn ngào trong cổ họng nhưng cố gắng nén lại, chờ Charles kể tiếp câu chuyện.
Nhưng Charles đã đứng dậy, cầm chiếc mũ đội lên bụng, sau đó cúi chào A Sầm.
"Xin lỗi vì bộ xương già này, gió biển khiến tôi hơi đau đầu... Tôi hứa, tối nay tôi sẽ kể cho cô nghe phần tiếp theo của câu chuyện. Nhưng bây giờ, xin cô thứ lỗi, tôi cần về phòng nghỉ ngơi."
A Sầm mở miệng, cô thấy ông già này thật quá ranh mãnh, kể chuyện mà cứ nói được nửa chừng, đến đoạn quan trọng lại bỏ đi. Nhưng cô cũng không có cách nào để ép Charles ngồi xuống ghế mà kể hết.
Cô không nghĩ Charles nói chú mòng biển là Lâm Cố chỉ là bịa đặt hay cố tình câu giờ, nhưng đồng thời cô cũng rất khó tin điều này là thật. Mọi chuyện từ đầu đến giờ đều quá kỳ lạ. Nói chuyện xong với Charles, cô không chỉ chưa giải đáp được thắc mắc mà còn có thêm nhiều câu hỏi.
"Nếu có điều gì tôi có thể giúp, tôi sẵn sàng làm tất cả những gì có thể. Tôi nói thật đấy." A Sầm rất tò mò, nhưng cũng thành thật muốn giúp đỡ. Cô biết mình đã bị cuốn vào chuyện này, việc Charles sẵn lòng nói cho cô nhiều như vậy nhất định là có ý nhờ vả cô, chỉ là ông chưa mở lời, và cô cũng chưa đoán ra mình có thể làm gì.
Nếu Charles yêu cầu giúp đỡ, A Sầm tin rằng mình chắc chắn sẽ đồng ý.
Cô tự hỏi, liệu ý định muốn giúp đỡ này có phải vì cô đã bị Lâm Cố mê hoặc. Nhưng vấn đề là cô vẫn giận Lâm Cố. Thái độ và lời nói của anh đêm qua thực sự quá đáng. Dù biết anh đang trong cơn giận, cô vẫn khó lòng tha thứ. Vậy nên cô kết luận mình chỉ đơn giản là người tốt bụng, thấy người già gặp khó khăn nên thương cảm, và cũng có chút ý muốn tìm tư liệu viết lách, bởi tất cả những gì xảy ra đến lúc này quá ảo diệu.
"Cô thật sự rất khác với những người tôi từng gặp. Tôi không trách những người khác, nhưng hầu hết họ hoặc sợ hãi rời đi vì những chuyện kỳ lạ, hoặc lo sợ sẽ gặp rắc rối. Tất nhiên, tự bảo vệ mình cũng chẳng có gì sai, chỉ là người như cô mới thật sự là một ngoại lệ." Charles nhận xét.
"Có lẽ tôi chỉ muốn thỏa mãn trí tò mò thôi." A Sầm có chút ngại ngùng, "Vì dù sao ông cũng mới kể được một nửa câu chuyện."
"Không phải vậy, tôi nhìn người rất giỏi, tôi có thể thấy rằng cô thực sự muốn giúp đỡ." Charles không đáp lại nửa câu sau của cô, rõ ràng là quyết tâm không muốn kể hết câu chuyện vào lúc này.
"Nếu cô muốn biết chuyện gì xảy ra sau đó, đêm nay lúc 10 giờ, hãy đến khu suối nước nóng tầng 24, ở đó cô sẽ biết phần còn lại của câu chuyện."
"Hả, suối nước nóng?" A Sầm ngẩn người, bất giác tưởng tượng cảnh mình và Charles ngồi ngâm mình trong bể suối nước nóng.
"Vâng." Charles gật đầu, mỉm cười với vẻ khó hiểu.
Về lại phòng, A Sầm cảm thấy như mình đang bị mê hoặc. Cô gần như nằm dài trên giường suốt cả buổi chiều. Những dự định về viết lách đã bị quăng ra sau đầu, chiếc máy tính đã lâu chưa mở ra.
Trong đầu cô chỉ toàn là Lâm Cố, lời nguyền và Didi. Cô đã đưa ra không ít phỏng đoán. Mọi thứ trong câu chuyện đều quá thu hút, lại xen lẫn với nguy hiểm. Bằng bản năng của một nhà văn, cô cứ bị cuốn vào và muốn biết được sự thật.
Nhưng lý trí lại bảo cô rằng, dù chuyện có kỳ diệu đến đâu, tốt nhất là không nên đắm sâu vào. Những cơn ác mộng, cảm giác buồn nôn trong người và cơn giật giật ở thái dương thỉnh thoảng lại vang lên như đang nhắc nhở cô rằng, đây không phải là chuyện mà cô nên nhúng tay vào, cô chỉ là một người bình thường đang đi du lịch, bây giờ rút lui vẫn còn kịp.
Nhưng cô không thể kiểm soát được mình. Giống như ngôi nhà bánh kẹo trong rừng, dù biết bên trong có phù thủy, nhưng đám trẻ vẫn cứ bám lấy cửa sổ mà nhìn vào. Cho đến khi nhìn thấy chiếc nồi lớn đặt trên đống củi bên dưới, cùng những đứa trẻ mất tích bị nấu trong đó.
Những câu đố xung quanh Lâm Cố và những điều kỳ lạ xảy ra với anh, một người đàn ông luôn giữ vẻ ngoài trẻ trung, một chiếc du thuyền bị nguyền rủa... tất cả những yếu tố đó khiến A Sầm sinh ra một cảm giác muốn bảo vệ mơ hồ. Cô biết mình đã sa lầy. Trước đây cô từng đọc một lý thuyết nói rằng, một người phụ nữ dù yêu thích một người đàn ông cũng có thể rời xa anh ta; nhưng một khi cô ấy muốn bảo vệ người đàn ông đó, thì sẽ mãi mãi không thoát ra được.
Giờ đây A Sầm cũng có cảm giác như vậy. Cô thậm chí còn nghĩ, dù mọi chuyện có kỳ lạ và nguy hiểm đến đâu, cô cũng muốn giúp Lâm Cố. Sự bướng bỉnh của cô lại trỗi dậy.
A Sầm chưa bao giờ sợ phiền phức, cô luôn dám trải nghiệm và cảm nhận, nếu không thì cô cũng đã không bỏ việc để ở nhà viết tiểu thuyết. Tinh thần phiêu lưu đó đã mang lại cho cô rất nhiều cảm hứng, nhưng đồng thời cũng không hoàn toàn là điều tốt.
Buổi tối, A Sầm đến bể nước nóng ở tầng 24, bên trong không có ai. Cô không biết tại sao Charles lại hẹn gặp ở đây, điều này khiến cô có chút bồn chồn.
Không gian rộng hơn cô tưởng, một hồ nước có hình dáng không đều, hơi nước bốc lên mờ ảo, nước trong hồ thoảng mùi thảo dược, dường như có tác dụng chữa lành nào đó.
Bên ngoài có một ban công nhỏ để ngắm cảnh, cửa kính đã đóng, ánh trăng bên ngoài lờ mờ. A Sầm không định tắm, nên mặc trang phục thường ngày, chỉ mặc một chiếc quần ngắn, để lộ đôi chân, cảm thấy hơi lạnh.
Khi cô đến, bên trong hoàn toàn vắng vẻ, cô ngồi xuống bên bể, ngâm chân vào nước nóng. Cảm thấy hơi ngột ngạt, cô đành mở cửa kính để bước ra ban công. Ban công có hình bán nguyệt, con tàu di chuyển rất nhanh trong đêm nên hơi lắc lư, nhưng lan can cao tới ngực khiến cô có cảm giác an toàn.
Bầu trời đêm tối om, chỉ có vài ngôi sao thưa thớt treo lơ lửng, nền trời và sóng đen hòa thành một, những đợt sóng trắng lạnh lẽo lấp lóe trong bóng tối, nếu nhìn lâu, dường như sẽ có một chiếc xúc tu của bạch tuộc vươn ra từ lòng biển để kéo họ xuống.
A Sầm không hề thấy sợ, cô nhận ra màu sắc phía chân trời có chút kỳ lạ. Không biết có phải do nhìn lâu đến hoa mắt hay không, nhưng đó là một ánh sáng tím nhàn nhạt. Nó di chuyển, lan rộng, dao động, rìa màu tím ấy còn xen lẫn với sắc xanh, trong màu xanh ấy lại hiện lên sắc hồng. A Sầm không biết đó là gì.
Lúc này.
"Cô đã từng thấy cực quang chưa?" Giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng vang lên bên tai.
Giọng nói ấy truyền vào tai, A Sầm cảm thấy tai mình ửng đỏ, theo bản năng đáp lại: "Chưa."
"Đó chính là cực quang. Ở vĩ độ này mà thấy cực quang mạnh đến vậy thật hiếm gặp." Cực quang, một màn trình diễn thị giác khi các hạt gió mặt trời được từ trường trái đất dẫn dắt.
Lâm Cố bất ngờ xuất hiện phía sau A Sầm, anh bước tới bên cạnh, nghiêng người dựa vào lan can, ngón tay thon dài chỉ về phía ánh sáng tím. Anh trông có vẻ mệt mỏi, nhưng vẻ mệt mỏi đó lại xen lẫn với chút gì đó bực bội khó hiểu. Nhưng giọng nói vẫn êm dịu.
A Sầm muốn nói rằng, cực quang này không giống như những gì cô tưởng tượng, cô đã thấy cực quang qua ảnh, trông thật lộng lẫy, còn màu tím u ám này sao có thể là cực quang được?
Nhưng ngay sau đó, cô nhận ra đây chính là Lâm Cố, người hôm qua thô lỗ và kiêu ngạo, vẫn còn nợ cô một lời xin lỗi, bây giờ lại như không có gì xảy ra. Thế là A Sầm quay đầu đi, không nhìn Lâm Cố, mà cứng nhắc nhìn vào ánh sáng tím, nhưng tâm trí lại bay đi nơi khác. Cô nhớ lại lời Charles nói rằng mòng biển là Lâm Cố, cô điên cuồng muốn biết đó là chuyện gì.
Thấy A Sầm không nói gì, Lâm Cố hơi nghiêng người nhìn cô, nhưng chỉ nhìn mà không nói gì. Tim cô đập thình thịch khi giả vờ ngắm cực quang, Lâm Cố nhìn cô, sóng vỗ vào thân tàu, bể nước nóng phía sau tỏa hơi nóng. Vừa lạnh vừa ấm, vừa tối vừa sáng, vừa tĩnh lặng vừa náo nhiệt.
Hai người im lặng rất lâu, A Sầm cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng lên, cô quay sang, cố tỏ ra lạnh lùng nhìn vào mắt Lâm Cố, muốn xem anh đang nghĩ gì. Đôi mắt của người đàn ông ấy sâu thẳm, xương mày cao, là nét mặt cứng rắn hiếm thấy ở người phương Đông.
"Tôi đến đây để xin lỗi cô." Cuối cùng Lâm Cố cười một cách bất đắc dĩ.
"Ồ? Xin lỗi nghĩa là không nói một lời, cứ nhìn chằm chằm vào mặt người khác ư? Phép lịch sự của quý tộc thật khó hiểu. À không, suy nghĩ của người giàu cũng thật khó hiểu." A Sầm cảm thấy tiếng cười đó là chế giễu, thế nên cô đáp lại có phần gay gắt.
"Tôi không phải quý tộc. Cũng không thể coi là người giàu thực sự." Lâm Cố nghiêm túc lắc đầu, giải thích câu nói sau: "Tôi đã sống trong viện phúc lợi một thời gian khi còn nhỏ. Mái nhà ở đó luôn dột, vì tôi có gương mặt Á Đông, nên tôi được xếp vào giường nơi mái bị dột. Chăn gối của tôi lúc nào cũng ẩm ướt và mốc. Khi lớn lên, tôi vẫn ghét cảm giác đó, nên tôi chọn sống ở tầng 25, nơi có ánh nắng tràn đầy."
"..." A Sầm không định để mình bị đổi chủ đề, "Anh có biết với một nhà văn, xúc phạm tác phẩm của họ còn khó chấp nhận hơn là xúc phạm chính bản thân họ không?"
"Tôi biết, tôi biết." Lâm Cố thừa nhận bằng giọng nói như dỗ dành trẻ con, "Vậy nên, có phải cô không định chấp nhận lời xin lỗi của tôi phải không?"
"Không định." A Sầm suy nghĩ một chút rồi thêm một câu, "Cho đến hôm nay thì không có ý định. Đây là vấn đề nguyên tắc."
Lâm Cố giả vờ nhìn đồng hồ, "Vậy vẫn còn hai tiếng nữa."
A Sầm khẽ hừ một tiếng, không nói thêm.
Nhưng rồi Lâm Cố lại nói: "Lẽ ra hôm qua tôi không nên xúc phạm tác phẩm của cô, thực tế, câu chuyện ấy rất đáng yêu trong mắt tôi, là một câu chuyện kinh dị rất hay." Anh như nhớ lại một chi tiết thú vị nào đó trong câu chuyện, còn khẽ cười, "Đặc biệt là phần tình yêu, có thể thấy tác giả là một người theo chủ nghĩa lý tưởng."
A Sầm định phản bác, nhưng nghe anh nói tiếp: "Tuy nhiên hôm nay tôi đến, là để xin lỗi cô về một chuyện khác."
A Sầm bối rối nhìn anh.
Lâm Cố chậm rãi lên tiếng: "Tôi xin lỗi về hành động thất lễ của Charles. Ông ta không được tôi cho phép mà tự tiện kéo cô vào chuyện này."
"Nhưng tôi không hề thấy phiền." A Sầm vội nói, "Charles cũng không hề ép buộc tôi làm bất cứ điều gì."
Cô tự nguyện bị cuốn vào câu chuyện, nhưng cô linh cảm rằng có lẽ tối nay mình sẽ không biết được nửa sau của câu chuyện. Thế nên cô có chút sốt ruột.
Lâm Cố lắc đầu, thở dài một tiếng, "Cô thấy đấy, đó mới là vấn đề lớn nhất. Luôn là như vậy, những cô gái như cô, sự tò mò, và... xin lỗi khi phải nói như vậy, nhưng sự tin tưởng mù quáng và nhiệt tình dành cho người khác, sẽ che mờ mắt cô. Cuối cùng cô sẽ chẳng nhận được thứ cô mong muốn, thậm chí còn cảm thấy rất thất vọng. Vì vậy tôi khuyên cô..."
"Những gì tôi đang làm hoàn toàn là xuất phát từ mong muốn cá nhân của tôi." A Sầm kiên quyết ngắt lời anh. Thêm nữa, cái gì mà những cô gái như cô, rốt cuộc còn bao nhiêu cô gái khác? Bất chợt cô thấy nghèn nghẹn trong lòng, nên đã thốt ra: "Vậy còn bao nhiêu cô gái khác nữa? Ý tôi là, có bao nhiêu cô gái đã dành cho anh sự nhiệt tình và tin tưởng mù quáng như tôi?"
Lâm Cố có chút ngạc nhiên khi nhìn cô, không ngờ cô lại thẳng thắn đến thế. Rồi anh khẽ lắc đầu một cách hời hợt, "Đó không phải là vấn đề quan trọng."
A Sầm gật đầu mạnh, "Với tôi thì rất quan trọng."
"Không, nó không quan trọng." Giọng của Lâm Cố trở nên nghiêm trọng, "Nói tóm lại, đừng nói chuyện với Charles nữa, đừng quan tâm tới cái câu chuyện ngớ ngẩn đó nữa, cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra, được không?"
A Sầm có cảm giác rằng thực ra Lâm Cố không phải ghét mình, chỉ là muốn vạch rõ ranh giới với cô. Nhưng điều nực cười là, giữa hai người hoàn toàn không có chuyện gì cả.
Lúc này, trong lòng A Sầm dâng trào đủ loại cảm xúc, cảm giác buồn nôn cũng theo đó mà trỗi dậy lên đến cổ họng. Cô vội cúi người, ho khan, dùng tay che miệng để cố không phát ra tiếng khô khan của cơn buồn nôn.
Lâm Cố ngập ngừng một lúc, rồi đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô, khiến A Sầm cảm thấy sống lưng mình rùng mình. Một lát sau, cô cố làm ra vẻ bình tĩnh mà ngồi thẳng dậy, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Lâm Cố với hy vọng tiếp tục cuộc thảo luận. Nhưng ý chí quyết liệt ấy đã biến mất.
Lâm Cố thu tay lại, lo lắng nhìn A Sầm.
A Sầm giải thích: "Tôi hơi say sóng thôi."
Anh cúi đầu nói: "Xin lỗi."
Cô lớn tiếng: "Chuyện say sóng đâu liên quan gì đến anh. Nhưng đúng là anh nợ tôi một lời xin lỗi. Những lời anh nói vừa rồi quá vô trách nhiệm, cái gì mà coi như chưa có gì xảy ra? Vấn đề là tôi biết về lời nguyền rồi, tôi đã thấy Didi, đã thấy quả cầu pha lê màu đỏ, nhưng giờ tôi hoàn toàn mù mờ! Còn bị đem ra so sánh với người khác nữa!"
Lâm Cố bị nội dung trong lời nói của cô thu hút sự chú ý.
"Cô nói cô đã thấy quả cầu pha lê đỏ? Còn thấy cả Didi?" Lâm Cố nhìn cô không tin nổi, trong ánh mắt lần đầu hiện lên sự kinh hoàng.
"Cả đêm lăn qua lăn lại trong hành lang, tiếng ầm ầm đến nỗi không thể nào ngủ nổi. Đúng là gặp ma. Còn người phụ nữ đó, thật ra lúc đầu tôi cũng không chắc cô ta có phải là Didi hay không, nhưng chỉ còn lại một ống quần... thật sự quá trùng hợp rồi." A Sầm hít mũi một cái, lúc nãy xúc động quá khiến cô suýt khóc, may mà kìm lại được, nhưng không kìm được nước mũi.
Ngón tay của Lâm Cố sốt ruột gõ nhẹ lên lan can, trong lòng rối như tơ vò. Việc này quả thực nằm ngoài dự đoán của anh.
Đây là lần đầu tiên, ngoài anh ra, có người nhìn thấy quả cầu pha lê đỏ. Không, chính xác mà nói, ngoài anh và ông chó già Winston, cha của Winston nhỏ đã chết, nhìn thấy quả cầu pha lê đỏ trong hành lang, điên cuồng sủa để cảnh báo họ, cuối cùng lại bị đè nát.
Nhưng còn A Sầm, người phụ nữ này nói cô ấy đã thấy Didi. Từ khi Didi chết đi, Lâm Cố chưa từng thấy lại cô ta.
Lâm Cố không biết việc A Sầm cũng có thể nhìn thấy quả cầu pha lê có ý nghĩa gì, cũng không biết tại sao cô có thể thấy Didi, nhưng anh biết điều này rất tệ.
Ban đầu, anh nghĩ hôm nay có thể nhẹ nhàng tiễn cô gái này đi, coi như giải quyết hậu quả do Charles gây ra. Anh hy vọng A Sầm sẽ không mang trong mình một ý niệm hy sinh kỳ lạ muốn giúp đỡ nào đó. Cô sẽ không nhận được điều gì từ anh cả, cô cần sớm từ bỏ. Nhưng giờ xem ra, để cô biết sự thật dường như trở thành việc cần thiết, ít nhất cũng phải cho cô thấy mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Lâm Cố cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô gái này khác với bất kỳ ai trước đây từng chủ động đến gần anh. Các cô gái tuổi này luôn có những ảo mộng về tình yêu, về người khác giới, họ nhiệt tình, ngây thơ, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt anh liền tìm cách bắt chuyện. Nhưng cuối cùng họ cũng chỉ là những người bình thường, nên khi biết một phần sự thật, trước khi bị cuốn vào đều sẽ bỏ chạy.
Nhưng A Sầm lại khác, đầu tiên là cô đã bị cuốn vào rồi, cô có thể nhìn thấy Didi, có thể nhìn thấy quả cầu pha lê; thứ hai là cô không sợ hãi vì điều đó, ngược lại, còn bị cuốn hút đến mức bướng bỉnh. Thật sự rất tệ.
Khi Lâm Cố còn đang suy nghĩ, A Sầm liếc nhìn anh thật nhanh, cô nhận ra một chút cảm xúc phức tạp trên gương mặt anh, có cảm giác thái độ của anh đang dao động. Nhưng A Sầm lại vô thức bị ngoại hình của anh thu hút. Ví dụ như hôm nay anh mặc chiếc áo sơ mi xám nhạt, tóc được vuốt lơi lỏng, trông vô cùng thoải mái. A Sầm nuốt nước bọt, nhanh chóng dời ánh mắt đi.
"Tôi đã thấy, cô lén nhìn tôi." Lâm Cố quay lại, lạnh lùng nói.
"Tôi không có." A Sầm cũng bắt chước ngữ điệu lạnh lùng của anh.
"Được thôi, cô không có." Anh nhìn ra biển, thở dài nhẹ rồi không quay đầu lại mà đi về phía hồ nước nóng, "Vào đi, tôi có chuyện muốn nói với cô."
A Sầm đi theo anh vào phòng hồ nước nóng, Lâm Cố chỉ vào cửa kính ngoài ban công, "Đóng cửa lại, cảm ơn." Cô không hiểu vì sao nhưng vẫn làm theo. Khi quay đầu lại, cô nhìn thấy Lâm Cố đang cởi từng chiếc cúc áo sơ mi.
"Anh... anh làm gì vậy?" A Sầm bất giác lùi lại một bước.
Lâm Cố ngước mắt nhìn cô một cái, sau đó khẽ cười, "Cô nghĩ sao?"
Cô nuốt nước bọt, vừa định nói gì đó thì đã thấy những vết thương trên người anh.
Lâm Cố từ từ cởi áo, nhưng không cởi quần dài, từng chút một bước vào hồ nước nóng, ngồi xuống trong làn nước.
A Sầm chăm chú nhìn vào phần trên của anh, hơi nước mờ ảo bao phủ nhưng không thể che giấu những vết thương dày đặc, trông như những vết châm kim chi chít. Các vết thương vẫn còn đỏ tươi, như thể vừa mới xuất hiện, chưa kịp lành. Trên thân thể gợi cảm đó, các vết thương này lại khiến cảnh tượng trở nên rùng rợn.
Lâm Cố nhấn chìm toàn bộ phần trên cơ thể vào trong nước, thở ra một hơi dài. Những dòng suối nước nóng có tác dụng trị liệu, khiến anh cảm thấy dễ chịu.
Anh không quay đầu lại, chỉ để mặc cho A Sầm nhìn vào những vết thương của mình, "Vào mỗi sáng, những chỗ này sẽ lại mọc lông vũ."
Rồi anh bắt đầu kể về quá khứ.
Sau khi Didi chết, mọi thứ bắt đầu mất kiểm soát.
Ban đầu, Lâm Cố không để lời nguyền ấy trong lòng. Cho đến ngày hôm sau khi Didi chết, anh nghe thấy một thủy thủ đang xua đuổi một con mòng biển, "Đi đi! Đồ trộm cắp vô liêm sỉ!"
Ở Bắc Mỹ, loài chim biển chủ yếu là mòng biển vòng đen và nhạn nâu, nhưng mòng biển vòng đen thường không đi theo tàu, chúng thích lượn quanh bãi biển, trong khi nhạn nâu thích đi theo tàu du lịch ra biển.
Khác với loài nhạn nâu chăm chỉ bắt cá, mòng biển vòng đen với vẻ ngoài đẹp đẽ lại là những tên trộm, chúng thích trộm pizza và hamburger của mọi người. Những người sống ở thành phố ven biển thường bị chúng làm phiền.
Con mòng biển bị xua đuổi này chắc là tình cờ xuất hiện ở đây. Ban đầu nó ngủ trên boong tàu, rồi bị con tàu đưa ra biển khơi, khi tỉnh dậy thì đã ở giữa đại dương. Không còn cách nào, nó đành phải trộm xúc xích trên pizza của mọi người trên boong.
Không hiểu vì sao, câu nói của thủy thủ lại khiến Lâm Cố để tâm.
Bởi vì Didi từng nói với anh: "Anh sẽ trở thành một tên trộm."
Không ngờ lời nguyền ấy đã thành hiện thực. Chỉ có điều, Lâm Cố đã trở thành tên trộm mang hình dáng con mòng biển đó.
Từ đó, ban ngày anh là chú mòng biển Leo, ban đêm mới trở lại thành người.
Mỗi khi ánh bình minh ló rạng, cơ thể Lâm Cố lại mọc đầy lông vũ, đặc biệt là ở lưng, cánh tay, và ngực, nơi bị những chiếc lông sắc nhọn đâm xuyên, biến anh thành con mòng biển đó.
Đến lúc mặt trời lặn, lông vũ lại rụng xuống hết, nỗi đau ban ngày phải chịu, buổi tối anh lại trải qua một lần nữa. Ngày qua ngày, không thể thoát khỏi.
Lâm Cố thực sự bị kẹt lại trên con tàu này. Con tàu du lịch khổng lồ này giống như nhà tù của anh. Dù anh cố gắng thoát khỏi con tàu này bằng cách nào, cuối cùng vẫn sẽ không giải thích được mà xuất hiện ở căn phòng trên tầng 25.
Giống như bình Klein, đúng vậy, như một chiếc bình kỳ lạ, không có điểm đầu, không có điểm cuối, anh ra sức trốn thoát, nhưng rồi lại quay về chỗ ban đầu.
Hơn nữa, vào ban đêm, anh luôn nghe thấy tiếng quả cầu pha lê đỏ lăn tròn không ngừng nghỉ, âm thanh khủng khiếp đó khiến Lâm Cố suốt đêm không ngủ được.
Charles không bị nguyền rủa, nhưng ông ta trung thành tuân theo mệnh lệnh của ông chủ đã giao: chăm sóc Lâm Cố trên con tàu. Một hành trình dự kiến chỉ kéo dài tám ngày đã bị kéo dài thành bốn mươi năm. Charles vẫn luôn ở bên Lâm Cố, bị mắc kẹt trên con tàu du lịch này.
Trong những năm đầu tiên, anh và Charles đã thử vô số cách, như cầu viện đến ma thuật, tôn giáo, cố gắng chống lại số phận bị nguyền rủa này, nhưng tất cả đều thất bại.
"Vậy còn những cô gái kia thì sao?" A Sầm lúc này ngồi bên cạnh suối nước nóng, ôm gối, khẽ nói, cô vẫn còn bận lòng về chuyện này. Charles từng nói rằng lời nguyền này chỉ có thể được chuyển giao, chứ không thể phá bỏ. Vậy, liệu họ có từng thử chuyển lời nguyền sang người khác thay vì Lâm Cố? Ý nghĩ đó khiến A Sầm cảm thấy sợ hãi.
Lâm Cố nhìn nhìn sâu vào mắt cô: "Tôi chưa từng làm gì có lỗi với ai, kể cả việc khiến những người vô tội phải chịu liên lụy." Ánh mắt anh chứa đựng chút tự hào, khiến A Sầm có chút xấu hổ, xấu hổ vì những suy đoán lung tung của mình.
Khi anh nhận ra lời nguyền này chỉ có thể chuyển cho người thực lòng muốn gánh chịu thay cho mình, anh đã hoàn toàn từ bỏ ý định chống cự. Những người sẵn sàng hy sinh như vậy chỉ có hai kiểu: một là kẻ ngốc, hai là người yêu anh. Anh tự nhận mình không phải người vị tha, nhưng cũng không ích kỷ đến mức để người yêu mình phải chịu đựng lời nguyền này, cũng không độc ác đến nỗi lừa dối một kẻ ngốc để họ phải chịu đựng. Nhưng những điều này anh không định nói cho A Sầm biết.
Lâm Cố cười nhạt: "Bốn mươi năm rồi, cô có lẽ là người đầu tiên, sau khi nghe xong câu chuyện này mà vẫn ngồi yên ở đây." Những người khác đều sợ hãi bỏ chạy, sợ rằng mình sẽ dính líu đến lời nguyền xui xẻo này. Bao nhiêu năm qua, chỉ có Charles và Winston nhỏ ở lại bên anh.
"Cô có sợ không?" Lâm Cố hỏi với chút thăm dò.
A Sầm lắc đầu: "Chuyện này chỉ khiến tôi cảm thấy tức giận chứ không sợ hãi. Dù trước đây anh có bất cứ sai lầm gì, những gì anh phải chịu đựng bây giờ đã đủ để chuộc lỗi rồi, huống hồ vốn dĩ anh không đáng phải chịu đựng những điều này." Điều này thật sự quá bất công.
Lâm Cố không nói gì, chỉ im lặng ngâm mình trong nước.
A Sầm chỉ vào vết thương của anh, cô lo anh sẽ đau, nên chỉ khẽ chỉ vào rồi hỏi nhỏ: "Đau lắm phải không?"
Vai của Lâm Cố khẽ co lại, có vẻ anh không quen với sự đụng chạm của cô. Sự hoảng sợ khiến A Sầm vội thu tay về.
"Quen rồi thì sẽ không sao." Lâm Cố lạnh nhạt nói, "Không có gì to tát cả." Dù sao, ngày anh được giải thoát cũng sắp đến rồi.
Như chợt nhớ ra điều gì đó, A Sầm đột nhiên hỏi: "Xin lỗi, câu hỏi này có thể kỳ lạ, nhưng cha của anh, ông Francis, ông ấy có biết chuyện này không?"
Đây là điều khiến A Sầm băn khoăn bấy lâu. Ban đầu Charles dặn cô không nên nhắc đến Francis trước mặt Lâm Cố vì mối quan hệ của hai cha con không tốt. Nhưng sau đó Charles lại nói rằng ông chủ luôn coi cậu chủ như con ruột. Điều này rõ ràng là mâu thuẫn.
Hơn nữa, xét về tuổi tác, ông Francis hiện giờ cũng hơn một trăm tuổi, vẫn đi du lịch trên biển, nhưng lại không sống chung với Lâm Cố và Charles, chuyện này thật khó hiểu.
Lâm Cố có chút ngạc nhiên khi nghe A Sầm nhắc đến người cha nuôi của mình, giọng anh trầm xuống: "Ông ấy biết. Ông từng có ý định để tôi tiếp quản công việc kinh doanh của gia tộc Klein. Không ngờ sau đó tôi lại bị kẹt trên con tàu này." Điều này vừa hay làm hài lòng những kẻ luôn xem thường anh.
Số phận của con tàu này gắn liền với Lâm Cố. Vì vậy, Francis luôn duy trì việc kinh doanh của gia tộc, nhưng sau này vì tuổi cao sức yếu, cơ thể suy tàn, việc kinh doanh cũng dần sa sút. Tuy nhiên, ông vẫn cố gắng giữ lại quyền sử dụng con tàu và tuyến hành trình này cho gia tộc Klein.
...
Giọng của Lâm Cố không chứa nhiều cảm xúc, chỉ như đang trả lời câu hỏi của A Sầm. Nhưng A Sầm nhận ra, bờ vai của người đàn ông quay lưng về phía cô đang khẽ run rẩy. Cô có chút hối hận vì đã hỏi câu này.
"Cha tôi... vài năm trước đã qua đời vì bệnh lao. Ông luôn đợi tôi xuống tàu, nhưng đến cuối đời cũng không gặp được tôi.
"Sau khi cha tôi mất không lâu, con tàu này cũng chuẩn bị về hưu." Số phận chờ đón con tàu là bị phá hủy, còn Lâm Cố sẽ được giải thoát.
"Thực lòng mà nói, tôi chưa bao giờ coi những gì xảy ra với mình là "lời nguyền". Trên đời này không có lời nguyền nào mạnh hơn niềm tin của con người. Tôi, con tàu này, và cả Charles, chỉ giống như bị ném vào một khoảng không gian nào đó, bị mắc kẹt và không thể thoát ra."
Lâm Cố tiếp tục giải thích, cố gắng giúp cô hiểu ra nơi đây không có yếu tố ma quỷ hay thần bí nào cả, sợ rằng cô sẽ bị dọa sợ. Nhưng suy nghĩ của A Sầm vẫn còn đọng lại ở câu nói trước của anh: Francis đã qua đời cách đây vài năm.
← Ch. 2 | Ch. 4 → |