Ăn 𝖉â●𝖒 thuỷ
← Ch.25 | Ch.27 → |
Sau khi ngón tay của Tô Dĩ Nam 🌜*ắ*ɱ ✔️*à*🔴 hoa huyệt, ngay lập tức hắn đã cảm giác được thịt non bao vây bốn phía.
"Mít Ướt, nộn bức của cậu chặt quá. Tôi không rút được ngón tay ra rồi."
"Cậu mau rút ngón tay ra. Sẽ chơi hư mất."
Bây giờ màng trinh của cô còn chưa bị đ●â●ɱ thủng, cô chỉ muốn được phá thân bằng côn thịt của hắn chứ không muốn ngón tay của hắn chọc thủng màng trinh của mình.
"Mít Ướt này, vừa rồi tôi đã giảng bài cho cậu. Cho nên cậu phải ngoan ngoãn nghe lời tôi."
Tô Dĩ Nam nhìn hoa huyệt phấn nộn của Khương Điềm đầy dụ hoặc, làm sao có thể ⓡú.✞ г.🔼 được. Vì thế hắn lại bắt đầu ✝️·ẩ·𝐲 𝐧·ã·ο cô.
"Tôi nghe lời cậu mà. Nhưng..."
"Nghe lời là được rồi. Cậu ngoan ngoãn mở chân ra, tôi chỉ sờ sờ một chút thôi, nhất định sẽ không đâ·〽️ thủng màng trinh."
Tô Dĩ Nam lại 𝐜ắ-ɱ 𝐯-à-0 một chút liền cảm giác được mình chạm vào một tầng lá mỏng. Lần đầu tiên của Mít Ướt nhất định phải dùng côn thịt đ_â_Ⓜ️ thủng mới được.
Nghe được Tô Dĩ Nam đảm bảo, lúc này Khương Điềm mới yên tâm. Vì thế cô mở hai chân đến mức rộng nhất.
Tô Dĩ Nam thấy Mít Ướt nhà hắn nghe lời như vậy, ngón tay không khống chế được bắt đầu nhanh chóng ra ra vào vào.
Những thớ thịt non đó cũng bị hai ngón tay của hắn cắm đến mở ra.
Phụt phụt phụt~
Chỉ nghe được dưới thân dưới của cô bắt đầu vang lên tiếng nước, Khương Điềm vừa cúi đầu, lập tức đập vào mắt của cô chính là hình ảnh hoa huyệt non nớt hồng hào của cô vị ngón tay thô ráp của Tô Dĩ Nam nhanh chóng thọc vào 𝐫·ú·✞ г·🅰️.
Trên ngón tay phủ một tầng thuỷ dịch trong suốt, cô không nghĩ tới bên trong hoa huyệt của mình sẽ chảy ra nhiều nước như vậy.
"Mít Ướt, tiểu nộn bức của cậu nhiều nước thật đấy. Ngón tay của tôi cũng sắp c𝐡·ế·† đuối trong đó rồi."
Tô Dĩ Nam nhìn 𝖉_â_ɱ thuỷ lan tràn giữa hai chân cô, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.
"Aaaa~ Đừng nhanh như vậy mà~"
Tô Dĩ Nam nhìn bộ dáng ɱ*ề*ɱ 〽️ạ*ℹ️ nhu nhược của cô trong lồng 𝐧_🌀ự_𝐜 mình, hắn không những không muốn dừng lại, mà còn muốn làm ⓒ♓ế*ⓣ cô.
Sau đó hắn duỗi một bàn tay đang rảnh rỗi xuống dưới, trực tiếp ấn vào âm đế mẫn cảm của cô.
Cùng lúc đó ngón tay đang ở hoa huyệt cũng ra sức mà 𝒸ắ*ɱ v*à*ⓞ.
"A!!!"
Bụng nhỏ của Khương Điềm co rút một chút, lượng lớn ԁâ_𝐦 thuỷ từ trong hoa huyệt phun thẳng ra, Ⓜ️ô·n·🌀 nhỏ của cô bị ngón tay đùa bỡn đến nỗi không khống chế được mà nâng lên.
"Chậc, nhiều nước như vậy cơ à?"
Tô Dĩ Nam rút ngón tay từ trong hoa huyệt ra. Chỉ thấy trên ngón tay còn dính đầy ԁ-â-ɱ thuỷ của Khương Điềm, còn có vài giọt theo đầu ngón tay rỏ xuống.
"Cậu mau bỏ tay ra."
Khương Điềm nhìn thấy d-â-m thuỷ của chính mình trên tay hắn, cả người lại bắt đầu trở nên 𝓃ó-ռ-ɢ 𝖇-ỏ𝖓-ɢ.
"Bỏ ra?" Khoé miệng Tô Dĩ Nam nhẹ cong lên. Sau đó hắn bóp chặt lấy cằm của Khương Điềm, không nói nhiều lời nhét cả hai ngón tay vào trong miệng cô.
Nháy mắt, đầu lưỡi của cô truyền đến một cỗ hương vị tanh ngọt.
"Mít Ướt, 𝖉â·ɱ thuỷ của cậu có ngon không?"
Tô Dĩ Nam cười nói.
"Cậu... đồ xấu xa."
Gương mặt của Khương Điềm đỏ lên. Sao hắn có thể để cô ăn cái thứ này được cơ chứ?
Chỉ cần chịu một chút ⓚ_í_𝖈_ⓗ 𝐭_𝒽_í↪️_ⓗ là cô sẽ khóc ngay, nước mắt từ trong hốc mắt 𝒽·u·n·🌀 𝒽ă𝓃·🌀 trào ra.
"Lạch cạch" nước mắt rớt xuống mu bàn tay của Tô Dĩ Nam.
← Ch. 25 | Ch. 27 → |