Ta giận dữ!
← Ch.060 | Ch.062 → |
Thêm một ngón tay nữa đi sâu vào nơi nữ tính của nàng, ái dịch cứ không ngừng theo đó mà trào ra, nàng nỉ non lên "Hạo", cảm giác được toàn thân như trôi trên miệng núi lửa, nóng vô cùng, bất chi bất giác nàng cong người lên, hưởng ứng hành động này của hắn.
Vầng trán lấm tấm mồ hôi khi nhìn nàng cao trào và vui sướng, không tự giác phía hạ thân truyền đến một đợt cồn cào thúc giục hắn
"A...chậm.... thôi...." tình loạn ý mê nàng thốt nên câu nói này, khi hắn càng gia tăng sức lực cứ trừu động mạnh mẽ nơi đó của nàng khiến nàng hưng phấn đến mất cả lý trí, đôi mắt phủ sương mù nhìn lấy hắn.
Khuôn mặt anh tuấn phủ một lớp mồ hôi mỏng, đôi mắt tràn đầy dục vọng nóng bỏng nhìn lấy nàng, "A", nàng cong người lên, đón nhận một đợt cao trào, khiến nàng mệt mỏi mà ngã gục xuống gường, thở hồng hộc, toàn thân run nhẹ
Hắn hôn lên trán nàng dù đã phủ một lớp mồ hôi mỏng, đặt hai chân nàng bờ vai của hắn, cử động thắt lưng, đem toàn bộ ý chí của nàng đều quay về hết "A", nàng hét lên, bàn tay nhỏ bé tái nhợt đi vì nắm chặt đệm gường.
"A.... Hạo..."nỉ non lên vài câu, rồi thở hồng hộc, ngực nàng phập phồng vì mỗi lần hắn đi vào cũng đến chỗ sâu nhất mới xuất ra, có lúc tiết tấu chậm nhưng có lúc lại nhanh tới mức nàng phải năn nỉ hắn "A.... Hạo...chậm...thôi...Hạo.... A..." khi hét lên nàng càng cảm thấy xấu hổ.
Đôi mắt hắn cũng khẽ nhắm khẽ hở, cúi người xuống hôn lấy má phấn nộn hồng hào kia, rồi hôn nhẹ lên nụ hồng đang dựng đứng lên vì kích tình, nhưng phân thân của hắn vẫn cứ hoạt động ở nơi bí mật của nàng.
"A", nàng rên rỉ cong người lên, hai tay hắn nắm chặt lấy eo nàng, càng ép sát nàng, bắt nàng tiếp nhận phân thân cực vĩ đại của hắn, càng đi sâu vào từng ngõ ngách ẩm ướt chật hẹp của nàng.
"Hư...." Nàng khẽ than thở, đầu nghiêng sang trái rồi sang phải, dị vật kia cứ càng lúc càng trướng ra và nóng làm cho nàng mất hết lý trí, càng nỉ non nhiều hơn nữa.
Thân là nam nhân thấy được nữ nhân của mình đạt được khoái cảm sung sướng do chính bản thân hắn mang lại thì hắn càng hưng phấn, cứ một lần, một lần khuếch đại làm càn nơi tuyệt mật của nàng, cao trào hết đợt này tới đợt khác.......
......
Khi tỉnh dậy:
"Lão tử ngươi, ngươi cũng biết", một tiếng hét to lên bất chợt trong khoảng trắng có chút rung động nhẹ như động đất.
Tiểu phiền phức bấy giờ mới mở miệng nói "Ờ...thì...ờ...thì.... có lần ta muốn nói...nhưng...", hắn làm sao có thể nói cho tiểu nữ nhân này biết hắn thích xem kịch của cả hai chứ, một màn kịch ly kỳ hấp dẫn đã lâu hắn không được xem, sao hắn có nhẫn tâm nói ra sự thật được!
Hắn đã biết từ khi tiểu nữ nhân này mở quyển sách ra đọc, lần đầu tiên xuống núi ở tại khu rừng hắn đã muốn nói cho nữ nhân ngốc ngếch này biết họ không có máu mủ, nhưng khi hắn bình tâm lại nhìn vào mắt có chút ươn ướt của nữ nhân này thì hắn lại nghĩ khác, cảm giác vui sướng dâng trào, buộc lòng hắn phải lái qua chuyện khác.
Hắn biết, hắn sai quấy, không nên bắt chước học theo tính khí dẫm đạp lên sự đau khổ của người khác, nhưng hắn cực kỳ thích tiểu nữ nhân này bị chính ma tâm của mình hành hạ.
"Lão tử ngươi, ngươi hay lắm", nàng hét hết cỡ, mở lớn giọng, không ngừng làm phiền màn nhĩ của tiểu phiền phức, a, xem ra đêm nay không phải là hắn tra tấn tiểu nữ nhân này mà là ngược lại a, hắn cũng sớm đoán trước rồi.
Vừa bước ra cửa, mặt nàng đã đen hết đi một bên, nàng từng thề rằng nếu thấy hắn xuất hiện trước mặt nàng, nàng sẽ luộc hắn, băm hắn thành thịt viên, đem hắn nấu lẩu ăn cho bỏ tức, kiếp trước nàng có đắc tội gì với hắn mà hắn lại giấu nàng, cái gì mà có phước cùng hưởng có họa cùng chịu, căn bản hắn hưởng phứơc còn nàng thì hưởng họa, thật đáng hận mà, grừ.....
Thấy được tình thế 'cực kỳ' bất lợi cho bản thân mình thì hắn liền đổi chủ, chuyển sang suốt ngày bám dính theo Hoàng Bá Hạo Minh không buông, một tránh cho mình khỏi bị thành món ăn hảo hạng trong bụng của Hoàng Bá Dạ Sương, hai là có thể được ăn no hưởng lạc, quan trọng hơn nữa là -an toàn, hắc hắc.
← Ch. 060 | Ch. 062 → |