Tường thuật
← Ch.040 | Ch.042 → |
Thái dương dần dần muốn khuất dạng thì có một nữ tử vội vội vàng vàng đi vào căn nhà gỗ, ngồi trên mép gường, lay lay thân ảnh đang nằm ngủ như con heo thức dậy.
Khi ta đang ngủ tới trời trăng không biết gì thì có một người lay lay ta dậy, ta vội vươn người dậy, ôm lấy Thượng Quan Đan Đan trước mặt.
"Tại sao muội lại ở đây", Thượng Quan Đan Đan kinh ngạc không kém nàng mà hỏi han.
Nàng cười nhẹ mà nói "Muội nghe tin tỷ gặp nạn, nên tìm tới đây", rồi lại cầm lấy hai vai của Thượng Quan Đan Đan mà nhìn khắp người thấy Đan Đan bình thường thì nàng mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Thượng Quan Đan Đan nhăn mày có chút xúc động, mà ôm lấy thân thể bé nhỏ của nàng, khẽ trách móc "Muội thật ngu xuẩn mà, tỷ thật không sao, muội đừng bao giờ mà hành động dại dột như thế"
Ta vội gật đầu ôm lấy Đan tỷ, sau khi cả hai trải qua xúc động thì ta hỏi "Hiện tại nàng ta không sao chứ"
"Ân, nàng ta đã không sao, chỉ có điều bình thường bị ức hiếp ô nhục lâu ngày thân thể vốn yếu ớt nay càng suy nhược hơn" Thượng Quan Đan Đan trả lời, bộ dạng lộ ra vẻ mệt mỏi có thương tiếc cũng có.
Ta hỏi thêm "Tỷ với nàng ta thật bị rơi xuống núi?"
"Ân, tỷ với nàng ta gặp nhau khi tỷ đi cúng chùa, nàng ta đã bị ái thiếp của thập nhất vương ức hiếp ô nhục trước cổng chùa, tỷ thấy uất nên liền nảy ra ý định tương trợ, mới đầu nàng ta không muốn theo tỷ mạo hiểm sợ tỷ sẽ bị liên lụy, còn người nhà nàng ta nữa" nói tới đây Thượng Quan Đan Đan thở ra một ngụm khí tức giận mà lớn giọng quát:
"Cho tới khi hắn ta dắt nàng ta đi cưỡi ngựa tại ngoại ô thì nàng ta sinh ra ý định dại dột phi ngựa tháo chạy, hắn ta đã giết chết phụ thân nàng ta để cảnh cáo và thị uy, nàng ta mau chóng bị bắt lại, đêm đó nàng ta liên lạc với tỷ, tỷ đã hứa là sẽ tương trợ liền mang nàng ta rời khỏi phủ"
"Ma xui quỷ khiến cho hắn bắt gặp hai ta đang tháo chạy, nên tỷ cùng nàng đi tới bước đường cùng, bị bắt lại thì sống không bằng chết, chi bằng thử vận may một lần cả hai cùng nhau lăn xuống núi nào ngờ đó lại là một vực thẩm sâu vạn trượng, trong lúc tưởng chừng như giáp với cõi chết thì bị ngọn cây móc lại rồi lại rơi xuống đất, rất may là gần giáp với mặt đất, nên tỷ chỉ bị xây xát nhẹ, còn nàng ta thì, nàng ta thì.... bị nặng hơn tỷ"
Ta thở dài, lắc đầu, hoàn cảnh của ta tốt biết bao nhiêu thì nàng ta lại bị ức hiếp bấy nhiêu, cùng làm nữ nhân mà chứng kiến cảnh mình ăn sung mặc sướng còn nàng ta.......
Thượng Quan Đan Đan ngồi xuống ghế, châm trà lên uống rồi nói "Còn muội nữa, tùy tiện đi xuống đây không sợ bị đại ca ngươi bâm thành thịt viên sao?"
Ta vội giật mình chỉ biết cúi đầu sát tận ngực, Thượng Quan Đan Đan phì cười "Xem ra khi về tiểu muội sẽ gặp đại nạn a"
Ta cũng chỉ biết cúi đầu ủy khuất vô biên, Thượng Quan Đan Đan gương người đứng thẳng lên mà hỏi "Tiểu muội tử quen biết tên nam nhân kia"
"Nam nhân.... Ân", ta vội gật đầu vì biết Đan tỷ nói tới ai rồi.
Thượng Quan Đan Đan nhăn mày thanh tú của mình lại mà nói "Muội không cảm thấy hắn rất quái dị"
"tỷ là người thứ hai nói ra câu đó", nàng lầm bầm nói, Thượng Quan Đan Đan ngạc nhiên nhìn nàng, nàng vội la lên "Ách, không, ý muội nói nam tử đó đã cứu muội thì có gì quái dị"
"Không lẽ muội tin tưởng hắn tới mức này? "Thượng Quan Đan Đan mơ hồ nói, nàng nhăn mặt lại hỏi "Tỷ, muốn nói gì"
"Ngô, ý của tỷ là muội thật sự có thể tin tưởng hắn, muội không cảm nhận được xung quanh hắn đều rất lạnh, rất lạnh sao", Thượng Quan Đan Đan chà sát hai tay nói.
"Lạnh", ta chấn động tới độ thốt ra câu này, thật sự lạnh sao, ta vội lắc đầu, gạt tấm chăn ra đi xuống gường thì Đan tỷ đi xoẹt qua ta như một cơn gió, khiến đầu óc ta quay cuồng, vội nhìn lấy Đan tỷ đang sờ sờ gường của ta mà hỏi "Đan tỷ, tỷ ...."
"Muội có thấy một nam nhân nào mà ăn vận cao sang, dáng dấp tựa như một ông hoàng mà xuất hiện nơi địa phương hẻo lánh ít người này không" Thượng Quan Đan Đan quăng cái chăn xuống, đi tới bên nàng, như ép cung nàng.
Nàng vội dùng tay lùi ra sau, mắt to nhìn lấy Thượng Quan Đan Đan "Muội không thấy lạ khi căn nhà mục nát này lại hiện diện lên những vật dụng sang trọng, cái đáng lo nhất là chỉ có xuất hiện trên gường muội?"
Ta vội bật cười, chính ta còn chẳng hiểu thì làm sao mà giải thích cho Đan tỷ nghe vì thế ta thở dài nói "Tỷ yên tâm đi muội tin công tử kia không làm hại chúng ta, nếu không công tử kia đã 'ăn tươi nuốt sống' muội từ lâu rồi"
"nhưng..." Thượng Quan Đan Đan không nói lên lời, chỉ có thể gương mắt nhìn Hoàng Bá Dạ Sương bình thản mà đi ra ngoài, Thượng Quan Đan Đan vội lắc đầu và đi theo thân ảnh của nàng.
← Ch. 040 | Ch. 042 → |