Dự tiệc
← Ch.12 | Ch.14 → |
Ta vào hắn sánh bước vào hoàng cung. Một thân cẩm y, một thân chanh y, nhìn trông thật cân xứng.
"Phong vương gia, Phong vương phi đến"tiếng the thé của công công truyền đến.
Chúng ta bước vào bàn trước sự trầm trồ của mọi người. Ai cũng cùng một suy nghĩ "Trong họ thật xứng đôi". Một số nữ tử dùng ánh mắt ghen tị nhìn ta. Hắc hắc, tướng công của ta có nhiều fan hâm mộ vậy?
Sau khi ta vào bàn thì hoàng thuợng cũng vào. Kế tiếp đó là thái tử nước Lãnh Thịnh Hoàng triều.
"Tiệc bắt đầu"sau tiếng nói của hoàn thuợng, nhiều mĩ nữ uyển chuyển bước ra múa.
Ta nhìn thái tử Lãnh Thịnh quốc_Lãnh Khuyết Ân, gương mài sắc nhọn, gương mặt góc cạnh, có thể nói là sánh ngang với Tướng công ta. Đúng là thời cổ đại có quá nhiều mỷ nam. Nếu là ở hiện đại, ta sẽ bán các mỹ nam này cho đạo diễn, lúc đó chỉ việc ngồi đếm tiền, hắc hắc(tg:tỷ ấy lên cơn mê tiền ấy mà)
Thấy ta nhìn Khuyết Ân, bàn tay Vương Phong càng ôm chặt eo ta, ý muốn nói không cho ta nhìn nữa. Ta quay lên trừng mắt hắn.
Khi ta từ từ ngữa mặt lại nhìn Khuyết Ân thì bắt gặp ánh mắt nhu tình hắn dành cho ta. Hứ, ta mà sợ à, ta mở mắt to trừng lại hắn, xem mắt ai to hơn à. Xong, hắn cũng quay chỗ khác, nhưng ta biết có điều gì đó không ổn từ vị thái tử này.
Vừa lúc đó, một nữ tử là con gái của Lại Bộ Thuợng Thư_Chiêu An Thu xin biểu diễn một khúc đàn. Tiếng đàn du dương, trầm bỗng, lúc lên lúc xuống tạo nên một khúc nhạc vui tai. Sau khi biểu diễn xong, ả nhìn ta bằng cặp mắt thách thức
"Hoàng thuợng, dân nữ nghe nói Phong Vương Phi là người tài đức vẹn toàn, nay nghe danh đã lâu, mong hoàng thuợng ban Vương phi ra biểu diễn đoạn để dân nữ mở rộng tầm mắt a" Ả nói
Hứ, muốn đấu với ta à, ta sẽ biểu diễn cho ngươi xem. Ta là ai chứ?Ta là đệ nhất sát thủ mà, nếu mấy khúc nhạc cõn con này mà không làm được thì làm sao tiếp cận mục tiêu chứ.
Thấy hoàng thuợng đưa mắt nhìn ta, ta mỉm cười gật đầu. Vương Phong lo lắng nhìn ta.
Ta bước đến đàn tranh, nhẹ nhàng ngồi xuống. Những ngón tay thoăn thoắt chạm nhẹ dây đàn tạo nên những âm thanh trầm bỗng, cuốn hút. Ta cất tiếng hát
"Em là một con hồ ly tu hành ngàn năm
Ngàn năm tu hành, ngàn năm cô độc
Mỗi đêm thanh vắng
Có ai nghe chăng tiếng em đang khóc
Nơi đèn hoa lấp loáng
Có ai trông thấy em đang múa hay không
Em là con hồ ly đợi chờ ngàn năm
Ngàn năm đợi chờ, ngàn năm cô độc
Giữa chốn hồng trần cuồn cuộn
Ai là người hạ chú ái tình
Giữa biển người miên mang
Là ai đã hạ thuốc độc tình yêu
Khi em yêu chàng, chàng chỉ là người thư sinh nghèo đọc sách
Khi em ra đi, tên chàng đã rạng danh bảng vàng, động phòng hoa chúc
Hãy để em múa một khúc nữa vì chàng
Em chính là con hồ ly trăm ngàn năm trước được chàng cứu sống
Chàng nhìn tay áo tung bay
Lời thề non hẹn biển, tất cả chỉ là khói mây"
____Hồ Ly Trắng____
Tiếng đàn du dương, tiếng hát ai oán cùng nỗi buồn vô tận tạo nên một sự cuốn hút kì lạ. Đúng là ca khúc có một không hai. Nghe được bài này, có lẽ chết cũng không hối tiếc. Hơn hẳn ả An Thu hồi nảy. Sau một hồi mọi người, mới thoát ra khỏi giai điệu khi nãy. Vương Phong nhìn ta bằng ánh mắt yêu chìu, thái tử thì dùng cặp mắt nhu tình nhìn ta, còn ả An Thu thì nhìn ta bằng cặp mắt oán hận. Thật không hiểu nổi mà. Cuối cùng là bắt đầu nhập tiệc.
← Ch. 12 | Ch. 14 → |