Lam Yên Chi
← Ch.10 | Ch.12 → |
Ta là Lam Yên Chi, ta không hiểu vì sao, từ khi ta hiểu chuyện thì ta đã thấy cha không yêu thuơng ta, luôn lạnh lùng với ta. Ta không có mẹ, à không, ta có mẹ chứ, ta nghe Lâm nhũ mẫu nói mẹ ta sau khi hạ sinh ta thì đã qua đời. Từ nhỏ, ta đã không có bạn bè, không ai quan tâm ta. Đến một lần, ta bị bọn tỷ muội trong phủ bắt nạt ta, lúc đó đã có người đã cứu ta, có lẽ hình ảnh ấy mãi mãi khắc sâu vào tâm trí của ta. Người đó là Hiên Viên Vương Phong, nhị hoàng tử, cũng là biểu ca của ta. Kể từ lúc ấy, ta thuờng vào cung chơi với Hạo ca và huynh ấy. Chẳng biết tự bao giờ, ta đã mang con tim trao cho huynh ấy, chỉ cần huynh ấy mỉm cười, ta cũng thấy vui rồi. Một hôm, ta lấy cớ uống rượu say rồi tỏ tình với huynh ấy. Nhưng huynh ấy từ chối ta, huynh ấy nói huynh ấy đã nói mình có ý trung nhân rồi, dù cho cô ấy có lưu lạc chân trời góc bể, huynh ấy vẫn cố gắng lục tìm người ấy về. Nhưng ta sẽ không bỏ cuộc, ta sẽ chờ đợi, đợi đến khi nào không đợi được nữa mới thôi. Ta thật cảm phục huynh ấy và thầm ngưởng mộ nữ tử kia. 5 năm trôi qua, hôm nay ta nghe nói huynh ấy đã tìm được người mình yêu thì ta thấy buồn lòng. Nhưng không sao, ta thật muốn xem cô ta ra sao. Khi đến nơi, ta thấy một cô nương nhàn nhạt, thãnh thơi ngồi ở hoa viên. Máu giận xong tới não ta, uổng công Phong ca ngày đêm mong nhớ mà người này nhàn hạ như vậy. Ta xong lại nói với cô ấy vài câu, lời qua tiếng lại, ta không tự chủ được liền tán cô ấy. Lúc ấy Phong ca quát ta rồi không ngó tới ta mà chỉ lo cho cô nương kia. Ta thật sự rất buồn, nhìn người mình yêu thầm bao lâu nay đứng cùng nữ nhân khác ai không đau cho được chứ. Ta chạy đi. Sáng hôm sau, Khuynh Thiên mời ta cùng Phong Ca đi săn bắn, ta quả thật rất vui, chơi cùng Khuynh Thiên ta lấy lại nụ cười nhiều hơn. Nhưng khi nhớ chuyện hôm qua, ta lại hung hăng trừng mắt với Khuynh Thiên. Đang chơi thì Khuynh Thiên dẫn ta lùi về sau Phong ca. Rồi từ đâu, tứ phía nhìu người bao vây lấy chúng ta, Phong ca lao vào cuộc chiến. Ta và Khuynh Thiên đứng ở ngoài. Bất chợt, ta thấy có một kẻ định đâm sau lưng Phong ca, toàn thân ta bất đọng không biết làm gì. Vừa lúc đó Khuynh Thiên lao vào đỡ cho Phong ca. Ta hết sức ngỡ ngành, ta nhìn cô ấy lãnh đạm như vậy, ta cứ tưởng cô ấy ko thích Phong ca, thật ko ngờ cô ấy dám dùng thân che kiếm cho Phong ca. Ta đứng bất động vì ta biết ta dã thua, thua một cách tâm phục khẩu phục. Ta từ xa nhìn thấy hai người ân ý hợp tác tiêu diệt kẻ địch, chỉ có ta đứng như kẻ thừa. Ta đau, đau lắm khi nhìn thấy Phong ca ôm ấp mắng yêu Khuynh Thiên. Phải chi ta cũng đc như vậy thì hay biết mấy. Ta nhìn thấy Phong Ca vui vẻ, đó chính là hạnh phúc lớn nhất đời ta rồi. Ta nguyện nuốt tình yêu của mình dành cho Phong Ca vào lòng, nguyện đứng từ xa nhìn huynh ấy hạnh phúc là ta cũng vui rồi. Ta muốn gửi lời chúc mừng đến hai người, chút hai người trăm năm hạnh phúc, bách niên giai lão. Còn ta, ta nguyện cả đời ở vậy, đứng từ xa ngắm nhìn gia đình hạnh phúc của huynh.
________________________________
P/s:Tội nghiệp Yên Chi quá đi à. Yêu đơn phương giống hệt ta đây... hic.... Không đc đáp trả còn nguyện cả đời FA. Thật đúng là tình yêu cuồng si mà. Ta ngưỡng mộ Phong ca quá đi àh... hic... hic. *lao nước mắt*.... oa.... oa. Thật là đau lòng quá đi mà. !
← Ch. 10 | Ch. 12 → |