Bái sư học nghệ
← Ch.04 | Ch.06 → |
Sáng hôm sau
Ta cải trang thành nha hoàn rồi lãnh ra ngoài phủ. Đến đây 5 năm, đây là lần đầu tiên ta được tự do đi chơi. Chơi đến trưa thì ta đói bụng, bèn vào tửu lâu ăn. Đến bàn ăn, ta gọi tiểu nhị và kêu món. Xong tiểu nhị bưng len thì thấy một nam tử ăn hiếp một kẻ... ăn xin.
"Tên kia, người như thế mà lại ăn hiếp một lão gìa àh."ta lên tiếng
Tên nam tử kia nhìn ta cười cợt
"Nhà ngươi miệng còn hôi sữa mà dám chỉ giáo bổn thiéu gia ta à, lên, giải quyết nhóc con đó cho ta."hắn ta vừa ra lệnh thì hai ba tên nô tài của hắn taxong lên
Ta đánh, đánh nha, xong xui ta nhìn hắn thách thức, mi xong với lão nương rồi, ta đây bấy lâu rất ngứa tay nha. Ta tiếng laị gần hắn ta, hắn ta quỳ xuống cầu xin
"Tiên nữ xin tha cho ta, ta có mắt mà không thấy thái sơn, xin tha cho ta."hắn ta van lạy ta
Ta thì không qtâm lắm, ta nhìn xem lão tử kia có bị sao không thì bất chợt tên nam tử kia lấy cây dao đâm vào chệch bã vai ta. Hình như dao có tẩm thuốc mê, một mảng tối bao trùm trước mắt làm ta không thấy gì nữa, mọi chuyện sau đó xảy ra thế nào thì ta cũng không nhớ nữa. Hix, vừa đi chơi đã bị vậy rồi, biết thế thì đã không nhiều chuyện làm gì
Khi ta tỉnh dậy thì trời đã chóm tối. Ta cảm thấy lạnh, chẳng lẽ ta chết rồi sao?Hic, đường đường là đệ nhất sát thủ mà lại bị chết 2 lần hoang đường như thế này thì thật mất mặt nha. Huhu
Đang trong dòng suy nghĩ thì có hai lão tử bước vào. Một người mặc quần áo tao nhã, thanh lịch còn một người... á cái người ta cứu luc trưa.
"Con đã tỉnh rồi àh?"Người trang nhã hỏi
"Xú nha đầu, ngươi cũng là mạng lớn nha" người ta cứu nói
"Ta đg ở đâu? Hai người là ai vậy"ta hỏi
"Con đg ở Tuyết Liên U cốc, ta là thần y cũng là độc y PhI Vương, còn hắn là lão huynh đệ của ta, là Thiên Vương_đệ nhất kiếm vương, hai chúng ta cả đời chưa có đệ tử. Chúng ta muốn nhận con làm đệ tử a"Phi Vương nói với ta
"Oi! Ta không thích đâu, ta muốn chơi àh, nếu ta không muốn thì có sao không?"ta phản đối
"Không sao, ta sẽ tặng con mấy viên thuốc rồi làm da con phân hủy từ từ, xương khớp rã rời mà chết thôi
Ôi, thật khủng khiếp nha
" Đồ nhi xin bái kiến nhị vị sư phụ ạ"ta là kẻ thức thời mà.
"Tốt" đồng thanh
Kể từ đó, ta sống chung với hai lão sư phụ và học võ luyện dược, ta vôn có tri thức sẵn nên học rất nhanh. Đến đó được một tuần, ta 'vô tình' ăn 3 viên bách độc bất xâm của Phi Vương, kể từ đó, ta vô tư ăn độc mà không bị chết. Tháng sau, ta tiếp tục 'vô tình' ăn hai quả Thất Khíu Lung Linh của Thiên Vương làm cho tăng thêm 100 năm công lực, càng xinh đẹp. Quả thực, hai vị sư phụ nhận ta làm đồ đệ ắt hẳn là viêc làm sai lầm nhất của họ.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |