Vay nóng Tinvay

Truyện:Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn - Chương 40

Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn
Trọn bộ 86 chương
Chương 40
Không biết thu tứ lạc nhà ai (hạ)
0.00
(0 votes)


Chương (1-86)

Siêu sale Lazada


Trong tay chim anh vũ, trước ngực thêu phượng hoàng. Nhìn trộm diện mạo bên ngoài, không bằng theo gả cùng, làm đôi chim uyên ương.

Khi còn nhỏ đã nhớ kỹ từng từ, lúc đấy vì ngày nào bố tôi cũng bắt làm một bài thơ, nên đành mỗi bài thơ lấy một vài từ hay hay, góp nhặt cho đủ số thành một bài.

Cũng không ngờ rằng, giờ này khắc này bất chợt lại nhớ tới, cảm thấy những ý tứ hàm xúc ấy đã nói lộ ra hết tâm sự lúc này.

Tôi như con đà điểu chúi đầu xuống cát, chẳng quan tâm tới những ánh mắt bỡn cợt và đầy hâm mộ đang dành cho mình ở xung quanh, trốn ở trong vòm ngực rộng lớn dày dạn của Quan Ứng Thư, bên tai tràn ngập tiếng nhịp đập đều đều của trái tim hắn, ý nghĩ cũng trở nên kỳ quái.

Tay phải đặt ở trên cổ hắn, cách động mạch chủ rất gần, có thể cảm nhận được máu đang chảy điên cuồng bên trong. Lần đầu tiên bị hắn ôm kiểu công chúa vào trong ngực, tôi như là nằm ở trên mây, tuy rằng biết cánh tay đang ôm tôi rất cứng cỏi, chắc chắn, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm thấy có gì đó không thật, luôn sợ đột nhiên bị vứt bỏ một cách không thương tiếc, không để ý, quan tâm..

Mắt thấy hắn định cúi xuống, tôi vô thức nghiêng đầu, đúng lúc đôi môi ấm áp dừng ở má trái của tôi, lực đạo như là phanh lại giữa chừng.

Hắn cuối cùng cũng chịu thả tôi xuống, hai người cứ đứng ở cửa trước giằng co, giống như chủ soái của hai cánh quân trong lúc nguy cấp, hoặc như là trận quyết chiến trên Tử Cấm Thành của Tây Môn Xuy Tuyết và Đông Phương Bất Bại, hay cũng giống khi Tử Hà tiên tử tuyệt vọng gặp Tôn Ngộ Không khi đang chờ Ngũ Thải Tường Vân tới đón...(Đây là hai nhân vật trong phim "Đại thoại Tây Du", được xây dựng trên kịch bản Tây Du Kí, phim này ta cũng chưa xem nên chả biết nội dung nó có phải thế kia ko nữa>. )

Tôi chậm rãi tháo chiếc nhẫn kim cương quý giá ra khỏi tay, tự đáy lòng thốt ra lời khen ngợi: "Cám ơn anh, chiếc nhẫn này thật sự rất đẹp, thật có phúc khi được đeo nó, vì nó mà tối hôm nay tôi đã gây ra một trận náo động lớn."

Hắn không nói gì, nhìn tôi bằng ánh mắt mà từ trước tới nay tôi chưa từng gặp qua, cũng như tôi chưa bao giờ nhận được: "Cô làm sao vậy?"

"Tôi? Không có gì? Vật về với chủ thôi, nếu chẳng may đánh mất, tôi thật sự đền không nổi." Tôi thè lưỡi, tỏ vẻ bất lực đối với giá trị trên trời của nó.

"Ngày đó cô ở trong văn phòng tôi có nói mấy câu, còn nhớ rõ chứ?" Quả thật bởi vì mong muốn của tôi mà giọng nói của hắn trầm xuống, nếu so với việc cùng người bình thường nói chuyện, thì chính là có một chút lạnh lùng.

"A?" Tôi sờ sờ đầu, tất nhiên nhớ rõ: "Có sao? Tôi không nhớ rõ, chắc lại là mấy lời nói đùa thôi!" Tôi cười hì hì, da mặt dày giống như con chó Nhật.

Hắn ném đi lớp vỏ bọc bên ngoài, một lần nữa trở nên tàn nhẫn, gạt mạnh chiếc nhẫn trong tay tôi, làm cho tôi lảo đảo lúc nào cũng có thể ngã xuống. Rồi không thèm để ý tới tôi, xoay người nhanh chóng bỏ đi, giống như muốn thoát khỏi một kẻ râu ria là tôi.

Nhưng tôi vô cùng lo lắng, nhỡ hắn một ngày nào đó lại điên lên muốn chiếc nhẫn, hoặc là Dụ Hà ly hôn, sau đó hắn cần phải dùng nó để thể hiện tâm ý của mình với cô ta thì người bị ăn mắng chẳng phải sẽ là tôi sao.

Nên đành nhận mệnh, quỳ xuống thảm dưới sô pha ra sức tìm kiếm.

May mắn đó là kim cương, độ cứng tốt, không dễ bị vỡ. Mọi người đều dùng vật vừa ít lại vừa cứng này để bộc lộ tình yêu thật là vô lí. Tình yêu, là một thứ đồ dễ vỡ, chỉ không để ý một chút thôi thì từng ánh sáng ngọc trong suốt trong chốc lát sẽ vỡ tan trên đất.

Ngày hôm sau, sáng sớm khi tôi tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng hắn đâu, tôi chỉ có thể lại tự tiện vào thư phòng của hắn, đem nhẫn đặt ở giữa mặt bàn sao cho có thể nhìn thấy được.

Trên chiếc bàn học tối màu có một viên kim cương sáng tới chói mắt, giống như là bầu trời đêm chỉ duy nhất một ngôi sao nhỏ, có vẻ cực kỳ sáng ngời và vui vẻ.

Đêm qua ngủ không được ngon, đôi mắt thũng sâu như quả hạch đào, thừa dịp trong thời gian tốt đẹp không có đại BOSS ở đây, tôi chuẩn bị tiếp tục đi ngủ. Ai ngờ ôm chăn như ôm quả trứng gà lăn qua lộn lại không thể nào đi vào giấc ngủ, thật là không đạo lý, mất ngủ quả thực là buồn tới mức có thể sát hại tôi, Tả San Hô cùng ông xã đại nhân của cô ấy vào thứ Sáu chắc là đang cùng nhau tiêu sái giang hồ, Trúc Diệp thì làm việc không biết trời đất là gì, ngay cả thời gian gọi điện thoại đều không có...

Tôi đột nhiên cảm thấy của cuộc sống mình thật sự chỉ là một cái vòng với phạm vi hoạt động quá nhỏ...

Quên đi, vẫn nên đến thăm bố và nói một đống vớ vẩn linh tinh đi, dù sao ông ấy có nghe cũng không hiểu gì, sẽ chẳng bị tôi làm phiền = =

Thời điểm tôi tới, khéo thế nào lại gặp Hoàng y tá đang cầm một bó hoa đi ra, tôi chấn động: "Hoàng y tá, hôm nay có người đến thăm bố tôi sao?"

Cô ấy quy củ gật gật đầu rồi bước đi. Tôi có chút nghi hoặc nhìn theo bóng cô ấy, ban đầu còn nghĩ cô ấy là cô gái quen được chiều chuộng, không biết khổ là gì, ai biết kết quả là cô ấy so với người khác còn chịu khó hơn, khổ sở và mệt mỏi cũng không hề tỏ thái độ ghét bỏ. Chỉ là cô ấy có chút lạnh lùng, khí chất thanh cao, không thuộc loại bình dị gần gũi. So với kiểu cười tủm tỉm hòa ái thân thiết của đại đa số các y tá bác sĩ khác quả là khác xa một trời một vực.

Tôi vừa đến cửa phòng bệnh liền nghẹn họng nhìn trân trối, không ngừng mà dụi mắt, cố xác định bản thân không phải vì nguyên nhân mất ngủ mà hoa cả mắt.

Thế nào mà tôi lại nhìn thấy nghệ sĩ nổi tiếng Tần Y Y ở trong phòng bệnh của bố tôi thế này?

Cô thoáng quay đầu nhìn thấy tôi, tựa hồ cũng có chút sửng sốt, trong mắt lóe sáng.

Tôi cho tới bây giờ cũng chưa hâm mộ ngôi sao nào, bộ dạng xinh gái hoặc đẹp trai ở trong mắt tôi cũng không có gì khác nhau. Ngày ấy bị Trúc Diệp cứng rắn kéo đi ngồi ghế vip xem biểu diễn, ngồi một lúc đã quên mất tên của buổi biểu diễn đó, khi đó toàn hội trường chỉ có tiếng người ồn ào, tiếng hô như sấm, tôi đành phải ôm lỗ tai bình tĩnh nhìn các cô gái điên cuồng.

Tôi có chút đần độn, cứng ngắc mở miệng: "Xin chào."

Thậm chí việc nhỏ nhặt như chạy đến xin chụp ảnh hay xin chữ kí tôi cũng không thể làm được.

Cô thế nhưng cũng thật nhiệt tình, lúc này cùng sự trong trẻo nhưng lạnh lùng của hình tượng trên màn ảnh không quá ăn khớp: "Xin chào, tôi là Tần Y Y. Cô là.. ?"

"À, tôi là Mạc Nhan Hinh, cám ơn cô tới thăm bố tôi." Tôi cảm ơn một cách đơn giản, thì ra nơi này còn có thể tìm được người biểu hiện thành ý lớn như vậy. Huống hồ phòng bệnh của bố tôi cho tới bây giờ luôn là nơi vắng vẻ hiu quạnh, cho nên chỉ cần là khách vãng lai mà có lòng tốt, đều được cho là bồ tát rồi.

Cô có vẻ chẳng để ý tới lời nói vừa nãy của tôi, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi.

Nếu bình thường Quan Ứng Thư nhìn chằm chằm tôi sẽ luôn mang theo biểu tình hung ác nham hiểm, lời nói cùng ánh mắt sắc bén, nhưng lúc này cô ta nhìn tôi lại là biểu tình có chút quái dị nói không nên lời, trong ánh mắt có sự cân nhắc khó nhìn thấu.

Tôi vội rút tay của mình về, bị người xa lạ nhìn chằm chằm thật khó chịu, cho dù cô ta được tất cả mọi người trên cái châu lục này đều biết tới.

Dường như cô cảm thấy được sự phản cảm của tôi, ngượng ngùng cười: "Thật xin lỗi, tôi không biết là thầy Mạc lại có con gái lớn như vậy, nên có chút ngạc nhiên."

"Cô là học trò của bố tôi sao?" Tôi có chút kinh ngạc, theo như tôi biết, từ lúc tôi sinh ra, bố tôi đã không cầm phấn để trở lại dạy học. Có điều khi ông tâm tình không tốt thường có thói quen vào thư phòng soạn thảo bài vở nên tôi biết ông đã từng là giáo viên.

"Đúng vậy". Sau đó cô không nói thêm gì nữa, vội vàng xin phép ra về chạy lấy người, làm tôi có cảm giác sờ không được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng. *

"Bố, hôm nay con tới rất sớm đúng không? Tăng tăng tăng tằng, nhìn xem, con mang đến cho bố cái gì này? Đây chính là do con vòng vài vòng xe mới mua được đấy, không tin bố cứ hỏi chú cảnh sát."

Bố liền ha ha cười, chẳng thèm liếc nhìn tôi một cái, cũng không để ý trên tay tôi cầm cái gì.

"Aiza, bố à, thời điểm bố dạy học, bộ dáng trông như thế nào vậy? Con thật muốn nhìn người có phong thái kĩ sư như bố mặt mày nghiêm nghị thì thế nào quá. Con đoán chắc là quần áo phóng khoáng, mặt mày sáng sủa giống soái ca chứ? Bố nếu biết học trò lúc trước của mình giờ là đại minh tinh có vui vẻ hay không?"

Tôi vừa chậm rãi lôi hạt dẻ còn nóng ra, vừa nói câu được câu không với ông: "Con kết hôn mà còn không có nhẫn cưới nha, ngày hôm qua, con nhìn thấy một chiếc cực kỳ đẹp, nhưng có lẽ cả đời này tới kiếp sau rồi kiếp sau sau nữa thì con mới kiếm đủ tiền mua nó."

"Con cũng không biết từ bao giờ thì bản thân lại trở nên tham lam như vậy nữa, bắt đầu chỉ là muốn tốt như thế này, muốn bố không bị đẩy vào tình thế khó khăn, không bị bác sĩ xem nhẹ mà thôi. Vì sao hiện tại con lại mong muốn ngày càng nhiều hơn? Con thậm chí còn hy vọng anh ấy đối xử với con dịu dàng một chút, hơn nữa còn ngây thơ hy vọng rằng anh ấy có thểthích con một chút thôi cũng được. Nếu được, cuộc đời này, con đây có chết cũng không tiếc hận gì nữa."

"Con thực không có tiền đồ có phải không bố? Con cũng cảm thấy như vậy, nhưng con thật không có cách gì cả. Chẳng hề để ý việc anh ấy suốt ngày chỉ biết đối với con tỏ ra hung bạo, suốt cả ngày không cho con một chút sắc mặt hoà nhã, ngay cả khi vì bạn gái cũ mà nhẫn tâm đẩy con ngã ở ven đường..."

"Nhưng tim con vẫn đập nhanh khi anh ấy tới gần, vẫn vì việc anh ấy gắp thêm mấy đũa thức ăn do con làm mà cảm thấy hưng phấn không thôi, rồi cũng vì nhìn thấy anh ấy mặc những bộ quần áo mà chính tay con giặt giũ mà cảm thấy hạnh phúc..."

"Bố, bố nói xem con rốt cuộc là làm sao vậy?"

"Bố cũng từng như vậy đúng không?"

Cũng sẽ vì một người nhíu mày mà muốn vuốt lên, cũng sẽ trân trọng một người để người đó luôn luôn tươi cười, cho dù có khó khăn vất vả mịt mờ vẫn dốc lòng chờ đợi hắn trở về?

* Nguyên văn câu này là "丈二和尚摸不着头脑" = "Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não" = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.

Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung "Bát Quái" La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.

Bởi vậy, mọi người đều nói 'Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng', về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn "摸不着头脑" (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc. (Theo Minhdu. wordpress)


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-86)