Cá muối có thay đổi thì vẫn là cá muối…
← Ch.15 | Ch.17 → |
Đường xuống núi tương đối trơn trượt, nhưng BOSS đại nhân vẫn có thể đi lại vững vàng, mũi chân tôi vốn thuộc loại giống diễn viên múa bale hoặc đơn giản là giống người ngoài hành tinh từ trên trời rơi xuống, một nửa là hưng phấn, một nửa còn lại là run sợ lần từng bước đi xuống.
Lái xe Trần đang cầm chiếc ô đen giống Quan Ứng Thư đứng bên cạnh chiếc xe, thấy chúng tôi đi xuống liền vội vã mở cửa sau xe.
Hừ, lại là chiếc xe Bentley đen chết tiệt!
...
Hoàn toàn không có ai hỏi ý kiến của tôi, xe vẫn chạy thẳng về phía nhà nghỉ. Lúc này tôi nhìn ra cửa sổ mới cảm thấy có gì đó không thích hợp:
"Đồ của tôi vẫn còn để tại Tây Uyển."
Đó đều là vật bất ly thân của dân đen như tôi, tất cả chi phí ăn ở đi lại của tôi đó nha, có nó thì tôi mới có thể ở khách sạn tốt, có khi may mắn còn được cung cấp cả bữa sáng nữa!
Lái xe Trần lúc này rốt cục cũng mở miệng: "Phu nhân, cô mau nghỉ ngơi, tôi đi làm thủ tục."
Mỗi lần nghe bác Trần gọi tôi là "Phu nhân" tôi cảm thấy có điểm không thích hợp, rốt cuộc là làm sao?
Tôi tự biết mình nhiều lời vô ích, đành theo Quan Ứng Thư đi về phía khách sạn rực rỡ xa hoa đằng trước. Xa xỉ tuy là xa xỉ, nhưng lại không cần tôi trả tiền hay quẹt thẻ, không cần chính là không cần...
Phòng tổng thống đương nhiên có phong cách ung dung cùng sự rộng rãi, đi trên thảm thì mềm mại như trên mây, thắc mắc cứ để trong lòng, cũng không cảm thấy chân mình như không cẩn thận rơi xuống vực sâu vạn kiếp bất phục. Quả nhiên giống như trong truyền thuyết "Sợi mềm, hoa nhẹ, thứ nào hơn? Tất lụa, hài thêu, bước nhẹ êm."(Đây là bài thơ Hồng tuyến thảm của nhà thơ Bạch Cư Dị, được dịch giả Ngô Văn Phú dịch với tên Thảm sợi đỏ, đầy đủ là: Sợi mềm, hoa nhẹ, thứ nào hơn? Người đẹp bước lên, khi múa hát. Tất lụa, hài thêu, bước nhẹ êm. )
Tính tình và ngữ khí của hắn đột nhiên trở nên tốt khó hiểu:"Mau đi tắm trước đi".
Tôi nhanh chóng đi vào phòng tắm, nhưng lại không khỏi than thở, trình độ xa xỉ hoàn toàn tương xứng với phòng ngủ của Quan Úng Thư. Tôi mỗi lần đi thu quần áo đều như lạc vào mây mù, không rõ phương hướng.
Chỉ là bồn tắm đủ cho hai người cùng nhau uyên ương dục = =
À, cách nói bây giờ chính là, uhm, NP ...
Tôi đứng bên chiếc bồn tắm to như bể bơi loại nhỏ nghĩ đến mặt đỏ tai hồng, tưởng tượng lung tung đến nỗi nếu như có người đưa cho tôi một đôi cánh, tôi nghĩ mình có thể bay thẳng ra ngoài không gian. Trong khi tôi đang đắm chìm ở trong tưởng tượng lấy BOSS đại nhân làm nhân vật chính mà yy, thì một tiếng gào to bên ngoài đem tôi bừng tỉnh.
"Mạc Nhan Hinh, cô ngủ bên trong luôn rồi à?" Trong giọng nói tràn đầy sự không kiên nhẫn.
Tôi mới giật mình, vội vã tắm, không dám chậm trễ thời gian thêm một phút nào.
Nhưng tắm xong tôi lại hoàn toàn 囧, áo ngủ là kiểu nam, tôi mặc vào thắt lưng phải quấn vài vòng mới mặc vừa. Nhưng là quần áo sau khi mặc đầy đủ thì.. cùng thời trang của hoàng hậu nương nương thời cổ đại không khác nhau là mấy. Tôi vừa quay đầu lại liền không thể tự kềm chế mà 囧... Phía trên coi như không che được gì hết.
Như thế này thì bảo tôi phải làm sao bây giờ?
Cũng may khách sạn năm sao cái gì cũng có, tôi lục tìm một vòng rốt cục cũng tìm được một cái hộp nhỏ, bên trong đều là ghim cài...
= = Tuy rằng tôi không biết giám đốc khách sạn có suy nghĩ gì...
Tóm lại đống ghim cài đã cứu tôi một mạng, tôi kéo bên này che bên kia dùng ghim vố định phần ngực áo rồi mới dám bước ra ngoài.
Mặt của Ứng Thư lúc đó đã rất đen = =
Gấp cái gì? Cũng không phải vội vàng đi NP...
Tôi thực tà ác nói = =
Thời điểm Quan Ứng Thư đi ra tôi đã đang xem tiết mục trên tivi hơn nữa còn rút ra được một đạo lý: tivi dù lớn hay nhỏ cũng không phải nhân tố quyết định niềm vui...
Mà điều mấu chốt là, mấy kênh thu phí tôi không dám xem= =
Quan Ứng Thư yêu tiền đến mức biến thái, hoàn toàn phù hợp với định luật đã lưu truyền hàng ngàn năm nay "Càng nhiều tiền lại càng keo kiệt".
Bình thường thời điểm thanh toán hóa đơn hàng tháng hắn đều trừng mắt nhìn tôi, trong lòng tôi phẫn hận bất bình, hắn đáng lẽ không nên khiến tôi - một người nội trợ cho hắn khó xử như thế.
Hiện tại loại khoai tây trước kia một đồng nay lại thành thứ xa xỉ của quầy chuyên doanh rau dưa, tôi mỗi ngày đều phải lo lắng chế độ dinh dưỡng cũng thật không dễ dàng gì. Cũng không phải bà chủ gia đình chuyên nghiệp...
Kiểu dáng áo ngủ của tôi và hắn giống hệt nhau, điểm này làm cho tôi có chút ảo tưởng quá mức, máu nóng như muốn phun ra. Nhưng Đại BOSS vẫn có thể ngồi thản nhiên tự đắc, không chút để ý liếc mắt nhìn tôi một cái rồi rút chiếc khăn tắm ở trên sô pha ném cho tôi...
"Mau lau khô đầu." Ngữ khí của hắn lạnh như băng.
Kỳ quái, tôi không lau khô đầu thì ảnh hưởng đến hắn à ?
Tôi tránh khăn bay đến, nhìn hắn xem thường, khinh bỉ, rồi không chút biểu tình nhặt khăn rơi trên mặt đất lau nốt những hạt nước còn sót lại trên tóc...
Lại là kênh kinh tế và tài chính! Tôi quả thực hoài nghi hắn bắt tôi lau khô tóc có phải là muốn tôi bỏ chiếc điều khiển xuống không... Sao lại có thể nham hiểm như vậy chứ?!
Tôi thử dùng ngữ khí cảm kích nói:" Cám ơn ngài, hôm nay đến thăm bà nội tôi."
Hắn không nói câu nào.
"Tôi biết ngài rất bận việc, để đến đây thật không dễ dàng..."
"Đi công tác."
Hắn không kiên nhẫn nói một câu rồi đuổi tôi ra ngoài, câu nói không có tí cảm xúc này của hắn cuối cùng cũng khiến chút ngượng ngùng của tôi tan thành mây khói.
Hại tôi tự mình đa tình lâu như vậy = =
Chuông cửa vang lên, tôi còn chưa kịp phản ứng hắn đã đứng dậy ra mở cửa.
Tôi còn chưa kịp nói hắn đã xoay người, quét mắt lại phía tôi:
"Giặt sạch quần áo".
Hả...
Tôi cầm chiếc khăn tắm, mệt mỏi lui ra. Còn tưởng rằng lương tâm của hắn ở trước mặt bà nội tôi thức tỉnh, cho tôi một con đường sống...
Vì sao tôi lại có ý nghĩ kì lạ như vậy? Đại BOSS không có tính người vô nhân đạo kia không thể thay đổi trong một sớm một chiều...
Tôi dùng tay tự đánh chính mình, đối mặt sự thật đi!
← Ch. 15 | Ch. 17 → |