Nam nữ thụ thụ bất thân
← Ch.032 | Ch.034 → |
Dịch: CP88
***
Thi Điềm đi theo Kỷ Diệc Hoành vào hội trường, mấy hàng ghế phía trước đều đã ngồi kín người, Kỷ Diệc Hoành ngồi xuống một chỗ trên hàng ghế cuối.
Thi Điềm thấy vậy, ngồi xuống bên cạnh anh.
Cô cẩn thận quan sát sắc mặt của Kỷ lão đại, khó nhìn như vậy. Trên sân khấu, Quý Nguyên Thanh đang biểu diễn một màn múa đơn, động tác mềm mại uyển chuyển. Thi Điềm cũng chỉ có thể nghĩ đến một từ này, đoán chừng là vì gần đây xem phim cung đấu hơi nhiều.
"Cái đó......" Thi Điềm lến tiếng, muốn hỏi anh bị làm sao.
"Người bên ngoài kia là ai?" Anh vẫn còn chấp niệm mãi một chuyện này.
"Bạn học hồi cấp ba của mình."
Sắc mặt Kỷ Diệc Hoành vẫn chưa có một chút hòa hoãn nào, cơ thể cao lớn ngả về sau, "Bạn học? Hình như lúc trước chưa từng thấy."
"Cậu ấy mới chuyển đến, mình cũng hôm nay mới gặp được."
Kỷ Diệc Hoành luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, "Hai người rất quen thân à?"
Câu này phải trả lời thế nào đây?
Thi Điềm cẩn nhận nhớ lại quan hệ của mình và Hàn Lăng Dương, "Ừ, rất thân, cấp hai và cấp ba tụi mình đều học cùng trường."
Trong đáy mắt cậu thiếu niên có thêm mấy phần thâm sâu, màn biểu diễn của Quý Nguyên Thanh kết thúc, tiếng vỗ tay bên dưới lập tức vang lên như sấm. Kỷ Diệc Hoành ngồi đó không nhúc nhích, Thi Điềm dè dặt nhìn vào mắt anh, anh đây là đang không vui hả?
"Mình với cậu ấy không có quan hệ gì khác, cậu ấy cũng lắm cũng coi như là bạn thân giới tính nam của mình thôi."
Kỷ Diệc Hoành ừm một tiếng, cuối cùng cũng có một câu tạm nghe lọt.
Hai chữ bạn thân này tuy là vô cùng chói tai, nhưng không có quan hệ gì khác cũng là chính miệng Thi Điềm nói, khóe miệng căng ra của Kỷ Diệc Hoành rốt cuộc cũng hơi thả lỏng.
Lúc Thi Điềm trở lại ký túc xá, Tưởng Tư Nam và Chu Tiểu Ngọc còn chưa về, Từ Tử Dịch thì đang dọn dẹp bàn. Thi Điềm ngồi xuống mép giường, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng trước, "Không cần biết cậu có tin hay không. CV đó mình không gửi, mình cũng không biết vì sao được tuyển vào phòng phát thanh."
Động tác trong tay Từ Tử Dịch hơi dừng lại, "Ừ."
"Ừ cái gì mà ừ, cậu còn có chuyện gì không thoải mái thì cứ việc nói ra đi."
Từ Tử Dịch xoay người, một tay chống trên chiếc bàn phía sau."Topic lần trước là mình mở, mình khi ấy đúng là không phục, nghĩ nhất định là cậu lén lút gạt mọi người gửi CV đi."
"Mình không có."
"Mình nói đây là lúc đầu mình đã nhận định như vậy."
"Vậy rốt cuộc hiện tại cậu đang nghĩ gì?"
Từ Tử Dịch khẽ lắc đầu, "Mình nghĩ cậu hẳn không phải là người như thế, chỉ là vì loại cảm giác không cam lòng cứ mãi quanh quẩn trong lòng mình. Nghĩ lại cũng buồn cười, dù người được chọn không phải cậu thì miếng bánh này cũng sẽ không rơi xuống đầu mình......"
"Tương lai chúng ta sẽ còn phải gặp vô số chuyện như vậy."
"Đúng thế." Từ Tử Dịch than khẽ, cô ấy rốt cuộc cũng chỉ là một người vô hình mà thôi, không bối cảnh không tiếng nói. Cũng bởi vậy nên mới tranh đua háo thắng, cuối cùng còn không phải là vì muốn tranh thủ thêm chút cơ hội so với người khác hay sao.
Cô ấy cũng hi vọng có thể một lần được cạnh tranh công bằng, nhưng thực tế luôn không như tưởng tượng, có những người từ khi sinh ra đã vững vàng ngồi ở tuyến trên.
Đến tận ngày hôm sau Thi Điềm mới phát hiện ra vì sao Tưởng Tư Nam và Chu Tiểu Ngọc không ở ký túc xá, hóa ra bọn họ đã về nhà.
Xem ra gần đây cô đúng là bận rộn đến mức choáng váng, đầu óc không đủ dùng.
Thi Điềm làm vệ sinh cá nhân xong xuôi mà Từ Tử Dịch vẫn chưa dậy, bên ngoài phòng ký túc xá truyền đến tiếng gõ cửa ầm ầm.
Thi Điềm bước nhanh qua, mở cửa ra, nhìn thấy một bạn nữ đứng bên ngoài.
"Thi Điềm của phòng cậu có ở đây không?"
"Chính là mình đây."
"Trước cổng ký túc xá nữ sinh có người tìm, mau qua đó đi."
Thi Điềm nửa tin nửa ngờ đi ra ngoài, đến cổng ký túc xá quả nhiên có Hàn Lăng Dương đứng đó, vừa nhìn thấy cô liền ngoắc ngoắc ngón tay.
"Sao cậu vẫn còn ở đây?"
Hàn Lăng Dương đợi cho cô đến gần mới lên tiếng."Cái gì mà còn ở đây? Không phải đã nói với cậu rồi sao, tớ chuyển về đây học."
"Hôm nay là Quốc khánh đấy, cậu làm gì mà không về nhà đi?"
"Không phải cậu cũng không về đấy à?"
Sắc mặt Thi Điềm hơi tối lại, Hàn Lăng Dương nhận ra mình nói sai, vội vàng chuyển đề tài, "Ăn sáng chưa?"
"Chưa đâu, vừa mới dậy thôi."
"Vậy thì đi thôi, cùng ăn luôn."
Sinh viên ở lại ký túc xá kỳ nghỉ lễ cũng không ít, Hàn Lăng Dương lại là khuôn mặt mới, vóc người dong dỏng, chân dài thẳng tắp, nhan sắc lại thuộc hàng soái ca, đứng đây không khác gì một ngọn đèn sáng chói. Từ khi lên cấp hai Hàn Lăng Dương đã là nhân vật có tiếng tăm trong trường, mỗi lần đến tiết âm nhạc đều được giáo viên gọi lên đánh một khúc đàn, đi đến đâu cũng sẽ có mấy em gái cuồng loạn chạy theo. Ở trong mắt Thi Điềm, đây chính là con nhà người ta chính hiệu. Thành tích tốt, trong nhà lại có một vị là nhạc trưởng, điều kiện gia đình càng miễn bàn, chính vì vậy mà đến tận bây giờ Thi Điềm vẫn không hiểu được vì sao khi trước hai người lại trở thành bạn bè.
Thấy cô đứng bất động, Hàn Lăng Dương đưa tay ra muốn khoác lên vai cô. Thi Điềm thấp bé, cánh tay cậu vừa vặn quấn quanh cổ cô, Thi Điềm sợ đến mức vội vàng đẩy tay cậu ra, "Này này này! Nam nữ thụ thụ bất thân."
"Sư tử nhỏ, cậu đúng là vẫn còn tỏ ra xa lạ với tớ."
"Mình đã nói với cậu rồi, cái trường này bát quái cực kỳ, đến lúc đó tin đồn nhảm tung ra ngoài sẽ ảnh hưởng cậu tìm bạn gái đó."
Khóe miệng Hàn Lăng Dương khẽ nhếch, "Vậy cậu phụ trách với tớ là được rồi."
"Mình phụ trách không nổi." Thi Điềm sờ sờ cổ.
Kỷ Diệc Hoành ở nhà nhận được tin nhắn của Từ Dương đúng lúc đang dắt chó đi dạo.
Ngón tay anh nhấn mở khung chat, giọng nói gấp gáp của Từ Dương phát ra, "Không hay rồi, vị kia nhà cậu bị người ta lừa đi rồi."
Ngay sau đó, Từ Dương gửi qua một tấm ảnh.
Trong ảnh, Hàn Lăng Dương choàng cổ Thi Điềm, mà Thi Điềm giống như cũng tựa đầu lên vai cậu. Tầm mắt Kỷ Diệc Hoành dừng lại trên tấm ảnh kia, mấy ngón tay cầm điện thoại siết chặt, "Từ khi nào?"
Từ Dương rất nhanh trả lời, "Ngay vừa nãy!"
Sắc mặt Kỷ Diệc Hoành vô cùng khó coi, anh vốn nghĩ hôm nay là Quốc khánh nên mới đặc biệt cho Thi Điềm nghỉ một ngày, nhưng mục đích của anh không phải là để cô ở trước cổng ký túc xá ôm vai bá cổ, cười cười nói nói với tên con trai khác.
Thi Điềm nhận được điện thoại của Kỷ Diệc Hoành là lúc đang đi theo Hàn Lăng Dương kiếm chỗ ăn, bởi nhà ăn của trường mấy ngày nay nhất định đã đóng cửa.
Vừa nhìn thấy tên hiển thị là Kỷ lão đại trên màn hình, Thi Điềm lập tức không dám chậm chễ, nhanh chóng ấn nghe."Alo."
"Đến trạm tàu điện ngầm trên đường Thạch Hồ Đông, tôi chờ cậu ở cửa lối ra."
"Hả?" Không phải hôm nay được nghỉ sao? Thi Điềm dừng bước, "Cậu lại phải đi thu âm rồi à?"
"Đúng, ngay bây giờ."
Hàn Lăng Dương nghi hoặc chuyển tầm mắt sang khuôn mặt của Thi Điềm, "Ai vậy? Mặc kệ đi."
"Cậu đang đi với ai?" Kỷ Diệc Hoành ở đầu bên kia nghe được, lập tức hỏi cô.
***
Bát Bát: Cũng có thể nói TTD không sai vì nghi ngờ Điềm Điềm, bởi chính Điềm Điềm còn không tin được mình có thể ăn may vào được phòng phát thanh mà. TTD có sai, chính là ở chỗ đã mở topic nói xấu, cmt nói xấu, đâm cho Điềm Điềm một đao từ sau lưng, ghen tị sinh sôi khiến con người ta có những hành động ích kỷ, haiz. Ít nhất thì TTD cũng đã dừng lại đúng lúc, kịp thời sửa sai, bởi vậy mn cũng nên tha thứ đi thôi, giống như giáo sư Dương đã nói đó, không ai hoàn hảo cả, ai cũng có lúc nhất thời kích động mà làm sai, chọn cách trả thù không bằng chọn cách nào đó cho người khác cơ hội sửa đổi, bỏ qua cho người ta, cũng tương đương cho chính mình sống một đời thư thái ^^!
Túm lại, dù sao thì ta cảm thấy nhẹ nhõm vì má không có dự định hắc hóa Từ Tử Dịch, bởi vì ta thật sự rất lười phải đổi cô ấy thành cô ta cho Tử Dịch hahaha.
← Ch. 032 | Ch. 034 → |