← Ch.71 | Ch.73 → |
Mặc dù Khương Mộ chỉ là nói đùa muốn chịu trách nhiệm với Cận Triêu, nhưng lời nói của cô cũng mang theo vài phần chân thật, nhưng Cận Triêu lại không đáp lại cô mà lại hỏi: "Em muốn uống gì?"
Anh đi đến tủ, Khương Mộ nhìn anh một cái rồi nói: "Uống chút rượu đi."
Trong tiềm thức Cận Triêu vẫn theo thói quen coi cô như một cô bé, anh nghiêng mắt nhìn cô một cái, cho đến khi Khương Mộ nâng mắt lên hỏi anh một câu: "Không được sao?"
Đột nhiên anh nhận ra rằng cô không còn là một cô bé nữa.
Khương Mộ uống chút rượu vang đỏ, sắc mặt dần trở nên hồng hào hơn, Cận Triêu hỏi cô: "Sức khỏe của mẹ em thế nào rồi?"
Ngay khi anh vừa mở đề tài này ra, Khương Mộ liền liên tục nhắc tới những năm gần đây ở chung với Chris và các con của ông ấy, Cận Triêu cả buổi đều im lặng lắng nghe và nếm thử món ăn cô làm, mùi vị cũng rất được, sau đó anh chợt phát hiện cô không còn quá kén ăn như lúc trước nữa, hành gừng tỏi gì đó cô cũng không thèm để ý, trước đây anh vẫn hy vọng cô có thể bỏ tật xấu kén ăn, nhưng thật sự sau khi cô bỏ đi, trong lòng Cận Triêu lại nảy lên một cỗ cảm xúc phức tạp.
Khương Mộ ăn một nửa con cua, chật vật lắm cô mới có thể ăn hết, ăn xong cô liền bình luận: "Cua rất ngon, chỉ là muốn ăn mà cực quá."
Cận Triêu đứng dậy đi tìm dụng cụ chuyên dụng để ăn cua, Khương Mộ thở dài: "Anh chu đáo thật đấy."
Cận Triêu chỉ trêu chọc cô một câu rồi cũng không nói gì nữa, chờ sau khi Khương Mộ uống hết một ly rượu vang đỏ vào bụng, Cận Triêu đặt thịt cua và gạch cua đã cạo xuống trước mặt cô, tâm trạng Khương Mộ đột nhiên sôi trào lên, lúc này cô mới nhớ tới anh không ăn được cua vì cua có tính hàn, anh vất vả gần cả nửa ngày như vậy đều là chuẩn bị cho cô ăn, thịt cua bóc ra vừa đầy một chén nhỏ, sau đó cô nhỏ vài giọt dấm chua vào, xúc một muỗng lớn cho vào miệng, cảm giác thỏa mãn nói không nên lời.
Có thể cô... sẽ không bao giờ gặp lại một người đàn ông sẵn sàng lấy thịt cua giúp cô như thế này trong đời nữa.
Khương Mộ đột nhiên lâm vào trầm mặc một hồi, lát sau cô lại ngẩng đầu lên, nâng ly rượu đã cạn lên nói với Cận Triêu: "Cho em thêm một chút."
Cận Triêu nói với cô: "Uống say đừng có tưởng anh sẽ chăm sóc cho em."
Khương Mộ nhìn anh mỉm cười, nhưng Cận Triêu vẫn rót cho cô một ít.
Cô nâng ly lên và nói với anh: "Triêu Triêu, anh trai, không, Triêu Triêu..."
Cô nói năng lộn xộn, Cận Triêu cũng cười theo, anh còn đang hoài nghi có phải cô uống say rồi hay không.
Khương Mộ nghiêm túc nói với anh: "Vì anh không chịu nói cho em biết chuyện lớn như thế này nên em quyết định cắt đứt quan hệ anh em với anh. Từ giờ trở đi, em sẽ không bao giờ thừa nhận anh là anh trai của em nữa."
Cận Triêu thoáng giật mình, anh nhướng mày nhìn cô vài giây, thấy anh không nhúc nhích, Khương Mộ cầm ly rượu của anh lên đưa cho anh, sau khi anh nhận lấy, Khương Mộ chạm ly rượu của mình vào ly rượu của anh và uống một hơi cạn sạch.
Cận Triêu vẫn bình tĩnh nhìn cô chăm chú, ly rượu của anh vẫn không hề nhúc nhích và được đặt trở về.
Khương Mộ đặt ly rượu xuống và nói với anh: "Chuyện bây giờ em vẫn còn là thực tập sinh anh biết không?"
Cận Triêu nói "Ừm", Khương Mộ lẩm bẩm: "Vậy nên tiền lương hàng tháng cũng không nhiều, thuê nhà cũng tốn mấy nghìn một tháng, còn có tiền điện tiền nước, tiền than đá, trước kia còn đi học thì mẹ em cũng có tài trợ nhưng bây giờ đi làm rồi em không thể ngửa tay xin tiền bà ấy, mắc công lại làm cho bà ấy lo lắng em về nước sống không tốt, hiện tại giá cả cái gì cũng đắt, hai ngày trước bạn cùng phòng của em còn nhắc em đóng phí băng thông, em cảm giác mình sắp không thể sống nổi nữa rồi."
Cô không hiểu sao khi cô nhắc tới chủ đề này lại làm cho Cận Triêu im lặng một lúc, sau đó anh ngước mắt lên hỏi cô: "Em muốn vay tiền sao?"
Khương Mộ lập tức mỉm cười: "Không trả lại được có được không?"
Vẻ mặt Cận Triêu thả lỏng, giọng điệu cũng trở nên lười biếng: "Không thể."
Khương Mộ "oán giận" phồng má, Cận Triêu đứng dậy đi vào phòng bếp, anh múc một bát canh nóng hổi đặt trước mặt cô, sau đó hỏi: "Em muốn bao nhiêu?"
Khương Mộ bưng bát súp lên và cố nhịn cười.
Cận Triêu lại ngồi xuống, nhìn cô và nói: "Khi người ta muốn vay tiền còn cố tình lôi kéo muốn làm quen, còn em thì lại đi cắt đứt quan hệ anh em với anh, đúng là không giống người thường."
Khương Mộ nhấp một ngụm canh rồi nói: "Ai nói em muốn mượn tiền của anh? Xét đến vấn đề sinh kế sau này, em nghĩ một mình em vẫn dư sức sống. Anh nghĩ thử xem, ở một mình cũng là ở, nếu em chuyển đến đây thì chẳng phải có thể giúp anh giảm bớt gánh nặng chi phí sao, tuy rằng hiện tại em vẫn chưa lên chính thức, tiền lương cũng không cao lắm, nhưng chờ khi em được lên chính thức thì chắc chắn sẽ được tăng lương, em cũng có thể giúp anh tiết kiệm một khoản chi phí không nhỏ."
Trên môi Cận Triêu nở nụ cười: "Cảm ơn ý tốt của em, nhưng ai trợ cấp cho ai thì còn chưa biết."
Khương Mộ uống xong canh, Cận Triêu đang muốn đứng dậy dọn bàn, cô liền đứng dậy nói: "Để em đi rửa bát."
Cận Triêu liếc nhìn cô: "Nhà anh có máy rửa chén."
Sau đó khi cô nhìn thấy Tia Chớp làm dây đồ ăn ra đầy nhà, cô đang định tìm thứ gì đó giúp dọn dẹp thì Cận Triêu tình cờ bước ra khỏi bếp và nhấn nút cho robot quét nhà, nhất thời cũng không còn chuyện của cô nữa.
Cận Triêu bưng đĩa bánh trung thu mới cắt tới và lớn tiếng hỏi: "Muốn thưởng trăng không?"
Khương Mộ thấp giọng nói: "Thưởng em sao?"
Cận Triêu "Hả?" một tiếng.
Khương Mộ mỉm cười: "Không có gì, thưởng trăng thôi."
Thế là hai người cùng ngồi trên ban công ngắm nhìn vầng trăng tròn, thật ra khi còn nhỏ bọn họ cũng đã từng ngắm trăng cùng nhau, nhưng ấn tượng của Khương Mộ rất mơ hồ, dù sao Cận Triêu lớn hơn cô năm tuổi nên anh có thể nhớ rõ hơn cô.
Anh nói với cô rằng cô phải leo lên tầng trên cùng, nhưng cô không thể leo lên được, lần nào Cận Cường cũng sẽ bế cô lên, Cận Triêu sẽ trèo lên trước rồi quay xuống 'xách' cô lên. Khi còn bé cô rất thích ăn bánh trung thu nhân dứa, Cận Triêu bảo cô ngắm trăng, nhưng cô chỉ lo ăn bánh trung thu, anh kể cho cô nghe chuyện Hằng Nga và thỏ ngọc, nhưng cô lại chỉ nhớ mỗi con thỏ, sau đó còn ầm ĩ đòi anh dẫn đi mua búp bê thỏ.
Khương Mộ hiện tại không còn ngây thơ như vậy nhưng cô lại rất thích nghe Cận Triêu kể lại những chuyện ngu ngốc cô đã làm khi còn nhỏ.
Sau khi trò chuyện một lúc, Khương Mộ lại chuyển đề tài trở lại và nói: "Người anh em thuê chung phòng với em kia, lúc trước em cũng đang vội vã tìm phòng nên cũng không để ý tới giới tính của bạn cùng phòng, nhưng mà việc này cũng không quan trọng lắm, em ở đó ba tháng mà chỉ mới gặp qua anh ta có hai lần, xuất quỷ nhập thần, em còn hoài nghi có phải anh ta nằm trong biệt đội bắt quỷ chuyên nghiệp gì đó hay không, vừa đến tối liền không thấy bóng dáng đâu, trong phòng còn luôn mở một ít bài hát quỷ dị, anh nói xem em có nên đổi chỗ ở hay không?"
Lông mi dài của cô khẽ rung lên trông rất quyến rũ, có lẽ là do uống rượu nên khuôn mặt cô còn thêm ửng hồng, cô ngồi ngả lưng trên chiếc ghế mềm mại, dáng vẻ quyến rũ khó tả, Cận Triêu không vòng vo như cô mà liền nói thẳng: "Em vẫn chưa thay đổi thói quen cũ, vừa mới đến mà đã đòi đi."
Khương Mộ cười lớn nhấn mạnh nói: "Nhưng mà em đâu có ỷ lại vào ai đâu."
Cận Triêu nhìn ánh trăng sáng hồi lâu rồi mới nói với cô: "Anh hỏi em một chuyện, lần này em về Đồng Cương, ba em không cho em biết thông tin liên lạc của anh phải không?"
Khương Mộ gật đầu: "Ông ấy nói mấy năm nay anh không trở về, chẳng lẽ anh và ông ấy cùng cấu kết để lừa gạt em sao?"
Ánh mắt Cận Triêu từng chút cụp xuống không nói một lời, một lúc sau anh lại ngẩng đầu lên nhìn trăng tròn và nói với nàng: "Triêu là mặt trời, Mộ là mặt trăng, nhật nguyệt luân phiên không bao giờ có thể gặp nhau."
Khương Mộ dần dần cau mày: "Anh có ý gì?"
Máy rửa chén dừng lại, Cận Triêu đứng dậy đi vào phòng bếp, lúc đi ngang qua cô, thanh âm của anh nhẹ nhàng hạ xuống: "Đây là lời hứa của anh với ba em."
Khương Mộ nhất thời cảm thấy ớn lạnh toàn thân, dường như có một tảng đá nặng vừa đập vào trái tim cô, năm đầu tiên về nước Cận Cường đã cố tình giấu diếm cô chuyện của Cận Triêu, lúc đó cô chỉ nghĩ rằng có thể anh vẫn chưa ổn định nên chưa thể liên lạc với cô, nhưng lần này cô quay về Cận Cường cũng lấy lý do tương tự, mặc dù cô cảm thấy có gì đó không ổn nhưng cô vẫn cho rằng đó là ý định của Cận Triêu. Cô không bao giờ ngờ rằng Cận Cường không muốn cô tiếp tục quan hệ với Cận Triêu.
Nhiều năm như vậy, ông ấy sớm coi Cận Triêu như chính con ruột của mình, và ông ấy hy vọng Cận Triêu có thể sống bình an và sống thật tốt.
Và tương tự, Khương Mộ cũng là xương thịt của Cận Cường, ông ấy cũng hy vọng cô có thể tìm được một người chồng chân tay khỏe mạnh và sống một cuộc sống dễ dàng hơn.
Mỗi người đều có động cơ ích kỷ, ông ấy không muốn hai đứa con của mình phải chịu khổ, hơn nữa, ông ấy biết rất rõ Khương Nghênh Hàn có ác cảm với Cận Triêu đến mức nào, bất kể Cận Triêu cưới ai về nhà, bà ấy cũng không muốn Mộ Mộ gả cho anh, nếu không mọi người đều sẽ cảm thấy rất khó xử.
"Không phải bởi vì thân thể của con, cho dù không có chuyện ngoài ý muốn này thì ba vẫn muốn khuyên con không nên liên lạc với Mộ Mộ nữa, coi như là ba có lỗi với con."
Tối hôm đó Cận Cường đã đến gặp anh và đã nói điều này với anh, ông ấy mang theo rất nhiều thứ, cũng nói rất nhiều lời, còn Cận Triêu thì vẫn thủy chung không nói một lời, cho đến khi ông ấy rời đi, Cận Triêu nhìn thấy dáng vẻ của ông ấy đã bị thời gian bào mòn, anh day dứt nắm chặt tay rồi mở miệng: "Ba, con đồng ý với ba..."
Từ đó đến nay đã sáu năm, anh vẫn giữ lời hứa không có chủ động liên lạc với Khương Mộ, mỗi năm anh đều sẽ trở về Đồng Cương và sẽ nói cho Cận Cường tình hình hiện tại của mình, thỉnh thoảng còn gửi tiền về, dần dần chứng minh cho Cận Cường thấy anh cũng có năng lực và những người xung quanh không cần phải cảm thấy gánh nặng gì cả.
Nhưng mặc dù như thế, lần này Khương Mộ về nước, Cận Cường vẫn không chịu nói hết mọi chuyện ra.
"Triêu là mặt trời, Mộ là mặt trăng, nhật nguyệt luân phiên không bao giờ có thể gặp nhau."
Khương Mộ bỗng nhiên ý thức được lời nói vừa rồi của mình đối với Cận Triêu mà nói chẳng khác nào là một con dao găm vô hình, Cận Cường chấp nhận đứa con trai này của ông ấy, nhưng việc ông ấy cố tình giấu diếm cũng có nghĩa là đến nay ông ấy vẫn không thể tán thành Cận Triêu trở thành chồng của Khương Mộ, cho nên sau khi cô nói ra những lời kia, Cận Triêu mới cụp mắt trầm mặc một hồi lâu.
Khương Mộ đột nhiên đứng dậy, trong lòng run rẩy đi tìm anh, Cận Triêu Tái lấy bát đĩa đã rửa sạch ra khỏi máy rửa chén, cô nhìn bóng lưng anh, trong chốc lát, trong lòng cô có một cảm giác xúc động cực lớn, cô nhìn về phía anh, sau đó lập tức chạy tới ôm chặt lấy anh từ phía sau, động tác của Cận Triêu chợt cứng đờ, anh cúi đầu nhìn cánh tay Khương Mộ đang ôm eo mình, sau đó nghe thấy cô hỏi: "Anh nói sẽ chờ em lớn lên, lời anh nói còn tính không?"
Đã gần bảy năm bọn họ mới nhắc lại câu này, ánh mắt Cận Triêu giật giật, nhưng anh vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Giọng nói của Khương Mộ dao động theo cảm xúc của cô: "Năm nay em đã 26 tuổi rồi, cũng không cần ai phải tới làm chủ thay em, cho dù bọn họ có phản đối thì như thế nào?"
Cận Triêu nghe thấy tiếng cô khóc, anh vỗ nhẹ vào cánh tay cô, sau đó cô lại càng siết chặt tay hơn: "Anh nói mấy lần sau sẽ cho em ôm đủ, mấy ngày nay em khách khí với anh quá rồi."
Trong mắt Cận Triêu hiện lên một tia dịu dàng: "Không phải là không cho em ôm, em buông tay ra để anh quay lại nhìn em, em đừng khóc."
Khương Mộ vừa mới buông tay ra, cho đến khi Cận Triêu quay người lại, đôi lông mày đậm và hấp dẫn của anh làm cho trái tim Khương Mộ thắt lại, cô xấu hổ tiếp tục ôm lấy anh.
Cô cúi đầu xuống, nghe Cận Triêu nói với cô: "Mộ Mộ, nghe anh nói. Em vừa mới biết chuyện của anh, anh biết em đang cảm thấy không thoải mái, nhưng còn có rất nhiều vấn đề anh vẫn chưa kịp nói cho em biết."
Ánh mắt Khương Mộ mang theo một tia nóng rực nhìn anh: "Còn có vấn đề gì quan trọng hơn người đứng trước mặt em sao? Anh cũng biết em cũng không còn trẻ nữa, hiện tại nếu em xoay người gả cho người khác thì anh sẽ can tâm sao? Em muốn anh nói thật."
Cô càng nói càng kích động, Cận Triêu đưa tay kéo cô lại, Khương Mộ lùi lại một bước trừng mắt nhìn anh, cô tức giận nói: "Em không lý trí như anh, cũng không có cách nào cân nhắc đến nhiều vấn đề như vậy. Anh có thể bao quát hết tất cả mọi chuyện nhưng em thì không thể, em chỉ biết rằng thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, từ nhỏ đến giờ em chỉ biết mỗi chân lý này."
"Nếu em xoay người gả cho người đàn ông đối xử tệ bạc với em như em đã nói, dùng tiền để mua những thú vui của anh ta, thậm chí còn đánh đập, đá, đối xử lạnh lùng với em, cho dù người đàn ông đó có tứ chi khỏe mạnh thì anh nghĩ em có thể sống chung với anh ta được không, anh nghĩ em có thể sống tốt sao?"
"Anh có bao giờ nghĩ rằng anh buông tha em cũng là để em mang tương lai của mình ra đánh cược không?"
Sau khi nghe xong những lời này, trong mắt Cận Triêu lóe lên một tia cảm động, sau đó là dần dần cau mày, Khương Mộ vô cùng nghẹn ngào, ánh mắt trong trẻo nhìn anh: "Triêu Triêu, hôm nay em cắt đứt quan hệ anh em với anh, từ nay trở đi, em và anh cũng không thể là anh em được nữa, còn muốn giữ liên lạc hay không thì anh nên suy nghĩ kỹ lại, nếu như anh cảm thấy ở cùng một chỗ với em áp lực quá vậy chúng ta coi như kết thúc tại đây."
Cận Triêu ngơ ngác nhìn cô, ngay lúc Khương Mộ xoay người chuẩn bị rời đi, ánh mắt Cận Triêu đột nhiên nheo lại, anh vội vàng bước ra khỏi bếp và đưa tay ôm lấy cô, sau đó nói với cô: "Chân anh không tốt, em đừng chạy đi, anh sợ anh không đuổi kịp em."
Rõ ràng những lời tàn nhẫn đó là do chính cô nói ra, nhưng sau khi nghe được lời nói của Cận Triêu, đôi mắt Khương Mộ dần nhòe đi, tim đập thình thịch, ngay cả tròng kính cũng dần dần trở nên mơ hồ, dường như đang bị bao phủ bởi một tầng sương mù, lúc này cô cũng không đành lòng rời khỏi anh nửa bước.
Cận Triêu nhìn cô, anh lớn tiếng hỏi: "Còn có thể nhìn thấy không?"
Giọng nói của Khương Mộ mang theo âm mũi nặng nề: "Không nhìn thấy."
Cận Triêu kéo cô lại, anh giơ tay tháo kính của cô xuống, sau đó cúi đầu hôn lấy môi cô, Khương Mộ còn chưa kịp định thần lại thì đã cảm nhận được một hơi thở ấm áp bao phủ lấy môi cô, cô cảm thấy một cảm giác quen thuộc đột ngột ập tới làm trái tim cô sưng lên đến mức muốn nổ tung.
Không có một chút trêu chọc nào, tình cảm tồn đọng bấy lâu nay bỗng dâng trào như lũ lụt, Cận Triêu ôm lấy eo cô, kéo cả người cô vào trong ngực anh, suy nghĩ của Khương Mộ lúc này đều dừng lại, linh hồn cô như bốc hơi khỏi cơ thể, cho đến khi bị Cận Triêu đè lên bức tường phía sau, hai tay anh gắt gao nắm chặt mười đầu ngón tay của cô, nụ hôn nóng bỏng giống như ngọn lửa thiêu đốt cô.
Khương Mộ khóc càng dữ dội, tất cả những cảm xúc bất bình và bất lực đã tích tụ bao nhiêu năm nay đều muốn bộc phát, Cận Triêu ôm mặt cô, dùng giọng điệu dỗ dành nói: "Đừng khóc, thấy em rơi nước mắt thì anh chẳng làm được gì cả."
Trong mắt anh hiện lên tia mê hoặc, Khương Mộ nhướng đôi mi ẩm ướt lên nhìn anh, cô không nghe thấy gì, nhịp tim đập như xuyên thẳng vào màng nhĩ, hơi rượu vừa uống chắc chắn lúc này đã dâng lên cao, sắc mặt cô còn ửng hồng vô cùng quyến rũ.
Cận Triêu trực tiếp bế cô lên, thân thể Khương Mộ bỗng nhiên trở nên lơ lửng, hai tay cô hoảng hốt ôm chặt lấy anh, ánh đèn trong phòng khách đung đưa trong mắt cô, cô được Cận Triêu đặt trên chiếc ghế sô pha mềm mại, hai tay vẫn quấn quanh cổ anh. Cận Triêu cúi người xuống và nhìn cô rất gần. Yết hầu gợi cảm của anh khẽ cử động rất khó để nhìn ra, cả người mang theo vẻ ôn nhu nhưng đồng thời cũng đang cực lực khắc chế điều gì đó, anh nói với cô: "Về tình trạng cơ thể của anh em vẫn chưa hiểu được hoàn toàn, vốn muốn cho em thêm một khoảng thời gian nữa để em tiếp nhận sự thật này rồi nói sau."
Thân thể Khương Mộ lúc này bỗng trở nên mềm nhũn như cọng bún thiu, cô yếu ớt dựa vào cánh tay của anh, ngẩng đầu lên, trong mắt cô có chút bất an hỏi anh: "Cơ thể của anh... không thể sinh con được sao?"
Cận Triêu có chút sửng sốt, sau đó anh nheo mắt lại: "Em đang suy nghĩ cái gì thế?"
Khương Mộ thừa nhận mình đã suy nghĩ sai lầm, nhưng trong tình huống này, với tư thế thân mật này của bọn họ, cô còn có thể nghĩ đến điều gì nữa được chứ?
Cô mất tự nhiên dời tầm mắt đi, Cận Triêu cúi xuống hỏi bên tai cô: "Muốn anh chứng minh không?"
Hai tay anh ôm lấy eo cô, khí thế vừa mạnh mẽ vừa nóng bỏng, Khương Mộ bị anh đè lên ghế sô pha hôn lấy mãnh liệt, đến khi cả hai đều thở dốc, toàn thân trở nên tê dạ và sắp mất khống chế, anh kéo cô vào lòng và nói: "Em không cần bởi vì muốn chăm sóc cho anh hay là cảm thấy áy náy nên mới trở lại bên cạnh anh, trở về ngủ một giấc đi, anh sẽ đem báo cáo tình trạng sức khỏe gần đây của mình gửi đến hòm thư của em, em nhìn trước một chút, một khi em đã quyết định thì có nghĩa là tương lai em sẽ phải đối mặt với rất nhiều chuyện bất tiện, những chuyện em muốn làm không phải cái nào anh cũng làm được cho em, cái nhìn của người bên cạnh em, cái nhìn của cha mẹ em, em suy nghĩ thật kỹ rồi cho anh câu trả lời thuyết phục."
Cô vòng tay qua cổ anh, nhưng khi bàn tay cô kịp rơi xuống, Cận Triêu đã kịp thời nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, xoa xoa mu bàn tay cô rồi mỉm cười đầy tao nhã, hồ lâu sau vẫn không chịu buông ra.
← Ch. 71 | Ch. 73 → |