(1)
← Ch.14 | Ch.16 → |
Cận Triêu vén rèm lên đi vào gian phòng bên trong rồi nói với Khương Mộ: "Vào đi."
Đây là lần đầu tiên Khương Mộ bước vào căn phòng đơn nhỏ này của Cận Triêu, ngoài chiếc giường lưới và một chiếc tủ đầu giường bên cạnh giường ngủ mà lần trước cô nhìn thấy thì còn có một tủ quần áo đơn giản màu tối và bên trong còn có một cánh cửa nữa, anh kéo cửa mở ra, thì ra là một phòng tắm nhỏ hơn, anh tìm một chiếc áo phông dài tay sạch sẽ, quay người đặt nó lên giường rồi nói với cô: "Anh ở ngoài, có chuyện gì thì gọi anh nhé."
Nói xong, Cận Triêu liền đi ra ngoài, còn tận tình đóng cửa phòng khách lại giúp cô.
Cả đêm liên tiếp xảy ra chuyện làm cho Khương Mộ căn bản không kịp bận tâm đến tình huống sinh lý của mình, cho đến khi Cận Triêu rời đi, cô mới ý thức được mình hiện tại cũng không tiện tắm rửa, cô mở cửa phòng nghỉ nhìn màn mưa xối xả bên ngoài, đang do dự có nên lao ra một chuyến nữa hay không, nhưng thân thể cô lúc này đã hao tổn đến mức tận cùng, bụng dưới càng lúc càng trướng đau, đau đến mức ngay cả một bước chân cũng không thể nhấc nổi.
Vì vậy cô chỉ có thể ngồi xổm xuống, lấy điện thoại di động ra định gọi người giao hàng, nhưng lại phát hiện khu vực này không có ai nhận đơn, cả đời này Khương Mộ chưa bao giờ rơi vào tình huống xấu hổ như vậy.
Cận Triêu ở phòng bên cạnh nói với Tam Lại mấy câu, ước chừng mười phút sau anh ta lại trở lại cửa xe, thấy cửa phòng nghỉ mở và có ánh sáng từ bên trong truyền ra, trước cửa hình như còn có một bóng người, Cận Triêu liền ném điếu thuốc trong tay rồi đi vào bên trong, càng đến gần càng nhìn thấy rõ ràng, Khương Mộ lúc này vẫn chưa tắm rửa, tóc cô vẫn còn ướt sũng, cô ngồi xổm ở trước cửa phòng nghỉ, hai tay ôm bụng, mượn ánh sáng từ phòng nghỉ Cận Triêu nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch đến dọa người, ngũ quan nhăn nheo chen chúc ở cùng một chỗ.
Anh nhanh chóng cúi xuống hỏi cô: "Em thấy khó chịu ở đâu?"
Khương Mộ ngước mắt lên, ánh sáng trong mắt cô suy nhược như thủy tinh vỡ nát, đâm vào tận đáy lòng Cận Triêu, anh chậm lại hỏi lần nữa: "Đau bụng à?"
Khương Mộ mím môi, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên vẻ ngượng ngùng, sau đó cô liền gật đầu, Cận Triêu đang định đi tìm thuốc dạ dày thì chợt nhận ra điều gì đó, anh quay người lại ngượng ngùng hỏi cô: "Có phải là em..."
Rồi sau đó trong đầu anh giống như có một sợi dây đột nhiên bị đứt gãy, hai con ngươi anh chợt bị phóng đại rồi nhìn chằm chằm cô gái yếu ớt trước mặt, anh khó khăn lên tiếng hỏi: "Vừa rồi em mạo hiểm mưa to chạy ra ngoài chính là vì mua thứ đó?"
Khương Mộ cảm thấy cổ họng mình như có một tảng đá khổng lồ nhét vào, nỗi xấu hổ cùng ủy khuất liên tục dâng lên trong cổ họng, cô thấp giọng lẩm bẩm: "Làm rớt rồi."
Ba chữ vừa vang lên làm cho khung cảnh càng trở nên xấu hổ, trong nháy mắt Cận Triêu thật sự rất muốn mắng mình một tiếng "Ngu ngốc", anh ngây ngốc tại chỗ vài giây, sau đó hung hăng xoa xoa tóc mái tóc ngắn của mình, anh hạ giọng nói với cô: "Em đi tắm trước đây, để anh đi mua."
Nói xong, anh nhanh chóng sải bước đi ra ngoài, Khương Mộ nhìn bóng dáng anh dần khuất hẳn trong màn mưa như trút nước, ánh sáng trong mắt cô cuối cùng cũng lấy lại được chút nhiệt độ.
Cận Triêu đóng cửa cuốn lại, Tam Lại đang đứng ở cửa ă mì, thấy anh lại muốn đi ra ngoài, anh ta liền hét lên: "Cậu đi đâu vậy?"
Cận Triêu liếc anh ta một cái, cũng không nói lời nào, gần cửa hàng sửa chữa ô tô có một cửa tiệm nhỏ vẫn còn mở cửa, nhưng anh chỉ thường xuyên tới đó để mua thuốc lá, ông chủ cũng rất quen thuộc với anh, bình thường trái một tiếng "anh" phải một tiếng "anh", đêm hôm khuya khoắt anh đột nhiên chạy đến mua đồ mà chỉ có phụ nữ dùng, phỏng chừng việc này ngày hôm sau có thể truyền khắp cả con phố, sau khi suy nghĩ một chút, anh thấy mình vẫn nên lái xe vòng tới cửa hàng tiện lợi phía sau.
Cửa hàng tiện lợi không lớn, tổng cộng có ba dãy kệ, chủ nhân là một người phụ nữ trung niên bụng to, eo tròn, nhìn thấy anh đang lảng vảng tìm đồ dành cho nữ, người nọ nhìn anh với ánh mắt đầy ẩn ý, ánh mắt này làm cho Cận Triêu cảm thấy có hơi khó chịu, hơn nữa anh cũng chưa bao giờ mua thứ này nên anh nhanh chóng chọn đại mấy cái rồi cầm ra quầy tính tiền.
Bà chủ vừa quét mã vừa nói với anh: "Bên chúng tôi đang có chương trình khuyến mãi, với số tiền trên hóa đơn của cậu có thể đổi được một món hàng bất kỳ, cậu xem có rất nhiều thứ để chọn này..."
Cận Triêu không kiên nhẫn nghe bà ấy giới thiệu, anh vội vàng lấy mã thanh toán ra và nói với bà ấy: "Được rồi, nhanh lên."
Bà chủ nhà thực sự rất biết cách chiều khách hàng, bà ấy liền hỏi anh muốn lấy món gì, Cận Triêu đang vội nên chỉ để lại một câu: "Sao cũng được."
Bà chủ nhà nhìn thấy chàng trai trẻ nửa đêm đi mua băng vệ sinh cho bạn gái, trông có vẻ là một chàng trai chu đáo nên đã rất khôn ngoan lấy thêm một hộp bao cao su từ kệ phía sau ném vào túi nilon.
Cận Triêu cũng không thèm nhìn lại túi, anh vội vàng xách túi đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, bánh xe lướt đi trên mặt đường trong màn đêm tối đen, nước mưa bắn lên tung tóe, anh nhanh chóng lái xe trở lại cửa hàng, Tam Lại vẫn còn đang cầm bát mì trên tay, anh ta thò đầu ra ngoài nhìn thử, sau đó ánh mắt liền rơi thẳng vào cái túi nilon Cận Triêu đang cầm, anh ta híp mắt hỏi: "Đi mua đồ tốt gì vậy?
Cận Triêu vội vàng giấu túi đồ ra sau lưng, một tay anh mở cửa cuốn, rồi chợt quay sang hỏi anh ta: "Con gái mỗi khi đau bụng thì phải làm thế nào?"
"Lý do đau là gì?"
Cận Triêu nghiêng người liếc anh ta một cái: "Cậu nghĩ xem?"
Tam Lại mỉm cười đặt bát mì xuống, anh ta lấy điện thoại di động ra nói với anh: "Để tôi hỏi Tiểu Bình Tử giúp cậu."
Tiểu Bình Tử này là bạn của Tam Lại khi còn nhỏ, hồi còn học trung học cô ấy theo đuổi Tam Lại suốt ba năm, nhưng khi đó Tam Lại chỉ biết trầm mê vào game nên đã làm nhấn chìm lòng si mê của cô gái, sau này Tiểu Bình Tử nhận ra người như Tam Lại chắc hẳn có mệnh tu tiên, anh ta đáng bị cô đơn suốt cả đời này, kể từ đó liền đơn phương tuyệt giao với anh ta.
Tam Lại mấy năm nay đã không liên lạc đột nhiên gọi điện cho Tiểu Bình Tử vào một đêm mưa to, sau khi điện thoại được kết nối, câu nói đầu tiên anh ta thốt ra là: "Bình Tử này, những lúc cô cảm thấy đau bụng vì bà dì đến thì cô thường xử lý sao vậy?"
"...... Uống nước rửa chân của bà ngoại anh."Tút tút tút, đối phương chỉ để lại một câu rồi lập tức cúp điện thoại.
Điện thoại đang bật loa ngoài, trong không khí phảng phất một cảm giác xấu hổ, Cận Triêu đang ôm túi, ánh mắt anh đảo về phía Tam Lại, Tam Lại ho khan nói: "Tôi cảm thấy phương pháp này của cô ấy không ổn cho lắm."
Cận Triêu không để ý tới anh ta nữa, anh nhanh chóng đi vào phòng, đặt đồ vật ở trước cửa phòng tắm rồi nói vọng vào bên trong: "Anh có để đồ trước cửa.", sau đó anh liền đi ra ngoài.
Phòng tắm tuy rất chật chội nhưng rất sạch sẽ ngăn nắp, không có chút khó chịu nào cả, thực ra Cận Triêu khi còn nhỏ cũng rất thích sạch sẽ, so với những nam sinh cùng tuổi suốt ngày chơi bẩn, rất ít khi thấy anh xuất hiện với dáng vẻ lấm lem. Khương Nghênh Hàn đã dạy anh cách tự giặt quần áo khi anh còn rất nhỏ. Trong ấn tượng của Khương Mộ, quần áo của Cận Triêu đều là do chính anh giặt. Điều đáng xấu hổ là tuy cô đã lớn như vậy nhưng ở nhà mẹ vẫn phải giúp cô giặt quần áo... Ngày xưa thì cô còn không hiểu, nhưng bây giờ ngẫm lại rõ ràng là mẹ cô đã thiên vị cô một cách trần trụi.
Sau khi tắm rửa xong, cô nhìn chiếc khăn tắm màu xanh đậm duy nhất trong phòng tắm nên liền đưa tay cầm lấy, trên khăn có một mùi thơm rất dễ chịu, cũng chính là mùi hương cô ngửi thấy trên người Cận Triêu ngày đó sau khi anh vừa tắm xong, Khương Mộ cảm thấy khá xấu hổ khi dùng chung khăn tắm với người khác giới, cô không khỏi nghĩ đến lời vừa rồi của Cận Triêu: "Dù sao anh cũng đâu phải là anh trai em, em cảm thấy mình nói ra như vậy có thích hợp không"
Không thích hợp, nhưng dường như cũng không còn biện pháp khác.
Sau khi tắm xong, cô từ từ mở cửa phòng tắm ra chừng một khe hở nhỏ, Cận Triêu không có ở đó, cô cúi đầu liền nhìn thấy dưới chân mình có một cái túi nilon, bên trong có đủ loại băng vệ sinh khác nhau và một bộ đồ lót mới, Khương Mộ ước gì mình có siêu năng lực bay về nhà ngay lập tức, tình cảnh hiện tại thật sự quá xấu hổ.
Cô mặc vào chiếc áo phông mà Cận Triêu tìm cho cô, chiếc áo này rộng đến mức mặc lên người cô trông cô cứ như đang mặc váy vậy, sau đó nhét túi nilon vào bàn cạnh giường ngủ, nghĩ đến cả người Cận Triêu cũng ướt sũng, cô lập tức kéo rèm bước ra ngoài tìm anh, cô nói: "Em tắm xong rồi, anh cũng đi tắm đi."
Cận Triêu liếc nhìn chân cô, đôi chân nhỏ cỡ 35 mang đôi dép đen cỡ 43 của anh, nhìn thế nào cũng có cảm giác như trẻ con đang mang trộm giày của người lớn.
Mắt của Cận Triêu rất dài, lúc anh không tỏ ra cảm xúc gì sẽ làm cho người ta cảm thấy có một loại cảm giác rất lạnh lùng, nhưng một khi anh cười lên, trong ánh mắt như có một luồng nhiệt nóng bỏng không ngừng dâng trào, Khương Mộ ánh mắt của anh làm cho cảm thấy ngượng ngùng, cô nương theo ánh mắt của anh nhìn về phía dép lê trên chân mình, bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, cô liền nói với anh: "Để em trả lại chỗ cũ cho anh."
Nói xong cô lại quay về phòng, ngoan ngoãn để lại dép lê dưới gầm giường.
Cận Triêu đi vào phòng mở tủ quần áo ra, sau đó anh lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ rồi đi vào phòng tắm, lúc mở cửa anh thấy khăn lông của mình đã được giặt sạch sẽ và gấp thành hình vuông vắn đặt ở trên bồn rửa tay, anh cầm khăn lông lên, một xúc cảm mềm mại lan tràn giữa các đầu ngón tay, đáy lòng anh như đang bị một thứ cảm xúc gì đó kích thích một chút.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy chảy, giày của Khương Mộ đã bị ướt nhẹp, cô không có dép lê nên chỉ có thể nằm yên trên giường, cô ngước mắt lên liền nhìn thấy ba hàng kệ trên bức tường cạnh giường, hai hàng thì để sách, hàng còn lại thì để bật lửa, chìa khóa dự phòng và một số linh kiện linh tinh.
Hai hàng sách dày đặc kia cơ bản đều là những cuốn sách nói về cấu tạo và tháo lắp ô tô, ngoài ra còn có mấy quyển sách nói về kỹ thuật công nghiệp Khương Mộ xem không hiểu gì cả, thậm chí còn có cả những cuốn sách chuyên môn nghiên cứu về hệ số cản gió.
Cận Triêu trước đây cũng rất thích đọc sách, nhưng Khương Mộ lúc đó không hiểu được sách của anh, không ngờ bây giờ lớn lên, cô vẫn không hiểu được sách của anh.
Cửa phòng tắm bị người bên trong mở ra, Khương Mộ vội vàng thu hồi tầm mắt nhìn chằm chằm về phía Cận Triêu vừa đi ra ngoài, nhìn thấy cô ngoan ngoãn ngồi ở mép giường như sợ làm loạn giường của anh, từ khi anh bước vào đến lúc anh bước ra cô vẫn không thay đổi tư thế, chiếc áo phông dài rộng của anh che khuất cả đầu gối và gần như che kín toàn thân cô, trông cô giống như một cái bánh chưng mềm mại động lòng người.
Năm ngoái khi anh mới rời khỏi Vạn Ký, Tam Lại đã kéo anh đến Thạch Gia Trang để giải sầu, còn nhất quyết rủ anh đi mua sắm ở Beiguo Outlets, anh ta còn chê trách cả chuyến đi không thấy anh mua gì cho mình, thế là liền cưỡng ép bắt anh phải mua một thứ gì đó để an ủi bản thân, và chiếc áo phông này đã được mua trong dịp đó, dù gì đây cũng là hàng hiệu nên giá trị cũng không hề rẻ, tuy nhiên ngày nào cũng phải làm việc với dầu nhớt và vết bẩn nên anh vẫn chưa từng lấy nó ra mặc lần nào, tuy rằng hiện tại nó đã bị biến dạng khi nằm trên người của Khương Mộ nhưng anh cũng lười quản, liền xoay người đi tìm thứ gì đó ở dưới đáy tủ quần áo.
Rất nhanh anh đã tìm được một túi bông gòn, một chai nước khử trùng và một túi băng cá nhân, anh trực tiếp đi tới trước mặt Khương Mộ, đem đồ đặt ở trên tủ đầu giường, sau đó nửa ngồi xổm xuống nói với cô: "Đưa tay cho anh xem."
Sau một đêm náo loạn, Khương Mộ thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này, cô không ngờ tới Cận Triêu có thể chú ý tới, cô xắn tay áo lên rồi đưa cổ tay mình về phía anh, khi Cận Triêu nhìn thấy vài dấu móng tay trắng nõn trên mu bàn tay của cô, toàn thân anh khẽ giật mình một cái, ánh mặt cũng trở nên bị trì trệ.
Anh lặng lẽ nhúng miếng bông gòn vào thuốc khử trùng, nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay cô, yết hầu của anh khẽ chuyển động: "Đau không?"
Khương Mộ gác cằm lên đầu gối, khụt khịt nói: "Ừm".
Động tác của Cận Triêu trở nên nhẹ nhàng hơn, anh vừa xử lý vết thương vừa nói với cô: "Con bé vẫn còn là một đứa trẻ, không biết nặng nhẹ, em..."
Lời còn chưa nói xong, Khương Mộ đã lầm bầm một câu: "Ai cũng từng là trẻ con mà."
Cận Triêu cúi đầu nở nụ cười, cả người Khương Mộ hơi sững sờ, tuy rằng đã rất khó tìm lại được bóng dáng trước kia trên người anh, nhưng nụ cười của Cận Triêu dường như vẫn chưa từng thay đổi, đôi môi vẫn còn rất xinh đẹp, mỗi khi anh cười lên, không khí xung quanh anh dường như cũng nhuốm đầy vẻ ôn nhu.
Cận Triêu hạ ánh mắt xuống, giọng điệu anh thoải mái hỏi: "Vậy em muốn làm gì? Muốn anh đi tìm công lý cho em sao?"
Khương Mộ dời ánh mắt, cô tức giận nói: "Anh cam lòng vì em mà đi tính sổ với con bé đó sao?"
Cận Triêu ngước mắt lên liếc nhìn khuôn mặt tức giận của cô, anh cúi đầu bật cười rồi nói ra ba chữ: "Không giống."
Khương Mộ không hiểu lập tức hỏi lại: "vậy có cái gì khác biệt?"
Cô muốn biết đó là vì tuổi tác của cô và Tiểu Hân không giống nhau hay là vì trong lòng Cận Triêu bọn họ có trọng lượng khác nhau.
Nhưng Cận Triêu không trả lời câu hỏi của cô, anh chỉ nói với cô: "Anh không thể dùng phương thức tương tự để đối xử với một đứa trẻ, em muốn giải quyết chuyện này thế nào thì trong lòng mới cảm thấy tốt hơn?"
Khương Mộ nghẹn nửa ngày, sau đó cô mới mở miệng nói với anh: "Không chỉ một đêm, mà còn phải thêm vài đêm nữa."
Cận Triêu nắm lấy đầu ngón tay của cô, anh ngước mắt nhìn cô, không khí trong thoáng chốc như bị ngừng lưu chuyển, trong phòng lúc này rất yên tĩnh, xúc cảm truyền đến từ các đầu ngón tay càng lúc càng cảm nhận được rõ ràng, từ khi cô hiểu chuyện tới nay cô chưa từng bị một đôi bàn tay to lớn mạnh mẽ như vậy nắm chặt, một cảm giác ngượng ngùng bỗng nhiên được sinh ra, cô rất muốn né tránh tầm mắt anh, nhưng cô biết cô phải chiếm được ưu thế trong cuộc đàm phán này.
Vì vậy cô nói tiếp: "Em muốn về Tô Châu, nhưng không biết chuyển trường như thế nào, mấy ngày nữa em sẽ đi tìm hiểu, nếu không được thì em tạm thuê nhà ở bên ngoài vậy. Tóm lại bây giờ em không thể quay về căn nhà đó được nữa, cho nên... anh có thể thu giữ em thêm mấy ngày nữa được không?"
Cận Triêu lại nở nụ cười, lần này nụ cười trong mắt anh hoàn toàn lan rộng, còn mang theo một chút ý tứ nghiền ngẫm.
Khương Mộ nhướng mày, nghiêm túc hỏi anh: "Bộ buồn cười lắm sao?"
Cận Triêu dần dần không cười nữa, anh nhướng mày hỏi: "Em cảm thấy mình bị ủy khuất à?"
Vốn anh không hỏi câu này Khương Mộ còn có thể giả bộ một chút, ngay khi anh vừa hỏi ra tâm lý cô chuẩn bị từ nãy đến giờ lập tức bị sụp đổ, thiếu chút nữa là khóc lớn một trận, tuy nhiên vì còn phải để ý mặt mũi nên cô mím môi để kìm nén.
Nhìn thấy chóp mũi đỏ bừng của cô, Cận Triêu vừa băng bó cho cô vừa nói: "Cũng đã muộn lắm rồi, em đi ngủ trước đi, tạm thời chúng ta không bàn chuyện này."
Khương Mộ uể oải hỏi anh: "Vậy buổi tối anh ngủ ở đâu?"
"Ngủ với Tam Lại, em ngủ đi."
Cận Triêu đứng thẳng dậy vứt bông gòn đã dùng vào thùng rác, sau khi quay lại anh thấy Khương Mộ vẫn còn ngồi ở bên giường: "Em đang chờ anh đắp chăn cho em à?"
Khương Mộ nghe vậy thì ngoan ngoãn nằm xuống, đầu vừa chạm vào gối liền bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, khi mí mắt nhắm lại, cô nhìn thấy Cận Triêu đang xoay người cất đồ vào tủ, cô cố gắng mở miệng hỏi ra một câu: "Con bé đó mắc bệnh từ khi nào vậy?"
Cận Triêu quay lưng lại với cô, anh vừa đặt mọi thứ lại chỗ cũ vừa trả lời cô: "3 tuổi."
"Có làm ầm ĩ không?"
"Không biết." Cận Triêu đóng tủ lại.
"Không biết?"
Anh đứng thẳng lên, chậm rãi nói: "Lúc đó anh không có ở nhà, khi anh về thì con bé không còn gây chuyện nữa."
Trong giọng nói của anh nghe không ra bất kỳ sự nhấp nhô nào, cứ như thể anh đang nói về một điều nhỏ nhặt không đáng kể trong cuộc sống.
Khương Mộ khó hiểu hỏi tiếp: "Thế lúc đó anh đi đâu?"
Cận Triêu đặt một tay lên tủ quần áo, không quay đầu lại nhìn cô, vài giây sau anh mới quay người lại, ánh mắt vẫn bình tĩnh không có gì khác lạ, anh nói với cô: "Đi ngủ sớm đi."
Sau đó anh thuận tay giúp cô tắt đèn rồi đi ra ngoài.
Sau khi Cận Triêu rời đi, mí mắt Khương Mộ dần dần khép lại, nhưng cô ngủ không quá thoải mái, có nguyên nhân sinh lý, cũng có thể là do nguyên nhân hoàn cảnh, cơ thể cô lúc này đã quá mệt mỏi, vậy nên cả người cô cứ bị vây trong trạng thái hỗn loạn, không biết cô đã ngủ được bao lâu, trong giấc mơ của Khương Mộ trời cũng đang mưa, cô quay lại đêm mưa năm 9 tuổi, ghé vào cửa sổ hét lớn gọi ba và Cận Triêu, nhưng bọn họ giống như đang đứng ở một thế giới khác, một thế giới hoàn toàn không nghe thấy giọng nói của cô, thậm chí còn không thèm quay đầu nhìn lại cô. Cơ thể nhỏ bé của cô trèo qua lan can và leo ra ngoài, mưa làm ướt quần áo và tóc của cô. Cô hoảng sợ đưa tay về phía bọn họ, cả người cô bỗng bị trượt xuống từ trên cao, cô sợ hãi đến mức kêu lên: "Triêu Triêu, Triêu Triêu, anh trai..."
Cận Triêu nghe thấy tiếng động vội vàng đi vào từ bên ngoài, anh đưa tay bật đèn rồi hỏi: "Sao vậy?"
Khương Mộ lấy tay che mặt, mơ hồ nói: "Chói mắt quá."
Cận Triêu lại với tay tắt đèn, anh đi đến bên giường, thấy hai mắt cô vẫn nhắm nghiền, trên trán còn lấm tấm một lớp mồ hôi làm cho cô trông càng thêm mong manh và yếu ớt, anh gọi cô một tiếng: "Mộ Mộ."
Khương Mộ cựa quậy trở mình một cái, tay cô giơ ra giữa không trung như muốn chớp lấy gì đó, nhưng cuối cùng lại không bắt được gì, chuyện này càng làm cho cô cau mày bất an, lúc tay cô sắp rơi xuống thì Cận Triêu đã nhanh chóng bắt lấy tay cô, cô giống như vừa tìm được một cọng rơm cứu mạng... thanh âm khàn khàn nói với anh: "Đau quá."
Cận Triêu cúi người hỏi: "Đau dạ dày sao?"
Khương Mộ không nói lời nào, lông mày cô nhíu chặt lại, không biết là đã thức hay còn đang ngủ.
Cận Triêu muốn ra ngoài lấy cho cô một cốc nước nóng nhưng Khương Mộ đã kéo tay anh lại, tay cô không có sức lực nào cả, Cận Triêu dùng động tác nhẹ nhàng cẩn thận gỡ tay cô ra, nhưng từ trong cổ họng Khương Mộ lại phát ra một tiếng "rên rỉ". Cận Triêu chợt nhớ lại buổi chiều hôm đó khi Khương Nghênh Hàn tới đón cô trễ, lúc đó cô cũng phát ra một âm thanh nhẹ nhàng và đáng thương như thế này, anh không nỡ buông cô ra, nên chỉ có thể nắm tay cô lần nữa, cố gắng dỗ dành cô hết sức nhẹ nhàng: "Anh không đi, anh đi lấy cho em cốc nước rồi sẽ quay lại. Nghe lời nào!"
Không biết Khương Mộ có thật sự nghe thấy lời anh nói hay không, khi anh định gỡ tay cô ra lần nữa thì liền thấy cô không còn phát ra bất kỳ tiếng động nào nữa, dáng vẻ im lặng như đang ngủ.
Cận Triêu không bật đèn trong phòng mà bật đèn ngoài phòng khách, anh mượn ánh sáng nhanh chóng quay về phòng, nhìn thấy thân hình gầy gò của Khương Mộ hoàn toàn cuộn tròn trên giường, anh quỳ xuống nói với cô: "Ngồi dậy uống chút nước đi."
Khương Mộ không nhúc nhích, anh nhẹ nhàng chạm vào nàng, nhẫn nại nói với cô: "Ngồi dậy uống chút nước nóng nhé?"
Một lát sau Khương Mộ dường như cũng có chút phản ứng, cô nhăn mặt lắc đầu, dáng vẻ giống như không muốn cử động, Cận Triêu sờ sờ trán cô, phát hiện cô không bị sốt, anh cũng không biết phải làm thế nào để giảm bớt nỗi đau đớn cho cô, anh chỉ có thể ngồi ở bên giường chậm rãi đỡ cô ngồi dậy, bàn tay to đỡ lưng Khương Mộ, thân thể cô hoàn toàn mềm nhũn giống như không còn chút sức lực nào, Cận Triêu đành phải ôm nửa người cô vào lòng, đem nước đút đến bên miệng cô, cô cuối cùng cũng chịu uống hai ngụm, sau đó cả người cô lại trượt xuống cuộn tròn lại như quả bóng.
Cận Triêu đặt ly nước xuống, anh lấy điện thoại di động ra tìm kiếm các phương pháp giúp giảm đau, sau khi tìm kiếm nửa ngày trên mạng hiển thị vô số câu trả lời khác nhau, nào là tìm đường đỏ và gừng để là nấu nước giúp làm ấm bụng, nhưng đêm khuya như vậy làm gì có mấy thứ này, anh còn thấy có người nói xoa bóp huyệt Tam Âm Giao cũng có tác dụng giảm đau rất tốt, thế là anh liền đi đến cuối giường, đặt điện thoại ở cạnh giường, đối chiếu với các huyệt đạo trong hình, sau đó đặt chân của Khương Mộ lên đùi anh.
Huyệt Tam Âm Giao cao hơn mắt cá chân một chút, an dùng ngón tay đều đặn xoa bóp vào các điểm huyệt đạo, mới đầu cơ thể cô vẫn còn căng cứng, qua hơn mười phút sau cơ thể cô đã từ từ thả lỏng ra, Cận Triêu mượn ánh sáng bên ngoài nhìn chằm chằm cô một cái, hai hàng lông mày đang nhíu chặt của cô cũng dần dần giãn ra.
Khi Khương Mộ còn là một đứa bé, thú vui của Cận Triêu mỗi ngày đi học về là cầm đôi chân mập mạp có mùi sữa của cô lên cắn một miếng, lúc nào cũng chọc cho cô bé đang nằm trong nôi phải bật cười và khoa tay múa chân đầy thích thú.
Bao nhiêu năm trời đã trôi qua, đôi chân của cô vẫn nhỏ nhắn như vậy, tuy không còn mũm mĩm như hồi còn bé nhưng những ngón chân cân đối và mu bàn chân thon gọn vẫn khiến anh cảm thấy dễ thương như đôi chân của trẻ con, bỗng nhiên anh cảm thấy có chút hoảng hốt, tháng trước trước khi nhận được điện thoại của Cận Cường, anh còn cho rằng cả đời này cũng sẽ không có cơ hội gặp lại cô nữa.
Nhưng bây giờ cô đang nằm trên giường anh, anh còn có thể cảm nhận được nhiệt độ của cô, mọi thứ rất chân thực nhưng cũng có chút không chân thực.
Thực ra Khương Mộ cũng không phải là không hề hay biết chuyện gì, cô biết mình đang nằm mơ, trong lúc mơ hồ Cận Triêu bảo cô uống nước nhưng cô không muốn động đậy, cũng không có cách nào mở mắt ra được, tất cả đều là do cơn đau bụng kinh hành hạ cô, sau đó cô còn cảm nhận được Cận Triêu nắm lấy chân cô xoa nắn một hồi, lực đạ của anh không nhẹ không nặng, đã giúp cô xua tan nỗi sợ hãi của cô đối với hoàn cảnh xa lạ, vậy nên ý thức của cô cũng dần dần được thả lỏng.
Cô không biết đêm đó Cận Triêu đã giúp cô xoa bóp bao lâu, nhưng từ lúc đó cô không còn mơ nữa mà đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Còn Cận Triêu thì gần như cả đêm đều không thể ngủ không ngon, không biết có phải là do cảm giác hoảng sợ khi Khương Mộ tận mắt nhìn thấy Cận Hân nhảy lầu hay không, thỉnh thoảng thân thể cô lại run lên không tự chủ, còn phát ra những âm thanh nho nhỏ khó chịu, anh chỉ có thể đẩy hai chiếc ghế sát lại với nhau rồi tựa vào cửa phòng nghỉ chợp mắt thư giãn một lúc, nghe thấy động tĩnh bên trong, anh lại vội vàng bước vào vỗ nhẹ cho cô để cô an tâm ngủ tiếp.
...
Buổi sáng Tiểu Dương đến cửa hàng sửa xe ô tô thì nhìn thấy cửa cuốn đã mở rộng, Cận Triêu xắn tay áo đồng phục làm việc lên đến khuỷu tay, anh ngồi ở trong phòng bảo trì như đang làm gì đó, Tiểu Dương xách theo hai cái bánh bao thịt lớn la lên: "Ơ, sư phụ, sao hôm nay lại khởi công sớm thế? Anh ăn bánh bao không?"
Cận Triêu trừng mắt nhìn anh ta: "Nhỏ giọng tí đi, tôi không ăn."
Sau đó lại nói tiếp với anh ta: "Đừng vào phòng nghỉ."
Tiểu Dương khó hiểu vươn đầu nhìn vào trong, lại bị Cận Triêu gõ vào đầu đẩy anh ta ra ngoài.
Anh ta tò mò hỏi: "Bên trong là ai vậy?"
Cận Triêu đột nhiên nhớ tới tên wechat của Khương Mộ, khóe miệng anh ta khẽ cong lên: "Khó khăn rời giường."
Gà trống sắt tới muộn hơn một chút, vừa mới tới liền nghe Tiểu Dương nói trong
← Ch. 14 | Ch. 16 → |