← Ch.11 | Ch.13 → |
Khi Khương Mộ trở về nhà Cận Cường thì bọn họ đã ngủ rồi, cô đi tắm rồi cố gắng im lặng trở về phòng, sau đó làm xong một số bài tập còn dang dở, lúc này cũng đã gần mười hai giờ, cô lấy vở bài tập toán ra lần nữa, đề cuối cùng cô vẫn chưa làm xong, nguyên nhân rất đơn giản là do cô không biết làm, cho nên cô quyết định trước khi ngủ lấy ra xem thử lại một chút.
Tuy nhiên, sau khi mở vở bài tập ra, cô kinh ngạc khi phát hiện phía dưới câu hỏi cuối cùng có phân tích cách giải được viết bằng bút chì.
Trước đây có một giáo viên toán của Khương Mộ từng nói, vẽ sơ đồ là một phương pháp hữu hiệu để giải toán, có thể cụ thể hóa tư duy, quá trình giải đề và điều kiện đều có thể có thể nhìn thấy trực diện thông qua sơ đồ và xem xong là hiểu ngay, từ đó giúp đẩy nhanh tốc độ giải đề.
Cô hiểu tất cả các đạo lý này, nhưng đôi khi khi gặp những câu hỏi khó, cô đều không biết nên bắt đầu từ đâu, toán học luôn là điểm yếu của cô từ khi còn nhỏ.
Nhưng nhìn những sơ đồ trước mắt, cô dần dần nảy ra một số suy nghĩ, điều duy nhất mà cô có thể nghĩ đến chính là Cận Triêu vừa nãy đã giúp cô cất đồ vào cặp và thuận tay vẽ ra sơ đồ này, Khương Mộ lại tốn thêm nửa giờ nữa để giải quyết câu hỏi này. Sau khi giải xong, nhìn những công thức tràn ngập khắp mặt giấy, cô đột nhiên có loại cảm giác vui sướng đầm đìa, cô lại xem đi xem lại hai lần, ngay khi cô chuẩn bị khép vở bài tập lại thì cô đột nhiên nhìn thấy ở góc dưới bên phải có một con số được viết bằng bút chì, nhưng là được viết đảo ngược, cô xoay vở bài tập ngược lại thì nhìn thấy đó chính là đáp án của câu hỏi này, cũng giống như kết quả mà cô vừa tính ra.
Trong nháy mắt, Khương Mộ có một loại cảm giác thành tựu vô song, đối với những câu hỏi khó như thế này, bình thường cô chỉ lấy được những con điểm ở những bước giải cơ bản, không phải lần nào cô cũng có thể lấy được toàn bộ số điểm, tình huống có thể giải được toàn bộ như hôm nay lại càng hiếm.
Cô nhìn những bước giải do Cận Triêu để lại rồi chợt lâm vào suy nghĩ ngắn ngủi, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được khoảng cách giữa bọn họ, dường như cũng cảm nhận được sự tiếc nuối trong mắt thầy Mã.
Thứ hai, cô mặc đồng phục học sinh mượn của Cận Triêu và đến trường như thường lệ, mặc dù bộ đồng phục này quá rộng đối với cô và cô phải xắn tay áo lên nhiều lần mới có thể đưa tay ra nhưng khi cô nghĩ đến trước đây Cận Triêu cũng từng mặc bộ đồng phục này và ngồi học trong trường này, tuy là một hoàn cảnh xa lạ, nhưng cô lại có một loại cảm giác không giống nhau.
Từ khi Khương Mộ mặc bộ đồng phục học sinh này, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào bộ đồng phục của cô, ban đầu Khương Mộ tưởng rằng bộ đồng phục này quá rộng nên cô cũng không để ý nhiều, cho đến một ngày sau khi học xong môn Vật lý, Nghiêm Hiểu Y hỏi cô: "Cậu không phát hiện vừa rồi thầy Trịnh dừng ở bên cạnh cậu nhìn chằm chằm cậu cả nửa ngày trời sao?"
Nói đến đây Khương Mộ cũng cảm thấy đúng thật là có chút kỳ quái, vừa rồi trong giờ vật lý, lúc thầy Trịnh đi đến bên cạnh cô, ông ấy còn đặc biệt gọi cô đứng lên để trả lời câu hỏi, nào ngờ lúc cô làm bài, ánh mắt của thầy Trịnh vẫn không rời khỏi người cô, cho đến khi đã làm xong bài tập, thầy Trịnh vẫn cứ nhìn vào cô nhìn cô chằm chằm, gọng điệu đầy ẩn ý: "Khổ tâm nhân thiên bất phụ, nằm gai nếm mật, ba ngàn việt giáp cũng có thể nuốt ngô*."
*Raw gốc là 苦心人天不负,卧薪尝胆,三千越甲可吞吴。
Một câu nói không đầu không đuôi, cô nhất thời không hiểu cô ấy nói gì.
Nghiêm Hiểu Y nhìn chằm chằm vào huy hiệu trường trước ngực cô, hỏi: "Đồng phục của cậu mượn của ai vậy?"
"Có chuyện gì sao?"
Nghiêm Hiểu Y thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô liền nói với cô: "Lúc tớ học năm thứ hai trung học, tớ nghe có người nói trường của chúng ta từ lâu đã tổ chức thi các môn cấp thành phố trở lên. Ngoài chứng chỉ và học bổng, tất cả học sinh chiến thắng cũng sẽ nhận được một bộ đồng phục đặc biệt. Bộ đồng phục này thoạt nhìn cũng không có nhiều điểm khác biệt so với bộ đồng phục bình thường, tuy nhiên hình bầu dục ở giữa huy hiệu của trường sẽ có thêu thêm một chiếc cúp và thường có màu bạc, chỉ có duy nhất một chiếc cúp màu vàng. Nhưng nghe đồn cuộc thi đó chỉ được tổ chức hai lần rồi bị hủy không rõ lý do vì sao. Chúng tớ còn chưa từng thấy đồng phục có chiếc cúp bạc bao giờ chứ đừng nói đến là cúp vàng. Thầy Mã cũng đã từng xác thực chuyện này, ông ấy nói người sở hữu bộ đồng phục có chiếc cúp vàng là học trò mà ông ấy tự hào nhất, chẳng lẽ cậu có quen với người đó sao?"
Khương Mộ ngơ ngác cúi đầu, nhìn thấy trước ngực áo cô quả thực có thêu một chiếc cúp màu vàng, cô chợt nghĩ tới cảnh tượng ngày đó, Tam Lại nói muốn mặc bộ đồng phục này nhưng Cận Triêu đã từ chối, anh ta còn bảo cô phải trân trọng bộ đồng phục này vì Cận Triêu cò chưa có cơ hội được mặc lần nào.
Khi đó cô chỉ nghĩ rằng vì chắc thời gian qua đã lâu và trường chắc cũng đã thay đổi một số chi tiết trên đồng phục nên bọn họ mới mới nói không có bộ thứ hai, trăm triệu lần cũng không nghĩ tới bộ đồng phục này quả thật là phiên bản giới hạn duy nhất của trường trung học Đồng Cương.
Khó trách dạo này ai ai cũng nhìn chằm chằm vào bộ đồng phục của cô, cô là người ngoài nên không hề biết ngôi trường này lại có lịch sử như vậy, cô ngơ ngác nói với Nghiêm Hiểu Y: "Không quen, tớ cũng là nhờ người khác mượn giúp mà thôi."
Bởi vì cô sợ Nghiêm Hiểu Y sẽ đuổi theo để hỏi cô về chủ nhân của bộ đồng phục này, với lại cô cũng đâu thể nói ra chủ nhân của bộ đồng này bây giờ lại đi làm một nhân viên sửa xe.
Khương Mộ theo bản năng giúp Cận Triêu giữ lại thể diện, sau đó cô cũng không nói gì nữa.
Sau giờ học cô tranh thủ đi cắt tóc, từ khi học hết tiểu học Khương Mộ không có thói quen nuôi tóc dài, khi tóc vừa chạm đến bả vai là phải đi cắt ngắn, Khương Nghênh Hàn nói cô thiếu vận động, lại kén ăn nên cơ thể khó hấp thụ, tất cả dưỡng chất đều thấm vào tóc sẽ khiến cô có cảm giác bứt rứt khi tóc mọc lên.
Sau khi cắt tóc ngắn, khuôn mặt của cô càng trở nên nhỏ hơn, một ngày nọ, trong giờ học toán, Nghiêm Hiểu Y nói nhỏ với cô: "Cậu nghe nói gì chưa?"
"Nghe chuyện gì?"
"Rất nhiều chàng trai trong lớp đều nói rằng cậu có khuôn mặt của mối tình đầu."
Khương Mộ hoàn toàn không có tâm tình nói chuyện yêu đương với những nam sinh này, những người trong lớp cô thực ra đều nhỏ hơn cô một lớp, đối với học sinh mà nói, mỗi lớp đều có sự chênh lệch tâm lý rõ ràng, cho nên trong mắt cô, những người này chẳng khác nào em trai của cô.
Tuy nhiên, kể từ khi lời nhận định "Mối tình đầu" này lan truyền khắp trường, Phan Khải đột nhiên cảm thấy vô cùng khủng hoảng, cho nên mấy ngày nay sau giờ học cậu ta phải đi theo Khương Mộ về đến nhà thì mới có thể yên tâm, khi Khương Mộ đi theo Đường 8, cậu ta cũng đi theo Đường 8, và Khi Khương Mộ rẽ vào đường số 12, cậu ta cũng rẽ vào đường số 12, cho đến khi nhìn thấy Khương Mộ về nhà, cậu ta mới yên tâm rời đi.
Dù sao hãng xe buýt cũng không phải là của nhà Khương Mộ làm chủ, cô không thể ngăn cản Phan Khải bắt xe buýt, mỗi lần xuống xe cô chỉ có thể nói với cậu ta: "Cậu có thể đừng đi theo tôi nữa được không?"
Phan Khải liền giả ngu nhìn lung tung khắp nơi, nhưng ngày hôm sau vẫn tái diễn cảnh tượng như thế.
Có một ngày bọn họ bị Triệu Mỹ Quyên mới từ siêu thị trở về bắt gặp, đêm đó bà ta liền nói với Cận Cường: "Tôi thấy có một chàng trai đưa con gái của ông về, ông có nghĩ con gái của ông yêu sớm không?"
Cận Cường không cho là đúng nên liền nói: "Sao có thể chứ, trường học mới khai giảng hơn nửa tháng, sao có thể như lời bà nói chứ?"
Triệu Mỹ Quyên oán giận ông ta một câu: "Đúng vậy, con gái ông cái gì cũng tốt, sau này có xảy ra chuyện cũng đừng chạy tới tìm tôi, đừng trách tôi không nhắc nhở ông."
Cận Cường liếc nhìn bà ta một cái: "Sao càng ngày bà càng nói chuyện chua ngoa thế?"
Vốn Triệu Mỹ Quyên chỉ thuận miệng nhắc tới chuyện này, nhưng ngày hôm sau khi Triệu Mỹ Quyên xuống lầu đổ rác, bà ta lại nhìn thấy Phan Khải, thậm chí sau khi Khương Mộ đi lên lầu, bà ta nhìn thấy cậu nhóc vẫn còn nán lại đó một lúc lâu, vừa nhìn là biết một bộ dạng tương tư con gái nhà người ta.
Không nói một lời, bà ta liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Cận Triêu, sau khi vừa kết nối được với Cận Triêu, Triệu Mỹ Quyên đã hét toáng lên: "Không xong rồi, con gái lão Cận kia yêu sớm rồi, mấy ngày hôm trước dì đã phát hiện việc này, sau đó liền đem chuyện này nói với lão Cận mà ông ta còn mạnh miệng nói không thể nào có chuyện này xảy ra, hôm nay chính mắt dì đã nhìn thấy, con mau dẫn mấy người lén đi cảnh cáo tên tiểu tử kia đi, bằng không sau này cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa."
Cận Triêu mấy ngày nay rất bận rộn, lúc nhận được điện thoại của Triệu Mỹ Quyên, tin tức trong điện thoại khiến anh vô cùng ngạc nhiên, nhưng anh cũng hiểu rõ tính cách khoa trương của Triệu Mỹ Quyên, nên liền hỏi thêm: "Dì tận mắt nhìn thấy chuyện gì?"
Triệu Mỹ Quyên thêm mắm dặm muối nói: "Cậu bé kia mỗi tối đều đưa Khương Mộ về nhà, hai đứa nó còn nắm tay rất thân mật."
"Dì chắc chắn không?"
"Chắc chắn, chẳng lẽ con nghi ngờ ánh mắt của dì sao?"
"Con biết rồi."
Sau khi Cận Triêu cúp điện thoại liền tiện tay ném cái cờ lê sang bên cạnh, anh ngồi trên một cái lốp xe bỏ hoang châm một điếu thuốc, Tam Lại đẩy cửa sau ra nhìn anh, kinh ngạc nói: "Không phải đã nói đẩy nhanh tốc độ rồi sao? Sao giờ này còn ngồi đó hút thuốc?"
Cận Triêu liếc anh ta một cái, sau đó cũng không nói gì, hơn mười giây sau, anh đột nhiên mở miệng: "Cho tôi số điện thoại của em trai Chương Đồng."
"Chương Phàm? Cậu tìm cậu ta làm cái gì?" Tam Lại vừa hỏi vừa đưa số điện thoại cho Cận Triêu.
Anh đứng dậy đi đến bức tường sân sau rồi bấm số điện thoại của Chương Phàm, bảo cậu ta ở trường tìm hiểu xem Khương Mộ có phải đang thực sự hẹn hò hay không.
Thực ra trong mắt của Cận Triêu, nếu Khương Mộ không học lại thì bây giờ cô đã là sinh viên năm nhất, cũng không còn gọi là yêu sớm gì nữa, nhưng sự việc đang xảy ra ngay dưới mắt anh, anh ít nhiều cũng phải tìm hiểu cho rõ ràng..
Chương Phàm hỏi thăm rất nhanh, ngày hôm sau đến trường liền nhờ một người anh em tốt cùng lớp đi điều tra, thì ra người bạn này của cậu ta tình cờ ở cùng tiểu khu với Phan Khải, một tuần trước lúc Khương Mộ dẫn Phan Khải tới tìm Chương Phàm, người Phan Khải hỏi cũng là cậu ta, khi đó Phan Khải còn giới thiệu với cậu ta Khương Mộ là chị dâu tương lai.
Kết quả là người anh em này trực tiếp nói cho Chương Phàm biết: "Đúng vậy, bạn học mới chuyển trường kia là đối tượng của Phan Khải."
Buổi sáng tin tức liền truyền đến tai Cận Triêu, buổi trưa Triệu Mỹ Quyên vội vàng gọi điện cho Cận Triêu, bà ta nói với anh: "Đúng rồi, con nhớ xử lý chuyện này cho kín kẽ đấy nhé, đừng chọc giận Khương Mộ, mắc công nó lại rơi vào trầm cảm rồi tự sát."
"Ừm, tối nay con sẽ nói chuyện với cô ấy."
Cận Triêu cúp điện thoại rồi suy nghĩ hồi lâu, trước đây anh chưa từng xử lý loại chuyện này, kêu người đi đánh đối tượng của Khương Mộ để ép hai người họ tách ra, từ trước tới giờ anh quả thật chưa từng làm những chuyện như thế này.
Tình cờ nhìn thấy Tam Lại đang chải lông cho con mèo trước cửa tiệm, anh ném điếu thuốc về phía anh ta rồi hỏi: "Tôi muốn hỏi cậu một câu, làm thế nào mới có thể chia cắt uyên ương?"
Tam Lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh: "Gõ cửa góa phụ, đào trộm mộ phần, chia rẽ uyên ương, cậu bắt đầu làm những chuyện thất đức như vậy từ lúc nào vậy? Nhưng nếu cậu muốn làm thật thì phương pháp cũng rất đơn giản, cậu có thể ra tay từ người phụ nữ đó, hoặc nếu không nỡ thì ra tay từ phía người nam."
Cận Triêu cảm thấy thảo luận chuyện này với anh ta đúng là chỉ càng làm thêm lãng phí thời gian, anh đứng dậy đi vào phòng bảo trì, liền nghe thấy Tam Lại ở bên ngoài hét lớn: "Cậu muốn chia rẽ cặp uyên ương nào vậy?"
← Ch. 11 | Ch. 13 → |