Truyện:Đường Kết Hôn Không Tình Yêu - Chương 36

Đường Kết Hôn Không Tình Yêu
Trọn bộ 41 chương
Chương 36
0.00
(0 votes)


Chương (1-41)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Mãi đến lúc lên xe, tim cô vẫn không cách nào bình ổn lại được. Ai cũng bảo cô lạnh lùng, cô lạnh lùng chỗ nào đâu, cùng lắm là tại cách cô thể hiện, không khẩn trương cũng chẳng lo lắng, luôn tự nhắc nhở mình, chỉ cần ráng kiên trì là được, không hấp tấp, dần cũng thành thói quen luôn. Lạnh nhạt chỉ là ngụy tạo thôi, nhân tâm quá đỗi phức tạp, lột cái mặt nạ luôn bình thản ấy xuống, nội tâm sẽ dậy sóng cho mà coi.

Cô cứ xoắn tay mình lại với nhau, làm Trình Nghi Bắc tức muốn quăng ngay cho một cái khăn để cô tha hồ giày v.

Tâm tình cứ không yên, chính cô cũng quên luôn việc mình đang ngồi ghế phó, vừa rồi Trình Nghi Bắc còn mở cửa cho cô.

Hồi sau, cô mới nghiêng đầu quay qua nhìn Trình Nghi Bắc, "Em đến bệnh viện."

Trình Nghi Bắc vẫn tập trung lái xe, nghe đc tiếng cô, một lát sau mới trầm thấp ' Ừ' một tiếng.

Ảm đạm quá, cô cực kì muốn phá vỡ bầu không khí này, cô có nhiều đề tài hấp dẫn lắm nhé, ví như hỏi chuyện Ảnh Nhi nè, sao cái người mà hàng vạn fan tôn sùng là 'Thiên hậu' ấy lại xuất hiện ở nhà Trình Nghi Triết, không thì tính cách của Ảnh Nhi là vậy đó hả? Dù không quen hỏi chuyện riêng tư của người khác, nhưng có thể vờ tò mò một trận, giả làm fan của Ảnh Nhi cũng được phết. Có cả đống chuyện để đập tan cái bầu không khí ảm đạm này, nhưng lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, lời sắp thốt ra rồi lại nuốt vào, làm cô bức bối, nhưng lại không thể dẹp nó đi.

Cô chợt nhớ hồi nãy Ảnh Nhi đưa cô hai cái CD kèm chữ kí, Ảnh Nhi nửa đùa nửa thật bảo cô: nếu sau này cô mà lâm vào đường cùng, cơm chẳng có mà ăn thì cứ đem nó đi đấu giá, cái này không còn hàng nữa đâu.

Dĩ nhiên lời vừa nói ra, Ảnh Nhi liền bị Trình Nghi Triết xỉa xói, Ảnh Nhi đành đổi thành: lúc nào nhớ đến tôi thì mở CD này ra, tôi luôn ở bên cô.

Nhớ lại, lòng cô thoải mái hơn nhiều, nụ cười tươi tắn cũng ẩn hiện trên môi.

Trình Nghi Bắc bắt gặp khóe môi như cười như không của cô, sắc mặt cũng bớt cứng, "Trình Tiểu Kiều là cháu gái anh, con bé đáng yêu lắm."

Tây Thuần thấy anh nói chuyện với mình, nét mặt cũng giãn ra rồi, chất xám bắt đầu xử lí, cháu gái Trình Nghi Bắc nghĩa là con gái Trình Nghi Triết, báo giới còn chẳng biết Trình Nghi Triết có con nha, cô không nỡ bỏ lỡ bầu không khí mới này, "Đáng yêu thế nào cơ?"

Trình Nghi Bắc bất ngờ, ngẫm lại, "Học kì mới, lớp con bé có cậu học sinh mới, vừa đến đã đứng đầu, đạt thành tích cao, lấy nhiều giải thưởng, được giáo viên tuyên dương không ngớt lời. Trình Tiểu Kiều chạy về nói với anh, con có cách đạt được tất cả mọi giải thưởng của cậu ấy, em nói con bé lợi hại không?"

Thực tế trong đầu Trình Nghi Bắc đang hình dung lại dáng vẻ cô cháu gái ngẩng đầu kiêu ngạo: "Chú ơi, con cho chú biết nhé... con đã có cách lấy hết tất cả những giải thưởng của tên ngốc kia đấy, con lợi hại lắm đúng không?"

"Chẳng lẽ vì muốn đạt được những giải thưởng đó nên quyết tâm học hành chăm chỉ hơn à?"

Trình Nghi Bắc dòm cô từ đầu đến chân, cười âm hiểm, "Xem ra chúng ta chỉ là người bình thường."

Tây Thuần thấy khó hiểu, nhưng nguyên do lại bởi hai chữ 'Chúng ta' trong câu nói bâng quơ của Trình Nghi Bắc, sóng lại dâng rồi.

Câu này của Trình Nghi Bắc cũng không sai gì đâu, cách Tây Thuần nghĩ cũng là cách anh nghĩ, đến cả Trình Nghi Triết cũng cho là vậy, nhưng tuyệt đối không phải cái Ảnh Nhi nghĩ. Ảnh Nhi nói với Tiểu Kiều, "Cái tên ngốc đó phải cố gắng rất nhiều mới đạt được những giải thưởng đó, mệt lắm đó, con là đứa thông minh mà, sao lại dùng cách bình thường đó để đạt được mớ giải thưởng đó hả? Con nghĩ đi, con thu người giành được tất cả các giải thưởng đó vào tay, chẳng phải đã gián tiếp chứng minh con mới là người thông minh nhất đó ư? Làm người đừng có nguyên tắc quá, người khôn mới là vương đạo."

Cuối cùng xe cũng đến bệnh viện, Tây Thuần từ từ bước xuống xe.

Cô đứng trước cửa xe, Trình Nghi Bắc thì nắm chặt tay lái, ánh mắt không e dè gì nhìn cô.

Cô quay lại nhìn anh, "Anh rãnh không? Nếu được, thì lên thăm mẹ em chút nhé?"

Giữa chúng ta với nhau, nếu phải thông qua một tiền tố mới thể hiện được ý muốn, bạn nói 'Bây giờ anh rãnh không?' Hoặc 'Anh bận à' mới nói tiếp vế sau, thì chỉ chứng minh các bạn không thân mật, người thân mật nhất sẽ nói thẳng ra việc muốn đối phương làm, như thể đó là chuyện đương nhiên.

Mà giờ đây, cô đã mất đi rồi.

Trình Nghi Bắc đổi dáng ngồi, "Em muốn anh lên à?"

Chẳng hiểu sao, cô cảm thấy, cảm thấy lời anh nói đang bức bách cô, kiên định lắm, như thể muốn cô thừa nhận điều gì đó.

Cô sững sờ, khẽ cắn môi, "Muốn."

Trình Nghi Bắc bỗng nhiên cười, bước xuống xe.

Họ sánh vai nhau bước vào viện, anh trầm giọng, "Chỉ cần là em nói, anh đều tin hết."

Cô tròn mắt hết cỡ, anh đang trả lời vấn đề trên bàn ăn lúc nãy ư?

Anh hỏi cô: Vậy em đã gặp được người kế tiếp dành cho em rồi ư?

Lúc ấy cô ném thẳng cho anh một câu: em nói anh tin ư?

Lúc ấy anh không trả lời, nhưng giờ đây lại quăng đáp án cho cô, chỉ cần là cô nói thì anh tin.

Tóm lại, trọng điểm là cô chịu nói hay không, chứ không phải anh tin hay không.

Bọn họ cùng đi vào phòng bệnh, khi Lý Tuệ Hiền chuyển đến thành phố A, Diệp Húc Đình đã chuyển bà đến phòng VIP, Lý Tuệ Hiền bảo không chịu, bảo bà già khọm rồi, không ham thử mấy cái chỗ cao cấp này đâu, chỗ nào thường thường nằm được là được rồi.

Lý Tuệ Hiền nằm trên tầng 5, Tây Thuần vô thức theo Trình Nghi Bắc vào thang máy, thấy anh lần mò túi quần, nảy ra ý nghĩ gì đó, rẽ qua hành lang.

Trình Nghi Bắc chẳng nói gì, cứ đi theo cô.

Đi cả buổi, quẹo chỗ rẽ, Tây Thuần mới nhìn anh, "Hút ở đây đi, mẹ em không thích người hút thuốc."

Thật ra mẹ cũng chẳng thích nhìn mấy người rượu chè, tính thế này, hình như anh khá hài lòng.

Nhưng cũng nghe bảo người không hút thuốc, không uống rượu thường ích kỉ lắm, thế người hút thuốc uống rượu thì rộng lượng à?

Trình Nghi Bắc lấy bật lửa ra, châm điếu thuốc, hút mấy cái.

Tây Thuần nhìn anh, "Anh thường hút thuốc à?"

Hồi trước rất ít..., cảm thấy hai chữ 'Hồi trước' này đa cảm quá, tay cô xiết lại.

"Không đâu." Chỉ những lúc không ổn định mới muốn hút mấy hơi, chắc tại thấy cô nhìn mình hút thuốc thế này, anh thấy hút còn tệ hơn chưa hút nữa.

Anh vứt đầu thuốc vào sọt rác, "Vào nào!"

Tây Thuần gật đầu, nhìn làn khói thuốc xám trắng còn vờn quanh anh, thấy tức cười.

Lúc họ bước vào phòng bệnh, Diệp Húc Đình và Trần Tư Dao đang ở trong, Trần Tư Dao im lặng đứng trước mặt Lý Tuệ Hiền, đối với phòng bệnh của Diệp Húc Đình vẫn còn nhiều cục tức lắm.

Lần trước Lý Tuệ Hiền đã gặp Trình Nghi Bắc, đối với anh cũng có hảo cảm, gặp anh liền vẫy tay gọi qua.

Diệp Húc Đình và Trần Tư Dao liền nhường chỗ, Trình Nghi Bắc bước đến, "Bác gái, hôm nay đỡ hơn chưa ạ?"

Lý Tuệ Hiền cười, "Đỡ nhiều rồi." Lý Tuệ Hiền già hơn rất nhiều so với những người cùng tuổi khác, da thì tối đen, cười rộ lên như này các nếp nhăn càng hằn lên rõ hơn, nhưng Trình Nghi Bắc lại thấy vô cùng chất phác, mộc mạc.

Trình Nghi Bắc nhìn xuống tay của Lý Tuệ Hiền, tay vẫn còn dán băng dính, nước biển theo đó từng giọt từng giọt chạy vào người bà, không khỏi thương cảm, "Ngày nào cũng phải truyền ạ?"

"Hết chai này là đến chai khác liền à!" hình như Lý Tuệ Hiền cũng thành quen, bởi tay bà đã sưng tím tấy lên một mảng cho thấy tiêm vào thường xuyên.

Trần Tư Dao nhìn Tây Thuần, "Vậy hai người ở đây nhé, bọn chị đi ăn, chút lên."

Tây Thuần gật đầu, lại thấy bất thường mới đuổi theo Trần Tư Dao, "Đừng có tối ngày giận anh ấy nữa, tội nghiệp anh ấy quá, cứ bị chị đày đọa miết."

Trần Tư Dao bực mình, "Em lo chuyện của mình cho tốt đi, em không biết em mới là người khiến cả nhà lo lắng nhất à?"

Tây Thuần định nói thêm gì đó, Trần Tư Dao bực bội, "Đói quá đi mất, đói chết luôn rồi, đi đây."

Tây Thuần hết cách, đành vào lại trong phòng, ngồi xuống ghế cạnh Lý Tuệ Hiền, "Mẹ, mẹ muốn ăn gì, con bảo chị mua."

"Còn sớm mà, chút nữa rồi ăn. Hai đứa ăn gì chưa?"

Tây Thuần gật đầu, "Ăn rồi ạ", còn kéo chăn cho Lý Tuệ Hiền.

Lý Tuệ Hiền nhìn Trình Nghi Bắc, liếc mắt, sửa lại, "Con xuống mua cơm chiên cho mẹ đi, tự con đi đi, chị con làm gì cũng làm mẹ lo hết."

Tây Thuần sững sốt, gật đầu, nhìn sang Trình Nghi Bắc, ý bảo anh ở đây làm bạn với mẹ chút.

Tây Thuần vừa bước ra khỏi phòng bệnh liền nhận ra, có lẽ mẹ muốn giúp mình, thở dài, mình đã khiến mẹ phải lo âu quá nhiều.

Lý Tuệ Hiền nhìn Trình Nghi Bắc, "Cái con bé Tây Thuần này rất biết nghe lời, từ nhỏ đã biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, không bao giờ làm cha mẹ lo lắng. Nên bác không quản nó nhiều, ngược lại phải bận tâm Tư Dao suốt, trong khi Tư Dao lúc nào cũng kêu ca bảo bác bất công với nó, bảo bác thiên vị Tây Thuần. Hai đứa con gái, đều là tâm can bảo bối của bác, huống chi Tây Thuần là đứa con bác đứt ruột sinh ra. Từ bé nó đã có chủ kiến của riêng mình, tính tình có chút vặn vẹo, nhưng chỉ như thế với những người nó yêu thôi. Là một người mẹ bác biết con gái mình là người ra sao, biết gia đình mình cần gì." Bà chợt ngưng, "Tuy con chưa nói về gia thế của mình, nhưng bác cũng đoán được phần nào, đừng tưởng bác dân quê cái gì cũng không biết. Gì mà môn đăng hộ đối, bác biết hết. Giờ bác chỉ hỏi một câu thôi, con nghĩ sao về Tây Thuần, bác là dân địa phương, là dân quê, nhưng đừng có giấu bác."

"Dì đừng lo lắng ạ, đúng là lúc ấy con với Tây Thuần có vài mâu thuẫn, nhưng không phải là không thể điều hòa đươc đâu ạ."

Lý Tuệ Hiền cũng yên lòng, thái độ của Trình Nghi Bắc rất rõ ràng, bà nhìn là hiểu, mục đích đến thăm bà già như bà đây là gì, "Vì thằng bé kia phải không?"

Ánh mắt Trình Nghi Bắc hướng ra ngoài cửa sổ, như ngầm thừa nhận.

"Nó thật tâm đối với Tây Thuần, nếu thế mà vẫn không đổi được Tây Thuần nhớ mãi không quên, thì kẻ làm mẹ là bác đây sẽ hối hận vì đã sinh ra thứ con gái máu lạnh như nó. Tây Thuần không hề sai, người với người phải dùng chân tình đổi lấy chân tình. Con đừng trách bác nói chuyện không lọt tai, thành thật mà nói, nếu con không thể chấp nhận sự tồn tại của thằng bé kia, cứ cố chấp mãi, bác cũng chẳng muốn con gái mình tiếp tục lãng phí thời gian với con nữa. Con người ai chẳng có quá khứ, ai mà không lớn lên, dù tốt hay xấu cũng thế cả thôi."

"Con hiểu." Trình Nghi Bắc siết chặt mép giường, "Phải, con người đâu phải cỏ cây, chấp nhận cũng là một quá trình."

Lý Tuệ Hiền nhớ lại Tây Thuần của lúc ấy, không khỏi bùi ngùi xúc động, nhưng vẫn tiếp tục nói, "Khi thằng bé mất, Tây Thuần không khóc, như kẻ mất hồn. Khi đó bác nghĩ, phải tìm cho Tây Thuần một người bình thường để đi hết kiếp này, đừng để nó phải chịu thêm đả kích như này lần nào nữa. Vậy mà ba năm trước, bác lại thấy dáng vẻ đấy của Tây Thuần, con biết tâm tình kẻ làm mẹ thế nào không? Lúc đấy bác vô cùng muốn tìm con, tát cho con mấy cái để con hoàn toàn rời xa nó, nó một mình ở bệnh viện, cứ níu lấy tay bác: mẹ ơi, có phải người con yêu đều bỏ con mà đi không hả?"

Mắt Trình Nghi Bắc đỏ ngầu, "Cô ấy..."

"Bất kể con thấy mình bị lừa gạt cỡ nào thì bác cũng không thấy rằng con gái mình phải xin lỗi con, nó đã phải đau đớn vật vã, phải trả cái giá quá lớn rồi, hai đứa đều đã trãi qua rồi. Cái các con nên lo bây giờ là tương lai kìa."

Trình Nghi Bắc cố kiềm chế hỏi, "Con của con, cuối cùng thế nào?"

*****

Tây Thuần nằm trên giường, trăn trở, không xoay thì lật, như thể sắp lên đàng hành hình, nhắm mắt lại, ngủ nào ngủ nào. Cô giơ tay mở đèn ngủ, ánh đèn vàng nhạt giăng khắp phòng, cô ngồi dậy. Có thể nhưng suy nghĩ trong đầu đã rối bời và nặng như chì, cô đứng dậy, đứng ở đầu giường, thì ra trời đang mưa. Hồi sáng ra ngoài quên mở cửa sổ nên không khí trong phòng không thông thoáng, cứ hiu hiu quạnh quạnh, cô mở cửa sổ, luồn gió lạnh nhanh chóng ùa vào.

Màn cũng bị gió vờn khẽ lung lay, dù có lạnh lẽo vẫn đỡ hơn trầm buồn hiu quạnh.

Ô cửa kính in dấu vô số giọt mưa rưa, cô dùng ngón tay, viết chữ lên ô cửa.

Vừa viết được chữ 'Trình', vô vàn giọt mưa rơi xuống làm chữ phai nhòa, lòng lại càng trống rỗng.

Trong nháy mắt, cô nhớ đến năm xưa, ở bên Trình Dục Bắc trong phòng tự học. Trước nay cô đều thấy so với sách anh còn đẹp hơn gấp trăm lần, còn biết đọc sách rất phí thời gian, nhìn anh còn sướng hơn. Lần nào nhìn anh đọc sách đến thất thần thì đảm bảo lần đấy đầu mình gặp họa, bởi Trình Dục Bắc sẽ lấy sách cốc đầu cô. Chán chê, cô lấy tay hí hoái viết chữ lên cửa kính, Trình Dục Bắc liền đâm chọt, bảo trên đấy tụ không biết bao nhiêu thứ, nào nước bọt, nào hơi thở của người ta, từ sau đó cô không dám viết nghịch vậy nữa.

Cô rất ít khi nhớ đến Trình Dục Bắc, cũng ít khi nghĩ về anh ấy, cô không muốn ép bản thân mình phải nhớ sâu sắc về một điều gì đó.

Cô thở dài, quay lại giường, nhưng lúc cô vừa quay người, tiếng sấm đùng đùng vàng lên, theo sau là nhưng tia chớp nối tiếp, cô ôm chặt người mình, quên luôn chuyện đóng cửa sổ, cố bò lên giường, kéo chăn trùm kín người.

Nhưng vẫn không cách nào tự lừa mình, bản thân càng ngày càng yếu đuối, nước mắt cũng không cầm được mà rơi xuống.

Hình như bắt đầu từ lúc trời mưa, lòng cô cũng chùn xuống. Đó giờ cô không hay khóc, dù rất đau, nhưng không dễ khóc, chẳng hiểu sao từ lúc gặp lại Trình Nghi Bắc, nước mắt cô rất dễ buông xuống, sai rồi, phải bắt đầu từ lúc gặp Trình Nghi Bắc, cô đã rất hay mau nước mắt.

Hôm nay lúc về, Trình Nghi Bắc để lại cho một ánh nhìn làm cô bất an, cô hoảng, mình đã làm gì sai à, đã làm gì làm anh không vui à.

Cô biết mình đã khiến bản thân quá hèn mọn, bây giờ cô chỉ dám ngước nhìn Trình Nghi Bắc thôi.

Cô cắn chăn, không kiềm lại được, cô hơi sợ Trình Nghi Bắc, dù là vậy vẫn cứ không kiềm được mà bước lại gần.

Mỗi lần trời mưa, mỗi lần mất ngủ, ký ức sẽ như con lũ, dày vò cô bằng những hình ảnh cứ lăp đi lặp lại không ngừng.

Giây phút cô thấy Trình Nghi Bắc xông vào thư phòng, cũng là lúc cô biết trên đời này không ai đủ may mắn để che hết tất cả mọi bí mật, cô cứ cho là mình không bận tâm, không ai có thể ảnh hưởng đến cô, giây phút hốt hoảng ấy, đã trở thành cơn ác mộng trong đời cô.

Cô thấy ức chế trên khuôn mặt anh, Trình Nghi Bắc nhặt chiếc váy đang nằm trên đất, cười nhìn cha, "Cha, hai người nói chuyện lâu quá, Tây Thuần không quen lắm, lần sau chúng con lại về thăm cha mẹ."

Trình Chí Diên cũng đang kinh ngạc vì sự xông vào đột ngột của Trình Nghi Bắc, chỉ đứng đấy nhìn Trình Nghi Bắc đưa Tây Thuần đi, không nói được lời nào.

Trình Nghi Bắc nắm tay cô, nhưng cô lại không cảm nhận được bất kì hơi ấm nào từ tay anh.

Tại sao anh làm thế, tại sao anh phải cố nhịn?

Đơn giản vì đây là nhà anh, anh biết thái độ của anh sẽ quyết định rất nhiều thứ, dù anh rất khó hiểu, rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng tuyệt nhiên không phải ở đây.

Trên xe, anh lái xe như không có chuyện gì, còn cô ngồi sau, ôm gối, không nén nổi cảm xúc bật khóc.

Dọc đường đi, Trình Nghi Bắc chẳng nói lời nào.

Có lẽ anh cũng đang điều tiết lại suy nghĩ của mình, những suy nghĩ này thuộc về một nơi hiếm được chạm tới.

Về đến Vân Nguyệt, cô như tên tội phạm đang chờ hình phạt, giờ ngày này đã đến, lại chưa hãi hùng như tưởng tượng, hay còn hơn thế nữa?

Trình Nghi Bắc đi đằng trước, anh đi cực nhanh, cô phải chạy mới bắt kịp anh.

Nhìn bóng in trên nền, cô tự hỏi, nếu một ngày nào đó cô không bắt kịp anh, cô biết làm sao đây?

Cô ngồi trên sofa, Trình Nghi Bắc đi qua đi lại trong phòng khách, miệng ngậm điếu thuốc, đây là lần đầu tiên cô thấy anh hút thuốc trước mặt cô, không kiêng dè. Cô nhớ dạo trước mình dạy nghiêm, bắt anh không được hút thuốc, không được uống rượu, lúc ấy mọi thứ điều đương nhiên, còn bây giờ cái gì cũng không dám hó hé.

Cuối cùng Trình Nghi Bắc cũng tường tận hết.

Anh cứ cười mãi, cười đến khi cô hốt hoảng, cô sợ hãi, ánh mắt ấy như muốn lăng trì cô.

"Em là người yêu của Trình Dục Bắc?"

Anh hất cằm, dường như đã chỉnh lý hoàn hảo nhưng suy nghĩ trong đầu, chờ cô nhận tội, sau đấy sẽ phán tội.

Mặt cô trắng bệch, nhưng vẫn gật đầu, "Dạ."

Trung thực thật.

Khóe môi anh run rẩy, chẳng biết đang che đậy cảm xúc nào, "Anh với anh ta giống nhau lắm hả?"

Sắc mặt Tây Thuần lại tái thêm, cắn chặt răng không lên tiếng.

Trình Nghi Bắc lại như không hay biết gì về sự bất thường của Tây Thuần, "Giống lắm ư? Giống đến nỗi em muốn con lớn lên giống anh, giống anh ta chứ gì."

Tại sao cô lại chia tay với Vương Hựu Địch, tại sao lúc nào cô cũng thanh tĩnh, vì người cô yêu đã không còn nữa, nên cô đối với ai cũng điều như nhau. Tại sao cô không phản kháng, tại sao cô lại đặc biệt đáp trả anh, tại sao cô chỉ duy muốn đứa con, không thèm liên lạc với anh, tất cả điều có đáp án hết rồi.

Tại cô không thể quên mối tình đầu của mình, đúng lúc anh với mối tình đầu của cô lại là anh em cùng cha khác mẹ, nên cố quyết tâm, trộm t*ng trùng vì mối tình si, để tình đầu còn mãi.

Thế anh là gì, phối hợp với cô, để cô được dịp thể mình si tình nhường nào, vĩ đại cỡ nào.

Tài giỏi cỡ nào nhỉ, mới có thể gạt anh như thằng ngốc, hết lừa lại dối, còn anh dốc hết lòng dạ, cứ cảm thấy mình làm chưa được tốt, đối xử với cô chưa đủ tốt, không ngừng tìm cách cải thiện quan hệ của cả hai.

Lâu nay luôn cảm thấy mình chưa đủ tốt, vẫn chưa phải là một người chồng đúng mực, lúc nào cũng thấy mình nợ cô rất nhiều.

Kết quả sao?

Chân tướng lại vậy đó.

Từ khi Trình Nghi Bắc anh sinh ra cho đến bây giờ, chưa bao giờ bị ai chơi một vố thê thảm dường này, thế mà vẫn cứ đần độn cố gắng phối hợp.

Mắt anh nhìn vào cái bụng đã nhô ra của cô, không rõ cảm xúc trong mắt là gì.

Tây Thuần theo bản năng che bụng mình lại, cô sợ anh sẽ hại con, đang lúc tức giận mấy ai còn giữ được lí trí.

"Em sợ gì chứ?"Đến lúc này anh vẫn có thể ôn hòa nói chuyện, dù giọng có hơi trầm một tí.

Cô sợ anh, dù anh không hề tỏ ra tức giận.

Cô cảm nhận được sự ẩn nhẫn của anh, có lẽ gia giáo thượng lưu đã dạy anh không tùy tiện mắng chửi hay đánh người, nhưng nội tâm anh chắc chắn đang sôi sùng sục.

Cô sợ, cô không biết giây tiếp theo đây, anh sẽ như thế nào.

Cô hệt như được đẩy lên tận mây xanh, bây giờ đang lao xuống vực sâu vạn trượng.

Cô cảm giác được cơn đau đang ập đến, không nén được nước mắt, bản thân thì không hay biết gì.

Trình Nghi Bắc thấy nước mắt cô, dường như không thể chịu được, quay đi, không nhìn cô nữa.

Anh ngồi xuống sofa đơn, tay gõ bàn, có lẽ anh muốn tâm tình mình ổn định lại.

"Lần đầu tiên gặp anh là em đã lên kế hoạch rồi?" Thật lâu, thật lâu sau giọng anh lại truyền đến lần nữa.

"Không phải đâu." Thật ra thì cô cũng muốn tìm một người bạn đồng hành thật bình thường thôi, cùng cô đi đến cuối đời, cứ nghĩ thế, nào ngờ lại gặp anh.

"Ở tiệc rượu là chuyện ngoài ý muốn à?" Anh quay mặt lại nhìn cô.

Cô khẽ cắn môi, "Không phải ngoài ý muốn đâu ạ."

Được lắm, suýt chút nữa là anh đã khen cô rồi, còn có thể trả lời được.

Cả đời cô chỉ mưu tính lần này thôi, duy chỉ có một lần mà thôi.

Đỗ Trạch Nhiên đổi rượu cho anh, anh thấy bất thường, nên không uống, tuy nhiên anh là người không phải thánh, người nên phòng đã phòng, rốt cuộc vẫn bị dắt mũi. Anh đã nghĩ rất nhiều, còn tưởng Đỗ Trạch Nhiên đa mưu túc trí, vì lẽ đó mà đỗ lỗi cho Đỗ Trạch Vân, vậy mà từ đầu chí cuối, anh chưa bao giờ ngờ tới cô, chưa mải mai nghi ngờ dù chỉ một lần.

Cô lấy đâu ra can đảm lớn như thế?

Cô biết ly rượu đó có vấn đề, nên lấy ly khác, tính nếu mình mời thì nhất định anh sẽ lấy ly rượu kế bên. Anh đâu biết, ly rượu đó chính là ly rượu anh nghi có vấn đề lúc ban đầu.

Không phải định mệnh, không phải lầm lẫn, đúng là cô đã bày mưu với anh.

Cô đã hứa với người ấy, em nhất định phải sống, sống cho thật tốt, tìm một người thật yêu em, dựng xây tổ ấm thật hạnh phúc.

Hạnh phúc đâu phải dễ có, cũng đâu phải ai cũng nguyện ý làm người mang hạnh phúc đến có cô, nguyện ý làm tất cả vì cô.

Bắt đầu tỉnh ngộ từ bao giờ nhỉ?

Có lẽ là lúc nhìn thấy Vương Hựu Địch làm chuyện kia mà thái độ của cô cứ dửng dưng, cuối cùng cũng rõ, ở đâu mới có người yêu mình vô điều kiện, yêu không cần lí do.

Cô ân hận, cô tiếc nuối, cớ sao lúc ấy lại không vì Trình Dục Bắc mà có một đứa con. Nếu cô có con, cô sẵn sàng một mình nuôi con, dù bị gièm pha, dù phải ngậm đắng nuốt cay cô cũng vui vẻ chịu đựng, cả đời này cô sẽ không lấy ai khác nữa, sống hết những năm tháng còn lại.

Cô chưa từng nghĩ mình còn có thể gặp người kế tiếp.

Từ khi được chiêm ngưỡng quang cảnh ấy, cô không nghĩ phía sau mình sẽ có một quang cảnh tươi đẹp tương tự như vậy tồn tại, nên cô chưa từng nghĩ đến chuyện xoay lại.

Đó là can đảm của cả đời cô.

Bỏ lỡ, cũng chẳng sao.

Cô biết cách nghĩ của mình cực kì khờ dại, rất ngốc, nhưng như thế thì có thể lưu lại gì đó có cuộc đời ngắn ngủi nà

Cảm giác an toàn để mà sống nó ít ỏi đến đáng thương, cô không đủ sức để theo đuổi một tình yêu đầy lo ngại nữa, cô thà sống mãi với những ký ức xưa cũ ấy.

Nói cô ngốc cũng được, một góc nào đó trong tim lưu giữ lại những gì đã vĩnh viễn ra đi, bên ngoài vẫn cứ sống tiếp cuộc sống bình thường như bao người, sống với hồi ức.

Cô vốn không hề có tham vọng gì quá đáng.

Vậy mà vẫn gặp được anh, làm hạt giống sâu dưới đáy tim khẩn khoản bén rể đâm chồi, cô chỉ khát khát một đứa con của anh, một lần là được, nếu có thể có con, coi như ông trời thương xót cô, cả đời cô không còn gì tiếc nuối nữa, nếu không có, coi như đấy là số mệnh.

Chính cách nghĩ này đã thôi thúc cô thử một lần.

Chung quy vẫn là lừa gạt, rõ ràng cô thể nhắc anh li rượu kia có vấn đề, cũng có thể đổ ly đó đi, nhưng cô không làm gì hết, cô chỉ nhìn anh uống cạn li rượu, làm sao anh thấy được tay cô đổ đầy mồ hôi lạnh.

Mọi thứ đều rất suôn sẻ, dường như thượng đế cũng đang giúp cô.

Cô còn suy tính cho cuộc sống sau này của mình nữa, trở về nhà, tìm việc gì đó làm, nuôi con khôn lớn.

Cô đã hiểu được cách làm của chị cô, vì yêu, sẵn sàng chấp nhận mọi gièm pha để giữ con lại.

Hiện thực quá đỗi ấm áp, quá đỗi dịu dàng đã đánh bại cô, cô tưởng Thượng cho cô đặc ân, thực chất đó chỉ là một trò đùa của thượng đế.

Sau tất cả, đứa con này cũng đã mang màu dối trá, nhờ con cô có thể giải thoát chính mình.

Cô đối mặt với ánh mắt của Trình Nghi Bắc, đừng nhìn cô như thế, không muốn chút nào.

"Nếu không mang thai, em sẽ tính toán gì nữa? Quấn lấy anh? Hay làm tình nhân của anh đến khi có một đứa con như ý nguyện?"

Cô lắc đầu, không phải đâu, thật tình cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.

Anh không muốn thấy cô, càng không muốn thấy sinh mệnh vai mượn dòng máu anh, "Anh nói rồi, anh ghét nhất là bị người khác gạt, bị người khác kiểm soát, bị người khác bày trò, em nói xem em làm hết chưa?"

Đôi mắt cô mê mang, cô là người anh ghét nhất.

Không đúng, phải là người anh hận nhất mới đúng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-41)