Vay nóng Tima

Truyện:Đường Kết Hôn Không Tình Yêu - Chương 31

Đường Kết Hôn Không Tình Yêu
Trọn bộ 41 chương
Chương 31
0.00
(0 votes)


Chương (1-41)

Siêu sale Shopee


Chẳng biết từ bao giờ tôi bắt đầu ghét vĩ nhân, ghét những kẻ cao thượng, ghét những người tốt bụng bày đặt thành toàn cho người khác; sau này nghĩ lại, có lẽ tại tôi đã trở nên ích kỉ, đó là chuyện phát sinh sau khi yêu anh.

Trần Nhất Lâm♪

Chưa được mấy trên bàn làm việc của tôi đã xuất hiện một kiện y phục mà tôi yêu thích vô cùng. Chỉ là lúc chạm vào bộ đồ, tôi hơi nghi hoặc, nghe đồng nghiệp nói là có ai đó mang lên, tôi tự hỏi sao Tây Thuần không tự đem đến. Có thể lòng hư vinh của tôi đang lan rộng, có cảm giác tất cả mọi người đều khát khao được lên tầng cao nhất này, có lẽ nó đại diện cho một thân phận đặc biệt nhỉ. Rất nhiều nhân viên, làm việc cả đời cũng chưa có cơ hội được lên tới tầng này dù chỉ một lần. Không nghĩ lung tung nữa, giờ nghĩ xem mình nên cảm ơn Tây Thuần bằng cách nào đây, chứ nếu không trong lòng cứ luôn cảm thấy mắc nợ.

Tôi mặc đồ do Tây Thuần thiết kế, lòng vẫn không khỏi lo lắng, tôi sợ cha mẹ Trình Nghi Bắc không thích tôi, tôi sợ mình sẽ làm gì đó khiến bọn họ không vui, nên dọc đường tôi cứ khẩn trương mãi.

Đối với sự khẩn trương của tôi, Trình Nghi Bắc lại quá bình tĩnh.

"Đâu phải ra pháp trường, đừng khẩn trương thế chứ." Khóe môi anh còn mang theo nụ cười.

Tôi nhìn đèn đỏ đằng trước, "Anh chạy chậm chút đi."

"Sớm muộn rồi cũng đến, chi vậy?"

"Em lo lắng."

Anh lắc đầu, "Không sao đâu, cha mẹ anh thân thiện lắm."

Tôi nhìn anh một cái, không nói gì nữa. Lòng nghĩ suy, nếu cha mẹ anh thật sự là người dễ thân cận như anh nói, thì tại sao anh cứ tránh ở ngoài mà không chịu về nhà ở, anh nói vậy chắc chỉ để an ủi tôi mà thôi. Mẹ từng nói, với gia thế của nhà họ Trình ắt hẳn nhiều yêu cầu lắm, còn tôi lại quen sống phóng túng rồi. Thật ra tôi không muốn thừa nhận điều này, cho dù phóng túng cũng chỉ là cách hình dung tương đối thôi. So với chị tôi, tôi thấy mình may mắn hơn nhiều, không phải cố gắng đánh một vầng hào quang chói lóa cho những thành tích của mình, muốn làm gì thì làm, chị tôi phải sống quá mệt mỏi, quá gò bó, mỗi khi trong nhà có sự kiện gì để phô trương thân thế, chị ấy lại dấn thân vào đúng vị trí của mình.

Có lẽ cuộc sống không công bằng, ví như tôi may mắn hơn chị tôi quá nhiều.

Hôm nay là sinh nhật Trình Chí Diên, chắc sẽ có không ít khách quý, nhưng Trình Nghi Bắc lại nói đây là tiệc gia đình, chỉ có người trong nhà anh thôi.

Cái từ 'Người nhà' làm tôi cảm thấy thoải mái hẳn ra.

Cuối cùng cũng đến biệt thự, tôi hơi hồi hộp, kéo tay Trình Nghi Bắc.

Tôi hơi hồi hộp, xen lẫn bối rối, tôi không biết nên nói gì đây, bộ dạng này của tôi chắc trông ngớ ngẩn lắm, cung chúc thọ tinh sinh nhật vui vẻ, sau đó tặng quà. Tình cảnh này, tôi khó mà bình tĩnh cho được, may mắn thay, quá trình này không kéo dài lắm.

Đại khái là vầy nè, Trình Nghi Bắc cười với trưởng bối ở đó, "Cuối cùng Nghi Bắc nó cũng chịu mang bạn gái về cho chúng ta nhìn một cái, lúc nào cũng giấu chặt ơi là chặt."

Trình Nghi Bắc cười không nói.

Lúc đó, anh họ của Trình Nghi Bắc là Trình Nghi Triết cũng vừa đến, Trình Nghi Bắc đi qua nói chuyện gì đó với Trình Nghi Triết. Tôi bỗng cảm thấy buồn cười, hai hậu duệ nhà họ Trình, đều từng là bạch mã hoàng tử trong mắt vô số thiếu nữ Bắc Xuyên. Chuyện tình cảm nhiều năm bền chặt của Trình Nghi Bắc với Đỗ Trạch Vân được mọi người say sưa ca tụng như bản tình ca đẹp đẽ, còn Trình Nghi Triết si tình theo đuổi Giang Tang Du bao năm như giai thoại khiến bao người cảm động, kết quả lại trăm sông đổ về một biển, Trình Nghi Bắc với Đỗ Trạch Vân chia tay không lí do, Trình Nghi Triết lại bất thình lình tuyên bố anh và Giang Tang Du hủy hôn ngay trước ngày cưới, hai chuyện này thôi cũng đủ để trở thành hai sự kiện đứng đầu lúc bấy giờ, chỉ tiếc không ai biết được nguyên nhân thật sự của nó.

Tôi di dời lực chú ý, thế này tôi mới bớt khẩn trương hơn.

Nhưng hình như trời cao không đứng về phía tôi, Hạ Lập Khoa quan sát tôi từ trên xuống dưới, sau đó hỏi tôi một ít vấn đề đơn giản. Mẹ từng nói người phụ nữ cực kì lợi hại, không được thiếu cảnh giác, thế là tôi lại khẩn trương. Tuy bà chỉ hỏi tôi những chuyện nhỏ nhặt trong công việc, nhưng tôi vẫn cứ khẩn trương mãi thôi.

"Mẹ nuôi thiên vị, thấy chị Lâm tới là không ngó ngàng gì đến con nữa." Mạc Hoan nũng nịu bước đến, tôi thở dài một hơi.

"Là Tiểu Hoan không ngó ngàng tới mẹ mới đúng chứ, về bao lâu rồi mà có tới thăm mẹ đâu." Hạ Lập Khoa cũng học bộ dạng tủi thân của Mạc Hoan.

"Mẹ nuôi cưỡng từ đoạt lí, hai hôm trước con mới tới thăm mẹ đây, mới đó mà mẹ đã quên, con đau lòng quá đi mất."

Nhìn yêu thương trong mắt Hạ Lập Khoa, tôi thật rất hâm mộ sự hòa hợp của họ.

"Chị Lâm, đồ của chị hôm nay đẹp ghê, ai thiết kế vậy? Giới thiệu cho em với, em cũng muốn một bộ y phục thế này, có thể có khí chất giống chị rồi."

Không thể không thừa nhận, câu nào của cô nàng này cũng ngọt lịm.

"Là..."

Tôi còn chưa kịp nói, Trình Nghi Bắc đã cười bước đến, nhìn Mạc Hoan, "Với em á, thôi đừng làm hại thiết kế của người ta."

"Chị Lâm." Mạc Hoan giữ chặt tay tôi, "Anh Bắc ăn hiếp em kìa, chị phải giúp em đấy."

Lúc này đây, Trình Nghi Triết cũng đứng một bên cười, cong mày nhìn Trình Nghi Bắc, "Tin anh đi, nhất định phải tránh xa phụ nữ ra."

Ý gì đây?

Thật ra tôi rất tò mò vợ Trình Nghi Triết là người thế nào. Thất vọng là hôm nay cô ấy không có mặt. Sau khi hủy hôn với Giang Tang Du, Trình Nghi Triết luôn bề bộn, nhưng chưa truyền ra bất kì tai tiếng nào, anh ấy tự tuyên bố mình đã kết hôn, cỡ nào cũng không đề cập đến thân phận của người con gái đó, làm người nào người nấy tò mò hết sức. Ngày xưa khi theo đuổi Giang Tang Du, Trình Nghi Triết đã luôn tránh xa oanh oanh yến yến, sau khi kết hôn thì càng miễn bàn, nếu chính anh ấy không tự bảo mình đã kết hôn, chắc đã có người hoài nghi anh không thích con gái, nhưng bên người anh ấy gái còn chẳng thấy chứ nói gì đến trai, anh ấy là người chồng mẫu mực vừa tan ca là về nhà ngay, bởi vậy nên tôi lại càng tò mò, cô gái thần kì thế nào mà trói được Trình Nghi Triết thế, có thể khiến anh ấy bỏ rơi người tình trong mộng bao năm, hơn nữa còn quản được anh ấy, đưa anh ấy đi vào khuôn phép.

Cũng có người nói cha mẹ Trình Nghi Triết không thích cô gái đó, nên cô ấy cũng hiếm khi lộ diện.

Có lẽ sợ tôi ngại, Mạc Hoan kéo tôi ra ngoài chơi, ra khu vườn sau biệt thự.

"Hồi nhỏ em rất thích ra đây chơi, còn chị em và cả anh Bắc nữa." Cô ấy chỉ dòng suối trước mắt, "Hồi đó em thích nhất là con suối này nè, nước cực kì trong luôn."

Tôi gật đầu, lòng vẫn còn sầu bi, tôi nghe về tuổi thơ của Trình Nghi Bắc, tôi thấy tiếc nuối.

"Hồi nhỏ anh ấy trông thế nào?"

Mạc Hoan suy nghĩ một lúc, "Anh luôn là đứa trẻ ngoan, rất nghe lời, chưa bao giờ làm cha mẹ nuôi giận."

"Chị cũng nghĩ vậy đó."

Trò chuyện với Mạc Hoan một lúc, tôi vào nhà trước, nhưng không thấy Trình Nghi Bắc. Hạ Lập Khoa có lẽ thấu tâm tư của tôi, bảo tôi lên lầu hai tìm anh, có thể anh ấy ở tầng hai.

Tôi cất bước lên tầng hai, đây là một nơi xa lạ, tôi mong ngóng anh, thấy anh tôi mới có thể an tâm được.

Chỉ tiếc, hình như tôi đến nhầm lúc, Trình Nghi Bắc đang đứng trong thư phòng.

Tôi không dám đẩy cửa vào, chán quá.

"Con cũng đã về công ty rồi, cha còn làm vậy là có ý gì?" Giọng Trình Nghi Bắc đơ trong bế tắc, tôi không dám tin đây là giọng của anh.

"Nguyên nhân mà con chịu về công ty, tự con rõ hơn ai hết chứ."

"Không phải nằm trong dự tính của cha hết rồi ư? Con đã ngoan ngoãn trở về rồi, nên xin đừng nhắm vào cô ấy nữa." Hình như anh thở dài, nhưng trong giọng nói lại toàn là kiên định.

"Nhắm vào?" Trình Chí Diên lên giọng, "Cha với mẹ đều muốn tốt cho con, không muốn thấy con rơi xuống hố sâu lần nữa, đã ba năm rồi, chẳng lẽ con vẫn không hiểu khổ tâm của cha mẹ à?"

Trình Nghi Bắc trầm mặc rất lâu, "Phải rồi, cũng bởi đã qua ba năm nên giờ con mới hiểu mình phải làm."

"Nói cách nghĩ của con xem sao?" Dường như đây là thỏa hiệp lớn nhất của Trình Chí Diên.

"Đơn giản thôi, series 'Bách hoa yêu' rất có tiềm năng thị trường, con cho rằng công ty nên đặt trọng tâm..."

Có vẻ như Trình Chí Diên vừa đập vỡ cái gì đó, "Giỏi lắm, còn dám trước giả vờ mặt cha cậu!"

"Không phải cha đang nói chuyện công ty à?"

"Được, được lắm." Dường như Trình Chí Diên giận quá hóa rồ, "Cha mày nuôi được một cậu quý tử, nếu mày đã đem Trần Nhất Lâm về chặn họng cha mẹ, vậy mày nói xem bao giờ cưới con gái nhà người ta vô cửa hả; mày tưởng con gái đứa nào cũng giống con bé Đỗ Trạch Vân si tâm tuyệt đối với mày à, thế nào cũng nói giúp mày, lợi dụng xong thì thẳng thừng đá ra chỗ khác à."

"Cha, cha nghĩ nhiều quá rồi."

"Bây giờ mày có cách nghĩ cùng ý định của riêng mày, tao với mẹ mày hai bên cũng không đến phiên mày, sao khi làm việc mày không nghĩ cho cha với mẹ một chút. Con cứ dây dưa không rõ ràng với con đàn bà đó, khác nào xát muối vào tim mẹ con."

"Cha, con muốn hỏi cha một chuyện."

"Nói."

"Trước đây, khi cha nghe theo yêu cầu của mọi người chọn kết hôn với mẹ con, ngoài trừ cuộc hôn nhân thương nghiệp, điều gì làm cha có can đảm vứt bỏ vợ con?"

Trình Nghi Bắc nói đến đây, tôi cũng chẳng còn sức nghe tiếp nữa.

Tôi vội chạy xuống, chạy vào toilet, sắc mặt tôi rất tệ, phải chăng tôi vừa phát hiện ra một bí mật có liên quan đến mình.

'Cô ấy' họ nói là ai?

Còn tôi, trong mắt Trình Nghi Bắc, chỉ là lợi dụng thôi ư?

Tôi không tin, hai chúng tôi đã ở bên nhau biết bao lâu rồi, sao có thể là lợi dụng được chứ.

Tôi bóp chặt tay mình, tôi tuyệt đối không tin.

*****

Tôi cứ kiên trì, cứ can đảm đi về phía trước, cứ chờ đợi mỏi mòn; rồi lại vỡ lẽ ra rằng mỗi cái kết hoàn mỹ đều cần hai người đồng thời phấn đấu, chứ không phải là cố gắng của mỗi mình tôi.

Trần Nhất Lâm ♪

Tốt Trình Nghi Bắc chở tôi về. Tôi nhìn vào đôi mắt luôn đạm nhiên của anh, lo âu trong lòng cứ không ngừng tăng thêm. Tôi không thể mãi lừa gạt bản thân mình nữa, chúng cứ như cỏ dại mãnh mẽ vươn lên trong lòng tôi, ép tôi đến mức không thở nổi. Tôi thì không dám hỏi người đang ngồi cạnh tôi, không dám hỏi 'cô ấy' anh đã nói là ai mà anh phải chỉ trích cha mình như thế. Tôi luôn biết anh không muốn về nhà, nhưng tôi không biết được nguyên nhân.

Những ánh đèn phôn hoa bên đường thi nhau chạy vụt về phía sau, cuối cùng chỉ còn lại những đốm sáng.

Tôi than thầm, có phải tôi nên tự nói với mình là tôi đã may mắn lắm rồi nên mới gặp được người đàn ông hoàn mỹ.

Xong tôi lại tự khinh bỉ chính mình.

Anh đâu nào hoàn mỹ, chỉ là đúng lúc tôi thích anh, nên trong tim tôi anh cũng trở nên hoàn mỹ.

"Đang suy nghĩ gì đó?" Anh xua tan sự tĩnh lặng.

"Cảm thấy Tiểu Hoan với bác gái rất hợp nhau, hệt như mẹ con vậy đó." Tôi chỉ biết cười trừ, hóa ra con người có thể giả tạo bằng một lớp mặt nạ ở mọi nơi, mọi lúc, điều kiện tiên quyết là bản thân muốn hay không thôi.

Trình Nghi Bắc cười nói: "Mẹ anh rất thích con gái, nên đối xử với Tiểu Hoan đặc biệt tốt, hơn nữa Tiểu Hoan mới từ nước ngoài về, khó trách yêu thương nhiều hơn nữa."

Anh đang giải thích cho tôi biết vì sao Hạ Lập Khoa coi trọng Mạc Hoan hơn tôi ư?

Dù chỉ là lời bâng quơ thôi.

Cuối cùng cũng về nhà, tôi bước xuống xe, sau đó nhìn anh lái xe đi.

Chắc bản thân tôi nghĩ nhiều quá, ngay giây phút này, tôi phát hiện chúng tôi không hề giống tình nhân.

Cũng có thể một đôi tình nhân trông thế nào tôi đã không còn nhớ nữa.

Chẳng qua là trong mắt anh không hề có nhớ thương, ánh mắt ấy luôn đi xuyên qua tôi, nhức nhói.

Trước đây có xem qua một bộ phim truyền hình, bạn cùng phòng của tôi thích vô cùng, đơn giản bởi nam chính trong đó hờ hững với cả thế giới này, chỉ tốt với duy nhất nữ chính.

Ai mà không muốn là người đặc biệt nhất, ai mà không muốn có được sự thiên vị đó.

Dường như tôi không thể được.

Bước vào nhà, mẹ tôi đang xem TV, thấy tôi về thì chọc vài câu, cha tôi thì trong thư phòng, tôi thở dài trở về phòng mình.

Cô đơn là gì, là lúc ta rất muốn rất muốn có một người để tâm sự nhưng lại không biết nên tìm ai.

Gần đây, quan hệ tôi và Trình Nghi Bắc cũng không vì buổi tiệc gia đình hôm đó mà tiến thêm một bước, ngày hôm nay chẳng khác gì ngày hôm qua, cứ lặp đi lặp lại. Trong hội nghị, tôi thấy mặt anh sa sầm, tuy nhiên anh cũng chẳng cho ai biết hỉ nộ ái ố của anh cả, với ánh mắt này, vẫn biểu lộ rằng đó là một anh không bao giờ tức giận. Thật ra anh với ban giám đốc đang tranh luận về việc tập trung phát triển 'Love flowers'. Anh muốn để 'Love flowers' làm trọng tâm phát triển của công ty, trong khi những người trong ban giám đốc đối nghịch với anh, tìm trăm ngàn lí do để mà phản đối, kết quả là với sức của một mình anh không đủ để quyết định phương hướng phát triển của công ty sắp tới.

Mọi người đều đã rời khỏi phòng hợp, anh vẫn ngồi đó, vẫn chưa hết tức giận, nhưng chỉ thờ dài.

Tôi ôm văn kiện đi qua, "Cớ sao lại cứ kiên quyết như thế?"

Tôi thừa nhận, đúng là 'Love flowers' rất bắt mắt, làm tôi rung động, nhưng đối mặt với khốn cảnh thấ này, đổi lại là tôi thì đã chọn thỏa hiệp từ lâu. Tuy tôi không biết nhiều nhưng tôi biết ban giám đốc thế nào, chắc đa số là nghe theo chỉ thị của cha mẹ anh ấy. Đã như vậy, tội gì lại đối nghịch với cha mẹ mình.

"Em cũng thấy anh sai à?" Anh ngẩng đầu nhìn tôi, còn mang theo ý cười.

Tôi ngồi xuống, "Em chỉ muốn biết duyên cớ gì đã khiến anh kiên định."

Anh vẫn cứ cười, "Không phải em đã nói loạt sản phẩm này rất có tiềm năng à?"

"Rất nhiều thứ khác cũng có tiềm năng." Tôi mím môi, lạnh nhạt nhìn anh.

Anh nhìn tôi thật lâu, ánh mắt sâu kín, cuối cùng để lại một câu, "Lát nữa đi dự một cuộc gặp với anh nhé."

Tôi gật đầu, "Được."

Nếu quả thật phải xét, 'Bắc Lâm' cũng không phải là sản nghiệp của Trình gia. Nếu nói đến Trình gia, cái tên đầu tiên người ta nghĩ đến là 'Hoàn Nghệ', đây mới thật sự là sản nghiệp thuộc về Trình gia. Năm xưa ông nội Trình Nghi Bắc gây dựng nên một mảnh giang sơn, trong mắt người người đó là tiền đồ sáng lạng, nhiều người đoán già đoán non không biết rồi vị trưởng bối này sẽ giao cơ nghiệp của mình giao cho ai, sau đó ông ấy ra một quyết định lớn, ông không chọn ai trong hai cậu con trai của mình làm người thừa kế, mà chọn Trình Nghi Triết tuổi còn nhỏ làm người thừa kế tương lai của Hoàn Nghệ. Trình Chí Sơn với Trình Chí Diên đối với quyết định này cũng chẳng có ý kiến gì, bởi lẽ lúc bấy giờ Trình Chí Sơn tuy dốc lòng cho sự nghiệp, nhưng không phải là những thứ đó, còn chí hướng của Trình Chí Diên cũng không thuộc về chốn này. Sau đó, Trình Chí Diên kết hôn với Hạ Lập Khoa, hoàn thành sứ mệnh của mình, cuộc hôn nhân thương nghiệp. Trình gia lấy sự nghiệp may mặc làm tài sản cho mối liên hôn, lập nên Bắc Ích, nhưng Trình lão gia lo lắng sau này hai đứa cháu sẽ không quan tâm đến tình hình chung, nên Bắc Ích cũng có cổ phần của Trình Nghi Triết, nghĩa là một khi Bắc Ích phát sinh tình huống, Trình Nghi Triết không thể khoanh tay đứng nhìn.

Có lẽ vị trưởng bối ấy có sự tin tưởng rất lớn dành cho người thừa kế mình đã lựa chọn, dĩ nhiên Trình Nghi Triết cũng chưa phụ kỳ vọng của ông.

Tôi không hiểu Trình Nghi Bắc, có thể hiểu anh không phải người tự nguyện dấn thân vào chốn thương trường.

Nếu không phải lạc đến đường cùng chắc Trình Nghi Bắc cũng không tìm đến sự trợ giúp của Hoàn Nghệ, đây không phải là ý nghĩ của riêng Trình Nghi Bắc, sợ cũng là ý nghĩ của Trình Chí Diên và Hạ Lập Khoa, nếu không trước kia khi Bắc Ích gặp vấn đề, cũng có thấy Hoàn Nghệ ra tay đâu.

Những điều này được giới thiệu trên tạp chí nào đó cách đây lâu lắm rồi.

Cuộc gặp tôi dự với Trình Nghi Bắc thật ra là gặp Trình Nghi Triết, làm tôi không thể không nghĩ, anh thật sự muốn phát triển 'Love flowers', nếu không sẽ không tới mượn tay Trình Nghi Triết.

Ở Trình gia, Trình Nghi Triết là một sự tồn tại rất đặc biệt.

Chỉ cần anh ta quyết định, dám chắc Trình Chí Diên với Hạ Lập Khoa sẽ không cản trở nữa.

Tôi ngồi cạnh Trình Nghi Bắc, nghe anh với Trình Nghi Triết nói chuyện nhà.

"Em gọi anh ra đây chắc chị dâu không nói gì đâu nhỉ?" Trình Nghi Bắc cười nhạt, tôi có cảm giác trong nụ cười của anh còn có cười nhạo.

"Cô ấy nói gì chứ?" Trình Nghi Triết nhíu mi, "Đàn bà không có tư cách hỏi chuyện đàn ông."

Trình Nghi Bắc vuốt cằm, bộ dáng như muốn cười ầm lên nhưng cố kiềm chế, "Được được, cứ coi là vậy đi."

"Gọi anh ra đây có chuyện gì đó?" Trình Nghi Triết châm điếu thuốc, lại chợt nhớ gì đó, gạt điếu thuốc đi.

Trình Nghi Bắc nhìn hành động này của anh mình, tâm tư cũng mơ màng, hiện lên cảm xúc tôi chưa từng được thấy qua, nhưng tích tắt anh lại khôi phục về trạng thái thường trực, "Chuyện hôm trước nói với anh đó, tính sao rồi?"

Trình Nghi Triết ngã lưng ra dựa, "Để anh ra mặt, không tốt lắm đâu."

Qua lời nói, anh ta không định nhận củ khoai bỏng này.

Trình Nghi Bắc vốn định nói gì đó, nhưng điện thoại của Trình Nghi Triết reo vang, tôi xin thề tôi và Trình Nghi Bắc không hề có ý muốn nghe lén, vậy mà vẫn nghe được tiếng cô gái đang hét qua điện thoại: Trình Nghi Triết, sao này anh còn chưa chịu về nữa, ở ngoài làm gì hả, em gọi điện đến công ty, họ nói anh về từ lâu rồi, anh có ý gì đây hả, tan ca cũng không chịu về nhà...

Trình Nghi Bắc lắc đầu, kéo tay áo tôi, "Không phải em nói mới thấy một món rất ngon à, chúng ta đi coi nào."

Tôi biết, anh muốn cho Trình Nghi Triết một không gian riêng, dám chắc Trình Nghi Triết cũng chẳng muốn thấy mình trong dạng này.

Tôi gật gù đi theo sau Trình Nghi Bắc ra ngoài.

Tôi chỉ tò mò, ai lại dám nói chuyện với Trình Nghi Triết kiểu đó, còn Trình Nghi Triết thì biểu hiện vầy nè: nãy anh quên gọi về, không phải không muốn về đâu mà, anh nói với em là anh đi gặp em họ á mà, thì là cái người mà hồi đó em mê tít đó, cậu ấy hẹn anh ra ngoài, không tin em hỏi nó xem, nó có thể làm chứng cho anh...

Nụ cười phớt trên khóe môi Trình Nghi Bắc, tôi đoán chắc ai nhìn thấy cảnh tượng này đều cũng buồn cười chết mất.

Đi được mấy bước, nụ cười trên môi Trình Nghi Bắc cũng thay đổi.

Tôi nhìn theo ánh mắt anh, bên trong một gian phòng, bồi bàn vừa đẩy thức ăn vào.

Không ít người ngồi quanh bàn xoay, trong đó có nhiều giám đốc từng hợp tác với Bắc Lâm, đây chưa phải trọng điểm.

Tôi thấy Tây Thuần cũng ngồi trong đó, trưởng phòng thiết kế giới thiệu cô ấy với các vị giám đốc, cô ấy là nhà thiết kế của loạt sản phẩm Bách Hoa đang gây tiếng vang.

Mấy ông chủ này đều mang bộ dạng 'Rất hân hạnh' chào rồi tìm lí do thoái thác, nhưng hành động lại trái ngược, không ngừng mời rượu Tây Thuần.

Rõ ràng Tây Thuần không uống nổi nữa, chẳng biết đã uống bao nhiêu rồi, mặt đỏ hết lên.

Vậy mà vẫn không buông tha, giám đốc Uông lấy tay đặt trên làn váy của Tây Thuần, Tây Thuần liều mạng nhích sang chỗ khác, tay nâng ly mời rượu, ép Giám đốc Uông dời lực chú y mà buông tay.

Trình Nghi Bắc nhìn một lúc, tôi còn tưởng sẽ xông vào diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng anh chỉ nói: "Về thôi, điện thoại nói cũng xong rồi."

Tôi ngạc nhiên, rồi hiểu ra anh đang nói đến cuộc điện thoại của Trình Nghi Triết cũng chẳng quá dài đâu...

Tôi khiều tay anh, chỉ về phía bồi bàn vừa rời khỏi phòng bao, "Mặc kệ ư?"

Trình Nghi Bắc đánh giá tôi, bình thản nói, "Quan tâm làm gì? Em thấy chuyện gì bất bình à?"

Giọng anh rất bình thản, tôi chẳng biết nên nói gì tiếp nữa, lo lắng cứ âm ỉ trong tôi, một mình Tây Thuần có an toàn không.

Cũng hiểu tâm trạng của anh, anh một lòng muốn phát triển 'Love flowers', còn người thiết kế thì đang ở đây mời rượu.

Trở lại phòng bao, Trình Nghi Triết chẳng có chút nào gọi là ngại ngùng khó xử.

Lúc này Trình Nghi Bắc không nhắc đến chuyện 'Love flower' nữa, kể cả chuyện thương trường cũng chẳng nói tới.

"Sáu tuổi." Trình Nghi Triết bật lên, đôi mắt không giấu được hạnh phúc, "Con nha đầu này cứ hỏi anh về em, hỏi sao em không đến thăm nó. Đừng thấy nó còn nhỏ, không hiền đâu, hệt như mẹ nó."

Anh ta vẫn không chịu thừa nhận bản tính của mình cũng chẳng thua ai.

Trình Nghi Bắc cười cười, "Hôm này rãnh sẽ đến thăm con bé." Anh bỗng dừng lại, "Mới đây đã sáu tuổi, mau thật."

"Đúng là rất nhanh."

"Con nít bây giờ nhạy cảm lắm, dù có cha mẹ yêu thương nâng niu rồi, cũng còn muốn nhiều người yêu thương mình hơn nữa."

Trình Nghi Triết chớp mắt, có lẽ đang suy tư, "Chắc vậy!"

"Bác cả với bác gái rất thích trẻ con đó." Giọng Trình Nghi Bắc vẫn cứ thản nhiên, "Rất nhiều việc, có lẽ còn thiếu một người đứng giữa, nếu là người phù hợp nói đỡ, không chừng sự việc sẽ giải quyết tốt thôi."

Trình Nghi Triết cười lạnh, "Mới ra ngoài mấy năm đã về học gài bẫy anh á?"

Trình Nghi Bắc từ chối cho ý kiến, "Anh à, anh suy nghĩ chút đi, cẩn thận suy ngẫm sẽ thấy, chỉ có lợi thôi."

Chỉ anh đồng ý ra mặt, đừng để 'Love flowers' chết từ trong trứng nước, anh đồng ý đi thuyết phục bác cả gật đầu đồng ý có cô gái đó với đứa bé bước vào cửa.

Trình Nghi Bắc nhếch môi, "Cha em đã trao đổi với anh từ sớm."

"Thì sao chứ, mưu sự tại nhân."

Trình Nghi Triết lắc đầu, "Người xấu đều do anh đóng, em đây lần nào cũng chiếm tiện nghi."

Trình Nghi Bắc thấy anh thế này, trong lòng cũng có câu trả lời, không bàn chuyện này nữa, mà nói đến chuyện bên cạnh.

Bọn họ nói thêm chốc nữa, Trình Nghi Triết liền lập tực vọt về nhà.

Là một khán giả, tôi cho rằng mình sẽ cho Trình Nghi Triết – Đồng chí đã kết hôn 99 điểm, không hơn không kém, bởi tôi không thích những thứ quá hoàn hảo.

Trình Nghi Bắc cũng nói có việc, bảo tôi ngồi trong phòng chờ anh một lát.

Tôi ngoan ngoãn chờ, nhưng chờ mãi cũng chẳng thấy Trình Nghi Bắc về, tôi lo lắng.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-41)