Truyện:Đường Kết Hôn Không Tình Yêu - Chương 26

Đường Kết Hôn Không Tình Yêu
Trọn bộ 41 chương
Chương 26
0.00
(0 votes)


Chương (1-41)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Mùa hè năm ấy, Tây Thuần và Trình Dục Bắc cùng tìm chỗ làm thêm, đấy là lần đầu tiên Tây Thuần đi làm, tuy hoàn cảnh nhà cô không khá mấy nhưng mẹ cô không đồng ý cho cô đi làm thêm, luôn nói con gái ở ngoài một mình không an toàn, mẹ chỉ hi vọng con có thể có một cuộc sống vô ưu vô lo, dù như vậy đồng nghĩa với việc mẹ sẽ vất vả thật nhiều.

Tây Thuần làm phục vụ ở một khách sạn nọ, cũng không cực lắm, có tiệc thì bày chén đĩa ra bàn, bê thêm thức ăn nữa, xong thì đứng liên tục một bên. Con trai tính ra cực hơn nhiều, phải mang thức ăn từ phòng bếp đến, còn lại thì nhân viên nữ lo. Phân công thế này làm Tây Thuần có cảm giác mình đã hi sinh rất vĩ đại, cắt hết móng tay dài cô đã dưỡng lâu ơi là lâu, lúc Trình Dục Bắc cầm kiềm cắt móng, cô cảm thấy mình đau đớn như chết đi ấy, cô vô cùng yêu quý móng tay của mình mà lại.

Khi đó còn bị Trình Dục Bắc cười vô mặt lâu ơi là lâu, anh vốn đâu có biết cô yêu móng tay của cô cỡ nào đâu chớ, nhưng cô không trách hề anh, cô đâu nỡ chứ.

Một tháng sau, Lý Tuệ Hiền liên tục gọi điện cho Tây Thuần giục hỏi sao giờ vẫn chưa chịu về nhà, Tây Thuần quyết định về nhà.

Cô rì rì chạy đến kí túc xá nam, kí túc xá nam của đại học A hình như nữ sinh có thể thoải mái ra vào, cô chạy vào phòng Trình Dục Bắc. Nghỉ hè, nhiều bạn đã về quê nhà, thành phố A phải nói là siêu nóng mà, quạt mở liên tục mà nóng thì vẫn nóng. Đa số sinh viên đều ước mong được nằm trong nhà hưởng máy lạnh cho sướng. Suy ra giờ phút này đây chỉ còn mỗi Trình Dục Bắc lẻ loi trong phòng, anh ấy đang giặt quần áo, nghe tiếng bước chân đã đoán ngay là cô, đầu cũng chẳng thèm ngoảnh lại.

Cô bĩu môi, bước đến cạnh anh, đẩy mạnh anh ra chỗ khác, bắt tay vào vòi nước, nước lạnh kìa, hạnh phúc quá đi thôi.

Trình Dục Bắc bó tay, cau mày, mới định mở miệng nói gì đó đã thấy những giọt mồ hôi lấp lánh trên trán cô, kìm lòng không đậu lấy tay lau cho cô.

Cô ngoảnh đầu nhìn anh, anh cũng tươi cười nhìn cô.

Làm sao đây, cô không nỡ về đâu.

Anh lấy tay bóp mũi cô, sau đó rửa tay. Biết thế nào cô cũng qua đây nên anh đã mua một trái dưa hấu ướp lạnh từ sớm.

Trời oi bức, cô càng thích ăn dưa hơn nữa.

Trình Dục Bắc lấy dao cắt trái dưa thành hai nửa, xong lấy thêm cái thìa trọt vô. Cô thích ăn kiểu này, dùng thìa từng muỗng từng muỗng múc ăn, sau cùng chỉ còn lại vỏ không.

Trình Dục Bắc chẳng ăn gì cả, nhìn cô ăn từng miếng từng miếng một, sau đó lấy khăn đưa cô chùi miệng.

Tây Thuần múc một muỗng đút cho Trình Dục Bắc. Anh không chịu ăn cô liền làm mặt lạnh ép anh ăn, Trình Dục Bắc hết cách, cô đút hai muỗng thì ít nhất anh sẽ ăn một muỗng.

Vị ngọt thanh thanh mát mát chảy vào bụng, cảm giác như cái nóng oi bức cũng theo đó mà tan biến.

Cùng ăn xong dưa hấu, cô mới phát hiện bàn lộn xộn đến mức không tả được, sàn nhà cũng toàn hạt cô phun. Biết anh cuồng sạch nên rất tự giác đi quét dọn. Trình Dục Bắc thấy cô thế này, cười dịu dàng, thật ra vẫn còn chút dáng dấp của hiền thê lương mẫu...

Anh nghiêng đầu nhìn cô, từng động tác đều giống thế thật. Bất ngờ cô ngẩng đầu lên, "Kì nghỉ đến, anh định đi đâu?"

Phòng thuê anh đã trả từ lâu, với tính cách của anh tuyệt đối không về với ông bà đâu.

Anh hơi sững sờ, "Ở trường là được rồi."

Cô cầm cây chổi càng chặt hơn, "Hay là anh... về nhà với em đi."

Đây không chỉ là lời bỗng nhiên nhắc tới, cũng không phải nói suông, cô thật sự đã coi anh như người một nhà, phải làm người đi cùng cô đến trọn đời, cô không tìm thấy bất kì lí do nào để hai người tách ra, vậy hai người sẽ bên nhau, mãi mãi bên nhau.

Ngày cô gặp được anh cô đã biết anh là người đàn ông mình muốn.

Nhận định anh sẽ là người đi cùng cô suốt kiếp.

Cô không nỡ cách xa anh, luyến tiếc giọng nói anh, luyến tiếc nếu không được thấy anh.

Trình Dục Bắc ngẩn người, "Dì hối em về à?"

Cô yên lặng gật đầu, sắc mặt cũng trầm xuống, anh không trực tiếp trả lời vấn đề của cô.

Cô chỉ thất vọng trong nháy mắt, cô đã ngẩng đầu, vứt chổi sang một bên, chạy đến bên người Trình Dục Bắc, ôm chầm lấy anh, hơi bị vô lại, "Em mặc kệ đó, anh phải về với em, em về mình ên sẽ say xe, sẽ sợ nhiều thứ. Anh một mình ở trường em cũng chẳng yên tâm cho được, thế nào cũng có cả đống mỹ nữ bay lại quyến rũ anh à, lỡ anh không cầm lòng được bỏ của chạy lấy người chắc em khóc chết mất thì sao đây? Anh nhất định phải về với em, phải theo dõi anh từng giây từng phút một em mới yên tâm được."

Anh nhìn sâu vào đôi mắt cô, lòng xúc động không thôi.

Anh nắm tay cô, "Được thôi."

Chỉ cần cô nói, anh đều bất khả kháng.

Cô đâu nào biết mình quan trọng với anh bao nhiêu.

Anh ôm chặt cô, là tự anh không thể tách xa cô được, chứ không phải cô không thể xa cách anh.

Tây Thuần không hề biết lúc này đây anh đang cảm thấy vô cùng bình yên, chỉ nghĩ anh vậy mà không dạy dỗ cô chuyện cô dám vứt chổi lung tung, đúng là chuyện lạ hiếm thấy nha.

Đêm đó Tây Thuần không về phòng mình, cô không hề sợ hãi, tuy nhiên cũng chút căng thẳng, chỉ tẹo tẹo thôi. Mấy cô bạn cùng phòng hay bán tàn này nọ cũng từng đề cập qua chuyện này, thuê phòng ở ngoài cách âm không tốt, thường hay nghe những âm thanh kì lạ. Không cần nhiều lời cũng biết thanh âm đó đại diện cho cái gì rồi. Thậm chí họ còn nói hai người yêu nhau, bên nhau mà không xảy ra gì đó, dám chắc không bình thường luôn.

Bây giờ Tây Thuần cảm thấy lòng mình rối như tơ vò, tim mỗi lúc một đập mạnh hơn.

Cô thì hỗn loạn rối rắm, lo lắng đủ điều trong khi người kia thì vẫn cứ bộ dáng không biết sợ là gì, càng làm nổi bật bộ dạng khẩn trương ngốc nghếch của cô.

Trình Dục Bắc tựa vào cửa, nghiêng người nhìn cô, thấy mặt cô đỏ ửng, chẳng hiểu mô tê gì cả, bỗng phát hiễn bầu không khí có gì đó mờ ám.

Anh bước đến, "Thật không về phòng ư?"

Cô gật gù, như đang quyết định một chuyện trọng đại, "Em muốn ngủ cùng với anh."

Có lẽ đây là lời can đảm nhất trong đời cô từng nói, bởi vậy ngàn vạn lần đừng có bị từ chối nha.

Mặt cô đỏ dữ hơn nữa, đến cả dòm anh cũng không dám dòm nữa.

Trình Dục Bắc nhìn dáng vẻ của cô, khẽ thở dài, không nói thêm gì nữa.

Thực tế, đêm đó hai người bọn họ đều không hề ngủ.

Rõ ràng anh đã ôm cô trong ngực, đã hôn cô điên cuồng nhưng kế tiếp vẫn không hề xảy ra chuyện cô chờ mong. Anh chỉ vẻn vẹn cô, trái lại cô thấy băn khoăn, nghe nói đàn ông con trai khi đối mặt với người mình thích rất hiếm người có thể kiềm chế được, thậm chí với các cô gái mình không có cảm giác cũng có thể tiến thêm một bước nảy sinh quan hệ, nhưng anh cũng chỉ ôm cô, không hề vượt qua lôi trì.

Cô không biết cách nghĩ của anh.

Anh sợ, nhỡ đâu... anh không thể cho cô tương lai, anh sợ người đàn ông tương lai của cô biết cô không còn hoàn hảo sẽ tệ bạt với cô.

Mấy ai có thể nắm chắc tương lai, anh biết chắc hẳn mình sẽ không bỏ cô lại, nhưng cuộc sống lại lắm bất ngờ, anh sợ người đàn ông tương lai của cô lại không phải là mình.

Trình Dục Bắc theo Tây Thuần về nhà cô, cổng thôn không sơ sài nhưng nhìn lớp gạch lam phai màu đủ thấy tuổi tác của nó rồi. Thôn cũng không lớn lắm, vắng tanh, giữa ban ngày cũng chẳng thấy bao nhiêu người, nói chi tới chuyện đi chơi.

Chỉ là vừa mới đứng trước cánh cửa màu đỏ đã phai màu, Tây Thuần đã làm chuyện khiến Trình Dục Bắc hết sức giật mình.

Cô gõ cửa hai lần, không có động tĩnh, rất tự nhiên đá một chân vào cửa, cửa mở ra.

Tây Thuần nhận thức muộn màng quay lại nhìn Trình Dục Bắc, phải nói xấu hổ vô cùng, "Thói quen..."

Hai chữ này làm Trình Dục Bắc hết biết nói gì.

Mà làm cho người ta hết hồn hơn là Tây Thuần vừa mới vào cửa đã bị đá ra ngoài, Trần Tư Dao đứng ở trong hai tay khoanh trước ngực nhìn hai người, "Tôi mới ra chậm một chúc mà cô đã đạp banh cửa nhà rồi nhỉ?"

Tây Thuần không nhìn chị, "Có đạp banh chị đâu mà trách em chứ."

"Cửa đau, tôi phát biểu nó."

Tây Thuần mò mẫm cái cửa, "Cậu đau ở đây hả? Tớ không biết, dù có đau nhưng vì tớ đá yêu nên cậu cũng chẳng thấy đau nữa đâu nhỉ? Cho nên mời người phát ngôn im miệng lại nhé."

Đây là cách giao tiếp quen thuộc của Tây Thuần và Trần Tư Dao, một đinh một mắt, hệt như cãi nhau.

Trình Dục Bắc hơi bị gò bó đứng một bên, cũng chẳng nói xen vào chi cho mệt.

Mà Trần Tư Dao cũng hay vô tình ngó qua Trình Dục Bắc mấy cái, Tây Thuần mới sực nhớ ra mình phải giới thiệu, "Đây là Trần Tư Dao chị em." Sau đó nắm tay Trình Dục Bắc, "Bạn trai em."

Trần Tư Dao gật đầu, ngó Trình Dục Bắc từ đầu đến chân, chẳng nói câu nào nữa.

Trình Dục Bắc cũng gật đầu lại.

Giờ này Lý Tuệ Hiền còn chưa về, Trần Tư Dao ở trên lầu trông coi Tiểu Bảo, Tây Thuần với Trình Dục Bắc ngồi trên bậc thềm ngoài cửa. Gian nhà đúng như tên của nó, nhưng xem ra đã cao tuổi, lại theo phong cách cổ xưa.

Anh rất chăm chú lắng nghe cô giới thiệu về nguồn gốc của gian nhà, là lúc cha dượng của cô còn rất trẻ đã nung nóng xây nên, cha thà làm người làm công cũng không muốn đọc sách. Hồi trước hai bên cổng có trồng hoa quế, nhưng tới giờ cô vẫn chưa thấy chúng nở hoa, lá cây cứng lắm, như thể nó không thể cho hoa ấy. Chỗ bậc thềm thấp nhất, hồi trước là trồng hai cây vạn niên thanh, vừa cao vừa khẳng khiu thẳng tắp. Sau này hoa quế bị chặt mất, rồi lấp đất cho bằng lại. Còn vạn niên thanh thì bị chẻ làm đòn gánh, không đẹp là không được phải không. Chỗ hồi trước trồng vạn niên thanh nay trồng hai cây dành dành, thời kì ra hoa của nó tương đối trễ, đợi hoa dành dành rụng hết nó mới nở, một khi nở là sẽ nở lâu ơi là lâu.

Trình Dục Bắc nghe cô kể đủ thứ chuyện vụn vặt, tỷ như hồi nhỏ cô qua bãi phế liệu gần đây phát hiện ra hai chồi bí non liền dời về trồng dưới hai cây dành dành, sau còn kết vài quả bí đỏ. Ban đầu không biết, cô lấy tay đụng vào quả bí mới kết ra, kết quả chẳng bao lâu quả bí nhỏ đã chết, sau này nghe người lớn nói không được đụng vô quả mới kết ra.

Hai người vẫn ngồi như thế đến khi trời nhá nhem tối Lý Tuệ Hiền mới về tới.

Lý Tuệ Hiền thấy Trình Dục Bắc xong vẫn không lên tiếng, điều này làm Trình Dục Bắc với Tây Thuần tương đối khẩn trương.

Nấu cơm Tây Thuần ghét nhất là nhóm lửa, mặt mày xám tro, bụi đất đầy đầu, vậy mà hôm nay lúc cô nhóm lửa một câu than thở cũng chẳng nghe thấy.

Thời còn nhỏ, cô với Trần Tư Dao luôn cùng nhau nấu cơm, một bếp trên một bếp dưới.

Trần Tư Dao thấy bộ dạng này của cô cũng chẳng để cô được yên thân, "Em nói xem có vết xe đổ của chị ở đây, có khi nào mẹ sẽ tống cổ cậu bạn của em ra ngoài không nhỉ?"

"Im cái miệng quạ của chị lại đi."

"Chậc, chắc không đuổi đâu, hổng chừng nửa đêm cầm dao lặng lẽ bước vô..."

Tây Thuần vô thức đưa mắt nhìn dao thái, "Trần Tư Dao, chị thử nói lung tung nữa xem."

Tây Thuần cầm cây kẹp sắt thò vô lấy miếng củi đang cháy đỏ rực, bộ dáng: chị mà dám nói lung tung thêm nữa em sẽ ném qua cho biết tay.

Trần Tư Dao chợt thấy hết vui rồi, đành ngậm miệng.

Không phải Tây Thuần không lo lắng sự việc sẽ tệ hại như thế, người mình quan tâm, sao không lo lắng cho được chứ.

Lý Tuệ Hiền không nhiệt tình với Trình Dục Bắc mấy, mà cũng chẳng tệ bạc gì cho cam.

Vài sự kiện kế tiếp, thái độ Lý Tuệ Hiền dành cho Trình Dục Bắc chuyển biến rất lớn.

Lý Tuệ Hiền thường hay tới sườn núi hái cỏ đắng, đầy cả sọt. Trình Dục Bắc sẽ đi theo bên cạnh bà, nhắc bà chú ý địa hình, mang thêm một cái lưỡi liềm cắt cùng bà, khi đầy sọt, sẽ chủ động đeo sọt về phơi trên đá. Khi cả hai đều đã mệt đến mức mồ hôi đầy đầu, Tây Thuần sẽ đưa nước đến, không thì mang nón cỏ đến cho hai người.

Lý Tuệ Hiền là người cố chấp, cho dù khuyên bà thế nào cũng vậy, bà muốn ra ngoài cắt những loại cỏ này, phơi nắng rồi bán lấy tiền, chẳng được mấy đồng, nhưng tự bà muốn như vậy.

Quần áo của Trình Dục Bắc giờ nằm trong trạng thái tuần hoàn liên tục, mồ hôi ướt nhẹp, rồi nắng gắt hong khô, sau đó lại ướt nhẹp mồ hôi, rồi lại hông khô...

Chẳng những thế, Trình Dục Bắc còn trông nom Tiểu Bảo, chơi đùa với cậu nhóc nữa.

Trần Tư Dao mà có việc ra ngoài, Trình Dục Bắc rãnh sẽ tắm cho Tiểu Bảo, thay tả cho nó. Hôm nay Trần Tư Dao mới đi chợ về, vừa về liền thấy Trình Dục Bắc đang tắm cho Tiểu Bảo, tắm xong cho cậu nhóc còn mang quần áo bẩn đi giặt, giây phúc ấy, cô biết thế nào là cảm giác không thể thốt nên lời. Cô biết, mọi thứ Trình Dục Bắc làm, chẳng qua bởi cô là chị của Tây Thuần, thế thôi.

Trình Dục Bắc ngủ phòng Tây Thuần, Tây Thuần thì ngủ ké phòng Trần Tư Dao, thỉnh thoảng Tiểu Bảo bật khóc, Tây Thuần ngủ không được ngon, Trình Dục Bắc sẽ chủ động đề xuất để anh trông cậu nhóc một hai buổi tối, chẳng qua anh hi vọng Tây Thuần được ngon giấc.

Đêm xuống, Tây Thuần thở dài nói với Tây Thuần: "Không chỉ mắt nhìn đàn ông của em tốt hơn chị mà số cũng đỏ hơn chị nhiều lắm."

"Gì hả?" Tây Thuần mơ mơ màng màng, không nghe rõ những điều Trần Tư Dao đang nói.

Thực tế là khi Trần Tư Dao nhìn thấy Trình Dục Bắc, đâu đó có chút xúc động. Cô cũng từng mơ, cùng người đàn ông đó sống dưới một mái nhà, cô ôm con nấu ăn, anh ấy rửa chén. Có lẽ giấc mơ quá đẹp, nên không nhịn được thở dài.

Từ đó, Lý Tuệ Hiền hoàn toàn xem Trình Dục Bắc như con trai mình, Trần Tư Dao cũng xem anh là em rể của mình.

Nhiều năm sau, khi Tây Thuần trở lại rừng phong đầy lá đó, chỉ là người bên cạnh năm nào đã mãi mãi sánh vai cùng đất trời.

Cô tự hỏi bản thân mình đã bao giờ hối hận vì đã thích lá phong chưa, từng đau đứt ruột, từng nuối tiếc, sau cùng cũng chỉ trở thành một dĩ vãng xa xôi.

Cô thích lá phong, một tình yêu nồng cháy, như đóa hoa cúc xanh chính là tình yêu mãi khắc sâu trong tim.

Cô thích đựng một tình yêu thuộc về riêng mình ấy vào một góc trong tim, như đại diện cho dũng khí kiên định nhất của cô.

Năm đó, rừng Phong Diệp thành phố Q hấp dẫn rất nhiều du khách.

Năm đó, cô lắc tay Trình Dục Bắc, nhất định phải xem cho bằng được rừng Phong Diệp được mệnh danh đẹp nhất này.

Cô còn nhớ rõ ánh mắt cưng chìu của Trình Dục Bắc, cô còn nhớ rõ hơi ấm từ lòng bàn tay của Trình Dục Bắc, cô còn nhớ Trình Dục Bắc cười rực rỡ với cô bằng tất cả thanh xuân.

Hết thảy mọi thứ cớ sao lại xảy ra?

Dường như tới tận bây giờ cô cũng chưa từng tham dự.

Khi bọn anh đến, đầu tiên là tìm chỗ trọ, bởi đây là khu du lịch nên phòng cực kì đắt.

Bọn họ đang hỏi thăm giá cả từ ông chủ, bỗng nhiên động đất nhà cửa rung động dữ dội.

Cô giật mình, tay lập tức bị Trình Dục Bắc nắm chặt, anh mang cô chạy ra ngoài.

Chỉ trong nháy mắt, cả nhà trọ tối đen.

Hình như cô bị cái gì đó đập trúng, trong tầm mắt tất cả đều là khói bụi.

Cô không biết hai người bị đè bên dưới, trên là bê tông cốt thép vụn vỡ.

Cô không biết có người lấy cơ thể làm lá chắn bảo hộ, dùng giọng nói yếu ớt gọi bên tai cô: Tây Thuần, Tây Thuần, em mau tỉnh nào, mau tỉnh nào...

Cô không biết, nước mắt anh rơi xuống khi cô hoảng sợ: em phải làm sao, làm sao mới có thể cứu được anh đây?

Bảo bối, tỉnh dậy nào...

Không ai hay biết, anh lấy điện thoại ra thế nào, bấm từng chữ từng chữ một, dù không tín hiệu vẫn gửi tin đi.

Không ai hay biết anh ôm trong lòng tình cảm thế nào để bảo hộ cô gái trong ngực mình.

Hết thảy đều biến thành đầu đề tạp chí ngày hôm sau 'Nam sinh si tình hi sinh sinh mệnh bảo hộ bạn gái', trong bài viết ngắn có một câu giới thiệu về chàng trai thanh xuân nhiệt huyết năm ấy: chở che cô gái dưới người, biến thân thể mình thành tấm khiên thép rắn chắc nhất, đỡ những tảng bê tông vụn...

Bóng tối mất đi ánh sáng le lói từ điện thoại, ánh sáng mỏng manh cũng hòa thành màu đen bóng tối.

Tin nhắn thay lời người ngủ say không kịp nói: em nhất định phải sống, vì anh mà sống, sống thật hạnh phúc.

*****

Ba năm sau...

Mỗi người trong chúng ta đều đang chờ một người xuất hiện, chờ anh ấy cứu rỗi mình, chờ anh ấy dành tình cảm cho riêng mình, chờ anh ấy coi mình là duy nhất trên cõi đời này.

♪Trần Nhất Lâm

Nheo mắt, chẳng hề nghe thấy tiếng chuông báo thức chói tai, ngược lại chỉ nghe mỗi tiếng mẹ, "Trần Nhất Lâm con còn chưa định lăn khỏi giường chắc?"

Rất không vừa lòng nắm chặt chăn, "Chuông báo có reo đâu, mới sáng sớm gọi con chi vậy?"

"Gì hả?" Mẹ lại cao giọng, "Ba cái chuông reo inh ỏi đến nỗi con chó ngoài sân cũng nổi đóa mà con còn không hay biết á?"

"Gì?" Tôi vội đứng dậy, nhìn đồng hồ đầu giường, thôi chết, mới đó mà 9h5p rồi. Vừa cấp tốc đồ ngủ thay đồ đi làm vừa trách mẹ đang đứng một bên, "Biết trễ thế sao giờ mớ gọi con."

Mẹ nhín vai bó tay, "Ai bảo con nướng ghê thế."

Làm mặt quỷ với mẹ rồi vọt chạy vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, nhìn gương mặt không hề chải chuốt gì trong gương, thở dài. Trần Nhất Lâm, năm nay cô đã 26 tuổi rồi đó, tuổi này chị cô đã có thai sống chết đòi gã cho anh rễ rồi. Hiện tại tôi hoàn toàn không có thành tựu nào, không có IQ hơn người, không xinh đẹp rạng ngời, cũng chẳng có trình độ gì đáng để người ta ngưỡng mộ, tôi là một cô gái hết sức bình thường.

Tất nhiên đây toàn mẹ tôi phán.

Tôi rõ hơn ai hết, tuy tôi không phải người ưu tú nhất, nhưng cũng không tầm thường như mẹ hình dung đâu. Ít nhất trung học cũng có nhiều nam sinh viết thư tình rực rỡ màu sắc cho tôi, tuy tôi không giỏi nhất, nhìn lên tôi chẳng bằng ai nhưng nhìn xuống cũng chẳng ai bằng mình.

Dĩ nhiên tất cả không thể tách rời cha mẹ tôi, họ cho tôi tổ ấm yên bình. Tôi có 1 anh trai cùng 1 chị gái, anh lo liệu chuyện công ty, chuyện khác đã có chị lo, thế nên tôi nghĩ tôi là người hạnh phúc nhất.

Nhưng tôi cũng không cách nào phủ nhận một chuyện, sinh nhật 26 tuổi của tôi, cho dù luôn ra vẻ không bận tâm, nhưng nhìn những diễn đàn, những topic về đề tài 'gái ế' là lại thấy chán chường. Nhất là cha mẹ tôi, cực kì mê xem Phi thành vật nhiễu của đài truyền hình Hồ Nam, thật ra họ xem thôi cũng đâu có chuyện gì, quan trọng là họ đang xem lại hay vô tình cố ý liếc qua cô, ánh mắt đó, đủ để tôi hạ quyết tâm nhất định phải có bạn trai.

Thích nhất là người ấy mặt mũi cũng ổn, tính tình cũng ổn, gia thế cũng ổn, trình độ cũng ổn, rồi sẽ đưa anh ấy về ra mắt họ, cho họ thấy con gái họ cũng rất là có tiền đồ. Chỉ là mỗi lần nghĩ vậy xong lại vô thức vỗ đầu mình mấy cái: cô hai mươi mấy tuổi chứ không phải mười mấy tuổi nửa, ở đó mà còn mơ mộng.

Thế mà Trình Nghi Bắc lại giống như một giấc mộng tốt đẹp bước đến bên đời tôi.

Và thế là lúc họ xem 'Phi thành vật nhiễu' đã không dùng ánh mắt đầy thâm ý như thế nhìn tôi nữa.

Tôi buồn cười vì những suy nghĩ này. Rửa mặt xong, thoa lớp son mỏng, trang điểm nhẹ. Dạo trước trên mạng bùng lên một tin hot, cô gái Hàn quốc không tẩy trang hai năm liền làn da không khác nào người 40 tuổi, hại tôi sợ như điên, từ đó cũng không dám trang điểm đậm nữa, bất kể thế nào cũng không tốt cho da. Vì thế mà tôi học mẹo trang điểm, chị cũng từng nói, trông tôi hợp với cách trang điểm nhẹ hơn.

Chuẩn bị xong hết xách túi chuẩn bị ra ngoài. Mẹ ở sau gọi lại, "Không mang cơm theo à?"

"Không, ngoài công ty có bán mà."

Lái chiếc Mini Cabrio trên đường, chiếc xe này lúc trước là của anh tôi, chạy lâu rồi mà vẫn bền, không có ý định đổi mới, nguyên nhân lớn nhất là đổi xe đủ thứ phiền. Chiếc xe này mùa hè là hệt như đang đi xông hơi. Kể cũng lạ, không ngờ lúc đi thi bằng lái cảm thấy sau này mình sẽ có bạn trai chở, không thì cũng mời lái xe. Nhưng đã học rất nghiên túc, cực nhọc, cảm thấy nếu mình mà không lấy được bằng lái vậy mình hết cứu nổi rồi, bởi thế cứ kiên trì.

Đi ngay giờ cao điểm? Kẹt xe, cứ nhích nhích từng chút một, bình thường thì không sao, mọi ngày đi rất sớm, giờ thì không phải vậy. Thật là, đã trễ còn gặp xui nữa chứ.

Hồi trước có xem trên tin tức, chẳng phải bảo thành phố Bắc Xuyên giao thông thuận lợi lắm ư, chẳng lẽ những kênh tin tức bây giờ toàn lừa người đọc trung thực à?

Đường vừa thông lại dính đèn đỏ. Đây giải thích rất rõ câu nhà dột còn gặp mưa đêm.

Tôi nghi ngờ có phải tại tôi lén đọc 'Bộ bộ kinh tâm' trên mạng không, thấy wed vừa đăng lên toàn bộ, không nghĩ nhiều lập tức nhào lên xem, tuy phải down app cái trình duyệt xem phim đó về rất là phiền, nhưng cứ vừa thấy 'Bộ bộ kinh tâm' hoàn thì những phiền phức đó cũng hóa mây bay, Trần Nhất Tâm nói tôi là minh chứng điển hình của kẻ qua cầu rút ván, mắng những cá nhân chuyên đăng phim vi phạm bản quyền, ngoài mặt là quảng cáo phim rầm rộ cho người ta, quay lưng lại đã cướp gần hết người xem. Thôi được, tôi thừa nhận mình là người xấu, ai bảo ta không cưỡng lại được cám dỗ cơ chứ. Quan trọng là tôi lại úng não gọi cho Trần Nhất Tâm bảo chị ấy xem Bộ bộ kinh tâm chung với tôi, ai dè không quên lúc đó đã là 2 giờ sáng, bị người chị yêu quý luôn coi giấc ngủ là niềm hạnh phúc nhất cuộc đời trách cho nửa tiếng.

Cuối cùng cũng xem xong hết Bộ bộ kinh tâm, còn nói hôm nào đó rãnh sẽ xem lại lần nữa. Phải nói tôi thật sự rất thích thập tam gia, cũng phải công nhận đôi mắt của Bát gia rất đỗi dịu dàng, Tứ gia vô cùng uy nghiêm, nhưng vẫn rất đau lòng vì Thập tam gia.

Tập cuối, khi Thập tam trao rượu độc cho Cửu gia với Bát gia, nhớ rõ tình tiết này cũng y chang trong nguyên tác, đan xen nhau, phải nói là rất hay. Nhưng tôi cũng là người lý trí, phim chuyển thể không tồi, nhưng PS, kĩ xảo còn non kém quá, nhiều bạn trên mạng nhặt được cả đống sạn, nhưng cũng đâu ảnh hưởng gì tới sự yêu thích của tôi đối với phim và tiểu thuyết này.

Nếu tôi nói với Trình Nghi Bắc tôi xem phim nên đi trễ, không biết vẻ mặt anh ấy sẽ ra sao nhỉ?

Đổi lại tôi tin anh ấy sẽ không có biểu cảm gì hết, cùng lắm là mím môi, kế tiếp sẽ cười nhẹ. Dù trong văn kiện cấp dưới giao có sai sót lớn anh ấy vẫn điềm tĩnh nói: mời cô/cậu nộp đơn từ chức trước trưa mai, nếu có thể tốt nhất cô/cậu đừng để những sai sót ngớ ngẩn thế này xuất hiện nữa.

Đó chính là tác phong làm việc của Trình Nghi Bắc. Ở bên anh hơn 1 năm, tôi chưa bao giờ thấy anh nổi giận bao giờ, dù cho anh không tán thành ý kiến đó, anh vẫn kiên nhẫn nghe người kia nói hết sau đó mới nói quan điểm của mình. Cha từng nói, những hành vi thông thường của một người sẽ phản ánh trình độ giáo dưỡng của người đó, kiên nhẫn và lắng nghe là hai khả năng cơ bản nhất của người có giáo dưỡng, nhưng đa số lại không ai làm được.

Không còn chướng ngại phía trước, dùng tốc độ nhanh nhất có thể, chỉ mong có thể nhanh tới công ty.

Giá hôm nay không phải là thứ sáu, giá hôm nay không có buổi họp thường kỳ, tôi cũng không gấp như vậy đâu. Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất nếu tôi không phải bạn gái Trình Nghi Bắc, tôi cũng chẳng tận tâm trách vầy đâu. Suy cho cùng nếu tôi mà muộn, chắc chắc sẽ lan ra những lời nói xấu như này: chẳng phải cô ta là bạn gái Trình tổng à? Không dậy sớm nổi à?

Ta không quan tâm những lời này, nhưng những lời nói ấy nhất định sẽ ảnh hưởng đến Trình Nghi Bắc.

Nhưng tôi thật sự rất hạnh phúc. Thân phận bạn gái của Trình Nghi Bắc, vậy mà may mắn nó lại thuộc về tôi. Gặp anh là một chuyện rất bình thường, chẳng có cuộc gặp gỡ đáng nhớ như bao người khác, cũng chẳng oanh oanh liệt liệt, chẳng qua chỉ bởi một ánh mắt mờ nhạt, tôi đã vì anh mà trầm luân.

Trong hôn lễ của chị tôi, anh đại diện của Quang Ảnh tham dự hôn lễ, ở thành phố Bắc Xuyên ai ai cũng biết đó là công ty thiết kế xây dựng, bao gồm thiết kế xây dựng và thiết kế nội thất, trong vòng 1 năm ngắn ngủi đã bắt đầu có thương hiệu, nhưng sức cạnh tranh vẫn chưa mạnh.

Anh không phải người mặc đẹp nhất, cũng không phải người rực rỡ nhất, nhưng anh hoàn toàn có thể trở thành người nổi bật nhất trong số những người kia, thế nhưng anh không làm vậy. Chẳng hiểu sao ngay từ lần đầu nhìn thấy anh, trong đầu duy nghĩ đến câu: sự khiêm tốn hoa lệ.

Tôi là phù dâu của chị, chị nhỏ giọng hỏi tôi: "Biết cậu ấy là ai không?"

"Tổng giám đốc của Quang Ảnh, tài năng, thành lập nên Quang Ảnh chỉ trong vòng một năm." Nói thật, tôi luôn có thiện cảm với những người tự nỗ lực gây dựng sự nghiệp.

Chị cười nhạt tôi, "Quang Ảnh thì nói làm gì, nói cậu ta tự mình lập nghiệp cũng không sai, đúng là không hề dựa vào gia thế."

"Ý gì?"

"Cậu ấy tên Trình Nghi Bắc, em nghĩ đó là ý gì?"

Quan sát nét mặt của chị tôi, mờ mịt, Trình Nghi Bắc, họ Trình, "Lẽ nào anh ấy là...?"

Chị gật đầu.

Tôi nhìn Trình Nghi Bắc vài lần, không ngờ, người có xuất thân giống anh, thế mà lại có thể làm nên điều đó. Lúc chị với anh rể đến bàn anh ấy mời rượu, anh rất tử tế nhường cô dâu chú rễ cùng uống 1 ly, không như những người kia luôn cố ý chỉnh họ.

Ấn tượng về Trình Nghi Bắc chỉ dừng lại với khiêm tốn và bí ẩn.

Hôm sau bỗng nhận ra một điều, khi bạn bắt đầu để tâm đến một ai đó, tần suất anh ấy xuất hiện trong cuộc sống của bạn cao dần lên. Sẽ nhận ra ảnh của anh ấy thường hay xuất hiện trên tạp chí kinh tế tài chính, khác với các tin giải trí, thấy các mục phỏng vấn về anh, lạnh nhạt chia sẻ kinh nghiệm về chuyện anh tự mình lập nghiệp, sẽ thấy những bài giới thiệu về anh trên tạp chí Đời sống, hệt như đang phân tích về cuộc sống của anh.

Chỉ là tôi chưa từng nghĩ sẽ được gặp lại anh.

Lơ đễnh đến Quang Ảnh phỏng vấn, thuận lợi qua cửa, thành một trong số những nhân viên của anh.

Anh là ông chủ tốt, chí ít thì anh không hà khắc với nhân viên, rất nhiều nhân viên thiết kế trong công ty đều dốc sức làm việc cho anh, cùng anh đi từ lúc bắt đầu, giữa họ có một sự tín nhiệm rất sâu. Lắm lúc lại cảm thấy bọn họ không hề giống ông chủ với nhân viên, mà giống bạn bè mới đúng.

Vào Quang Ảnh cơ hội tiếp xúc với anh lại càng nhiều lên, chỉ tiếc anh đối với tôi và những nhân viên khác chẳng có gì khác biệt.

Nửa năm kể từ khi vào Quang Ảnh, tôi cùng anh tham dự một bữa tiệc, kết thúc bữa tiệc, anh không như thường lệ chở tôi về nhà.

Anh ngồi gế lái, tôi chỉ có thể nhờ đèn đường hắt vào mà ngắm anh, đường cong nhu hòa mà tinh tế, anh quay đầu nhìn tôi, "Hiện tại em chưa có bạn trai đúng không?"

Tôi kinh ngạc nhìn anh, không biết nên diễn tả cảm giác này thế nào, đầu óc hỗn loạn, chỉ biết ngây ngốc gật đầu.

Anh chợt cười, sau này tôi nghĩ chắc chắn anh cảm thấy khi đó tôi rất ngốc, tay anh sờ đầu tôi, "Trùng hợp quá, tôi cũng chưa có bạn gái."

Tôi vẫn ngây ngốc nhìn anh, không biết thế nào, nhưng lòng lại có chút gì đó chờ mong, như ngọn lửa nhỏ chầm chậm cháy.

"Vì thế...?"

"Chúng ta giúp nước nhà giảm bớt tỉ lệ độc thân mà hợp thành một đôi đi!"

Tôi nhìn khuôn mặt anh ưng ửng đỏ vì rượu của anh, luống cuống.

Anh lại nở nụ cười hết sức rạng rỡ với tôi, "Yên tâm đi, anh không say."

Tôi cứ thể mà trở thành bạn gái Trình Nghi Bắc, mơ hồ không rõ chuyện trước mắt. Đến khi Trần Nhất Tâm biết chuyện thì cười vào mặt tôi hơn tháng trời, tôi tự nhận mình hơi ngốc, hai ba câu là bị người ta hốt luôn.

Sức chống cự với cám dỗ của tôi cực kém, huống chi là sự hấp dẫn trí mạng như anh.

Crypto.com Exchange

Chương (1-41)