Truyện:Đường Kết Hôn Không Tình Yêu - Chương 19

Đường Kết Hôn Không Tình Yêu
Trọn bộ 41 chương
Chương 19
0.00
(0 votes)


Chương (1-41)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Converter: Mây Trắng

Editor: Ý Như

Trình Nghi Bắc tuyên bố một trong những nơi mình ghét nhất là bệnh viện, may mà bên cạnh còn có người để giải sầu, nhưng dù sao đi nữa anh vẫn nhất quyết xuất viện ngay hôm nay. Bất kể Tây Thuần năn nỉ thế nàò cũng vậy, lập trường vẫn giữ vững, hết cách, Tây Thuần đành phải đi làm thủ tục xuất viện cho anh.

Tây Thuần cũng biết quan hệ của Trình Nghi Bắc với Lý Thiệu Nham khá tốt, nên nhờ Lý Thiệu Nham tới làm lái xe.

Ngồi lên xe, tâm trạng Trình Nghi Bắc hưng phấn hẳn lên, chẳng thèm quan tâm Lý Thiệu Nham đang ngồi trước, đã nói: "Mấy ngày nay anh không được uống rượu, không được hút thuốc, cũng không cho phép anh chơi game, hại tất cả thích thú của anh đều biến thành trêu chọc em."

Cô còn sai á?

"Tủi thân anh quá rồi!"

"Rất may, nhờ vậy anh đã hiểu ra vì sao người xưa có thể chung sống hài hòa với vợ mình rồi, ngẩng đầu khôn thấy cúi đầu cũng gặp, đâu biết bên ngoài còn có loài vật mang gọi là phụ nữ, không nghi ngờ gì kết tóc xe duyên, nên duyên vợ chồng. Mỗi ngày đều gần gũi với mỗi một người, không nảy sinh tình cảm mới là chuyện lạ."

"Năm thê bảy thiếp đều bị mù à?"

"Đó là do người ta giàu có."

Đưa mắt đánh giá anh từ trên xuống dưới một lượt, "Anh có tài sản có phải cũng muốn được như vậy?"

"Chã nhẽ ý tưởng cưới vô số mỹ nam chưa từng 1 lần nhen nhóm xuất hiện trong đầu em à?"

"Tuyệt đối chưa có."

Trình Nghi Bắc gật gù, "Cũng không biết hôm qua ai tự đến giải nghĩa cho anh nghe về văn nữ tôn: là một cô gái có thể kết hôn với rất nhiều, rất nhiều mỹ nam, có thể phân biệt được các dạng đàn ông ở chỗ..."

Tây Thuần ra sức nhéo vai anh, anh kêu lên.

Là anh nói đến giờ vẫn chưa hề nghe đến dạng văn nữ tôn, nên cô mới giải thích cho anh nghe, để anh mở rộng tầm nhìn sâu sắc hơn, tư duy yên bác hơn...

Cô còn giải thích luôn thế nào là sủng văn, thế nào là thể loại đam mỹ nữa. Sủng văn cường điệu hóa tình yêu duy mỹ, cũng giống ngôn tình bình thường, quan trọng là thân phận của nữ chính. Còn đam mỹ thì thiên về tính chiếm hữu, hơn nữa là những thành kiến của xã hội đối với loại người này, áp lực của họ trong cuộc sống.

Lý Thiệu Nham ngồi phía trước cười trộm, nhưng cũng không chen vào, nghe qua là thấy cuộc sống của đôi vợ chồng son này rất hạnh phúc hài hòa rồi. Làm kẻ độc thân như anh vừa hâm mộ vừa ghen tị, có phải bản thân mình nên cố gắng hơn không nhỉ?

Trở lại Vân Nguyệt, Tây Thuần cảm ơn Lý Thiệu Nham, rất hào phóng mời Lý Thiệu Nham lái xe đi hóng gió, dầu gì thì hai ngày này cũng chẳng dùng được.

Bệnh viện mỗi lần phát không ít đồ, nào là hộp đựng cơm, chậu, Tây Thuần mang một ít về nhà, đối với cái nhìn như đang nhìn sinh vật lạ của Trình Nghi Bắc vẫn tươi cười nào, "Em biết em là người quản gia cần cù tiết kiệm mẫu mực rồi, anh không cần khen nữa đâu."

Trình Nghi Bắc ngồi trên sofa gật đầu, "Tất cả đồ đạc đều dồn thành một đống, nhìn ra em chăm lo gia đình rất mẫu mực rồi."

Cô nghiêng người lườm anh, tự mình dọn dẹp đồ đạc, nhìn đến bộ dáng nhàn nhã của anh, không hiểu sao thấy bực mình, dọn dép ổn thỏa hết, vọt tới bên cạnh anh ngay, oán trách: "Anh nói đi, tại sao nhìn bộ dáng thong dong nhàn hạ thoải mái của anh là em thấy bực bội, thấy bất công vậy?"

"Vì em có khuynh hướng ngược đãi anh."

"Thế nãy giờ ai làm oshin hả?"

"Anh là oshin vô dụng, làm không giỏi, đành giao hết trách nhiệm cho em, uất ức cho em rồi."

Thật tình rất muốn, vô cùng muốn đá anh một phát, bay đi luôn.

Nhìn chân anh, tính toán.

Cô thở phì phò, xe ảnh ra, xê ảnh ra.

Nhưng tên nhãi này thật sự đã coi cô người hầu của anh, anh đâu có bị tổn thương nghiêm trọng lắm, vẫn mặt dày bảo cô giúp anh tắm. Thật ra cũng không dày lắm, cô không thể yên tâm nổi, sợ nếu anh té thì biết làm sao.

"Đứng xa vậy làm gì thế?" Anh liếc cô.

"Không cho cởi cái cuối cùng." ~> Ý: Đồng bào biết cái gì không*Đỏ mặt*

"Không cởi thì tắm thế nào được."

Cô ngẫm lại, "Hay anh ngồi đi, em tắm cho anh."

Nháy mắt cô thấy anh điều chỉnh nhiệt độ, mở nước, nhắm mắt lại, thật muốn mắng người mà. Chỉ là không tin anh lại làm ướt luôn vết thương, cô thất bại, cả người đều ướt nhẹp, nước vẫn không ngừng chảy xuống.

"Còn không lại đây."

Cô lườm anh.

Anh thở dài, "Xả nước thế này, 3 phút là giải quyết xong vấn đề. Em nói xem, tắm lâu không phải không tốt cho cơ thể anh sao? Em lại đây, hai chúng ta cùng tắm, cao nhất là một phút rưỡi, đúng không?"

Nghe có vẻ như rất có lý, nhưng hình như có chỗ nào không đúng phải không?

Cô bước lại gần anh, quần áo cũng ướt nhem, nhưng lúc này vẫn còn nổi giận.

Anh sớm biết, cô không lạnh lùng như biểu hiện của cô, chỉ là bình thường hiếm khi nổi giận thôi, càng quen thuộc cô lại càng thích nổi giận.

*****

Converter: Mây Trắng

Editor: Ý Như

Trầm Thính lôi từng hộp từng hộp từ trong túi lớn ra, xong chỉ vào một hộp, "Đây là thuốc bổ, rất tốt cho xương nhé."

"Xương tôi đâu có gảy, không cần thiết phải bổ." Trình Nghi Bắc nằm trên giường chán nản nói, anh chỉ hơi đau một chút khi đứng dậy thôi, đâu phải nằm liệt giường.

"Không sao không sao, coi như anh uống bổ não."

Tây Thuần đứng bên kia cười nghiêng ngả không nể mặt ai hết, vốn thấy đứa keo kiệt bủn xỉn như Trầm Thính lại mua nhiều quà như vậy làm cô rất bực bội, có bao giờ cô nhận được 'đãi ngộ' kiểu này đâu, nhưng giờ đây cô lại thấy cực kì sung sướng.

Khóe môi Trình Nghi Bắc co rút, "Não tôi rất khỏe."

"Bổ vào khỏe càng thêm khỏe." Trầm Thính không từ bỏ, nhất quyết muốn thể hiện trước mặt thần tượng của mình.

Trình Nghi Bắc câm lặng, không nói nữa.

Tây Thuần hết sức vui vẻ khi thấy cảnh này, song vẫn nhắc nhở Trầm Thính, "Canh cậu nấu đang sôi thì phải?"

Trầm Thính hoảng hồn: "Sau tới giờ cậu mới nhắc tớ?" Trách xong hớt ha hớt hải chạy vào bếp.

Trình Nghi Bắc nhìn Tây Thuần: "Em đá bạn em đi chỗ khác được không vậy?"

Tây Thuần lắc đầu, "Em cực kì thích nhìn anh bị đả kích, bị hủy hoại."

Trình Nghi Bắc lấy tay bịt mắt lại, ba giây sau mở ra, "Được thôi, tối đến anh hủy hoại em lại."

________Tôi là đường phân cách phải tự bảo vệ mình________

Vốn Trầm Thính gọi điện rủ Tây Thuần đi dạo, ai dè Tây Thuần nói mình không đi được, bận chăm sóc cho người nào đó rồi. Vừa nhắc đến người nào đó thì Trầm Thính đặc biệt xúc động, vừa nghe Trình Nghi Bắc bị thương, Trầm Thính đã đau đớn gào thét, Tây Thuần cảm thấy hổ thẹn vô cùng.

Trầm Thính vừa hầm canh vừa chỉ trích Tây Thuần, "Mỗi ngày cậu đều phải hầm canh cho anh ấy ăn, bưng cơm cho anh ấy nữa, chân anh ấy đi đứng khó khăn. Mà cậu thì nấu nướng rất khó ăn, ôi thế là không tốt cho bao tử anh ấy." Nói xong còn lắc đầu, "Sao anh ấy nhìn trúng cậu được nhỉ?" Không tưởng tượng nổi!

"Thứ nhất, Trình Nghi Bắc không hề tàn phế. Thứ hai, đây là nhà tớ, bếp của tớ, hiểu rồi hẳn nói tiếp. Thứ ba, cái gì mà anh ấy nhín trúng tớ, chọn tớ thì mất mặt lắm à? Thứ tư, tớ nấu nướng khó ăn nhưng người ta thích ăn. Thứ năm, không phải cậu theo chủ nghĩa nam nữ bình đẳng à, nói thế không thấy xấu hổ à?"

Trầm Thính liếc Tây Thuần, "Nhìn bộ dạng chanh chua đánh đá của cậu kìa, không biết Trình Nghi Bắc phải tốn bao nhiêu kiên nhẫn để nhịn cậu nữa?"

Tây Thuần hít sâu, "Trình Nghi Bắc bẩm sinh đã có sở thích rất đặc biệt, người ta thích kiểu người như tớ đây."

Hừ, cho cậu tức chết luôn.

"Hại người, lãnh phí, chà đạp cậu, đau thương sao mang lê đi hấp."

Tây Thuần buồn cười, "Muốn khoe văn chương trước hết cũng nên tra từ điển để dùng đúng trường hợp nhé."

Trầm Thính ở đấy đến trưa, Trình Nghi Bắc vờ ngủ, lười phải trả lời mấy vấn đề nhàm chán của cô ấy. Tây Thuần cũng chưa muốn chết, nên đuổi Trầm Thính ra khỏi cửa.

Trầm Thính vừa đi, Trình Nghi Bắc liền thở dài, "Em xem đi, xem đi, vì bạn của em mà hôm nay không biết bao nhiêu nơron của anh phải hi sinh rồi."

"Em có thấy đâu."

Anh kéo cô lên giường, "Nhìn sát vào xem."

Cô đánh anh, "Không đứng đắn."

Hai người vừa nhốn nháo vừa ôm ấp.

_____________Không thấy gì hết_____________

Trình Nghi Bắc nghỉ ngơi vài hôm, giải quyết công việc qua WC. Cơ thể vừa khỏe lại, chuyện đầu tiên anh làm là về biệt thự.

Hạ Lập Khoa vừa thấy con trai lòng liền bức bối, muốn mắng mấy câu, lại sợ nó khó chịu sau này không thích về nhà nữa.

Con cái là cái nợ của cha mẹ kiếp trước, kiếp này nó đến để đòi lại.

Hạ Lập Khoa ngồi trên sofa, chờ Trình Nghi Bắc bước đến.

"Thật hiếm thấy, còn nhớ đường về nhà nữa."

"Dù có quên đường về cũng không quên được mùi canh gà mẹ nấu đâu, thơm đến thế, nghe là nhớ đường liền."

Hạ Lập Khoa liếc con một cái, "Nịnh bợ, đừng tưởng nói vậy mẹ sẽ không tính sổ với con."

Đứa trẻ ngoan Trình Nghi Bắc ngồi cạnh Hạ Lập Khoa, "Con làm sai gì à? Từ nhỏ con đã là một đứa trẻ ngoan, bây giờ vẫn vậy."

"Nghe nói con hợp tác với Vân Đoan?"

Gật đầu.

Bởi biết trọng điểm còn ở phía sau.

"Mẹ cũng nghe nói, con đến dự tiệc còn mang theo một cô gái nữa. Còn vì cô bé đó mà bị thương nữa? Có chuyện này không?" Dầu gì cũng là con mình, chắc chắn nó không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm.

"Con chỉ trả lời 1 câu thôi, mẹ muốn hỏi cô gái kia hay là con?" Nhíu mày.

Hạ Lập Khoa nhíu mày, "Đương nhiên là..." vốn định hỏi nó có sao không, đâu gì bì được với sức khỏe của con mình chứ. Nhưng ngẫm lại, chắc chắn nó đoán được mình cũng nghĩ thế, nên mới bắt mình chọn 1 trong 2, mượn cơ hội đá vấn đề kia qua chỗ khác, đừng hòng mẹ đây mắc lừa, "Trả lời đi, cô gái đi cùng có quan hệ gì với con."

"Mẹ muốn hỏi là phát triển đến độ nào à?"

Hạ Lập Khoa kinh ngạc, đây là thừa nhận trá hình, "Nói nhảm."

"Thật mà."Trình Nghi Bắc rất nghiêm túc, điều này làm Hạ Lập Khoa hết sức bất ngờ, "Phát triển đến mức rất sâu đậm rồi."

Hạ Lập Khoa nhắm mắt, "Con vì cô bé đó mà trở mặt với Đỗ gia hả?"

Tai họa, không thể giữ lại.

Trình Nghi Bắc lắc đầu, "Mẹ biết con không phải loại người đó, cô ấy chỉ tình cờ xuất hiện vào thời điểm đó mà thôi. Con vốn không hề thích cách làm cũng như khái niệm kinh doanh của Đỗ thị, nó rất khác biệt với những gì con đã học được. Nhất là sau khi Đỗ Trạch Nhiên tiếp nhận, con cũng không muốn đánh giá, vấn đề chất lượng không phải mới xuất hiện một hai lần, lần nào cũng lấy giá thấp để quay lại thị trường. Nhưng lại dám công khai chỉ ra sự bất đồng trong chỉ tiêu nội địa và xuất khẩu, nên áp dụng cả hai tiêu chuẩn, lời như thế cũng nói ra được. Không ít người đã bắt đầu tẩy chai nhãn hiệu đó, tương lai sẽ không đi đến đâu." Anh nói thêm: "Không phải Đỗ gia rất coi trọng thị trường của chúng ta ư, đến lúc hợp tác chắc chắn chúng ta sẽ rơi vào thế bị động, chả nhẽ muốn biến Bắc Ích thành Đỗ thị thứ hai sao?"

Không chỉ bị sỉ nhục, còn cả vấn đề về danh tiếng nữa, chất lượng là con át chủ bài, Đỗ thị cứ thế sớm muộn cũng bị loại.

Hạ Lập Khoa thở dài, "Con quyết định gì cũng nên bàn bạc với cha con chút chứ, liều lĩnh hợp tác với Vân Đoan, ông ấy không hay biết tin gì hết, con làm thế mặt mũi cha con biết để đâu?"

"Đâu phải con không hiểu cha con, mẹ không làm nên chuyện gì, nên trong mắt ông ấy mẹ mãi là đứa trẻ chưa lớn. Hơn nữa cha con cứng đầu, cứ coi ông già họ Đỗ kia là bạn học, kiểu gì cũng không chịu từ bỏ mối quan hệ đó."

Hạ Lập Khoa nâng cằm, thật ra bà cũng hiểu chồng mình, Đỗ Trạch Vân là đứa trẻ tốt, nhất định có thể trợ giúp con mình. Không chỉ Trình Chí Diên, bà cũng rất hài lòng con bé đó, chẳng qua là khởi điểm của họ không giống nhau, Trình Chí Diên lo nghĩ cho công ty, còn bà thì lo nghĩ cho hạnh phúc của con mình.

Lớn tuổi hết rồi, cũng nên hiểu hạnh phúc không dễ có.

"Lát nữa con trình bày bước tiếp theo cho cha con nghe. Qua đợt này chắc hẳn ông ấy sẽ tin vào năng lực của con."

Trình Nghi Bắc lấy ra một xấp tài liệu, "Không phải con đến xin ý kiến của cha sao? Năng lực làm việc của con chưa mạnh, kinh nghiệm chưa đủ, cần sự hướng dẫn già dặn kinh nghiệm của cha."

Hạ Lập Khoa cười vui vẻ, "Lát nữa con nói y những lời này, chắc chắn cha con không giận con con đâu."

Trình Nghi Bắc cũng mỉm cười uống trà với Hạ Lập Khoa.

Hạ Lập Khoa thấy con chưa đi, buộc lòng tranh thủ nhắc đến chuyện của cô gái nào đó, "Con đối với con bé kia thật lòng ư?"

"Con nghĩ mình đủ chân thành, nên cần phải có được sự đồng ý của mẹ, cũng hi vọng nhận được sự ủng hộ cũng như lời chúc phúc." Anh nói rất nghiêm túc cũng rất chân thành.

Tay Hạ Lập Khoa gõ gõ lên bàn, "Nghe nói, con bé đó mang thai con của con?"

Trình Nghi Bắc cười xảo quyệt, "Con nhớ mình đã từng thừa nhận rồi."

Mắt Hạ Lập Khoa trợn tròn, "Chuyện lớn như vậy sao giờ mới nói mẹ nghe."

"Không phải con đã trở về để nhận lỗi sao?" Anh rót một ly trà, "Đừng tức giận, sẽ hằn nhiều nếp nhăn."

Hạ Lập Khoa không nhận trà, "Đâu phải chuyện nhỏ."

"Con biết."

"Bị uy hiếp..."

"Đâu phải mẹ không hiểu tính con, con tự nguyện." Nói xong lại thấy bất thường, "Chuyện thế này, con gái chịu thiệt hơn rất nhiều."

"Con để mẹ suy nghĩ lại đã, đầu mẹ bị con quấy cho đục rồi. Việc nhỏ không sao, mẹ mắt nhắm mắt mở cho qua. Bây giờ hay lắm, làm mẹ chấn động vô cùng."

Ngoan ngoãn, không nói câu nào nữa.

Giáo huấn thế nào cũng được.

Quả thuật rất nghe lời, nhiều năm qua luôn ngoan ngoãn, tất cả bù cho một ngày nổi loạn.

Spoil chút ít: Tương lai cũng như bi kịch của hai bạn trẻ, Hạ Lập Khoa có công lớn nhất, không nên thương. >'

Đến chương 41 là hết quyển thượng.

Chương 42 trở đi sẽ nói về quá khứ của Tây Thuần và người cũ. Tớ tuy đọc hết nhưng chưa kĩ, có gì tớ sẽ thông báo sau nhé. :D

Khỏe lại tớ sẽ sửa văn án lại, còn những lỗi chương, chờ hoàn hết tớ sửa hết một lần nhé. Tại tớ k phải người post, cứ sửa chút chút tội bạn ấy lắm.

Crypto.com Exchange

Chương (1-41)