Truyện:Đường Kết Hôn Không Tình Yêu - Chương 15

Đường Kết Hôn Không Tình Yêu
Trọn bộ 41 chương
Chương 15
0.00
(0 votes)


Chương (1-41)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Converter: Mây Trắng

Editor: Ý Như

Đêm qua, Tây Thuần không chỉ ngủ trong bất an mà còn gặp ác mộng. Điều duy nhất cô còn nhớ là: cô đi leo núi, đi với ai cũng chẳng nhớ nữa. Giây phút cô rơi xuống núi, không một ai sẵn lòng kéo cô lên, bọn họ nói cô đáng đời, bảo cô tự làm tự chịu, đó là báo ứng của cô. Cô thấy rất nhiều người đứng cười, cười rất phấn khích, có Đỗ Trạch Vân nữa, mà Trình Nghi Bắc lại còn nắm tay Đỗ Trạch Vân đứng trên đó cười vô cùng vui vẻ. Cô năn nỉ họ đừng cười nữa! Đừng cười nữa! Nhưng họ vẫn cứ cười không ngừng, Trình Nghi Bắc còn nói với cô, từ đầu đến cuối người anh yêu là Đỗ Trạch Vân, với cô chỉ là do cuộc sống quá đỗi nhàm chán, nên muốn tìm chút vui mà thôi. Cô chỉ là thứ đồ xài tạm thôi, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Tây Thuần cảm thấy rất lạnh, giây phút tỉnh lại cô thấy rét run, biết đâu trên trán đã đổ mồ hôi lạnh, nhưng cô không hề muốn nhúc nhích.

Trời đã chuyển màu, nhìn sắc trời chắc hẳn còn sớm.

Cô trở mình, bây giờ cả người đều khó chịu. Cô vừa nhúc nhích, tay Trình Nghi Bắc đã ôm lấy cô, giọng còn ngái ngủ: "Dậy rồi sao?"

Mắt anh vẫn nhắm, chẳng biết đang nghĩ gì.

Cô gật gật đầu, chắc chắn anh không thấy, nên mở miệng: "Ừ."

Tay anh sờ lên trán cô, chạm vào lớp mồ hôi lạnh, mới thấy quần áo cô đều ướt đẫm, lập tức bật đèn, kéo cô đứng lên: "Mau đi tắm đi, để thế này sẽ bị cảm mất."

Cô đứng lên, một mắt nhắm một mắt mở: "Em rất phiền phức đúng không?"

Anh nhìn đôi chân nhỏ đang mang dép lê: "Cũng được, trong phạm vi chịu đựng được."

Chịu đựng? Khoa trương vậy sao?

Cô bước vào phòng tắm.

Hai tay Trình Nghi Bắc gối lên đầu, không định ngủ tiếp, mắt nhìn ánh đèn trắng toát trên tường, cũng chẳng hề nhúc nhích. Thẳng đến lúc Tây Thuần bước ra từ phòng tắm, trông cô hơi chật vật, tinh thần hơi sa sút, nhìn cô như thế anh cười rộ lên.

Cô bò lên giường, thản nhiên bò lên người anh, giờ phút này chỉ muốn hưởng thụ sự chăm sóc của anh thôi.

Anh nhẹ nhàng dét những sợi tóc vướng trên mặt cô ra sau tai.

"Hai tháng này xong là sẽ thoải mái lại. Đến khi đó cũng có không ít thời gian rãnh."

Mặt cô dán trên ngực anh, nặng nề phát ra một tiếng: "Ừ."

"Đến lúc đó chúng ta tranh thủ về nhà thăm mẹ em đi!" Anh còn chưa gọi được cái tên thân mật cần phải gọi kia.

Tây Thuần ngẩng đầu nhìn anh, chớp chớp mắt: "Đến khi đó tính tiếp!"

Cô không muốn đề cập đến việc này, tuyệt đối không muốn.

Trình Nghi Bắc cũng chỉ bình thản nhìn cô, không ngạc nhiên cũng chẳng phản ứng gì.

Không khí bắt đầu cứng nhắc, cô mỉm cười: "Hôm nay có việc gì đặc biệt không?"

Anh nâng cằm: "Có việc gì à?"

"Hôm nay phải đi khám thai."

Anh sửng sốt, sau đó cười rộ lên. Không kiềm được lấy tay sờ bụng cô, bây giờ đã nhô ra hơn, nhưng cô luôn biết chọn váy không để người khác nhìn ra cô có thai, nhìn riết anh cũng sinh ảo giác con anh không lớn thêm tẹo nào. Eo to hơn một vòng, toàn thịt là thịt.

Cô lôi tay anh ra, không cho anh sờ nữa.

"Anh đi cùng em." Anh cười hứa hẹn.

"Được thôi." Cô tuyệt không hề nghĩ sẽ đi một mình, cảm giác đó hệt như kẻ lén lút.

Cô dựa vào người anh ngủ thêm chốc nữa mới cùng nhau rời giường. Cô lấy chăn trải thẳng ra, không thấy bất kỳ nếp nhăn nào. Từng xem qua tin nào đó, tốt nhất đừng nên gấp chăn, cứ trải ra là được, vì gấp lại sẽ giữ bụi lại trong chăn, gây mùi khó chịu. Dĩ nhiên còn có thể bị một số bệnh nhẹ, nhưng cô không nhớ rõ lắm.

Anh làm bữa sáng, cô trợ giúp, cảm giác thế này thật tốt biết bao.

Ăn xong bữa sáng bọn họ rời nhà. Tây Thuần hào hứng dạt dào đem gối mình mới mua đặt vào khớp xe, anh nhìn cô hào hứng nhiệt tình như đứa trẻ, không hiểu sao cảm thấy rất thoải mái. Thế này anh mới nhận ra, dường như trong xe có vài thay đổi nho nhỏ, ít đồ vật nho nhỏ không biết gọi tên thế nào, cô thích mang những đồ vật màu mè này nọ, dây đeo dù cô không đeo cũng luôn mua về. Những lúc cô vui sẽ lấy chúng trang trí xe anh, hệt như đó là dấu vết thuộc về cô.

Hai người tới bệnh viện mới biết mình đến quá sớm, bác sĩ còn chưa đến nữa. Hai người nhìn nhau một cái, nóng vội đâu chỉ có hai người họ, không ít người sắp làm ba mẹ đều thất vọng ngồi đây chờ. Tây Thuần hơi bất đắc dĩ: "Hay anh về công ty đi? Em đợi lát nữa là được chứ gì."

Mày Trình Nghi Bắc chau lại: "Không cần đâu, đã nói đi cùng em rồi."

Tây Thuần đi trước, Trình Nghi Bắc đi theo phía sau cô một khoảng không xa cũng không gần. Cô bất chợt xoay người lại, anh thất thần thoáng chốc là lập tức đón lấy ánh mắt cô.

Bạn tin không? Một ngày nào đó trên thế giới này sẽ có người sẽ nói với bạn: "Anh luôn luôn đứng phía sau em, bất cứ khi nào em quay lại."

Ánh mắt anh hơi mù mịt, cô lại cười: "Muốn đi chung với em không?"

Anh ngây ngốc đứng tại chỗ, anh nên làm gì đây?

Tây Thuần bước đến bên anh: "Đầu tiên phải hỏi em muốn đi đâu!"

Trình Nghi Bắc xoa trán: "Thế em muốn đi đâu?"

"Còn sớm, anh cũng chưa định đến công ty, chúng ta cùng xuống vườn hoa đi!"

Anh buồn cười, lần này đi bên người cô, cùng cô sánh vai.

Khi hai người đến, vườn hoa đã có không ít người.

Ở phía trước hai người có một đôi tình nhân diện mạo đặc biệt chói mắt, hình như bọn họ đang cãi nhau.

Bạn nam: "Không phải trước kia chúng ta cũng nắm tay đi ra ngoài như đôi tình nhân mà?"

Bạn nữ đang giận dỗi: "Lúc ấy ai nói dắt tay nhau đi ra ngoài đây sẽ bị đàm tiếu không tốt thế?"

Bạn nam: "Anh đã nói ư?"

Bạn nữ gật đầu cái rụp, bỗng nhớ đến chuyện còn quan trọng hơn: "Trước kia anh nắm tay ai đi đâu rồi hả? Khó trách lúc trước không chịu dắt tay em, hóa ra sớm đã có người khác chứ gì?"

Bạn nam: "Nói bậy."

*********

Tây Thuần không nhịn được cười rộ lên, Trình Nghi Bắc cũng mỉm cười nhẹ nhàng, sau đó dìu cô ngồi xuống, cô không thích thế này lắm, dù đang mang thai, nhưng cô cũng thấy không cần cẩn thận đến độ này, sức sống của con làm gì yếu ớt vậy chứ.

Ngồi trên băng ghế, Tây Thuần than: "Đến bao giờ trời mới hết nóng đây!"

Nực ơi là nực, phiền ơi là phiền, để ta yên coi.

Trình Nghi Bắc tùy ý ngồi xuống, bộ dáng chết cũng không quan tâm khí trời: "Lòng bình thản tự nhiên sẽ thấy mát mẻ."

Nói cũng như không, cô bĩu môi: "Lòng chưa bình thản được, mát nổi không."

"Thế hãy tưởng tượng mình đang nằm trong tủ lạnh đi."

"Sẽ thành đá mất."

"Bù lại không nóng nữa."

"Nhưng lạnh lắm."

Anh nhíu mày: "Mặc quần áo dày chút là ổn thôi."

"Được." Cô đồng ý: "Anh đi cùng em sẽ đỡ lạnh hơn. Vẫn là có anh mới có lợi."

川... "Lợi chỗ nào?"

"Có người ngủ cùng em nè, mùa đông sẽ không lạnh lắm, cùng lắm mùa hè hơi nóng chút, nhưng có máy lạnh rồi..."

"Ồ, cảm ơn đã giúp anh biết mình có giá trị vĩ đại như thế."

"Ha ha, không có chi."⊙﹏⊙

Cứ em một câu, anh một câu như vậy cho đến khi tới giờ, sau đó xếp hàng chờ khám thai.

Tây Thuần đứng bên trong, nhìn những người chồng cứ dán mắt vào cửa kính, ai dám nói chồng không quan tâm chăm sóc vợ nữa.

Trình Nghi Bắc rất bình tĩnh ngồi bên kia hành lang, trong tay cầm tờ báo bị người ta vứt bỏ, hình như anh tìm được mục làm mình hứng thú, ngồi đọc chăm chú.

Tây Thuần đảo mắt liếc anh một cái, nhìn chồng người ta thật là xúc động, nhìn bộ dáng anh thấy thật thất bại.

Tính ra cô lại không hề ngại, thật sự không hề ngại anh.

*****

Converter: Mây Trắng

Editor: Ý Như

Càng ngày Tây Thuần càng thích ngủ, không biết có phải ngủ càng nhiều con người càng vui vẻ không nhỉ. Trên thế giới này, nếu đứng thứ ba là hạnh phúc, thứ hai là ăn ngon, thì điều tuyệt vời nhất là được ngủ. Cảm giác mỗi khi thức dậy được ánh mặt trời chào đón thật khoan khoái, cô nằm nghiêng trên giường, hoàn toàn quên rằng mình đã ngủ ngược đầu. Nhớ rõ tối qua ngủ đầu kia mà, sao thức dậy lại thấy mình nằm đầu này, cô nhớ mình ngủ rất ngoan mà. ⊙﹏⊙

Cô lấy di động, mở nguồn, định coi giờ.

Nhưng lại bị năm mươi mấy cuộc gọi nhỡ trên màn hình dọa cho khiếp sợ, mà người gọi đến tất cả đều là Trần Tư Dao.

Cô lập tức đứng lên, vội gọi lại cho Trần Tư Dao. Hiếm khi Trần Tư Dao không nổi điên, chỉ quăng cho cô một địa chỉ nào đó, bảo cô đến nhanh nhanh. Trần Tư Dao, cái chị này! Tính tình đúng là không tốt lên nổi, nhất là không thể kiên nhẫn.

Không còn cách nào, Tây Thuần vội đến, cô không muốn lát nữa vì đến muộn mà bị mắng đâu.

Chẳng qua là nhìn tới cổng khách sạn năm sao, Tây Thuần có dự cảm không lành cho lắm.

Trang trí rực rỡ, ngay đến đèn chùm nhiều tầng cũng thuộc hàng cao cấp, tiếp tân đang cười chào nhìn đến mình cũng ngượng không cười nổi, sàn nhà trơn bóng đến nỗi có thể soi gương.

Chỗ này đúng là xa xỉ.

Cô bước vào một gian riêng được Trần Tư Dao đặt, chuyện đầu tiên cô làm là quan sát sắc mặt Trần Tư Dao, tốt lắm, thoạt nhìn không tệ. Nhưng lòng Tây Thuần vẫn thấy bất an, cười cũng chẳng tươi.

Trần Tư Dao thấy cô đến, cầm menu thanh giọng gọi món, quả thực coi đây là nhà mình.

Xong còn hỏi Tây Thuần: "Em có ý kiến gì không?"

Tây Thuần lắc đầu, cho dù trả theo kiểu AA cô cũng đau lắm cơ.

Quy tắc AA: mỗi người trả một nửa tiền

Trần Tư Dao rất thản nhiên đưa lại menu cho phục vụ, nụ cười nhìn cỡ nào cũng không thấy tốt lành. Nhưng lúc này sự chú ý của cô đã chuyển xuống bụng Tây Thuần, nụ cười càng sâu hơn, chớp chớp mắt nhìn Tây Thuần: "Lúc nào mẹ cũng khen em rất hiền, rất ngoan, rất giỏi, bảo chị học theo em. Nếu mẹ biết em qua mặt bà mà có thai, em nói xem mẹ có tức chết không?"

Tây Thuần đen mặt, rõ đến thế à?

Nhớ lần trước Trần Tư Dao đâu hề phát hiện, cô sờ bụng mình trong ảo não.

Trần Tư Dao bĩu môi, thì ra mang thai thật, cô vui sướng thấy người gặp họa: "Được lắm, để xem sau này bà ấy có còn không biết ngượng mà lấy em ra giáo huấn chị nữa không! Được lắm, đáng để ăn mừng."

Tây Thuần không muốn để ý đến Trần Tư Dao nữa: "Tiểu Bảo thế nào rồi?"

Trần Tư Dao như cười như không, Tây Thuần không nhắc tới biết đâu cô cũng chả bực mình nữa: "Ăn được ngủ được, trắng trẻo mập mạp, có gì đâu mà lo lắng."

Tây Thuần sửng sốt: "Hết bệnh rồi ư? Mà bệnh gì thế? Có đến bệnh viện kiểm tra không? Bệnh của trẻ nhỏ nên trị cho dứt điểm, đừng để lại mầm bệnh."

Trần Tư Dao khinh bỉ liếc cô.

Tây Thuần hơi tức giận: "Em nói thật mà, chị đừng có bày ra cái mặt này. Nếu chị đã sinh nó ra thì phải chăm sóc nó thật tốt. Trẻ nhỏ vốn yếu ớt, chị đừng lúc nào cũng tùy tiện không để tâm, phải chuyên tâm chăm sóc chứ."

Trần Tư Dao than: "Này, Tiểu Bảo có bệnh không chị đây không chắc lắm, nhưng chị biết người mẹ thân thương của em bắt chị đi gặp một ông chú bụng bự như quả dưa hấu đấy."

Tây Thuần ngạc nhiên.

Hóa ra mẹ muốn lừa Trần Tư Dao về xem mắt, mấy năm nay Lý Tuệ Hiền vẫn luôn giúp Trần Tư Dao chăm sóc Tiểu Bảo chính là mong chị ấy có thể tìm được người chồng tốt. Nhưng mãi cũng chẳng thấy tin tức gì của Trần Tư Dao, Lý Tuệ Hiền bắt đầu lo lắng, nhờ bạn bè để ý tìm xem có ai hợp với Trần Tư Dao không. Trần Tư Dao có con, nên không thể yêu cầu quá cao, người làm mẹ cũng chỉ suy tính có bấy nhiêu thôi. Trần Tư Dao về biết dự tính của Lý Tuệ Hiền, xem mắt thì xem mắt, chê người ta không chừa chỗ nào. Về nhà tranh cãi một trận ầm ĩ với Lý Tuệ Hiền, dường như hai người không cùng tư tưởng, nhìn không vừa mắt nhau.

Tây Thuần nuốt nước bọt: "Ai bảo chị cứ một mình mãi, mẹ chỉ lo lắng cho chị thôi."

"Cám ơn sự lo lắng của hai người, chân thành cảm ơn." Trần Tư Dao cười rất thoải mái, đến tiếng cũng quái gỡ.

Cuối cùng đồ ăn cũng đến, Trần Tư Dao không hề khách sáo cầm đũa lên ăn.

Tây Thuần đành mặc cô: "Tiểu Bảo sao rồi?"

"Vẫn vậy đó."

Tây Thuần nhíu mi: "Tiểu Bảo cần một người cha, không phải sao?"

Trần Tư Dao vẫn mãi lo chuyện ăn của mình, không để ý tới cô, Tây Thuần vẫn không ngừng nói: "Nó còn nhỏ, chị lại luôn vắng nhà, mỗi lần họp phụ huynh đều do bà ngoại đi, mỗi lần xảy ra chuyện cũng là bà ngoại đến. Nó còn quá nhỏ, nhìn bạn bè có cha mẹ đưa đưa đón đón nhất định trong lòng rất ngưỡng mộ. Nhất định nó rất khát khao một người cha, một người yêu thương nó. Chị không thể cứ ích kỉ vậy được, chị không có quyền vì ích kỉ của chị mà đoạt đi mái ấm gia đình của Tiểu Bảo, nó cần tình thương của cha."

"Em nỏi nhảm gì mà nói hoài thế?" Trần Tư Dao thấy lạ: "Em giảng đạo mà không thấy có lỗi với mình à, em cũng nông nổi mà."

Tây Thuần á khẩu.

Trần Tư Dao ăn tự giờ phảng phất đã tăng sức: "Đứa ngoan như em không phải cũng bắt chước người ta đi quyến rũ bạn trai của bạn, mang thai với bạn trai của bạn, bản thân có ngoan đâu, dựa vào cái gì mà giảng đạo với chị?"

"Hai chuyện đâu giống nhau?"

"Làm gì không giống?" Cô vốn không thấy gì khác: "Chị đây rất thích thấy em phạm phải sai lầm." Nói xong ánh mắt còn nhìn bụng Tây Thuần thật lâu.

Tây Thuần vuốt bụng mình: "Con của em có mẹ thương cũng có cha thương."

Trần Tư Dao bĩu môi: "Đừng mơ nữa, em tưởng Trình gia dễ vào lắm sao? Ngây thơ."

"Tùy chị nghĩ! Dù sao con em sẽ được sinh ra trong một gia đình đầy đủ, em sẽ cho nó tất cả những điều tốt đẹp nhất."

"Tỉnh dùm chị đi, đừng mơ nữa." Quả thật Trần Tư Dao không muốn nói chuyện vô nghĩa với cô nữa: "Em làm gì chẳng phải tự em rõ nhất à? Không biết nói em sao nữa. Bữa cơm này em trả nhe, ai bảo em bắt chị về nhà chịu tội, chích máu trả là thảa đáng nhất."

"Liên quan gì?" Tây Thuần hét lên. Đắt lắm đó.

"Chút tiền lẻ này em cũng giậm chân à, Trình Nghi Bắc không nuôi nổi em à? Chưa nói chuyện chị kiếm tiền cho em học đại học, chưa gì đã trở mặt rồi."

"Lúc ấy chị nói với em chị kiếm được rất nhiều tiền, cùng bạn mở cửa hàng gì đó kiếm cũng kha khá, nếu không sao em xài tiền của chị chứ."

"Xài cũng xài rồi, bày đặt lấy cớ, đáng khinh."

Tây Thuần cắn môi: "AA, đừng hòng quỵt nợ."

"Sao cũng được, chị đâu có mang tiền." Trần Tư Dao tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Tây Thuần nhìn chị mình nửa ngày: "Vậy để chị lại làm con tin." Nói xong còn cười rộ lên: "Em tin, Diệp tổng rất sẵn lòng đến chuộc chị về."

Trần Tư Dao im lặng: "Chị đây thật sự không có mang tiền."

"Thế còn thẻ?"

Tây Thuần lấy di động ra, không mang thì gọi cho ai đó đến chuộc.

Trần Tư Dao nghiến răng nghiến lợi: "Có."

Bởi Trần Tư Dao quét thẻ nên trả hết ba ngàn rưỡi, vừa ra khỏi cửa đã giơ tay đòi tiền Tây Thuần: "Trả ba ngàn rưỡi đây."

Tây Thuần đánh vào tay Trần Tư Dao: "Đừng hòng. Ba ngàn rưỡi có thể mua được năm mươi cây kem, ăn thêm chén chè lạnh, mua thạch trái cây, biết đâu mua được cả quả bóng thật bự..."

Trần Tư Dao chạy lên nắm chặt tay Tây Thuần: "Nói mau, muốn tiền hay muốn mạng."

"Em muốn chị, chị dâng chị cho em đi!"

Trần Tư Dao buông cô ra: "Hay nhỉ? Không biết bổn tiểu thư là ai chắc."

Ồn ào thêm chút nữa hai người lên hai xe khác nhau, chỉ là ánh mắt sau cùng Trần Tư Dao nhìn Tây Thuần rất có thâm ý.

Tây Thuần đi một chút đã xuống xe, một mình đi dạo ngắm phố, ngắm người.

Thật ra ít khi Tây Thuần có tâm tình thế này, không nghĩ gì cả, bình yên nhìn vào cuộc sống.

Bởi tâm tình không tệ nên nhìn gì cũng thấy đẹp, trên mặt tràn trề vui vẻ.

Cô thấy một ca sĩ đường phố, cho mười tệ, bởi ca từ của bài ca người đó hát làm cô vui hơn nữa, ca từ thế này: anh cười để cô gái của anh vui, anh kiếm tiền để mua hoa cho cô gái của anh.

Nhưng mà lòng tốt của cô cũng là thật, khi về nhà lại vì chuyện hoa mà xảy ra chuyện, trong ấn tượng của cô, đây là lần đầu tiên cô và Trình Nghi Bắc cãi nhau.

Nguyên nhân hai người chưa ai thấu hiểu, đúng hơn người chưa hiểu là Trình Nghi Bắc, còn người gây tranh cãi là Tây Thuần.

Khi Trình Nghi Bắc đi ngang cửa hàng hoa tình cờ thấy một chậu cây phong giả, cây thấp nhưng lá phong thì sum suê, trông y như cây thật, hơn nữa màu rất đẹp. Chỉ liếc thấy thôi Trình Nghi Bắc đã xuống xe ngay để mua chậu phong đó, muốn dùng chậu phong để trưng trong phòng, chắc hẳn Tây Thuần sẽ rất vui.

Nhưng anh không ngờ, mặt Tây Thuần sa sầm ngay khi thấy chậu phong: "Anh mua à?"

"Thế nào?"

Tây Thuần không nói không rằng chạy đến giựt chậu cây ném mạnh xuống, đúng hơn là hết chà lại đạp, bùn đất vung vẩy bẩn hết sàn nhà.

Anh ôm lấy cô: "Em sao thế?"

"Em ghét nó." Ánh mắt cô sắc nhọn: "Anh mua nó về làm gì hả? Muốn chọc tức em à?"

Trình Nghi Bắc buông cô ra: "Em nói bậy bạ gì đó?"

Cô vẫn nhìn thẳng vào anh, vốn người ta sợ cô giận ảnh hưởng thân thể nên mới thỏa hiệp không nói gì cả, chỉ quăng lại cho cô một câu: "Tự mình dọn đi."

Anh đi, đi vào thư phòng xử lí tài liệu, cô thì đứng đó, cứ đứng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-41)