Kết thúc
← Ch.52 | Ch.54 → |
Sau khi Brando bị Pandora bắt sống, liền bị dẫn tới căn cứ Nam Mỹ, từ đó không còn tin tức. Hai gia tộc lớn vốn vì Brando và Glenn kết thân mà hòa hoãn lại nhấc lên chiến hỏa phân tranh lần nữa, giá của ma túy trên thị trường thế giới liền bị tăng mạnh, tranh đấu ở giữa trùm buôn thuốc phiện khiến cho tổ chức phản độc phẩm ngồi hưởng ngư ông thủ lợi.
Ngày đó, trên vùng trời Đa Duy Cống bị oanh tạc liên tục một tiếng khiến các quốc gia chú ý, sự kiện oanh tạc khiến cho hai gia tộc lớn ở địa phương tổn thương nguyên khí nặng nề, chất thuốc hóa học trong thuốc nổ bị thả xuống khiến cho khu vực này trong thời gian khá dài không thích hợp trồng trọt thu hoạch nữa. Theo hình ảnh vệ tinh quân sự thu được có thể suy đoán ra, nhiều đầu đạn hóa học bị cấm dùng trong công ước quốc tế đều được sử dụng.
Người gây ra hành động này rõ ràng vi phạm nguyên tắc chủ nghĩa nhân đạo, nhưng không ít người cho rằng, bởi vì oanh tạc nhằm vào mảnh đất chế biến buôn lậu thuốc phiện không ai quản lí, thuộc về lấy độc công độc, chẳng những không nên ngăn cản, ngược lại nên khích lệ. Đối với luận điệu này, khiến các quốc gia bảo vệ chủ nghĩa nhân đạo trên thế giới và các chiến sĩ cấm độc phản độc tranh luận kịch liệt thời gian dài.
Sau đó, không có bất kỳ quốc gia và tổ chức nào ra mặt thừa nhận trách nhiệm với chuyện này, mặc dù có vài quốc gia tra ra dấu vết, chỉ là căn cứ vào chuyện này không có chỗ xấu với ai, nên cũng không giải quyết được gì. Mặc dù như thế, vì cẩn thận để đạt được mục đích, Pandora ở trong một thời gian ngắn đã tiến vào thời kỳ ủ bệnh, không hề tiến hành hoạt động bề mặt. Theo Tả Hà đoán, thời kỳ ủ bệnh có thể từ mười lăm năm trở lên.
Khi Lý Lộc mệt mỏi trở lại bệnh viện ở Newyork của Carl thì Keith vẫn còn ngủ mê man. HELL DROP phát tác quá mạnh, huyết thanh của Lý Lộc không đủ đủ ức chế tất cả tác dụng phụ, vì vậy Carl đã thêm vào một lượng nhỏ M99 để kéo dài thuốc mê ra.
Đến nay, trong huyết thanh của Lý Lộc làm sao xuất hiện chất kiềm chế, nguyên lý đó còn chưa được làm rõ. A Nặc chỉ sử dụng số ít huyết thanh cũng đủ để hoàn toàn ức chế tác dụng phụ của HELL DROP, mà những người khác lại phải sử dụng lượng lớn, tại sao trong này tồn tại khác biệt, cũng không có ai có thể biết rõ.
Lý Lộc ngồi ở bên cạnh Keith, mới mấy ngày không gặp, lại cảm thấy như thế sự xoay vần. Thấy Keith ngủ rất trầm, buồn ngủ cũng xông tới như triều thủy.
"Tiến hành thêm huyết thanh đi." Lý Lộc nói.
Carl đứng ở phía sau cô, thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô thì lập tức cự tuyệt: "Tình trạng của em rất tệ, ít nhất phải nghỉ ngơi hai tuần lễ mới được."
"Ba ngày, thêm một ngày tôi cũng không chờ."
Thấy Lý Lộc kiên quyết như vậy, Carl trừ đồng ý cũng không còn biện pháp.
Ba ngày sau đó, Lý Lộc và Keith nằm chung trong phòng bệnh hiểm nghèo. Hai người song song ngủ trên hai giường lớn, Carl ở phòng ngoài tiến hành công việc chuẩn bị cuối cùng, trong gian phòng bịt kín chỉ có hai người bọn họ.
Lý Lộc nghiêng đầu, liền nhìn thấy Keith ở trong khoảng cách cô giơ tay sờ tới. Cô giơ tay lên, véo gương mặt của anh, còn lay lay mấy cái, nhỏ giọng oán trách: "Khiến em quan tâm như vậy, về sau còn như vậy em sẽ thật mặc kệ anh."
Lúc này Carl đi vào, anh đang mặc đồng phục giải phẫu màu xanh, bao tay trừ độc cũng được đeo tốt. Thao tác sau đó đều do một mình anh hoàn thành. Kim tiêm lớn giống như cây ngoáy lỗ tai khảm vào trong tĩnh mạch, Lý Lộc vẫn nghiêng đầu nhìn Keith, máu bị rút ra từ trên người cô, tiến vào trong máy phân chia, sau đó chia ra huyết thanh chuyển cho Keith, tế bào máu còn dư lại sẽ được tăng thêm thượng nước muối sinh lí chuyển trở về trong cơ thể cô.
Công trình rất hao tổn, hao phí toàn bộ ba tuần. Mỗi một ngày, Lý Lộc luôn có một tiếng ở trong căn phòng bệnh nặng này, trở nên giống như cái máy sản xuất thuốc, không ngừng đưa huyết thanh vào trong cơ thể Keith.
Công việc như vậy thật quá nặng đối với thân thể, máu là nguồn suối chống đỡ lực lượng kỳ dị, mất đi nhiều huyết thanh như vậy, thân thể còn phải gánh nặng nhiệm vụ sản xuất liên tục không ngừng, đến tuần cuối cùng, Lý Lộc hoàn toàn không thể xuống giường, thời gian tỉnh táo cũng biến thành rất ít. Dù bổ sung vào huyết thanh của những người khác, thì thân thể Lý Lộc cũng không tiếp nạp, có thể tạo ra mồ hôi trộm nghiêm trọng, cho nên Carl không thể mạo hiểm, anh chỉ có thể nghiêm cẩn không ngừng bổ sung nước muối sinh lí và chất dinh dưỡng.
Anh không thể dừng lại, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc. Ngày Lý Lộc quyết định tiến hành thêm huyết thanh đã nói cho anh biết, trừ phi thành công, nếu không sẽ không ngừng dừng lại.
Đây là tình cảm sống chết. Càng chặt chẽ hơn bạn bè bình thường, quan hệ nam nữ.
Carl nhìn Keith và Lý Lộc nằm ở trên hai giường lớn, trong lòng thật hết cách, nhưng nhiều hơn vẫn là hiểu rõ, bởi vì phải sống cô độc một mình ở trên thế giới này quá đau khổ, cho nên mới muốn có một người cùng chung gánh chịu sự vui buồn trong đời.
Pandora, công chúa mở ra hộp tai họa cho nhân gian. Trong hộp bay ra tai nạn, nghèo khổ, ốm đau, tuyệt vọng.
Cô là công chúa mang đến tai nạn cho nhân gian, nhưng sau tai nạn, trong tay công chúa cầm chính là hi vọng.
Pandora thật ra là không muốn buông tha, không cách nào buông tha và không bao giờ buông tha.
Dù là sinh vật máu lạnh, cũng cần ánh mặt trời ấm áp, huống chi là loài người?
Cho nên căn bản không có biện pháp buông tha, không có cách nào một thân một mình sống ở trong cô độc yên tĩnh.
Không cách nào buông tha, cho nên không ngừng theo đuổi, vì vậy cuối cùng đạt được.
Bọn họ đều hiểu được đạo lý này.
Sẽ hạnh phúc? Nhất định, sẽ hạnh phúc.
Carl lắc đầu bật cười, lão già bốn lăm tuổi như anh lại thương xuân bi thu vì những người trẻ tuổi này. Hiện tại nên lo lắng chính là, Keith tỉnh lại, có lẽ lại sẽ bắt đầu những hành vi nghệ thuật như kế hoạch bổ huyết gia đình... , lần trước Lý Lộc ăn giò heo ăn sắp điên lên, lần này...... Thượng Đế phù hộ, các cậu tự cầu phúc.
Tiến vào buổi sáng thứ hai của tuần thứ tư, tất cả trị số sinh lý của Keith đều khôi phục bình thường, hơn nữa, cơ thể còn đang tiến hành cường hóa.
Trong phòng rất an tĩnh, giữa anh và cô tràn đầy sự ái mộ không tiếng động vẫn có thể hiệu.
******
Tuần thứ tám sau sự kiện đó, Lý Lộc rốt cuộc tỉnh lại trong phòng bệnh nặng ở bệnh viện của Carl. Sau khi tiến hành thêm huyết thanh cho Keith, hao tổn nghiêm trọng khiến cô lọt vào trạng thái tự điều chỉnh và chữa trị, ngủ say suốt nửa tháng. Vật chất đặc biệt nào đó trong huyết thanh của Lý Lộc có thể tiêu giảm tác dụng phụ HELL DROP mang tới, thiếu hụt bọn chúng, Lý Lộc cũng không chịu nổi.
Keith không có chuyển về nhà, vẫn ngủ trên cái giường ở bên cạnh cô. Buổi trưa hôm đó, Keith đi ra ngoài lấy hộp cơm hôm đó, lúc trở lại liền nhìn thấy Lý Lộc cũng đã tỉnh, cô ngồi ở đầu giường, đang nhìn bóng cây loang lổ ngoài cửa sổ. Keith cầm hộp cơm và nước canh, đứng ở cửa, thiếu chút nữa quên mất đi vào.
Lý Lộc nghe tiếng mở cửa, quay đầu trở lại, sau đó nói: "Anh về rồi."
Giọng nói và thần thái rất dễ dàng, là thần thái đã buông xuống tất cả rối rắm và thù hận. Giống như bọn họ chưa từng chia lìa hay trải qua chiến hỏa, nhẹ nhõm như ngày hôm qua Keith và cô vẫn còn cùng nhau ăn cơm, hôm nay tan ca trở lại cũng đang cùng nhau ăn cơm tối.
Mắt Keith đột nhiên ươn ướt, nước mắt rất vô dụng chảy xuống, anh cũng không biết tại sao mình ở trước mặt Lý Lộc thì hay cảm tính thế này. Anh dùng tay khuỷu tay lau lệ, còn phải duy trì hộp cơm và nước canh trong tay không bị đổ, rất là nhếch nhác.
Lý Lộc càng nhìn càng bó tay, trong lòng tràn đầy dáng vẻ của người này khi đối diện cô, vui vẻ, bi thương, bình tĩnh.... , nhiều năm qua thủy chung chưa từng thay đổi. Cô xuống giường, Keith vẫn còn trong sự kích động không có nhận thấy được động tác của cô, hộp cơm và nước canh trong tay đã bị đón lấy. Anh cảm thấy mình cực kỳ vô dụng, không muốn dùng nét mặt khó nhìn như vậy đối mặt người mình yêu thích, nhưng lại không biết có thể trốn đến đâu, vì vậy chỉ có thể dùng hai cánh tay che chặt hơn phân nửa gương mặt mình.
Lý Lộc kéo anh ngồi vào trên giường bệnh của anh, Keith vẫn không có thả tay xuống, vì vậy cô ôm cả người anh vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của anh.
Một lát sau, Keith rốt cuộc không nhịn được nói: "Em vừa tỉnh, không cần đâu." Anh ngập ngừng, tay vẫn không có buông xuống.
Lý Lộc trả lời: "Hiện tại em rất có tinh thần, hoàn toàn khôi phục."
"Em ngủ hơn nửa tháng không tỉnh, Carl nói bắp thịt của em cũng héo rút."
"Hôm nay chúng ta xuất viện đi, muốn ăn món anh làm."
"Anh đi gọi Carl tới kiểm tra cho em một chút."
"Em chính là bác sị, em quyết định, không cần nghe anh ta."
"......"
Keith dần dần bình tĩnh lại, anh tựa vào trên bả vai Lý Lộc, cảm giác thật thoải mái, căn bản không muốn động nữa. Anh cảm thấy mình là một người rất thất thường, biết rõ Lý Lộc mới khôi phục, nên nghỉ ngơi nhiều, nhưng vẫn muốn dựa vào cô để cảm nhận sự thật.
"Về sau không nên như vậy." Anh chưa nói không nên thế nào, nhưng Lý Lộc biết, cô trả lời, "Nếu như một người ngu ngốc không gặp chuyện xấu, không chơi mất tích, thì em sẽ đồng ý với anh."
Keith gắng sức gật đầu ở trong lòng cô.
Lý Lộc thở dài, cô cảm thấy mình gần đây luôn thích than thở, bởi vì trong cuộc sống có thêm một người khiến cô không biết làm sao.
"Hôm nay chúng ta xuất viện đi, trở về anh nấu cháo cho em ăn. Nghe sư phụ nói, ăn máu bổ máu, trở về anh sẽ mua mấy con dê, nghe nói máu dê bổ nhất, giảm nhiệt giải độc."
"Em không có mất máu, cho anh chỉ có huyết thanh, hồng cầu và bạch cầu, tiểu cầu đều còn lại trong cơ thể em."
"Sư phụ nói bổ máu phải bổ toàn diện."
"Keith anh khoa học chút đi, máu ăn vào trong dạ dày sẽ bị phân giải, thật muốn bổ máu thì anh chỉ cần tìm mấy túi máu trực tiếp tiêm vào tĩnh mạch em là được."
"Sư phụ nói dù máu ăn vào trong dạ dày bị dịch tiêu hóa phân giải, cũng hợp thành cơ sở vật chất cho nguồn máu, nên ăn bổ phương pháp hữu hiệu nhất."
Dự tính được sắp có một thời gian lâm vào địa ngục bổ máu, Lý Lộc á khẩu không trả lời được một đoạn thời gian rất dài, rồi không chút do dự đổi lời nói: ".... Em nghĩ em nên ở lại đây thêm vài ngày nữa rồi nói."
Vì vậy về việc hôm nay trở về hay là mấy ngày nữa trở về, trở về uống canh máu hay là húp cháo, buổi tối hôm đó lý Lộc và Keith tranh luận không nghỉ.
Hai người có tư duy lô-gích và sự thông thường khác hẳn với người thường, sau này còn phải đi con đường 囧 dài mà.
← Ch. 52 | Ch. 54 → |